Quyền Tài

Buổi sáng, nắng.

Buổi sáng, sổ tay tuyên truyền phòng chống động đất đã in ấn ra một
đống, có điều bởi vì vấn đề tài chính, tập in ấn cũng không có tinh xảo
như vậy, chữ cũng không phải đặc biệt tốt, có điều tốt xấu gì cũng có
thể sử dụng được, vẻ ngoài có xấu đi một chút, nhưng sau khi Đổng Học
Bân xem xong cũng vừa lòng, trước hết đêm tất cả chỗ sách in đợt đầu
tiên này phát xuống các xã khu những nơi có nhà ở nhiều sẽ là nơi trọng
điểm để chiếu cố.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Đổng Học Bân lại đốc thúc Vương Ngọc Linh hoàn thành đợt in ần lần thứ hai.

Sau đó, Đổng Học Bân mang theo Vương Ngọc Linh, đi thẳng đến các xã tiến hành công tác thị sát

Lái xe là Vương Ngọc Linh, “Chủ nhiệm, có cần thông báo trước cho bọn họ không?”

“Không cần, trực tiếp đi” Đổng Học Bân muốn đến kiểm tra đột ngột.

Trước kia khi còn làm khoa viên, Đổng Học Bân thấy các lãnh đạo hay chơi chiêu thức ấy, thị sát, đột ngột kiểm tra, cảm thấy ban lãnh đạo thuần
túy là thêm phiền, ăn no không có chuyện gì làm, nhưng hiện tại Đổng Học Bân làm lãnh đạo, mới hiểu được tầm quan trọng của loại thị sát này,
nếu anh không nhìn chằm chằm, không tạo áp lực xuống dưới, người khác sẽ nghĩ anh không coi trọng chuyện này, sẽ không dùng hết tâm sức làm
việc, cho nên Đổng Học Bân lần này đột ngột đi kiểm tra cũng là muốn nói cho các xã khu biết tầm quan trọng của việc này, và thái độ của mình.

Một cửa ngõ.

Xe dừng lại, một hàng những bức tranh đỏ thẫm nhất thời rơi vào tầm nhìn.

Trên bức tranh là tuyên truyền phòng tránh động đất, giảm thiệt hại,
phía dưới có một cái bàn dài, trên bàn để đầy sổ tay tuyên truyền, bí
thư xã Tống Thanh ngồi ở sau bàn, còn có vài nhân viên công tác của xã
hoặc ngồi hoặc đứng ở đó, thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba cư dân đi tới
liếc mắt một cái, sau đó lấy một quyển sách tuyên truyền, có điều càng
có nhiều người dân chỉ đứng từ xa nhìn lướt qua sau rồi trực tiếp rời
khỏi, không hề liếc mắt xem một cái.

Nhìn thấy loại tình huống này, Đổng Học Bân đã bùng lên cơn tức, mở cửa xuống xe một phen.

Một cán bộ xã đứng bên cạnh Tống Thanh tinh mắt, liếc mắt một cái liền
nhìn thấy Đổng Học Bân cách đó không xa, cuống quít cíu đầu nói gì đó
với bí thư

Tống Thanh lập tức ngẩng đầu cùng với vài nhân viên công tác chạy nhanh
đến, cùng nhau nghênh đón, “Chủ nhiệm Đổng, Chủ nhiệm Vương, hai vị đến lúc nào vậy?”

Đổng Học Bân không mặn không nhạt nói: “Đến xem mọi người làm việc thế nào”.

“Đã thành lập điểm tuyên truyền” Tống Thanh chào hỏi với Đổng Học Bân
nói, chính là lần đó các công trình kiến trúc ngõ Liễu Hạng bị dỡ bỏ,
lúc ấy Đổng Học Bân mới lên nhận chức không bao lâu, một mình đánh mấy
chục người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Tống Thanh, cho nên khi nói
chuyện cũng có chút câu nệ, “Ben này có một cái, ngõ phía đông cũng có
một cái, tổng cộng trong xã có bốn điểm tuyên truyền, sổ tay tuyên
truyền cũng đang được phát”.

Nhưng sắc mặt của Đổng Học Bân vẫn rất khó coi nói: “Mọi người phát thế này sao?”

Tống Thanh a một tiếng, “Việc này…” Hắn cảm thấy không có vấn đề gì, trước kia đều dùng phương thức này để phát tư liệu sổ sách.

“Trong cuộc họp ngày hôm qua tôi đã nói qua, anh coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?” Đổng Học Bân tức giận nói: “Tôi nói như thế nào?
Đến mỗi một nhà mỗi một hộ để tuyên truyền! Anh lại đem sách tuyên
truyền bày trên bàn, cho rằng tôi không biết chuyện này có phải hay
không?”

Tống Thanh nghẹn lời, cán bộ xã đứng bên cạnh cũng không dám hé răng.

Đổng Học Bân chỉ chỉ vào cái bàn dài nói: “Nếu các anh làm như vậy, có
thể có một phần mười cư dân nhận được sách tuyên truyền là tốt rồi, tôi
mặc kệ các anh trước kia tuyên truyền như thế nào, nhưng bây giờ tuyệt
đối không được, tôi lặp lại lần nữa, tôi muốn là mỗi nhà mỗi hộ đều có
thể nhậ được sổ tay” Đè né tức giận Đổng Học Bân nói: “Được rồi, nếu mọi người không biết làm như thế nào, tôi đây sẽ nói cho mọi người nghe
từng bước một, đem tất cả các ủy viên, các phần tử tích cực của xã,
trưởng các đơn vị, đảng viên có thể điều thì điều động hết cho tôi, gõ
cửa từng nhà, đăng ký, không được đem sách cắm ở trên cửa, phải gặp tận
mặt, giao tân tay mỗi cá nhân và gia đình, nếu gặp những người không
biết chữ, chúng ta còn phải phụ trách giảng giải, một chút một chút cho
thật rõ, về những nhà không có người nhà, ban ngày không có người thì
tới buổi tối, buổi tối không có người thì đợi ngày hôm sau, tôi mặc kệ
các người cuối cùng dùng cái gì phương pháp, ta muốn kết quả là mỗi nhà
ít nhất phải có một quyển sách tuyên truyền!”

Tống Thanh vừa nghe liền đổ mồ hôi, dùng trận thế lớn như vậy sao?

Vương Ngọc Linh lấy chai nước khoáng đưa cho Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhận lấy uống một ngụm nhìn bọn Tống Thanh, “Thế nào? Tôi nói còn chưa rõ ràng sao?”

“Rõ ràng rồi! Tôi lập tức làm!” Tống Thanh lúc này mới phản ứng lại, lập tức liên hệ phân chia từng người trong xa còn cho hai người đem theo tư liệu tuyên truyền, vào từng ngõ nhỏ, bắt đầu gõ cửa từng nhà.

Tống Thanh cũng là chủ nhân có thể suy một ra ba, thấy Đổng Học Bân coi
trọng như vậy, hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức cầm lấy cái loa mang theo, mở chốt ra, bắt đầu đứng ở cửa ngõ nhỏ lớn tiếng nói: “Mọi người, hiện tại văn phòng đường phố xã khu muốn làm một cuộc tuyên truyền
phòng chấn giảm tai nạn động đất, nơi này chúng tôi có sổ tay tuyên
truyền, toàn bộ đều là phát miễn phí”.

Ồn ào như vậy, nhất thời hấp dẫn không ít cư dân đến đây, hơn nữa không khí cũng tăng lên.

“Sách tuyên truyền phòng chống động đất sao?”

“Làm ơn, cho tôi một quyển”.

“Cũng cho tôi một tờ, cảm ơn”.

Vương Ngọc Linh thấy người bên đó không đủ, cũng chủ động đi lên phát
này nọ, thỉnh thoảng còn giảng giải vấn đề với cư dân, ví dụ như lúc có chấn động trước hết phải làm là cái gì.

Đổng Học Bân khẽ gật đầu,sắc mặt giãn ra một ít.

Tống Thanh thấy thế, mới nhẹ nhàng thở ra.

Không bao lâu sau, thấy cổ họng Tống Thanh đều khàn rồi, Đổng Học Bân
liền ngoắc gọi hắn lại đây, “Còn có chuyện này nữa, những quyển sách
tuyên truyền này chẳng những phải phát, còn phải làm cho cư dân xem,
phải nhớ kỹ, việc này so với việc phát sách tuyên truyền đến từng nhà
càng không dễ thực thi, bí thư Tống, anh ở cơ sở cũng công tác không ít
năm, cơ hội cùng dân chúng giao tiếp so với tôi chắc chắn phải nhiều
hơn, anh có đề nghị gì hay không?”

“Việc này” Tống Thanh nhanh chóng động não, bỗng nhiên nói: “Bằng không làm một cuộc hỏi đáp có thưởng?”

Đổng Học Bân nhất cân nhắc, đến đây có chút hứng thú, “Nói tỷ mỉ một chút”.

“Chính là in một cuốn sách lựa chọn các câu hỏi về kiến thức động đất,
không cần tất cả đều in giống nhau, với những chủ đề không giống nhau,
tránh cho lặp lại, sau đó ở vài điểm tuyên truyền tăng cường thêm người, cho dân chúng tham gia vấn đáp, chỉ cần trả lời chính xác là được, mỗi
trang đại khái năm câu hỏi? Dù sao chỉ cần có thể toàn bộ trả lời, liền
phát một ít quà tặng, khăn mặt, kem đánh răng, cốc chén” Tống Thanh nói: “Dù sao điểm này có một chút thực tế, bằng không trời đát có loạn, dân
chúng cũng không chịu đọc”.

“Ý tưởng này không tồi” Đổng Học Bân lo lắng một lát, gồi gật đầu nói:
“Làm như vậy đi, chuyện đáp án tôi sẽ bảo bên chính đảng nghĩ biện pháp, mau chóng làm ra, quà tặng cũng giống nhau, đến lúc đó mọi người ở đây
sẽ làm thí điểm trước, nếu hiệu quả, sau này sẽ mở rộng sang các xã
khác! Đương nhiên, việc này cần làm nhưng những công việc tuyên truyền
khác cũng không được lơ là, làm hai việc song song!”

“Tôi rõ rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui