Quyền Tài

Buổi sáng.

Phòng làm việc bí thư khu ủy.

Vương Ngọc Linh mới vừa đi một hồi, điện thoại của Vương An Thạch vang lên, là vợ ông gọi điện thoại tới.

"Lão Vương, nghe nói ông đem Tiểu Đổng tới trường đảng?" Nghiêm phu nhân nói.

Vương An Thạch nhíu mày nói: "Ngọc Linh nói với bà?"

"Ông đừng quản ai nói, chuyện công tác của ông tôi trước đây không xen vào, sau này cũng sẽ không, nhưng ông đem Đổng Học Bân đi sau này bệnh viêm ruột thừa nếu như tái phát thì làm sao?"

Vương An Thạch nở nụ cười, nói: "Toàn bộ trên đời này, chỉ có hắn có thể trị bệnh sao?"

Nghiêm phu nhân nói: "Nhưng ông xem qua hai bệnh viện, trị liệu cũng trị không ít ngày, có hiệu quả sao? Đều hiệu quả không lớn, Tiểu Đổng chỉ xoa bóp đã trị hết cho ông, ông..."

Vương An Thạch không cho là đúng nói: "Nếu thủ pháp xoa bóp của hắn làm giảm bớt đau đớn, đó chính là trung y xoa bóp trong phương diện này có hiệu quả rất lớn, lần sau phát bệnh, trực tiếp bệnh viện tìm trung y xoa bóp là được, tôi chẳng lẽ còn cần cả đời cầu Đổng Học Bân hắn? Chuyện bên trong bà không hiểu."

Nghiêm đại nhân thở dài "Chỉ mong là vậy, tôi cũng là nghĩ chúng ta như vậy, có lỗi với Tiểu Đổng người ta, buổi sáng ngày hôm qua, Tiểu Đổng còn gọi điện thoại tới quan tâm bệnh tình của ông."

Vừa nghe, Vương An Thạch có chút không nhịn được nói: "Hắn quan tâm tôi, là thật tâm sao? Đàn bà như bà thì biết gì!"

"Mặc kệ thế nào, Tiểu Đổng ít nhất cũng giúp ông giảm bớt bệnh, ông cái này..."

"Cũng không phải tôi muốn động hắn, ai kêu hắn ầm ĩ đi trường học đánh người?"

"Cái này cũng coi như không phải chuyện lớn gì, không đến mức cho hắn đi trường đảng."

"Tiết Khánh Vinh cầm tài liệu đến chổ tôi kiện cáo, con trai lão Tiết bây giờ còn trong trại tạm giam, tâm tình rất kích động, lúc này tôi có thể nói cái gì? Không trấn an ông ấy một chút, lẽ nào tôi còn phải đi trấn an Đổng Học Bân? Đổng Học Bân gây sự quá nhiều, nói thật, cho dù hắn muốn dựa vào tôi, tôi cũng không dự định dùng hắn, sau này lỡ như hắn gây ra đại họa gì, tôi chẳng phải thay hắn dọn dẹp? Trong lòng lão Tiết có khúc mặc, nếu như không xử lý Đổng Học Bân một chút, khai đao với hắn một lần, lão Tiết còn tưởng rằng lúc trước chuyện của ổng là tôi cùng Đổng Học Bân liên hợp lại chơi ổng, nếu như có hiểu lầm, quan hệ của lão Tiết và Cảnh Nguyệt Hoa bên kia khó tránh khỏi có biến hóa, cho nên vô luận như thế nào, Đổng Học Bân là phải gõ, chuyện bên trong, nói bà bà cũng không hiểu, bà cũng không cần hỏi!"

Không lâu sau.

Văn phòng đường phố Quang Minh.

"Này, có phải là sự thật?"

"Sáng sớm mới nghe nói, hiện tại ai không nói, bộ tổ chức khu ủy đã thông báo với chủ nhiệm chúng ta."

"Cái hướng gió này thay đổi cũng quá nhanh? Chủ nhiệm không phải vừa làm ra cho chúng ta đơn vị mô phạm sao, sao lại phải đi trường đảng?"

"Ài, chủ nhiệm chúng ta đắc tội với người."

"Đơn vị mô phạm đổi thành Cảnh bí thư phụ trách?"

"Ừm, công tác toàn diện của phòng làm việc ngày mai bắt đầu do Cảnh bí thư xử lý."

"Ài, Đổng chủ nhiệm lúc này thật xui xẻo, tình huống không ổn."

"Là Đổng chủ nhiệm không đứng vào hàng, lúc này mới ầm ĩ thành như bây giờ, ngay cả một câu công đạo cũng không ai nói giúp."

"Lần này Đổng chủ nhiệm đi trường đảng, chức vụ đều bị mất, trong khu có người muốn động Đổng chủ nhiệm, có trở về hay không cũng khó mà nói, trời sắp đổi nữa rồi."

"Này, đừng nói nữa, Đổng chủ nhiệm đã trở về!"

Ngoài cửa đại viện, một chiếc Cayenne màu đen tiến đến, đứng ở bên ngoài ký túc xá, Đổng Học Bân từ khu ủy trở về mở cửa xuống xe, bình tĩnh đi vào hàng hiên. Mấy người khoa viên thấy thế, chào hỏi cùng Đổng Học Bân, vẻ phức tạp trong ánh mắt càng đậm, hiển nhiên chuyện tình đã đồn ra, tất cả mọi người biết tình huống của Đổng Học Bân hiện tại vô cùng không ổn, chỉ cần không tốt, chức quan có thể cũng mất.

Phòng làm việc bí thư.

Đổng Học Bân đặt mông ngồi ở phía sau bàn làm việc, áp lực trên vai bỗng tăng lớn, khiến cho hắn đều có chút thở không nổi, Vương An Thạch phía sau đâm một dao là điều Đổng Học Bân trăm triệu lần cũng không ngờ, dọc đường đi tự hỏi, Đổng Học Bân đại khái cũng biết Vương An Thạch vì sao làm khó dễ mình, nghĩ đến cũng là bởi vì chuyện hai cha con Tiết Khánh Vinh, Tiết Khánh Vinh là tâm phúc của Vương An Thạch, địa vị trong lòng của Vương An Thạch hiển nhiên cao hơn Đổng Học Bân, cho nên Vương An Thạch mới mượn cơ hội này đâm Đổng Học Bân, thay Tiết Khánh Vinh trút giận, căn bản không có lo lắng đến cảm thụ của Đổng Học Bân! Hoặc nói là, Vương An Thạch căn bản sẽ không muốn lo lắng suy nghĩ của Đổng Học Bân, cũng không cần phải đi lo lắng!

Tôi mua cho ông sản phẩm bảo vệ sức khỏe, lại chữa bệnh cho ông, tới cuối cùng được kết quả như thế?

Nếu như không có tôi, ngươi bây giờ còn ở trong bệnh viện đau chết đi sống lại rồi đấy!

Mẹ kiếp! Vương An Thạch ông thật quá đáng? Không có ai làm việc như thế cả?

Đổng Học Bân thật không ngờ Vương An Thạch đúng là người như thế, không thấy tình cảm, hoàn toàn từ độ lớn của lợi ích lo lắng vấn đề, đây căn bản là không đem Đổng Học Bân để vào mắt!

Từ khi Đổng Học Bân tiền nhiệm ngày đầu tiên tới khu ủy đi gặp Vương An Thạch, ông ta đã trốn trốn tránh tránh không cho mình đi vào gặp, phái thư ký Tàng ở bên ngoài từ chối khéo, nói rõ là gõ Đổng Học Bân, quả thật là vô duyên vô cớ, sau đó Đổng Học Bân nghe kiến nghị của Tạ Tuệ Lan, nhẫn nhịn cái khẩu khí này, tận lực đi hòa hoãn quan hệ với Vương An Thạch, ai biết trị bệnh cho ông ta, tặng lễ cho ông ta, chủ động biểu lộ vào ý muốn đầu nhập, Vương An Thạch lại có thể động vào mình, Đổng Học Bân nghĩ thành ý của mình, đổi lấy trả đũa của Vương An Thạch? Mình là lấy cái mặt nóng đi dán vào cái mông lạnh của người ta? Cho dù trị bệnh Vương An Thạch, ông cũng không có ý cảm kích? Còn nghĩ là đương nhiên? Một chủ nhiệm văn phòng đường phố nho nhỏ, chữa bệnh cho bí thư khu ủy là người ta sẽ coi trọng sao? Là vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa?

Tôi con mẹ nó thiên kinh địa nghĩa ấy chứ!

Lão già kia! Không biết mình là ai à?

Cốc cốc, bên ngoài có người gõ cửa, Đổng Học Bân nói vào đi, chỉ thấy chủ nhiệm Vương Ngọc Linh đẩy cửa ra, nhăn nhó vào phòng.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy "Là Ngọc Linh."

Vương Ngọc Linh xin lỗi nói: "Chủ nhiệm, tôi...chú của tôi … tôi vừa rồi đi khu ủy tìm chú của tôi nói, nhưng … chủ nhiệm, xin lỗi."

Đổng Học Bân miễn cưỡng cười cười "Cô xin lỗi cái gì? Không liên quan đến cô."

"Thế nhưng..."

"Tôi à, đây là tự làm tự chịu, ha ha."

Đổng Học Bân tự giễu một câu, hắn không nên chữa bệnh cho lão già Vương An Thạch kia.

Vương Ngọc Linh thật sự không biết nên nói cái gì, thấy rất có lỗi với Đổng Học Bân, trên mặt cũng vô cùng xấu hổ. Ngày mai Đổng Học Bân sẽ đi trường đảng báo danh, công tác của phòng làm việc giao cho Cảnh Tân Khoa phụ trách, chuyện đơn vị kính lão mô phạm là Vương Ngọc Linh phân công quản lý, tình huống hiện tại, giống như là Cảnh Tân Khoa và Vương Ngọc Linh cùng nhau giật lấy chiến tích mà Đổng Học Bân cực cực khổ khổ làm ra, điều này làm cho Vương Ngọc Linh không được tự nhiên.

"Chủ nhiệm." Vương Ngọc Linh nói: "Bằng không đem công tác kính lão cho Chu Chủ nhiệm phụ trách đi."

Nghe cô ấy nói như vậy, Đổng Học Bân rất vui mừng, nhưng đương nhiên không thể đáp ứng "Ngọc Linh, cô cho rằng cái này là đồ chơi à? Nói cho ai là cho ai? Nếu cho cô phụ trách, vậy cô làm tốt cho tôi."

"Thế nhưng tôi..."

Cốc cốc cốc, lại có người gõ cửa.

Đổng Học Bân vung tay lên "Được rồi, trở về đi, đừng suy nghĩ nhiều."

Vương Ngọc Linh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài, đứng ở nơi đó chính là bí thư đảng công ủy Cảnh Tân Khoa, nhìn Vương Ngọc Linh, Cảnh Tân Khoa nhìn thoáng qua cô ấy rồi đi vào phòng làm việc của Đổng Học Bân, tiện tay khép cửa.

Đổng Học Bân sĩ ngẩng đầu "Cảnh bí thư."

"Đổng chủ nhiệm." Cảnh Tân Khoa chậm rãi nói: "Vừa rồi trong khu tìm tôi nói chuyện, nói ngày mai cậu phải đi trường đảng báo danh, công tác của phòng làm việc tạm thời do tôi phụ trách, tôi đến đây cũng gặp mặt một chút, nhìn xem còn có chuyện gì chưa xử lý xong, bàn giao đơn giản một chút."

Ấy chà, cái này là muốn nhận ca khẩn cấp?

Đổng Học Bân cười nói: "Tôi ngày mai mới đi mà?"

Cảnh Tân Khoa cũng mỉm cười "Tôi biết, bất quá có chút công tác không thể chậm trễ, bàn giao sớm một chút cũng không phải chuyện xấu."

Cảnh Tân Khoa trên danh nghĩa là người đứng thứ hai của phòng làm việc, nhưng hắn chỉ là một bí thư đảng công ủy, Đổng Học Bân kiêm bí thư đảng công ủy và chủ nhiệm văn phòng đường phố, đảng chính đều là người đứng đầu, đều không cần phải ý kiến, hắn cũng là lãnh đạo của Cảnh Tân Khoa, cái này so với quan hệ phụ thuộc của bí thư khu ủy và khu trưởng còn muốn trực tiếp, cho nên vừa nghe lời này, Đổng Học Bân cường thế từ trước đến nay cũng rất không khách khí nói: "Nếu Cảnh bí thư cũng biết công tác không thể chẫm trễ, vậy trở lại công tác của mình xử lý tốt trước đi! Tổng kết công tác tháng này! Buổi chiều làm giao cho tôi!"

Cảnh Tân Khoa vừa nghe, cũng không nói cái gì, người thắng luôn luôn rất khoan dung.

Chuyện Đổng Học Bân phải đi trường đảng, Cảnh Tân Khoa buổi chiều ngày hôm qua đã biết, là thư ký của chị gọi điện thoại nói cho hắn biết, Nguyệt Hoa khu trưởng và An Thạch bí thư cùng với Tiết Khánh Vinh thảo luận ra, nhận được cú điện thoại kia, Cảnh Tân Khoa cũng là mừng rỡ không ngớt, không ngờ bị Đổng Học Bân đè ép lâu như vậy, đột nhiên xoay người, bí thư khu ủy ra tay với Đổng Học Bân, cho dù Đổng Học Bân lúc này mọc thêm mười cái đầu cũng không đủ.

Chuyện lần này được lợi lớn nhất cũng là Cảnh Tân Khoa.

Nếu như Đổng Học Bân điều nhiệm rời đi, Cảnh Tân Khoa khẳng định có thể thuận lợi ngồi trên vị trí lãnh đạo, cho dù Đổng Học Bân còn có thể trở về, chiến tích kính lão mô phạm cũng sẽ nằm trong tay của Cảnh Tân Khoa rất nhiều, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, Cảnh Tân Khoa tất nhiên là cầu còn không được. Lại nói tiếp, ngay từ đầu Cảnh Tân Khoa vẫn phản đối Đổng Học Bân giành danh sách của văn phòng đường phố Bình An, ai ngờ Cảnh Tân Khoa chuyện gì cũng không làm, từ đầu tới đuôi tất cả đều là Đổng Học Bân một mình chạy trước chạy sau làm, chiến tích khó hiểu rơi xuống trên đầu Cảnh Tân Khoa, cái này là một phần chiến tích thoải mái nhất trong nhiều năm tiền nhiệm như vậy, dễ dàng đến nỗi ngay cả mồm mép cũng không cần động, ngay cả khí lực cũng không cần ra, một tay đem chiến tích đến, ngẫm lại cũng là rất buồn cười, nhưng cũng không khó trách, ai kêu tên họ Đổng đắc tội với người nhiều, ngay cả bí thư khu ủy đều thấy hắn không vừa mắt, đây là cấp trên nhìn bạn không vừa mắt.

Cho dù bạn có năng lực, cho dù công tác bạn làm rất tốt, nhưng trong khu không có lãnh đạo chào hỏi giúp bạn, bạn làm cho dù tốt, chiến tích của bạn cũng không rơi xuống trên người bạn.

Không có biện pháp.

Trong thể chế, có một số việc cũng không nói đạo lý.

Cảnh Tân Khoa biết, tám mặt là địch, ngày lành của tên họ Đổng không được bao lâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui