Quyền Tài

Ủy ban kỷ luật.

Trong hành lang

Đổng Học Bân hỏi, “Thư ký Tống đến đây chưa??”

Ninh Thiếu Dương đáp: “Chắc là đến rồi, để tôi đi dẫn ông ta đến đây?”

Đổng Học Bân xua tay nói: “Để cho La Chủ nhiệm phụ trách hỏi đi, tôi có chút mệt mỏi”.

Ninh Thiếu Dương nói: “Vậy được”.

Nghe nói thư ký Tống cũng đến đây, ánh mặt Sở Phó Khu trưởng chợt lóe lên, Ninh Thiếu Dương cùng Phí Phàm ở đằng sau đi lên, liền dẫn Sở Phó Khu trưởng đi đến một ban ngành khác, khống chế cán bộ vi phạm kỷ luật công tác cũng không phải là do phòng giám sát của họ phụ trách, có ngành khác được phân công quản lý.

Bỗng nhiên, một gian văn phòng bên trái vang lên tiếng La Hải Đình.

La Hải Đình nói: “Thư ký Tống, anh nói ngày hôm qua lúc anh gọi điện thoại cho Sở Phó Khu trưởng không nói gì ngoài việc lãnh đạo muốn đi khảo sát, cũng không có nhắc tới muốn đi trường cấp ba khảo sát, chuyện này chúng ta tạm thời không nhắc đến nữa, nhưng anh có nhắc tới chuyện Sở Phó Khu trưởng tham ô nhận hối lộ, vậy có thể kể lại một lần nữa không? Hơn nữa làm thế nào mà anh biết năm trước Sở Phó Khu trưởng nhận hối lộ? Hơn nữa ngay cả thời qian và kim ngạch cụ thể đều rõ ràng? Có phải kiến ủy từng có điều tra về phương diện này không?”

“…Đúng thế” Tiếng một người nam vang lên.

La Hải Đình ừm một tiếng, “Những điều anh nói đều là những thứ chúng tôi đang cần, đối với những thông tin về Sở Phó Khu trưởng do anh cung cấp, chúng ta rất cám ơn, cảm ơn anh đã phối hợp”.

“Ừm”.

Bên ngoài hành lang.

Nghe xong lời này, sắc mắt Sở Phó Khu trưởng liền thay đổi!

Con mẹ nó! Họ Tống ngươi lại có thể dám đâm sau lưng tôi? Còn có Phùng Kiệt! Vừa còn cho người gọi điện thoại cho tôi nói nếu tôi không nói lung tung thì sẽ chiếu cố người nhà tôi! Nhưng các người đã làm gì? Các người muốn tôi đi vào chỗ chết sao? Muốn giết chết tôi sao? Làm cho tôi đời này cũng không mở miệng được?? Các người cũng quá giống Tôn Tử rồi! Trước mặt nói một đằng, sau lưng nói một nẻo! Đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người tôi là xong sao? Đâu có dễ thế!

Sở Phó Khu trưởng lập tức nóng nảy, “Tôi muốn gặp Đổng Chủ nhiệm!”

Ninh Thiếu Dương nhìn hắn, “Làm gì?”

“Tôi có chuyện muốn nói!”

Ninh Thiếu Dương thấy thế, đành phải đem Sở Phó Khu trưởng dẫn trở về.

Trong văn phòng, Đổng Học Bân hồ nghi nói: “Sao lại quay trở lại?”

Ninh Thiếu Dương bọn họ còn không có mở miệng, Sở Phó Khu trưởng liền nói: “Ngày hôm qua buổi sáng thư ký Tống gọi điện thoại cho tôi, trong giọng nói ám chỉ cho tôi biết có người đang theo dõi tòa nhà dạy học Trường cấp ba, bảo tôi mau chóng xử lý tốt, đừng để lớn chuyện, cho nên tôi mới thông báo cho người phụ trách thi công đem các vật liệu kiến trức không hợp cách chở đi, thư ký Tống còn chính mồm nói đây là lời của phó thị trưởng Phùng, nói thời kì này không thể để xảy ra chuyện”.

Đổng Học Bân nhìn hắn, “Ông có thể chịu trách nhiệm với những lời vừa nói không?”

“Tôi có thể!”

“Vậy ông hãy viết lời khai đi”.

“Được”.

Vẻ mặt Sở Phó Khu trưởng đầy sự tức giận, cầm lấy bút mà bắt đầu viết, hắn giờ phút này đã có điểm bất cần, các ngươi muốn đẩy tôi chết, vậy cũng đừng trách tôi trở mặt!

Sau khi viết xong, Đổng Học Bân liền thông báo cho người đến đưa họ Sở kia đi.

Sau đó Đổng Học Bân mang theo người đi tới gian phòng của La Hải Đình phòng, trong phòng còn mơ hồ truyền đến tiềng nói chuyện của La Hải Đình và thư ký Tống. Còn không đợi Đổng Học Bân mở cửa, đột nhiên, đám người Ninh Thiếu Dương cùng Chu Trúc Phí Phàm kinh ngạc nhìn về phía cuối hành lang, Lưu Hán Khanh lại có thể mang theo thư ký Tống từ phía xa xa đi tới, sauu khi gật đầu chào Đổng Học Bân, lão Lưu liền mang thư ký Tống vào một văn phòng khác.

Ninh Thiếu Dương há hốc mồm nói: “Thư ký Tống không phải ở trong phòng sao?”

Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong La Hải Đình đang cùng một giám sát viên ngồi mặt đối mặt, đây là Tiểu Trương, một người vừa tới Ủy ban kỷ luật.

Tiểu Trương vội đứng dậy nói: “Chủ nhiệm”.

Đổng Học Bân vỗ vỗ bả vai hắn, “Làm tốt lắm”.

La Hải Đình cũng cười đứng lên, “Bên kia được rồi sao?”

“Đều khai rồi”.

Lúc này bọn Ninh Thiếu Dương cùng Phí Phàm mới rõ ràng, Đổng Chủ nhiệm lại có thể hạ chiêu như thế, đây là do La Chủ nhiệm cùng Tiểu Trương làm bộ kẻ xướng người họa làm cho Sở Phó Khu trưởng hiểu lầm là thư ký Tống đang tố giác hắn, trách không được, trách không được vừa rồi lại không nghe thấy “thư ký Tống” nói cái gì, chính là ừm vài tiếng, đây là sợ lộ giọng! Trong lúc nhất thời bọn Ninh Thiếu Dương đều cảm thấy Đổng Chủ nhiệm rất thiếu đạo đức, đừng nói Sở Phó Khu trưởng hiểu lầm, ngay cả bọn họ cũng không nghĩ tời đâ là làm bộ, loại lừa gạt này quả thực quá lớn, đổi là ai thì cũng bị hù dọa

Có điều nếu không như thế này, họ Sở kia làm sao có thể khai chứ?

Xét trên góc độ nào thì phương pháp của Đổng Chủ nhiệm quả thật là rất hữu hiệu, ừm, chỉ là có điểm thiếu đạo đức!

Không bao lâu sau, Đổng Học Bân đem tất cả những văn kiện và lời chứng tổng kết lại một chút, làm thành một báo cáo rồi nộp lên cho Chiêm Quế Bình.

Trong văn phòng Phó bí thư.

Chiêm Quế Bình nhìn bản báo cáo, khẽ gật đầu nói: “Người của phòng giám sát các cậu thật nhanh nhẹn, buổi sáng mới giao nhiệm vụ cho các cậu, buổi chiều đã điều tra xong?”

Đổng Học Bân nói: “Chỉ là kết quả điều tra bước đầu, cụ thể liên quan đến những người nào thì còn phải điều tra thêm, có điều vấn đề lớn nhất cũng được điều tra xong rồi, còn lại chính là vấn đề thời gian ” Có điều Đổng Học Bân biết, vụ án lần hẳn là tra không ra cái gì lớn, nhắm chừng chỉ là chỉnh đốn lại khu Tây bình mà thôi, về phần Phùng Kiệt, lời khai của Sở Phó Khu trưởng nhắm chừng sẽ làm Phùng Phó Thị trưởng phải chịu mội án phạt, nhưng là không động đến căn cơ của hắn, dù sao còn không có tra được tiền giao dịch gì, nhưng xử phạt là đủ rồi, như vậy họ Phùng liền mất đi cơ hội cùng Tuệ Lan cạnh tranh chức thường ủy, đây là mục đích chính của Đổng Học Bân.

“Tốt, hiệu suất rất cao” Chiêm Quế Bình gật đầu khẳng định, nhưng vừa nói xong, ông lại quay sang nhìn anh nói: “Có điều tôi nghe nói trong quá trình điều tra, phòng giám sát có chút hành vi vi phạm quy định?”

Đổng Học Bân giả ngu nói: “Vi phạm quy định? Không có?”

“Chuyện ký tên trên văn kiện kia là chuyện gì?”

“Ô, cái đó là tôi bảo La Chủ nhiệm chuẩn bị, chủ yếu muốn nhìn một chút chữ ký của Sở Phó Khu trưởng, so sánh với hợp đồng xem có phải chữ ký của ông ta hay không, sau đó Tống Phi có khả năng không cẩn thận nhìn đến, kết quả hiểu lầm, cái này… tôi cũng không nghĩ tới, không thể trách chúng tôi”.

“Vậy còn cuộc nói chuyện với thư ký Tống? Hả?”

“Cái này chúng tôi cũng không có ý lừa gạt, tôi thấy trình độ đặt câu hỏi của La Chủ nhiệm có hạn, nên dạy cô ấy chờ thư ký Tống đến thì nên hỏi như thế nào, đoán trước các phương án trả lời của thư ký Tống để phát triển điều tra, thế nên mới cho cô ấy chuẩn bị luyện tập một chút, La Chủ nhiệm chỉ ở trong văn phòng luyện tập chốc lát, ai ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại bị Sở Phó Khu trưởng nghe thấy được, hài, chuyện này tôi cũng bất ngờ”.

Chiêm Quế Bình bị hắn làm vui vẻ, chỉ chỉ hắn, “Tiểu tử cậu đó, còn ở đó nói lý với tôi?” Dừng một chút, “Có điều sự việc lần này, dù sao thì trung ương cũng cần mau chóng điều tra rõ ràng, đặc biệt quan tâm, nhưng tôi nói cho cậu biết, lần sau không được như thế nữa”.

Đổng Học Bân cười nói: “Rõ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui