Quyền Tài

Buổi trưa.

Ăn cơm.

Đổng Học Bân bưng đồ ăn lên bàn, hô: " Ăn nhanh ăn nhanh, đã lâu không xuống bếp, nếm thử tay nghề của anh xem có bị gì không."

Tạ Tuệ Lan cầm đũa lên thưởng thức, "Ha ha, cũng được."

Cù Vân Huyên cũng ăn vài miếng, "Không tồi, mùi vị rất tốt."

Đổng Học Bân cười nói: "Vậy là tốt rồi, còn nóng thì ăn nhiều một chút”

Bất quá bầu không khí rất nhanh trở nên căng thẳng, trên bàn ăn cả nửa ngày không có người nói chuyện. Đổng Học Bân vừa nhìn thấy không được, nhanh chóng nói vài câu với Tạ Tuệ Lan, thế nhưng vừa nói như thế, Đổng Học Bân luôn cảm thấy Cù Vân Huyên hình như đang nhìn mình, hắn lại cuống quít hàn huyên tán gẫu với Huyên di, nhưng ngay sau đó Đổng Học Bân lại nghĩ Tạ Tuệ Lan tựa như đang ngắm mình, làm cho Đổng Học Bân cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem cái miệng ngậm lại, xấu hổ tự ăn cơm, cũng không gắp đồ ăn, cũng không nói chuyện phiếm với ai.

Cái này là sao hả?

Không khí quá xấu hổ.

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân thật sự chịu không nổi loại bầu không khí quỷ dị này, chủ động rửa chén xong, hắn nói với hai người: "Vậy, anh mang Thiên Thiên ra ngoài chơi."

Cù Vân Huyên lập tức nói: "Trời lạnh lắm, đừng làm đứa nhỏ bị lạnh."

"Không lạnh đâu." Đổng Học Bân nói: "Anh mang con bé ra phơi nắng."

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Sáng sớm, em cùng Vân Huyên mang đứa nhỏ phơi nắng rồi."

"Vậy..." Đổng Học Bân ho khan nói: "Vậy anh đi ra ngoài mua chút đồ, com tối còn phải chuẩn bị, anh đi anhđi, các người xem TV trước."

Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.

Leng keng, leng keng, leng keng, nhấn liên tiếp, rất gấp.

Đổng Học Bân trong lòng nói ai vậy, nhấn chuông cửa kiểu gì thế? Đòi mạng à?

"Ai hả?" Đổng Học Bân hô một tiếng, đi qua mở cửa, sau đó thì ngạc nhiên một chút, chỉ thấy Loan Hiểu Bình đang đứng ngoài cửa vẻ mặt giận dữ, "Mẹ, sao mẹ tới? Mau vào đi." Đổng Học Bân không ngờ rằng mẹ già sẽ đến, nhanh chóng mở cửa cho mẹ vào nhà.

Tạ Tuệ Lan đứng dậy đi đón, "Mẹ, tới sao không gọi điện thoại? Cho Tiểu Bân đi đón mẹ."

Cù Vân Huyên cũng nghi hoặc một chút, có chút không tự nhiên nói: “Chị Loan."

Mẹ già vào phòng khách, chờ sau khi Đổng Học Bân đóng cửa, mẹ già không nói hai lời, quay lại trợn mắt nhìn Đổng Học Bân, vung tay cho con trai một cái tát!

Một tiếng tát tai làm tất cả mọi người ngơ ngác.

Đổng Học Bân kinh ngạc nói: "Mẹ đánh con làm gì?"

Loan Hiểu Bình thở phì phì nói: "Mày hỏi tao đánh mày làm gì à? Mày hỏi tao đánh mày làm gì à!?"

Tạ Tuệ Lan sửng sờ, nhanh chóng đi tới kéo Loan Hiểu Bình, "Mẹ, có chuyện từ từ nói, rốt cuộc làm sao vậy?"

"Chị Loan!" Cù Vân Huyên cực kỳ đau lòng, hoang mang rối loạn tiến lên chắn trước người Đổng Học Bân, che chở hắn nói: "Làm sao vậy?"

Loan Hiểu Bình cả giận: "Vân Huyên cô tránh ra cho tôi! Tôi ngày hôm nay phải đánh chết nó!"

Nhiều năm như vậy, Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ già ôn nhu hiền lành phát hỏa lớn như vậy, trong lúc nhất thời sững sờ không có phản ứng.

Loan Hiểu Bình vung tay tới còn muốn đánh.

Tạ Tuệ Lan cầm tay bà ấy lại, "Mẹ, Tiểu Bân hắn vừa hiến máu, hơn một ngàn CC, thân thể còn chưa có hồi phục, mẹ đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện!"

Cù Vân Huyên phụ họa nói: "Đúng vậy chị Loan, đừng như vậy đừng như vậy."

Loan Hiểu Bình con mắt đỏ lên, nước mắt trong viền mắt chảy ra, bà ấy giận không thể át lấy ngón tay chỉ vào mặt con trai quát: "Đánh chết rất tốt! Coi như tôi không sinh thằng nghịch tử này!"

Đổng Học Bân ủy khuất, vừa muốn phản bác vài câu, nhưng Cù Vân Huyên hung hăng kéo hắn một cái, cho một ánh mắt, tựa như khiến cho hắn lúc này không nên lên tiếng.

Tạ Tuệ Lan khuyên nhủ: "Mẹ, có việc gì mẹ cứ nói với con, Tiểu Bân chọc mẹ à? Tên nhóc này cũng là không hiểu chuyện, quay đầu lại con phê bình hắn!"

Lúc này, tiểu Thiên Thiên trong xe trẻ con hình như là bị tiếng cãi nhau làm giật mình tỉnh giấc, khóc oa oa lên!

Loan Hiểu Bình chỉ chỉ tiểu bảo bảo trong xe, "Các người nói cho tôi biết! Đứa nhỏ này của ai?"

Biểu tình của Cù Vân Huyên nhất thời mất tự nhiên một chút, "Là của em."

"Của cô với ai?" Loan Hiểu Bình nhìn cô ấy.

Nghe vậy, Cù Vân Huyên không nói.

Đổng Học Bân lúc này cũng không còn cảm giác ủy khuất, cả kinh nói: "Mẹ đã biết?"

Loan Hiểu Bình cả giận nói: "Nếu không sáng sớm ngày hôm nay mẹ của Vân Huyên trằn trọc liên hệ đến tôi! Tôi bây giờ còn bị các người lừa! Đổng Học Bân! Khi còn bé tôi đã dạy mày như thế nào? Đã dạy mày như thế nào hả? Nhà chúng ta không có tiền! Không giàu có! Nhưng đối đãi phải có nguyên tắc! Chúng ta không thể làm trái lương tâm! Mày nhìn mày hiện tại đi! Mày nhìn đi! Có chút tiền mày liền không biết mình họ gì? Làm quan rồi ma`y không biết mình là ai? Nếu như cùng Tuệ Lan kết hôn! Mày phải tốt với Tuệ lan! Sao mày... Sao mày còn làm bụng của Vân Huyên lớn lên! Mày bảo Vân Huyên phải làm sao bây giờ? Mày bảo đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Mày muốn chọc chết tao có phải không!?"

Chuyện này, Đổng Học Bân vẫn sợ mẹ già biết, bởi vì hắn rõ ràng mẹ già tuy rằng nhìn như nhu nhược, nhưng tính cách cũng cái loại không chịu đựng được, nếu như nói cho mẹ biết chuyện của Huyên di và đứa nhỏ nhất định cho ra vấn đề lớn, cho nên Cù phụ Cù mẫu mỗi lần muốn liên hệ Loan Hiểu Bình, Đổng Học Bân liền nói mẹ già bận quá hoặc là trong nhà không điện thoại, sau đó thật sự không được thì cho bọn họ một dãy số giả, cái loại quanh năm đánh không thông này, không ngờ rằng Cù mẫu vẫn tìm được Loan Hiểu Bình, cái này... Đổng Học Bân ủ rũ cúi đầu, không hé răng.

Không có biện pháp, đuối lý!

Chuyện của Huyên di và Tuệ Lan, mình quả thật không xử lý tốt.

Loan Hiểu Bình tức giận muốn quay về trong phòng, mọi người đều không lên tiếng.

Thừa dịp Tạ Tuệ Lan sơ sẩy, Loan Hiểu Bình giật cánh tay ra, tách Cù Vân Huyên ra lại cho con trai một cái tát, "Tao đánh chết mày!"

Đừng nói mẹ già lớn tuổi mạnh mẽ, nhưng ra tay cũng chẳng khác nào một đứa trẻ cả, Đổng Học Bân nếu như muốn tránh cũng có thể né tránh một trăm lần, nhưng hắn không tránh, mắt thấy tay của mẹ già đến, Đổng Học Bân mạnh mẽ chịu đựng một cái tát, trong miệng không kêu một tiếng.

Đau!

Phần ma bên trái của Đổng Học Bân nhất thời đỏ lên, năm dấu tay hiện rõ trên mặt.

Cù Vân Huyên vội vàng ngăn trở, "Đừng đánh nữa! Xin chị bớt giận! Xin chị bớt giận!"

"Tôi tức giận cái gì!" Loan Hiểu Bình tức giận nói: "Phàm là người có lương tâm đều làm không ra loại sự tình này! Cái mặt già này của tôi đều bị nó chà đạp!" Loan Hiểu Bình chỉ vào mũi của con trai nói: "Mày không nghe thấy! Mẹ Vân Huyên quở trách tao ngay bên ngoài! Quở trách nhà chúng ta! Tao ngay cả một khí lực phản bác cũng không có! Tao không có cách nào phản bác! Nhà chúng ta đuối lý! Tao có thể nói cái gì?"

Tạ Tuệ Lan nắm tay của Loan Hiểu Bình an ủi nói: "Chỉ cần là người, ai đều có lúc phạm sai lầm, mẹ, mẹ cũng đừng chắp nhất hắn, Tiểu Bân đứa nhỏ này không có ý xấu, mẹ hẳn rõ ràng hơn người khác."

Cù Vân Huyên lập tức nói: "Đúng vậy, Tiểu Bân không sai, đều là em không tốt, chị, chị muốn mắng thì mắng em đi, không liên quan Tiểu Bân."

"Huyên di!" Đổng Học Bân ngắt lời nói: "Không liên quan với em! Mẹ, là con sai rồi."

Loan Hiểu Bình thở hồng hộc nói: "Mày quỳ xuống cho tao!"

Đổng Học Bân vẻ mặt đau khổ nói: "Mẹ..."

Tạ Tuệ Lan đỡ bà ấy qua sô pha, "Mẹ đừng nói nữa, huyết áp của mẹ vẫn không tốt, Tiểu Bân, còn lo lắng làm gì? Lấy thuốc cho mẹ đi!"

"À à!" Đổng Học Bân vội vàng cầm lấy đồ mà khi nãy mẹ già mới vừa vào phòng thì ném xuống đất, tìm ra một hộp thuốc đưa qua, còn rót ly nước, "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, ngàn sai vạn sai đều là con sai."

Loan Hiểu Bình không uống, nước mắt từng giọt rớt xuống, bà nắm tay của Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên khóc nói: "Là tôi không quản giáo con trai tốt, để cho các người chịu ủy khuất."

Tạ Tuệ Lan vỗ về phía sau lưng của Loan Hiểu Bình giúp thuận khí, nói: "Mẹ đừng như vậy, thấy trong lòng con cũng khó bị."

"Chị, chị đừng như vậy." Cù Vân Huyên vội vội vàng vàng đi lấy giấy ăn lau nước mắt cho bà.

Trong nhà thật sự là loạn rồi.

Mẹ già không lau nước mắt, tiểu Thiên Thiên cũng khóc lớn.

Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên thì một trái một phải quấn quít lấy Loan Hiểu Bình, nói chuyện khuyên bảo đủ kiểu.

Đổng Học Bân vẫn đứng ở nơi đó, cũng không biết lời nào để nói nữa.

Sau vài phút, Loan Hiểu Bình khóc xong, bỗng nhiên đặt mông ngồi dậy, chỉ vào chổ cửa quát với con trai: "Mày cút ra ngoài cho tao! Trong nhà này không có chổ của mày! Tao cũng không muốn nhìn thấy mày!"

Đổng Học Bân vẻ mặt cầu xin nói: "Mẹ..."

"Mày cút ra ngoài cho tao! Vĩnh viễn cũng đừng trở về!" Loan Hiểu Bình xem ra là thật sự nổi giận.

Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân, "Mẹ còn đang nổi nóng, anh đi ra ngoài trốn vài ngày trước, hai ngày nay để cho mẹ ở nhà đi."

"Nhưng..." Đổng Học Bân phiền muộn.

Cù Vân Huyên cũng nói: "Có chúng ta chiếu cố chị Loan anh cứ yên tâm đi." Sau đó Huyên di thấp giọng nói nói: "Chờ thêm mấy ngày nữa lão nhân gia bớt giận, rồi anh trở về."

Đổng Học Bân thở dài, "Vậy... Vậy được rồi, phiền phức các người, nhớ cho mẹ uống thuốc, buổi tối mỗi ngày đều phải uống, cao thì uống một viên, không cao thì uống nửa viên."

Loan Hiểu Bình lớn tiếng nói: "Tao không cần mày quan tâm! Mày có đi hay không? Có đi hay không?"

Tìm trái tìm phải, Loan Hiểu Bình chụp lấy một bình hoa thủy tinh trên bàn, giơ lên muốn ném tới hướng con trai.

Mấy người kinh hãi thất sắc.

"Mẹ!"

"Không nên!"

Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên vội vã đi tới kéo lão nhân gia.

Đổng Học Bân cũng sợ hãi, đổ mồ hôi đầy người, "Đừng đừng đừng đừng, con đi con đi, mẹ đừng nóng giận, con đi liền!"

Loan Hiểu Bình buông bình hoa xuống, thở phì phò liên tục.

Đổng Học Bân trong lòng rất phiền muộn, mẹ già đâu chỉ là tức giận, nhiều năm như vậy chưa từng thấy mẹ có cơn tức lớn như vậy, không cần nghĩ cũng có thể biết Cù mẫu lúc gọi điện thoại cho mẹ già khẳng định đã nói cái gì, mẹ già trọng nhất là sĩ diện, có thể chịu được mới là lạ. Ài, Đổng Học Bân thở dài thật sâu, mình thật không phải thứ tốt, hắn không khỏi vừa tự trách vừa hối hận lại có chút yêu thương, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua Loan Hiểu Bình, Đổng Học Bân sau khi cắn răng, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh mở cửa, rời nhà đi tránh đầu sóng ngọn gió.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui