Quyền Tài

Không khí trong phòng bao chợt căng thẳng.

Đổng Học Bân nói chuyện vẫn đều là như vậy, một câu “Anh là ai”, đem Vương Chủ nhiệm ê mặt, bọn Bàng Thạc Đỗ Quyên ở bên cạnh cũng sửng sốt.

Bàng Thạc vội lớn tiếng nói: “Học Bân! Cậu nói cái gì vậy!”

Đỗ Quyên cũng vội vàng nói: “Đây là Vương Chủ nhiệm của huyện ủy”.

Vương Chủ nhiệm giận, hỏi ngược lại: “Tôi là ai cũng không cần nói cho cậu biết?”

Đổng Học Bân nhìn hắn, bật cười một tiếng nói: “Ồ, anh khẩu khí cũng lớn thật nhé, chúng tôi đang ăn cơm vui vẻ, anh đến làm náo loạn cái gì chứ? Còn muốn chúng tôi đi? Anh bảo đi thì đi sao? Anh cho anh là ai? Muốn cho chúng ta đi cũng được, anh đưa ra một lý do có đạo lý một chút, có hay không? Không có? Không có thì quay về chỗ mà anh đến đi! Anh dựa vào cái gì mà có thể đứng ở đây mắng người? Anh cũng chẳng để ai vào mắt mình? Tôi không cần phải quản anh là ai! Cũng không cần phải biết! Còn có việc gì sao? Không có việc gì thì đi ra ngoài!”

Lời này nói mọi người rất hưởng ứng

Trong lòng vài bạn học đều thấy hả giận, đúng, anh dựa vào đâu mà vào đây đuổi người? Muốn chúng tôi đi thì phải đi sao? Như thế thật không có đạo lý! Trong lúc nhất thời mọi người cũng nhìn về phía Đổng Học Bân không chớp mắt, đều có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, cảm giác Đổng Học Bân thực thay đổi quá nhiều. Có điều nói là nói như vậy, mọi người vẫn không có ai dám phụ họa, dù sao đứng trước mắt bọn họ là lãnh đạo huyện ủy, ở kinh thành, một cán bộ cấp phó sở có thể không thế nào đáng giá, hận không thể nói là khắp đường đều có, hơn nữa không có quyền hành gì, nhưng ở trong huyện, cấp phó sở chính là quan to trên trời, có thể, không ai muốn đắc tội với người như thế.

Ví dụ như Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên.

Hai người bọn họ vừa mới vừa tới huyện Mã Dương nhận chức, đi bộ còn không có vững, tự nhiên không dám đắc tội Vương Chủ nhiệm, lại càng không dám trêu Bí thư Huyện ủy ở sau lưng nh ta

Đỗ Quyên quát: “Học Bân, cậu bớt tranh cãi đi!”

Bàng Thạc đối với nói Vương Chủ nhiệm: “Ngài đừng để ý, chúng tôi sẽ đi”.

Vương Chủ nhiệm lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân, “Đây là bạn của hai người?”

“Là bạn học cũ của tôi” Bàng Thạc hoà giải nói: “Ngài đừng để ý đến hắn, hắn uống hơi nhiều”.

Đổng Học Bân cười cười, “Tôi hôm nay thật đúng là không uống nhiều, Vương Chủ nhiệm đúng không? Anh đừng dùng ánh mắt đấy nhìn tôi, hù dọa ai? Tôi hôm nay còn có lời muốn nói với anh ở chỗ này, tôi mặc kệ các ngươi có chuyện quan trọng thế nào, cũng không quản ngươi muốn mời ai, chúng tôi còn không có ăn xong, phải đợi xếp hàng ở đằng sau đi, đừng có ở đây đừa giỡn với chúng tôi!” Đổng Học Bân quay đầu nói với mấy người bạn học cũ: “Mọi người, đều ngồi xuống ăn đi”.

Đỗ Quyên thở ra một hơi, trong thâm tâm nói cậu biết người kia là ai không? Ăn? Còn ăn cái gì!

Bàng Thạc cũng rõ ràng, nếu bọn họ thực không quan tâm đến Vương Chủ nhiệm, sau này hắn và Đỗ Quyên hai người sẽ trở mặt với nhau! Mặt trên khẳng định có nhân nên cho bọn hắnkhẳng định bên trên sẽ có người làm khó dễ cho họ!

Bí thư Huyện ủy muốn ăn cơm cũng không nhường phòng bao?

Như thế này không phải tạo phản sao? Bọn họ gánh không nổi này trách nhiệm!

Bàng Thạc trừng hắn liếc mắt một cái, “Học Bân! Đừng náo loạn!”

Bên cạnh cũng có người khuyên nhủ: “Chúng ta đổi chỗ khác rồi ăn tiếp”.

“Dúng, đi thôi đi thôi, cơm ở đây tôi còn cảm thấy quá bình thường”.

Nhưng Đổng Học Bân lại không chút lay động, đưa chân bắt chéo uống nước trà, lẳng lặng nhìn Vương Chủ nhiệm.

Vương Chủ nhiệm bị tức không nhẹ, sắc mặt cũng có chút thay đổi, trong thâm tâm nói người này cũng quá không biết phân biệt đi?

Đột nhiên, phía trước có vài người đi tới, trong đó còn có Bí thư Huyện ủy Tôn Nhất Đào, Tôn bí thư vừa lên đến liền nói: “Tiểu Vương, cãi nhau cái gì vậy? Phòng bao còn chưa có chuẩn bị tốt sao?”

Vương Chủ nhiệm vừa quay đầu lại, vội thay đổi vẻ mặt cung kính, “Bí thư, những nơi khác đều bị đặt rồi, còn thừa nơi này, bọn họ cũng sắp ăn xong rồi, nhưng không nhường chỗ”.

Tôn Nhất Đào nhíu mi nói: “Sắp ăn xong rồi còn không đi?”

Vừa nghe, Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên vội vàng đón lời, “Tôn bí thư”.

Tôn Nhất Đào nhìn hai người bọn họ, “Tiểu Bàng? Tiểu Dỗ? Sao lại thế này?”

Bàng Thạc liên thanh nói: “Không có việc gì không có việc gì, chúng tôi chuẩn bị đi rồi”.

Tôn Nhất Đào gật đầu nói: “Quấy rầy mọi người ăn cơm sao? Hôm nay có tình huống đặc biệt, muốn tiếp đãi vài lãnh đạo thành phố, chỉ có thể để mọi người chịu ủy khuất một chút?”

“Không ủy khuất không ủy khuất” Đỗ Quyên rất tức cũng không dám nói.

Vương Chủ nhiệm nhìn về phía bọn họ, “Vậy nhanh đi đi, lãnh đạo lập tức đi xuống đến đây”.

“Dược rồi được rồi” Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên đi trở về phòng bao, “Chúng ta giải tán đi”.

Mọi người đều nghe thấy tiếng bên ngoài hành lang, biết là Bí thư Huyện ủy giá lâm, cũng đều không có dự tính gì khác, đều mặc quần áo khoác vào

Nhưng Đổng Học Bân vẫn vững vàng ngồi, cười nói: “Sao lại có một người nữa đến đùa bỡn vậy? Chúng ta ăn xong rồi sao? Tôi mới lửng dạ mà thôi?”

Vương Chủ nhiệm giận dữ, đi vào quát: “Tôi nói cậu cố ý phải không?”

Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Hai ta ai cố ý? Chúng tôi đang ăn vui vẻ anh tiến vào đuổi người? Tôi cố ý? Được, là tôi thành tâm thế đây, anh làm gì nào?”

Vương Chủ nhiệm tức giận đến chết, “Hắc! Ngươi...”

Đỗ Quyên kéo hắn một phen, “Học Bân, cậu bớt tranh cãi đi!”

Bàng Thạc cũng nhanh nói: “Bí thư Huyện ủy đang ở bên ngoài đấy!”

Đổng Học Bân tức giận, căn bản là không nghe, gõ gõ cái bàn nói: “Bí thư Huyện ủy làm sao vậy? Bí thư Huyện ủy có thể không nói đạo lý? Ô, tôi đây hôm nay nên xem qua một chút!”

Bên ngoài Tôn Nhất Đào nghe vậy cũng có chút tức giận, trong tâm nói người này, không để mặt mũi cho hắn sao? Vì thế liền cau mày bước đi vào ghế lô, hướng tới Đổng Học Bân nhìn thoáng qua, nhưng vừa thấy vậy, Tôn Nhất Đào lúc này đang tức giận, thiếu chút nữa chửi thề!

Cái gì, đây không phải Đổng Học Bân sao?

Sao hắn lại ở chỗ này??

Đổng Học Bân xem xét hắn, “Bí thư huyện ủy, bí thư Tôn?”

Vương Chủ nhiệm quát: “Anh nói cái gì đấy!”

Cái thái độ của anh là gì? Anh mắt Đổng Học Bân lạnh lùng vừa muốn mở miệng, Tôn Nhất Đào ngược lại phát hỏa trước!

Nhưng mà làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm là, người mà Tôn Nhất Đào phát hỏa không phải Đổng Học Bân, lại có thể là Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy kia.

“Tiểu Vương! Cậu có thái độ gì vậy?” Vương Chủ nhiệm tuy rằng là thường ủy huyện ủy, nhưng là do Tôn Nhất Đào từng bước một đề bạt lên cán bộ, cho nên Tôn Nhất Đào phê bình một chút cũng không hàm hồ, đương nhiên, trong giọng nói cũng mang theo một chút ý tứ hàm xúc nhắc nhở, “Tôi còn nghĩ mọi người ăn xong rồi, nhưng xem ra còn có người ngay cả một nữa cũng chưa ăn xong, mọi người cứ ăn xong đi rồi đi, chuyện này không tính nữa?”

Vương Chủ nhiệm ngạc nhiên, “Bí thư!”

Tôn Nhất Đào hung hăng trừng mắt một cái, cũng có chút nháy mắt ra dấu.

Vương Chủ nhiệm giống như rõ ràng cái gì đó, rốt cuộc vẫn là không nói gì, nhìn chăm chăm về phía Đổng Học Bân.

Tôn Nhất Đào lúc này thay vào là một vẻ mặt cười ha ha, đưa tay qua, “Đổng Chủ nhiệm! Ha ha! Chào cậu, chào cậu, chúng ta hẳn là lần đầu tiên gặp mặt, tự giới thiệu một chút, tôi là Tôn Nhất Đào bí thư huyện Mã Dương".

Đổng Học Bân cũng cười đứng lên, cùng hắn bắt tay, “Đổng Học Bân”.

Bọn Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên đứng bên cạnh xem mà sửng sốt, cái tình huống gì đây??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui