Quyền Tài

Buổi sáng.

Bầu không khí của khu Nam Sơn trở nên quái dị trước nay chưa có.

Đổng Học Bân nổi nóng, dùng thực tế hành động đánh cho tất cả lãnh đạo khu Nam Sơn một người tát thật to!

Khu ủy tức giận, nghe nói An Thạch bí thư vỗ bàn, Tiết Khánh Vinh cũng phát hỏa, khu ủy đã chuẩn bị ra tay với Đổng Học Bân. Đến lúc này, không ai cho rằng Đổng Học Bân có thể có được ngày lành, cái này thật sự đem lãnh đạo khu đắc tội quá độc ác, làm cho nhiều người tức giận!

Nhưng mà, chuyện tình phát triển cũng thay đổi bất ngờ!

Một số điện thoại đến từ trường đảng thành phố gọi tới trong phòng làm việc khu ủy khu Nam Sơn, người nọ chỉ nói hai câu nói thì cúp điện thoại.

Vũ chủ nhiệm của phòng làm việc nghe xong sắc mặt đại biến.

Khoa viên xung quanh nhìn ông ta, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Lão phó chủ nhiệm kia thở hổn hển, cuống quít bước lên lầu, tìm thư ký của bí thư khu ủy, đem chuyện tình nói với hắn.

Thư ký Tàng vừa nghe cũng trợn tròn mắt, nhanh chóng cầm lấy điện thoại xác nhận tin tức, cuối cùng xác nhận qua, thư ký Tàng hít một ngụm khí lạnh, không dám dừng lại, lập tiên đi tìm An Thạch bí thư báo cáo.

Trong phòng làm việc bí thư khu ủy.

Vương An Thạch đang nói chuyện với Tiết Khánh Vinh, làm sao xử phạt Đổng Học Bân không phục tùng quyết định của tổ chức, tiến hành thảo luận, sơ bộ đạt thành nhận thức chung.

"Đổng Học Bân trước hết tạm thời cách chức."

"... Được."

"Cái này ông đi thông báo, đến lúc đó tôi cùng Nguyệt Hoa và lão Ngô ký tên."

"Rõ ràng, vậy tôi hiện tại …"

Đang nói, cánh cửa bị người từ bên ngoài gõ hai cái, rất gấp.

Vương An Thạch cau mày, "Tiến vào."

Thư ký Tàng đẩy cửa vào, "Bí thư! Xảy ra chút chuyện!" Bất quá biểu tình khẩn trương của hắn, hiển nhiên không phải "chút" chuyện đơn giản như vậy.

"Làm sao vậy?" Vương An Thạch nhíu mày nói: "Nói!"

Tiết Khánh Vinh cũng kỳ quái nhìn qua.

Thư ký Tàng lau lau mồ hôi, nói: "Vừa rồi trường đảng thành phố gọi điện thoại tới, văn kiện cũng gửi đến đây, nói là... Nói là"

Vương An Thạch nói: "Nói cái gì?"

Thư ký Tàng cẩn thận nói: "Trường đảng thành phố đem tên của Đổng Học Bân đăng ký cho lớp huấn luyện cán bộ lần này...gửi trở về, vậy như, bên kia không nhận."

Vương An Thạch sửng sốt, "Gửi trở về? Những người khác đâu?"

Thư ký Tàng nói: "Hai người được báo lên cùng Đổng Học Bân, không có chuyện gì, bên kia không nhắc đến, chỉ đem một mình Đổng Học Bân trả về, về phần nguyên nhân, tôi hỏi, cấp trên chưa nói."

Vừa nghe lời này, Tiết Khánh Vinh giật mình một cái!

Vương An Thạch cũng ngơ ngác một chút, không phản ứng!

Trường đảng không phải lúc nào cũng đều nhập học, trường đảng khu cũng tốt, trường đảng thành phố cũng được, mỗi năm đều có vài lớp cố định, là sẽ theo thường lệ mở lớp dạy, lớp huấn luyện lần này cũng là một kỳ bên trong, dựa theo lệ cũ, từng khu sẽ có danh sách nhất định, ví dụ cán bộ như Đổng Học Bân, thuộc về cán bộ khu quản, chỉ cần khu ủy thảo luận lấy ra kết quả, báo trên trường đảng thành phố, chẳng khác nào là ván đã đóng thuyền, trường đảng bên kia khẳng định sẽ phê, mặc dù cán bộ có thể nào cũng không sao, ví dụ như đang đi công tác, lớn tuổi một chút, thật ra cái này cũng không phải vấn đề lớn gì, chỉ cần khu ủy đề lên, trường đảng bên kia cơ bản đều có thể thông qua.

Nhưng lúc này đây, Đổng Học Bân hoàn toàn phù hợp với tất cả yêu cầu, trường đảng thành phố lại có thể đem tên của Đổng Học Bân gửi trở về cho khu Nam Sơn!

Hơn nữa cấp trên cũng không nói một câu cùng Vương An Thạch, trực tiếp đi trình tự thông báo phòng làm việc khu ủy, một chút mặt mũi cũng cho lãnh đạo khu Nam Sơn! Phương diện này quả thật có chút dọa người!

Tiết Khánh Vinh không cần nghĩ cũng đưa ra một kết luận!

Thành phố có người phát hỏa!

Đây là gõ bọn họ!

Chỉ đem tên của Đổng Học Bân gửi trở về! Cái này đã rõ đến nổi không thể rõ hơn nữa!

Vương An Thạch sắc mặt khẽ biến.

Tiết Khánh Vinh cũng không nói chuyện, vuốt vuốt quần áo trên người, phía sau lưng đầy mồ hôi lạnh.

Kết quả là, Bân không ít cán bộ khoa viên đang chờ trong khu xử phạt Đổng Học đột nhiên phát hiện, khu ủy tựa hồ tắt lửa, im lặng luôn, cũng một chút động tĩnh cũng không có nữa. Trong lúc rất nhiều người buồn bực, tất cả mọi người ngạc nhiên nhận được một tin tức đến đây, thành phố dĩ nhiên phủ định quyết định của lãnh đạo khu Nam Sơn, thủ tiêu danh sách đi trường đảng của Đổng Học Bân, hình như là một cái tát hung hăng vỗ vào mặt của lãnh đạo khu ủy!

Bốp! Hầu như đều nghe thấy tiếng vang!

Thật là vang, vang thật là xa!

Sao có thể? Rất nhiều người trong đầu đều xuất hiện một câu nói như thế!

Nhưng kế tiếp thái độ im lặng của khu ủy nói cho mọi người, chuyện này là thật!

Phòng họp chính phủ khu, Cảnh Nguyệt Hoa đang mở hội nghị với mấy người khu trưởng khác, lúc này, bên ngoài đi vào được một người nhân viên công tác, tại bên tai Cảnh Nguyệt Hoa nói một câu cái gì. Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt không thay đổi, nhíu mày ừ một tiếng, nói "Đã biết".

Cảnh Tân Khoa đang ở văn phòng đường phố cùng Vu Vinh Phong ngồi trong phòng làm việc uống trà, nghe nói trường đảng thành phố không nhận Đổng Học Bân, hai người đều cả kinh.

"Thành phố đây là ý gì?"

"Cảnh bí thư, cái này..."

Cảnh Tân Khoa nghĩ cái này đùa có chút lớn? Trường đảng không nhận? Dựa vào cái gì không nhận? Đổng Học Bân nếu như không đi trường đảng, tôi làm sao tiếp nhận công tác? Đổng Học Bân nếu như không đi trường đảng, vậy hội nghị khen ngợi tại Bắc Kinh vài ngày nữa mình làm sao thay Đổng Học Bân đi nhận thưởng? Cái phần chiến tích này làm sao đến trên tay mình? Nghĩ tới đây, Cảnh Tân Khoa nhất thời kinh sợ, hắn mới biết được vì sao Đổng Học Bân ngày hôm nay dám thoải mái tới văn phòng đường phố! Thì ra là sớm có chuẩn bị!

Bành Cương nói rất đúng!

Đổng Học Bân ngốc? Trẻ tuổi như thế mà được ngồi vào cái vị trí này! Sao có thể ngốc!

Chị của Cảnh Tân Khoa khi bằng tuổi Đổng Học Bân cũng không được cấp bậc cao như hắn, Đổng Học Bân nếu như còn ngốc, vậy toàn bộ khu Nam Sơn còn có người thông minh sao? Cảnh Tân Khoa rốt cục không dám xem thường Đổng Học Bân, hắn phát hiện Đổng Học Bân người này giấu quá sâu, người khác nếu như có quan hệ gì cùng thành phố, hận không thể mỗi ngày đọng ở ngoài miệng để cho người khác biết, nhưng Đổng Học Bân lại giấu diếm, cho tới bây giờ chưa từng lộ ra!

Hắn ta cũng biết cúi thấp??

Cảnh Tân Khoa tức giận không nhẹ, nghĩ cái từ cúi thấp thật sự không thể nào dùng để hình dung Đổng Học Bân, cũng không biết là lãnh đạo thành phố nào, sao lại giữ gìn hắn?

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người sau khi nghe tin tức cũng đều có biểu tình không bình thường.

Chỉ có Chu Diễm Như, Khúc Nghĩa Cường, Vương Ngọc Linh mấy người thở phào nhẹ nhõm, may mắn Đổng Học Bân tránh được một kiếp, đồng thời cũng đều có chút dở khóc dở cười. Đổng chủ nhiệm là thật dám cả gan, một mình đem mặt của tất cả lãnh đạo khu đánh, lần này đắc tội với người đắc tội hết mức rồi!

Trường đảng thành phố không nhận Đổng Học Bân, danh sách trường đảng bị trả về, vậy Đổng Học Bân cũng không thể nào nói là không phục tùng quyết định của tổ chức, khu ủy khu Nam Sơn trên dưới đều muốn động Đổng Học Bân, bây giờ xem ra hình như là một trò cười, bất quá cái trò cười này khiến cho rất nhiều người cười không nổi.

Ai cũng không ngờ rằng chuyện tình gặp phải thay đổi kịch tính như thế!

Sau việc này rất nhiều người mới lần đầu tiên phát hiện, Đổng Học Bân có bối cảnh với thành phố lớn như vậy!

Văn phòng đường phố Quang Minh.

Phòng làm việc bí thư.

Điện thoại của Dương Triệu Đức gọi tới điện thoại di động của Đổng Học Bân, "Đã làm theo lời con nói rồi, ha ha, tên nhóc con đó, thật sự có thể làm ầm ĩ."

Đổng Học Bân cười nói: "Chú Dương, lần này cảm ơn chú."

"Nói cái gì mà khách khí vậy, con là con của là Hiểu Bình, cũng là con của chú, con có việc chú Dương còn có thể mặc kệ? Còn muốn cho con tôi vào trường đảng? Bọn họ đây là nói giỡn với chú à? Công tác trường đảng bên kia tuy rằng vẫn là do phó hiệu trưởng phụ trách, bất quá chú vẫn còn là hiệu trưởng trường đảng, bọn họ nếu nói giỡn cùng chúng ta, vậy chú Dương con lần này cũng nói giỡn lại với bọn họ."

Đúng vậy.

Chức vụ của Dương Triệu Đức không chỉ là bộ trưởng bộ tổ chức.

Thường ủy thị ủy, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy kiêm hiệu trưởng trường đảng, đây mới là toàn bộ chức vụ đảng chính của Dương Triệu Đức.

Đổng Học Bân cũng vui vẻ, Dương Triệu Đức kiêm nhiệm hiệu trưởng trường đảng rất nhiều năm, muốn cho mình đi trường đảng, cái này quả thật là một trò cười.

"Bất quá Tiểu Bân à, lần này con làm có chút lớn, toàn bộ lãnh đạo khu, lần này con hầu như đã đắc tội toàn bộ, hơn nữa ai ai cũng đắc tội rất lớn, chuyện tình tuy rằng tạm thời giải quyết, nhưng khúc mắc không tiêu được, cho dù chú đứng ra cho con, nước xa khó cứu lửa gần, chú Dương con cũng không có khả năng mỗi lần đều quản, nếu như con tiếp tục ở văn phòng đường phố công tác, áp lực quá lớn, như vậy đi, chú giúp con nhìn xem, con đổi một hoàn cảnh, khu Tây Bình thế nào? Sau này con vẫn làm chủ nhiệm văn phòng đường phố."

Mới tiền nhiệm một tháng thì điều động, hiển nhiên không có khả năng thăng chức, điều chức đã là cực hạn.

Đổng Học Bân cũng rõ ràng ý của Dương Triệu Đức, bất quá vẫn từ chối, "Chú Dương, cảm ơn ý tốt của chú, con không đi, công tác bên này vừa có chút khởi sắc, con làm sao mà đi được, thật vất vả khai triển công tác còn không làm không công? Về phần chú nói... Đắc tội người cũng đã đắc tội rồi, dù sao cũng không phải con gây sự trước, con còn phải ở lại đợi bọn họ nữa!"

Dương Triệu Đức bị hắn nói chọc cười, "Thật không đi?"

"... Ừm."

Thật ra nói những cái này cùng Dương Triệu Đức cũng không là trong lòng Đổng Học Bân nói, nguyên nhân không muốn đi chủ yếu vẫn là mặt mũi, đâm các người một đao rồi tôi bỏ chạy? Vậy còn không phải người ta sẽ cho rằng Đổng Học Bân tôi sợ các người? Anh em đâu phải loại người này! Tôi không đi! Tôi xem ai có thể làm gì tôi!

So dũng?

Đấu ngoan?

Tôi còn có thể sợ các người!?

Dương Triệu Đức cười ha ha nói: "Trí tuệ chính trị của con chú Dương không đánh giá, bất quá phần dũng khí này, so với chú Dương năm đó mạnh hơn nhiều, được! Không đi thì không đi!"

Đổng Học Bân có chút xấu hổ, ho khan nói: "Chú Dương, con làm sao so sánh với chú được, chú đây là chế giễu con."

Đầu kia của điện thoại, mơ hồ nghe thấy được tiếng oán giận của mẹ già "Nó càng đánh càng lên mặt, ông còn khen nó làm cái gì, càng khen nó càng mạnh hơn, sáng mai đều đem người đắc tội hết cho coi!"

Dương Triệu Đức cười nói:, "Chỉ cần có làm việc, làm sao có thể không đắc tội với người chứ?"

Lời này Đổng Học Bân thích nghe, nói thật đúng, làm gì có làm việc không đắc tội với lãnh đạo? Mình cùng lắm là đắc tội nhiều hơn một ít mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui