Quyền Tài

Bán đấu giá đã tiến hành hơn một giờ.

Trong phòng tiệc không khí nóng bỏng hẳn lên, chữ của Thị trưởng Chung Chính Vỹ bán ra hơn ba trăm vạn, điều này làm cho Chung Thị trưởng cũng lộ ra một nụ cười, hướng Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan bên kia nhìn thoáng qua, hiền lành đối với bọn họ gật gật đầu. Chữ của hắn bán ra với giá trên trời, thậm chí so với đại sư thi họa kia giá còn muốn cao hơn gấp mười, điều này làm cho Chung Thị trưởng phi thường có mặt mũi.

Đổng Học Bân cầm bộ chữ này đi xuống đài.

Thời điểm Tạ Tuệ Lan cùng Chung Chính Vỹ gặp thoáng qua, ha ha cười nói: “Chung Thị trưởng, chữ của ngài tôi có thể thu rồi?”

Chung Chính Vỹ cười khổ, “Chữ của tôi chỗ nào giá trị nhiều tiền như vậy?”

Đổng Học Bân cười nói: “Chữ của ngài viết rất tốt, bao nhiêu tiền đều giá trị”.

Chung Chính Vỹ cười chỉ chỉ hắn, “Cái này là vỗ mông ngựa rồi, ha ha, các người thích là được rồi”.

“Tôi cũng thật thích thư pháp” Tạ Tuệ Lan cười cười nói: “Ngày khác tôi tới cửa cùng ngài thỉnh giáo? Ngài cũng chỉ đạo cho ta một chút?”

Chung Chính Vỹ nói: “Được, bất quá chỉ đạo chưa nói tới, học tập lẫn nhau đi”.

Mấy người hàn huyên vài câu, Đổng Học Bân liền cùng Tạ Tuệ Lan trở về chỗ ngồi chính mình.

Có chút quan hệ, chính là lôi ra như vậy, có chút mặt mũi, cũng đều là cấp ra như vậy.

Nhìn hai người bọn họ, La Hải Đình cùng nhiều người đều cười khổ một tiếng, ba trăm vạn mua một bộ thư pháp bình thường, chuyện này cũng chỉ có Đổng Chủ nhiệm làm được.

Sau khi ngồi trở lại ghế, Đổng Học Bân nghiêng đầu thấp giọng nói: “Có thể cùng Chung Thị trưởng bắt quan hệ, đối với em sau này cũng có trợ giúp, tiền này tiêu cũng đáng, cái gì không thể so với thị ủy bí thư quyên nhiều hơn, đều là vô nghĩa, nói lại không phải là vì công tác chúng ta làm chăn đệm cùng chuẩn bị sao? Huống chi còn vì thiên tai làm ra cống hiến mà” Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng không sợ tiêu tiền, không giống thương nhân này, Đổng Học Bân đối với tiền không có khái niệm gì.

Tạ Tuệ Lan liếc nhìn hắn, “Về nhà em sẽ thu thập anh”.

“Hắc, anh giúp cho em mà em còn muốn thu thập anh?”

“Ha ha, anh đó là hỗ trợ sao? Anh đây là cùng người thể hiện đấu ngoan!”

“Ai bảo Tống Phi kia không biết điều, còn theo vợ của anh phân cao thấp? Chẳng khác nào xé mặt mũi của anh!”

“Anh cái tính tình thối này, đời này em xem đều không đổi được!”

“Không phải vấn đề tính tình của anh, anh thiệt chính mình cũng không thể thiệt vợ của anh”.

“Xem cho anh nói ngọt kìa? Ha ha, về nhà phải cho em nếm ngon ngọt thường xuyên chút”.

“Ai da, em nói nhỏ chút, để cho người ta nghe thấy, anh em mặt hướng để ở chỗ nào”.

Sau đó, lại có một số vật phẩm cuối cùng được đưa ra, bất quá có ba trăm vạn của Đổng Học Bân áp trận, những vật này đều có chút ảm đạm thất sắc, mấy vạn mấy chục vạn mà thôi, đều là giá không thấp không cao, thương nhân đều nặng lợi ích, nếu vượt qua điểm mấu chốt bọn họ sẽ không tăng giá, đương nhiên không thể cùng loại người như Đổng Học Bân căn bản không đem tiền là cái gì đánh đồng, lúc này, Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan đã thành tiêu điểm toàn trường, ba trăm vạn nếu là một thương nhân xuất ra thì bỏ đi, nhưng hiện tại là một cán bộ quốc gia xuất ra, rất nhiều phóng viên đều liên tiếp đối với hai người bọn họ chụp ảnh, nhiều cán bộ thành phố đối với Đổng Học Bân không quen biết cũng đều nhìn hắn vài lần.

Hội đấu giá từ thiện đã xong.

Lần này tổng cộng quyên được mười triệu, thu hoạch cũng không tệ lắm.

Bí thư thị ủy Vạn Phương Lỗi liền lên đài làm tổng kết cuối cùng, cảm ơn mọi người đối với thành phố Phần Châu cống hiến, cũng cam đoan đem tiền dùng để trùng kiến sau động đất, mỗi một phân tiền chi ở nơi trọng điểm, thời điểm thích hợp sẽ đối ngoại công bố ra danh sách, công bố khoản tiền này cụ thể dùng ở nơi nào.

Hội tán.

Mọi người đứng dậy rời đi.

Đổng Học Bân tiến lên tìm mĩ nữ MC kia.

MC cười nói: “Đổng Chủ nhiệm, cảm ơn anh vì thiên tai mà làm ra cống hiến”.

Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Tôi cũng là cán bộ thành phố Phần Châu, hẳn là nên, tiền tôi sẽ chuyển qua như thế nào đây?”

“Tôi cho ngài một cái tài khoản” MC xuất ra một tấm thẻ trước đó đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn, những người khác cũng không cần dùng, mấy vạn cũng không nhiều lắm, có chút cán bộ trước khi về đã trả tiền rồi, bất quá Đổng Học Bân là ba trăm vạn, lại không có cách nào quét thẻ, tự nhiên là gửi tiền, “Chuyển vào đây là được, đây là tài khoản mà chính phủ thành phố chúng ta chuyên môn lập ra dành cho quyên góp hỗ trợ động đất, đều công bố công khai”.

“Tốt, ngày mai tôi sẽ chuyển qua”.

Nói xong, Đổng Học Bân cuối cùng nhìn Tống Phi một cái, rồi cùng Tạ Tuệ Lan đi về. Loan Hiểu Bình buổi tối vốn muốn đi tới chỗ của Đổng Học Bân, bất quá Dương Triệu Đức cùng Chung Chính Vỹ hai thị trưởng đã hẹn đi nhà Chung Thị trưởng ăn cơm, cuối cùng vẫn là hai vợ chồng Đổng Học Bân tự mình lên xe về nhà.

Cùng lúc đó.

Ở cửa khách sạn, Tống Phi đem ánh mắt từ ánh đèn sau xe Đổng Học Bân thu hồi lại, tâm tình mười phần không tốt, hôm nay mấy hạng mục kế hoạch đều không có đạt thành.

Chung quanh cũng có rất nhiều người nhìn về phía Tống Phi, vẻ mặt không đồng nhất.

Tống Phi bị nhìn cả người không được tự nhiên, trong lòng nói các người xem tôi làm cái gì?

“Lão Tống, có đi hay không?” Một thương nhân từ phía sau đi ra, “Hôm nay không lái xe, đưa tôi đoạn đường?”

Tống Phi miễn cưỡng cười gật gật đầu, “Được lão Trương, đi thôi, dù sao cũng là một khách sạn”.

Hai người lên xe, nhìn qua bộ dáng giống như là quen biết khá tốt.

Trên xe, ông chủ Trương nhìn hắn, “Lão Tống, anh... ài...”

Tống Phi nhìn hắn, “Làm sao vậy? Có chuyện cứ nói”.

Ông chủ Trương hơi do dự, “Anh vừa rồi cùng Đổng Học Bân kia đối chọi làm cái gì vậy?”

Tống Phi lắc đầu nói: “Đã biết anh sẽ hỏi cái này, ừm, tôi không có ý tứ cùng hắn phân cao thấp, tôi chỉ là muốn đem mấy vụ buôn bán sau này làm tốt, trùng kiến sau động đất đúng là thời điểm cần vật liệu xây dựng rất nhiều, đó là một cơ hội, nếu có lãnh đạo của thành phố Phần Châu thị bắt tay giúp đỡ, tôi ở trong này cũng có thể đứng vững gót chân, tôi ở phía nam làm ăn tài chính ra điểm vấn đề, nhu cầu cấp bách bên này thu lại tài chính”.

Trương ông chủ thở dài nói: “Ý tưởng củ anh tôi biết, anh là do con đường làm ăn của mình tới chỗ mấu chốt, nhưng... anh cũng đừng đắc tội với Đổng Học Bân chứ”.

Tống Phi kỳ quái nói: “Đổng Học Bân làm sao vậy? Tôi biết hắn ở thời điểm động đất từng có biểu hiện đột xuất, bất quá hắn làm ở Ủy ban kỷ luật, cùng làm ăn của tôi quan hệ không lớn? Ta còn nghĩ đến anh nói tôi không nên cùng Tạ Thị trưởng khởi xung đột chứ, người này đối với việc làm ăn của tôi, cũng quản không được nhiều như vậy”.

“Anh vừa tới nơi này, còn không hiểu tình huống” Ông chủ Trương cười khổ, “Chúng ta đã có quan hệ nhiều năm như vậy, có chút lời tôi cũng nói cùng với anh, cán bộ cơ quan ở thành phố Phần Châu, người nhận thức Đổng Học Bân tuyệt đối so với nhận thức Tạ Thị trưởng còn nhiều hơn, anh tin hay không?”

“Dĩ nhiên, hắn trong động đất cứu nhiều người như vậy, ai không nhận thức hắn?”

“Anh vẫn không hiểu, ý tứ của tôi là, đại bộ phận cán bộ tahfnh phố Phần Châu, tình nguyện đắc tội Tạ Thị trưởng cũng không nguyện ý đi chọc Đổng Học Bân”.

“Vì cái gì?”

“Đổng Học Bân ở thành phố Phần Châu thanh danh thực thối”.

“Anh là nói hắn sẽ đụng đến tôi?”

“Tôi cũng không nói như vậy” Trương ông chủ nói: “Tôi chỉ là nhắc nhở anh một chút, hơn nữa, ài, anh lần này cùng hắn tranh cái bức chữ kia, thật ra không cần thiết”.

Tống Phi vẫn chấp mê bất ngộ nói: “Tôi vẫn cảm thấy rất cần thiết, ít nhất tôi cũng hướng Bí thư Vạn biểu lộ một chút thái độ, tôi nghe nói Bí thư Vạn không phải đối với Đổng Học Bân có cái nhìn sao?”

“Vậy cũng là chuyện quan trường người ta, anh xem náo nhiệt làm gì?”

“Nhưng không xem vào tôi như thế nào kiếm tiền? Lúc ấy tôi thực nên thêm mấy chục vạn, như vậy Đổng Học Bân nhắm chừng cũng không dám theo, hẳn là cũng thành một phen” Tống Phi có điểm hối hận.

Ông chủ Trương lại bất đắc dĩ nhìn hắn, “Anh thật không biết hoặc là giả không biết? Anh chính là ra ba ngàn vạn, theo tôi hiểu biết đối với hắn, Đổng Học Bân cũng sẽ không do dự”.

Tống Phi cả kinh, “Không thể nào? Đúng rồi, hắn như thế nào có tiền như vậy?”

“Đâu chỉ là có tiền” Trương ông chủ giải thích: “Thời điểm hắn vừa tới nhận chức tài sản công khai, anh có biết bao nhiêu tiền không? Một trăm triệu! Còn là tiền mặt, chúng ta làm ăn làm có lớn, mấy trăm triệu thì mấy trăm triệu, nhưng anh lấy ra được một trăm triệu vốn lưu động sao? Anh lấy không được, tôi cũng lấy không được, nhưng Đổng Học Bân lấy ra được, hắn trước kia nghe đồn là trúng quá xổ số, chuyện này thị ủy cùng Ủy ban kỷ luật đều phải chấp nhận”.

“Một trăm triệu?” Tống Phi hít vào một hơi, “Tôi nói hắn một cán bộ quốc gia làm sao dám ra nhiều tiền như vậy chứ”.

Trương ông chủ khuyên nhủ: “Lão Tống, Đổng Học Bân này anh tốt nhất không cần chọc, tôi biết anh nghĩ nếu có thể đáp lên tuyến của Bí thư thị ủy, đắc tội với lãnh đạo Ủy ban kỷ luật kia thì tính là cái gì? Nhưng sự tình căn bản không phải như vậy, diêm vương dể thấy tiểu quỷ khó chơi, Đổng Học Bân này có vẻ tà môn, ở thành phố Phần Châu thị chính là một quả mìn, người khác dẫm phải tất cả đều bị nổ, đến hiện tại cũng không có người nguyện ý đắc tội hắn, lãnh đạo thành phố còn chưa nói cái gì, anh nói anh thể hiện cái gì?”

Tống Phi nhíu mày nói: “Lãnh đạo thành phố cũng không dám đắc tội hắn? Hắn ở trong này năng lượng lớn như vậy?”

“Không phải không dám đắc tội, có thể là không muốn, chỉ cần không có xung đột ích lợi quá lớn, ai không có việc gì đi đắc tội Đổng Học Bân? Hắn ở trong thành phố chúng tôi có biết bị người gọi là ngoại hiệu gì không? ‘Ôn thần’! Không thấy một ít cán bộ cấp bậc thấp ở hội từ thiện hôm nay đều xa xa trốn tránh hắn sao? Anh sao không nghĩ tới cái gì vậy? Đổng Học Bân nếu không có bản lãnh này, mọi người có thể có thái độ này sao? Hơn nữa có nhìn thấy không, mẫu thân người ta là phu nhân thị trưởng, vợ hắn là Phó Thị trưởng, người nào không là lãnh đạo trong tỉnh?” Ông chủ Trương đè thấp thanh âm nói: “Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là tác phong làm việc của Đổng Học Bân, người này cái gì cũng không thiếu, chỉ là có một chút... thiếu đạo đức, làm việc chưa bao giờ làm theo lộ số, khó lòng phòng bị, ừm, dù sao tôi chỉ là nhắc nhở một chút, anh nguyện ý nghe thì nghe, không thích thì bỏ đi”.

“Được lão Trương, tôi nhớ kỹ”.

“Vậy đi”.

Tống Phi có lệ vài câu, thật ra trong lòng vẫn có điểm không cho là đúng, hắn làm việc có vẻ thích đánh bạc, nhận thức chuẩn một con đường sẽ không buông tha. Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan, một là Ủy ban kỷ luật, một là Phó Thị trưởng quản giáo văn vệ, cùng hắn làm ăn không có quan hệ bao nhiêu, nếu có thể làm cho hắn làm ăn nâng cao một bước, nếu có thể đặt lên quan hệ bí thư thị ủy, Tống Phi cũng không sợ đắc tội ai.

Có thể kiếm tiền là được.

Đổng Học Bân hắn còn có thể đem hợp đồng của tôi xé đi sao? Còn có thể đem công ty tôi hủy đi sao?

Nhưng Tống Phi vĩnh viễn cũng không biết, loại chuyện thiếu đạo đức này, Đổng Học Bân thật đúng là đã làm ra không ít!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui