Quyền Tài

Nguy hiểm hết sức căng thẳng.

Nhưng thấy được quân hạm, đám thuyền viên đều rất phấn chấn.

"Mau nhanh lên! Lái thuyền của chúng ta về hướng quân hạm!"

"Thuyền trưởng! Hải tặc đã tới! Muốn lên thuyền!"

"Tăng tốc lên! Ai theo tôi đi ra ngoài ngăn cản bọn chúng?"

"Tôi đi! Tôi liều mạng với đám khốn nạn àny! Mọi người lên đi!"

Hướng đi của thuyền hàng lại một lần nữa thay đổi rất nhỏ, chạy tới quân hạm cách đó không xa, hy vọng được cứu viện, các thuyền viên lá gan lớn hơn một chút đều chạy ra ngoài, cầm gậy gộc dao nhỏ cùng một ít vũ khí đơn sơ, cúi lưng tránh né đạn, thấy được hai cái móc bị từ ca nô hải tặc ném lên thuyền bọn họ, phía sau còn mang theo sợi dây, là muốn leo lên.

Mấy người thuyền viên ra sức chém sợi dây.

Sợi dây rất dày, chém vài lần cũng không đứt, chỉ là đứt lông ra một chút, bọn họ không khỏi đi tới, muốn đưa tay ném móc xuống.

Thế nhưng sau một giây đồng hồ, đạn liền bay vọt đến chổ bọn họ!

Đám thuyền viên thấy thế, dũng khí nhất thời nhũn xuống, lại vội vã chạy trở về, không dám đi ra nữa.

Đổng Học Bân lúc này cũng vào buồng nhỏ trên tàu, nhìn quân hạm xa xa càng ngày càng gần, hắn có chút dự định, trước khi thấy được Thiên Thiên, mình phải tỉnh táo lại, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không Thiên Thiên khẳng định sẽ có nguy hiểm tính mạng, giết con tin loại sự tình này hải tặc làm được, Đổng Học Bân hiện tại cần phải làm là xác định trước chỗ của Thiên Thiên, rốt cuộc có ở trên thuyền hải tặc hay không!

Đoàng đoàng đoàng!

Trong lúc mọi người tuyệt vọng, quân hạm cách đó không xa phát ra một loạt súng, chỉ thấy ngoài khơi nổi lên bọt nước, hiển nhiên là bị đạn bắn!

Quân hạm thấy bọn họ gặp nạn!

Đây là nổ súng thị uy! Muốn hù dọa bọn hải đạo!

Chỉ thấy động tác của bọn hải đạo hơi chậm lại, tựa như có chút do dự, bất quá giờ phút này, thuyền hải tặc bên kia lại có động tác, hình như thủ lĩnh đang gửi tín hiệu. mấy tên hải tặc trên ca nô vừa nhìn, lập tức thay đổi phương hướng, trốn qua bên trái thuyền hàng, sau đó căn bản không thèm nhìn quân hạm nổ súng, lại một lần quăng dây, làm chuẩn bị lên thuyền.

Hải tặc rốt cục vẫn lên thuyền!

Một người...

Ba người...

Năm người...

Năm người, năm khẩu súng, đi đầu là một tên da đen, cầm ak47 vẻ mặt hung ác, hình như là tổ trưởng của đám người này. Bọn hải đạo được hắn dẫn dắt vừa cười vừa bò lên thuyền hàng, giơ họng súng nhắm ngay buồng nhỏ trên tàu, từng bước đi tới.

"%((%¥¥#!"

Mấy tên hải tặc hô nói mấy câu.

Ngưu Đại Chiêu bọn họ nghe không hiểu, nhưng đại khái biết có ý gì, đây là kêu bọn họ đầu hàng.

Ngưu Đại Chiêu nhìn thuyền viên xung quanh một chút, thở dài, quân hạm vẫn không kịp! Bọn họ sợ là dữ nhiều lành ít!

"Xong rồi xong rồi!"

"Chết chắc rồi!"

"Tôi liều mạng với chúng! Quá khi dễ người!"

"Đừng kích động! Người ta có súng!"

Hải tặc có súng, mọi người cũng biết không thể liều mạng, người dù có cứng thì có thể cứng bằng đạn sao? Vì vậy tất cả mọi người trốn ở buồng nhỏ trên tàu, không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Hơn mười giây trôi qua.

Bọn hải đạo thấy bên trong vẫn không người đi ra, không khỏi bắn phá một trận!

Đoàng đoàng đoàng! Đạn đi qua buồng nhỏ vẩy ra chung quanh!

Thuyền viên kêu vài tiếng sợ hãi, đều nằm úp xuống tránh né, có vài thuyền viên nhát gan đã khóc thành tiếng.

Nghe tiếng khóc, bọn hải đạo càng kiêu ngạo, cười ha ha vài tiếng, một cước đá văng cửa bị khóa trái ở của buồng nhỏ, khóa đầu đã bị đạn phá nát, rất dễ văng ra!

Năm tên hải tặc hùng dũng đi vào, thấy thuyền viên nằm úp trên mặt đất, mấy tên này liếc lẫn nhau, nói nhỏ vài câu cái gì đó, sau đó hai tên thì cầm súng chỉ về hướng thuyền viên, hô cái gì đó. Bao gồm cả thuyền trưởng Ngưu Đại Chiêu ở bên trong, các thuyền viên không ai dám động, sớm đều từ bỏ chống cự, ba tên hải tặc còn lại cầm lấy sợi dây đi tới, bắt đầu trói người.

Một người...

Hai người...

Ba người...

Đám thuyền viên bị trói chặt lại với nhau.

Sau đó thuyền trưởng Ngưu Đại Chiêu cũng bị trói tay lại, cuối cùng đến phiên Đổng Học Bân.

Trên mặt thuyền viên mang theo sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng những cái tâm tình này trên mặt Đổng Học Bân lại không nhìn thấy, Đổng Học Bân nhìn bọn họ vài lần, thấy một tên hải tặc đi tới hắn, túm lấy hai tay của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng mặc kệ, tùy ý cho hắn trói mình lại.

Tên da đen đi đầu rất là thoả mãn, gật đầu, nói vài tiếng.

Mấy hải tặc áp giải Đổng Học Bân và Ngưu Đại Chiêu bọn họ đi ra buồng nhỏ, buột bọn họ cùng một chỗ, rồi cả đám đứng đối mặt với quân hạm xa xa.

Tốc độ của quân hạm rất nhanh, khi đang nói chuyện đã đến gần trong gang tấc.

Đoàng đoàng đoàng! Súng máy của quân hạm bắn ra hơn mười phát thị uy ngoài khơi!

Bọn hải đạo giống như không phát hiện, thậm chí còn cười nói với nhau.

Quân hạm tới, Đổng Học Bân đã thấy được mấy người mặc quân trang trên thuyền, khoảng chừng có mười mấy người, bọn họ cầm súng trong tay nhắm về bọn hải đạo trên thuyền hàng, sẵn sàng đón quân địch. Trên boong tàu, còn có một quân nhân tư thế oai hùng hiên ngang, quân hàm hình như là đại tá, Đổng Học Bân biết, quân nhân này tám phần là chỉ huy cao nhất được phái tới giao tiền chuộc cứu con tin lần này, cũng là lãnh đạo cao nhất của quân hạm.

Nhất thời, hai bên giằng co lên.

Họng súng của quân hạm chỉ vào đám hải tặc trên thuyền.

Bọn hải đạo có chút không cho là đúng, trốn ở phía sau con tin, cũng dùng súng chỉ vào bọn họ.

Rốt cục, hải tặc chủ cách đó không xa vẫn chưa có động tác chậm rãi đến đây, chỉ thấy tên thủ lĩnh hải tặc râu mép hồn nhiên đứng ở đầu thuyền, trên tay làm mấy động tác, mấy tên hải tặc phía sau gã cũng nhanh chóng chạy vào buồng nhỏ.

Đổng Học Bân bị trói con mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó, nhìn thuyền hải tặc dần dần đến gần, hiện tại cho dù không cần kính viễn vọng cũng có thể thấy rõ ràng.

Sau đó, mấy tên hải tặc đi ra, lúc này không chỉ có mấy người bọn chúng, trên tay của từng tên hải tặc còn mang theo một người, xem tướng mạo, hiển nhiên là con tin bị bắt đi, tinh thần có chút mệt mỏi, trên mặt trên tay đều là vết thương, hình như đã bị ngược đãi.

Thấy như vậy, Đổng Học Bân con ngươi co rụt lại, chính là bọn họ, hình ảnh của con tin mà đám hải tặc gửi tới, Thiên Thiên cũng bị bắt đi như bọn họ!

Thiên Thiên đâu?

Con gái của tôi ở đâu??

Một tên hải tặc cuối cùng từ phía sau đi ra, trong tay cầm lấy thứ gì đó, Đổng Học Bân cẩn thận nhìn, cơn tức nhanh chóng vọt lên đỉnh đầu!

Trên tay của tên hải tặc chính là con gái của Đổng Học Bân!

Thiên Thiên thoạt nhìn vô cùng suy yếu, hình như bị bệnh, ngay cả sức lực để khóc cũng không có!

Đổng Học Bân hít một hơi thật sâu, được rồi, nếu tìm được con gái của tao, bọn mày ngày hôm nay một người cũng đừng muốn sống!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui