Quyền Tài

Từ gia.

Trong phòng ngủ.

Bầu không khí vừa mới làm dịu xuống lại thoáng trở nên mờ ám.

Từ Yến muốn rời giường cũng không động, chậm rãi nằm trở lại. Đổng Học Bân cũng mang theo chân cực kỳ quấn quýt, nằm ở trên gối đầu không biết nên giải thích sao, hắn thật sợ chị Từ lúc này hỏi mình có phải là có suy nghĩ gì đối với cô ấy, Đổng Học Bân nói như thế nào đây, nói có? Chị Từ không đánh chết mình mới là lạ, còn nói không có? Chị Từ mới vừa rồi đều chạm qua, người ta đứa nhỏ đều đã sinh qua, nói sao cũng không rõ ràng?

Lúc này, Từ Yến nói, cười ha hả nói: "Tiểu Đổng."

Đổng Học Bân khẩn trương nói: "A, ngài nói."

Từ Yến mỉm cười nhìn hắn, "Ở trong nhà, vợ của cậu rất ít cho cậu chạm?"

"Ai da, không có." Đổng Học Bân nói quanh co nói: "Cũng là, cũng là cô ấy có chút bảo thủ, lúc bình thường...Ài, tôi nói cái này cùng ngài làm gì."

"Chỉ một tư thế?"

"Ai da, ngài cũng đừng hỏi."

"Ha ha, hai mẹ con ta còn có cái gì khó nói?"

"Ặc, dù sao, dù sao không khác biệt lắm."

Từ Yến nhìn nhìn hắn, "Thật ra hai vợ chồng cậu sinh hoạt thế nào, trình độ rất lớn cũng ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng, cậu biết chị nói sinh hoạt vợ chồng là có ý gì."

Đổng Học Bân nghẹn đỏ mặt nói: "Tôi biết, khụ khụ, sau này chú ý."

Từ Yến lắc đầu, buồn cười nói: "Ăn ngay nói thật, ài, hình tượng của cậu trong lòng của chị thật sự có chút bị hủy, trước đây còn tưởng rằng tên nhóc cậu là người có tính cách rất chính trực, nhưng cậu xem? Bởi vì chuyện tình nhân bị người trong nhà đuổi đi, hơn nửa đêm lại ở đây làm nũng với chị Từ, còn có phản ứng, cậu đó, thật không biết khiến cho chị nói cái gì cho phải, toàn bộ là một người t*ng trùng lên não, cậu nói chị phê bình đúng hay không?"

Đổng Học Bân khổ mặt, "Ngài phê bình rất đúng."

Từ Yến chỉ chỉ hắn, "Cậu đó, ha ha."

"Ngài đừng nói nữa, tôi biết sai rồi." Đổng Học Bân thấy đặc biệt mất mặt.

Im lặng vài giây, Đổng Học Bân thấy Từ Yến không nói lời nào, lập tức nói: "Tôi dậy trước."

"Đợi lát nữa đi, trước nằm xuống." Từ Yến sờ sờ tay hắn, một đôi mắt đẹp thành thục nhìn về phía hắn, "Lần này cậu đi công tác cả tuần chưa về nhà?"

"Ừm, cấp trên ra nhiệm vụ."

"Kết quả vừa trở về đã bị đuổi ra ngoài? Theo như thế, mấy ngày này vợ của cậu chỉ sợ cũng sẽ không cho tên nhóc cậu đụng vào? Ừm, cậu có phản ứng cũng khó trách." Từ Yến hình như đang nói một chuyện rất bình thường, "Mấy người trẻ tuổi như cậu, tinh lực thật ra rất tràn đầy, một ngày không làm đều không được."

Đổng Học Bân không thể chịu được, "Chị Từ, chúng ta đổi trọng tâm câu chuyện đi, đổi trọng tâm câu chuyện."

Từ Yến nói: "Được rồi, cùng chị mà còn cần che che giấu giấu? Ừm, cậu nằm thẳng xuống đi, đem chăn mở ra."

Đổng Học Bân sửng sốt, "Làm gì?"

Từ Yến thản nhiên nói: "Chị còn có thể hại ngươi? Nằm xuống đi."

Đổng Học Bân à một tiếng, nằm trên giường, nghi hoặc nhìn chị Từ.

Từ Yến ngồi dậy khỏi giường, vuốt tóc dài sau đầu một cái, nhìn hắn, nhẹ nhàng đem chăn xốc lên một bên, “tup lều” của Đổng Học Bân nhất thời bại lộ ra bên ngoài, tối hôm qua Đổng Học Bân mắc mưa, quần áo quần lót và vân vân đều được Từ Yến giặt sạch, hiện tại trong đồ ngủ cái gì cũng không mặc, đương nhiên thấy rõ ràng một ít. Đổng Học Bân vội vàng kẹp chân, thật sự không biết Từ Yến muốn làm gì.

Nhưng sau khi chớp mắt mấy cái, con mắt của Đổng Học Bân cũng trừng to ra.

Từ Yến bắt đầu cởi nút áo cho Đổng Học Bân, một nút, hai nút, ba nút.

Đổng Học Bân cả kinh nói: "Ngài đây là..."

"Nằm xuống đừng nói." Từ Yến thần sắc thong dong cởi áo hắn, chợt cười vỗ cơ bụng hắn một chút, "Không nhìn ra, cơ thể của tên nhóc cậu còn không ít."

"Chị Từ! Cái này..."

Sau đó, Từ Yến ngay dưới cái nhìn trừng to mắt của Đổng Học Bân, đột nhiên đem tay nhỏ trắng bóng đi xuống, cắm vào trong quần của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân hít một ngụm khí lạnh, "A!"

Từ Yến cử động cổ tay trên dưới, tay kia cũng sờ trên ngực Đổng Học Bân, chậm rãi xoa xoa.

"Chị Từ!" Đổng Học Bân kinh hô: "Đừng, cái này chỗ này cái đấy...A! A!"

Từ Yến giọng điệu tùy ý nói: "Nghẹn trong người cũng không tốt với thân thể, đừng nhúc nhích, nằm xuống là được, nếu quá khó chịu, chị sẽ giúp cậu, cũng không có gì."

Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ, vừa thống khổ cũng vui sướng, "Cái này không được! Thật không được!"

"Tôi nói được là được." Từ Yến bình tĩnh nở nụ cười, "Cậu chỉ là một đứa nhỏ lông ngắn, chị còn có thể có suy nghĩ gì đối với cậu?"

"Không phải vậy, cũng là... Cũng là quá không thích hợp, tôi cái này, ai da! A! Ngài chậm một chút! Ngài chậm một chút!"

Tần suất cổ tay của Từ Yến chậm một ít, "Như vậy được rồi?"

"Được rồi... Ặc không đúng, thật không được mà."

"Làm cũng đã làm rồi, để làm xong đi, cậu nghẹn như thế, vợ cậu không đau lòng chị cậu cũng đau lòng, được rồi, sắp được thì nhớ kỹ nói cùng chị một tiếng."

"Thật đừng mà! A!"

Từ Yến cũng không có dừng tay, rất lão luyện cũng rất ôn nhu, một đôi tay nhỏ bé quả thật linh hoạt tới cực điểm, còn dùng ngón tay cái gãi gãi ngực của Đổng Học Bân, mân mê đến nổi Đổng Học Bân đều muốn bay linh hồn ra ngoài. Trước đây Cù Vân Huyên làm cho hắn như thế, Đổng Học Bân cũng không có loại cảm giác này, dù sao Huyên di cũng chỉ mới làm lần đầu, nhưng chị Từ không giống, động tác rất lão luyện, đối với đàn ông quá lý giải.

Tâm tình dâng lên, Đổng Học Bân cũng không già mồm cãi láo làm ra vẻ, hít thở từng ngụm, còn không nhịn được đưa tay sờ mông đẹp của Từ Yến, bóp vài cái.

Từ Yến nhìn hắn, "Cái này coi như hết?"

Đổng Học Bân trong lòng rùng mình, vội vàng thu tay lại, "Xin lỗi xin lỗi, không nhịn được."

Từ Yến nói: "Không sao, cứ nằm đi, đừng lộn xộn."

Chỉ cho phép ngài lăn qua lăn lại tôi, không được tôi sờ ngài? Cái này gọi là chuyện gì hả? Bất quá Đổng Học Bân cũng không tức giận, Từ Yến có thể làm cho mình như thế, hắn đã chiếm đại tiện nghi của chị Từ người ta, nếu không phải mình mỹ dung qua cho Từ Yến, phỏng chừng đời này cũng đừng nghĩ được chị Từ phục vụ như vậy, Đổng Học Bân biết, Từ Yến là một phụ nữ vô cùng bảo thủ, nhiều năm như vậy, Đổng Học Bân căn bản không nghe nói chị Từ truyền ra chuyện xấu gì. Ừm, huống hồ chị Từ người ta cũng nói, coi mình như một đứa nhỏ lông ngắn, Đổng Học Bân cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, không sờ thì không sờ.

Trong nháy mắt hai mươi phút trôi qua.

Cái trán của Từ Yến dần dần đầy mồ hôi, rất thơm, loại động tác lập đi lập lại này này, không mệt mới là lạ.

Đổng Học Bân lúc này cũng tới cực hạn, bỗng nhiên cắn răng nói, "Chị Từ! A!"

Từ Yến nhìn hắn, "Không được?"

"... Nhanh!"

Tay phải của Từ Yến lập tức nhanh hơn một chút, tay trái vuốt tóc hắn, lau lau mồ hôi bê cạnh con mắt của Đổng Học Bân, "Đứa nhỏ ngoan, không cần nhịn."

Đổng Học Bân bỗng nhiên hô lên, thân thể chậm rãi mềm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui