Bùi Cô Cẩm cứng ngắc quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy trên giường được trải hai chiếc chăn.
Một màu xanh đen là của hắn, một chiếc khác màu đỏ tươi thiêu hoa đào, là của Tống Vân Tang.
Chăn của Tống Vân Tang...!ở trên giường hắn.
Bùi Cô Cẩm có cảm giác máu trong cơ thể mình bỗng nhiên trở nên khô nóng.
Hắn rất muốn vùi cả người vào chiếc chăn kia...!không, là rất muốn ôm Tống Vân Tang, vùi vào chiếc chăn kia, nhưng hắn không thể làm như vậy.
Lý trí của Bùi Cô Cẩm nói cho hắn biết hắn không nên đồng ý, nếu không đêm nay sợ là hắn không có cách nào ngủ được, nhưng hấp dẫn thật sự quá lớn.
Bùi Cô Cẩm gian nan giãy dụa: "Như vậy, có thể nào không tốt cho thanh danh của nàng không?"
Tống Vân Tang vô cùng bất ngờ.
Vậy mà Bùi Cô Cẩm còn lo lắng cho thanh danh của nàng.
Tuy rằng nàng đang ở phủ của Bùi Cô Cẩm, có ngủ cùng một chỗ hay không đã không có gì khác nhau, nhưng Bùi Cô Cẩm có thể nói ra những lời này, thật sự là hắn đã thay đổi rất lớn, Tống Vân Tang cảm thấy rất vui.
Nàng xấu hổ đáp: "Chúng ta đã là người yêu của nhau rồi, ngủ cùng nhau không phải rất bình thường sao?"
Không...!như vậy không bình thường.
Một đời trước hai người đều định ngày thành hôn rồi, hắn lại vô cùng sốt sắng màn đêm buông xuống đã chiếm lấy nàng trước, làm nàng canh cánh trong lòng, cảm thấy hắn không tôn trọng nàng.
Bùi Cô Cẩm cũng không biết có phải Tống Vân Tang của đời này đã xem tiểu thuyết nhiều hơn nên mới có thể trở thành như vậy hay không, nhưng hắn nói không ra lời cự tuyệt.
Hắn cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình thường: "Được rồi.
Ta đi rửa mặt, nàng nghỉ ngơi trước đi."
Tống Vân Tang cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cần ta giúp không?"
Thiếu chút nữa Bùi Cô Cẩm thẳng tắp ngã xuống đất.
Hắn thật muốn nói "được", nhưng hắn biết như vậy không được, hắn sẽ gồng không nổi mất.
Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng nói: "Không cần, ta không có thói quen để cho người khác hầu hạ."
Tống Vân Tang cũng không kiên trì, thật sự đi vào phòng ngủ.
Bùi Cô Cẩm lo lắng không yên tắm rửa sạch sẽ, lại ra bên hóng gió lạnh nửa ngày lúc đoán Tống Vân Tang hẳn là đã ngủ rồi mới vào phòng.
Nhưng Tống Vân Tang vẫn còn chưa ngủ.
Nữ tử mặc trung y bằng vải bông, đắp chăn đến nửa người, đang dựa trên đầu giường.
Hắn cho người đốt lò sưởi lên, hiện giờ trong phòng rất ấm áp, hai má của Tống Vân Tang phiếm hồng mê người, da thịt trông non mịn vô cùng mềm mại.
Bùi Cô Cẩm biết nếu hắn cắn xuống, dường như nó có thể ứa ra một ngụm nước ngọt ngào.
Trong tay nàng đang cầm một quyển sách, đang lật xem.
Bùi Cô Cẩm lại cảm thấy khô nóng.
Hắn đứng ở cửa một lúc lâu, lúc này mới mở miệng nói: "Sao còn chưa ngủ?"
Tống Vân Tang ngẩng đầu, giơ cuốn tiểu thuyết trong tay lên cao cười với hắn: "Ta đọc tiểu thuyết cho Đại nhân nghe đi, ru Đại nhân ngủ trước."
Bùi Cô Cẩm thật sự là...!thịnh tình không thể chối từ.
Hắn kiên trì đi qua, Tống Vân Tang vội vàng đứng dậy, vô cùng tri kỷ kéo chăn giúp hắn: "Đại nhân nằm xuống đi, ta đắp lên giúp ngài."
Bùi Cô Cẩm lên giường nằm xuống, không dám hé răng.
Hắn sợ mình nói ra sẽ bị phát hiện giọng nói rất khàn sẽ bị bại lộ.
Tống Vân Tang nhiệt tình bận bịu, trước tiên giúp hắn vén góc chăn, sau đó kéo cao đến ngực hắn, chăm sóc hắn như chăm sóc một đứa con nít.
Sau đó nàng lùi về ổ chăn của mình thực sự cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc.
Giọng nói của Tống Vân Tang cũng giống như diện mạo của nàng vậy, có một loại sạch sẽ, vừa mềm mại vừa quyến rũ.
Bùi Cô Cẩm biết mình quá đáng, nhưng hắn thích tiếng nàng khóc khi ở trên giường.
Mang theo chút đè nén, cộng thêm chút thống khổ, lại có thể nghe ra chút vui thích khó nhịn được...!Mỗi khi đến lúc kia, giọng của nàng giống như một cái móc câu, câu mất tâm trí của hắn, làm cho không kiềm chế được tự động muốn càng nhiều hơn...!
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Bùi Cô Cẩm lại cảm thấy nóng chịu không nổi.
Tống Vân Tang giúp hắn đắp chăn kĩ đến mức hắn cảm thấy ngạt, nóng như muốn thiêu cháy Bùi Cô Cẩm.
Hắn rất muốn xốc chiếc chăn vướng bận này đi, nhưng hắn không dám.
Nếu bị Tống Vân Tang thấy nơi đó của hắn...!Hắn làm sao tiếp tục giả trầm ổn!
Bùi Cô Cẩm chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ, cố gắng tẩy não cho chính mình, hắn phải nhẫn nại khắc chế, không thành thân không thể đụng vào nàng.
Chuyện này có là gì đâu, chẳng qua là một chút sóng gió nhẹ hìu...!
—— Nhưng mà chút sóng gió này! Chỉ cần Tống Vân Tang chủ động một chút, đã đủ cho hắn nhịn đến đau khổ rồi!
Không biết Bùi Cô Cẩm nhịn bao lâu, rốt cuộc Tống Vân Tang không đọc nữa.
Nàng nhẹ nhàng gọi: "Đại nhân", thấy Bùi Cô Cẩm không đáp lại, nàng buông tiểu thuyết xuống.
Nàng ngủ ở bên sát tường, lúc xuống giường tắt nến, tất nhiên phải đi qua người Bùi Cô Cẩm.
Chăn chùng xuống, chân bị đụng tới...!Bùi Cô Cẩm đã bị gây sức ép đến không còn cách nào khác, cắn răng tiếp tục giả bộ ngủ, mặc nàng trèo qua trèo lại trên người mình.
Tống Vân Tang tắt nến, lại leo lên giường.
Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm cũng có thể thở ra một hơi.
Hắn chờ Tống Vân Tang ngủ, chờ sau khi nàng ngủ hắn sẽ lén lút nhìn nàng ngủ.
Có thể thừa dịp Tống Vân Tang ngủ làm chút gì đó, hắn đã khắc chế đến cực hạn rồi.
Nhưng Tống Vân Tang trở mình.
Một khắc sau, nàng lại trở mình.
Không biết qua bao lâu sau, nàng lại trở mình...!
Bùi Cô Cẩm: "..."
Tống Vân Tang cũng rất buồn rầu.
Lúc trước có an thần hương nàng vào giấc rất nhanh, hơn nữa cũng ngủ vô cùng sâu.
Nhưng hôm nay không biết có phải do lạ giường, hay là do ngủ bên cạnh Bùi Cô Cẩm, nàng vẫn trằn trọc mãi không thể nào vào giấc.
Nàng có chút lo lắng sẽ làm ồn đến Bùi Cô Cẩm, mà nàng càng lo lắng lại càng làm cho nàng không có cách nào thả lỏng.
Lúc xoay người lần thứ tám, nam nhân bên cạnh động đậy, mở mắt ra.
Trong phòng có ánh trăng mơ hồ, Tống Vân Tang vừa lúc đối diện với Bùi Cô Cẩm, lập tức phát hiện hắn tỉnh.
Bùi Cô Cẩm quay đầu, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Làm sao vậy? Ngủ không được?"
Tống Vân Tang cảm thấy vô cùng có lỗi: "Xin lỗi...!Ta làm ồn đến ngài sao?"
Bùi Cô Cẩm lạnh nhạt nói: "Không có việc gì." Hắn dừng một chút, hỏi: "Do ngủ cùng ta nên không quen sao? Nếu không ta cho A Đông khiêng tiểu tháp vào, ta ngủ trên tháp."
Tiểu tháp nhỏ như vậy còn Bùi Cô Cẩm cao như vậy, sao có thể ngủ ngon được! Tống Vân Tang vội vàng lắc đầu: "Không không, ta không xoay người là được."
Bùi Cô Cẩm trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Không sao cả, không ồn đến ta.
Là do miệng vết thương đau nên ta mới tỉnh lại, nàng không cần quá để ý." Hắn cũng trở mình, gối lên cánh tay không bị thương: "Nếu ngủ không được, ta trò chuyện cùng nàng, có được không?"
Lời nói của nam nhân làm cho Tống Vân Tang thả lỏng một chút: "Được." Nàng suy nghĩ một lát, nở nụ cười, nói nhỏ: "Đại nhân, ‘Bùi Lão phu nhân’, là gì của ngài vậy?"
Nàng nhìn hắn, có chút trêu đùa, có chút tò mò, lại vô cùng thả lỏng, giống như lúc nàng ở cạnh Hoàng Tư Nghiên.
Bùi Cô Cẩm thực không ngờ cũng có một ngày nàng có thể thoải mái nằm ở trên giường cùng hắn thì thầm như thế.
Ngọn lửa nóng vẫn luôn không dập được trong lòng lập tức tắt ngúm.
Bùi Cô Cẩm giống như bị nàng lây bệnh, cũng có chút lười nhác.
Hắn cũng không giấu diếm: "Bà ấy là nha hoàn của mẫu thân ta, họ Phùng.
Mẫu thân ta mất khi ta lên bảy, là Phùng nhũ mẫu vẫn luôn chăm sóc ta cho đến khi ta lớn lên.
Vài năm trước, ta muốn mua cho bà ấy một căn nhà để cho bà ấy hưởng phúc tuổi già, nhưng bà ấy không đồng ý, nói muốn ở lại bên cạnh ta.
Còn nói không làm gì sẽ không thoải mái, hiện giờ bà ấy đang làm đầu bếp trong phủ."
Từ trước đến nay Bùi Cô Cẩm đều bày ra một bộ lạnh ngùng xa cách, nhưng lúc nói những lời này, trông hắn rất ôn hòa rất ấm áp.
Ánh mắt của hắn dừng trên người Tống Vân Tang sự ôn hòa kia như càng rõ ràng hơn: "Điểm tâm mà mấy ngày nay nàng ăn đều do bà ấy làm đấy.
Bà ấy rất thích nàng, nói muốn nuôi cho nàng mập lên một chút, sau này dễ sinh con."
Tống Vân Tang vẫn đang cười, nghe được một câu cuối cùng, trong lòng lộp bộp một chút.
Thì ra Phùng nhũ mẫu còn chưa biết Bùi Cô Cẩm không được.
Nàng sợ động đến chuyện đau lòng của Bùi Cô Cẩm, vội vàng chuyển chủ đề: "Mẫu thân của ngài đã qua đời, vậy phụ thân ngài thì sao?"
"Phụ thân ta?" Bùi Cô Cẩm cười một tiếng, nhưng trong mắt rõ ràng không có ý cười: "Phụ thân ta là gia nô lúc Hoàng Thượng còn là Hoàng tử, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, nhớ tình cũ ban cho ông ta một danh hiệu, cho ông ta trông coi Thanh Tuyền sơn trang.
Ông ta cũng không chịu thua kém chút nào, trong phủ nuôi hơn ba mươi nữ nhân, mẫu thân ta là một trong số đó." Hắn dừng một chút lại nói: "Hậu viện nhiều nữ nhân, tranh thủ tình cảm không từ thủ đoạn, ông ta chưa bao giờ quản.
Mẫu thân ta bị tiểu thiếp của ông ta hại chết."
Tống Vân Tang không ngờ đề tài này cũng sẽ động chạm đến những chuyện đau lòng trong quá khứ như thế.
Nhìn qua Bùi Cô Cẩm vẫn bình thản như trước, dường như những chuyện đã trôi vào dĩ vãng này đã không thể nào làm tổn thương đến hắn của hiện tại.
Nhưng không hiểu sao trong lòng Tống Vân Tang lại có chút chua xót: "Xin lỗi..."
Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, ta đã báo thù.
Cũng không hề nhắc tới ân oán gì với ông ta.
Tuy rằng ông ta có lỗi với mẫu thân ta, nhưng dù sao ông ta cũng nuôi sống ta.
Nếu không có ông ta, ta cũng sẽ không có cơ hội được Hoàng Thượng yêu thích, có thể đi đến vị trí như hiện giờ."
Hắn bình tĩnh như thế, Tống Vân Tang lại không biết nói gì.
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nói: "Lúc ta còn nhỏ, thường xuyên nhìn thấy nương ta khóc.
Tính tình của bà ấy rất mềm yếu, luôn bị người khác ức hiếp.
Lúc ấy ta chỉ là một đứa bé cũng không làm được gì, trong lòng luôn nghĩ sau này ta trưởng thành rồi, nhất định sẽ cưới một người về chăm sóc bà ấy thật tốt, không để cho bà phải khóc nữa." Hắn nhìn Tống Vân Tang, trong đáy mắt như có tia sáng lấp lánh: "Kết quả đụng phải nàng.
Ta cảm thấy lời thề phía sau kia, ta làm không được."
Tống Vân Tang giật mình.
Lời này của Bùi Cô Cẩm là đang chê cười nàng hay khóc, nhưng ngoại trừ điều này tựa như còn có ẩn ý nào khác.
Trong lòng nàng bỗng nhiên rối loạn, như một con nai con bị mất phương hướng.
Một lát sau Tống Vân Tang mới lắp bắp nói ra một câu: "Ta, ta muốn ngủ."
Bùi Cô Cẩm cũng không nói nhiều: "Ừm, vậy nàng ngủ đi."
Hắn cũng trở mình, tiếp tục nằm thẳng, nỗi lòng cũng có chút phức tạp.
Kỳ thật chuyện mẫu thân hắn, một đời trước hắn chưa hề nói với Tống Vân Tang.
Thật sự không phải lòng tự trọng của hắn quá cao muốn gạt nàng mà là Tống Vân Tang cũng không để ý những chuyện này của hắn.
Nàng chưa bao giờ hỏi hắn cũng không chủ động kể với nàng.
Mà hiện tại, nàng nguyện ý tìm hiểu hắn làm cho hắn cảm thấy trong lòng rất dễ chịu, hắn vô cùng thích nàng như vậy.
Bùi Cô Cẩm cảm thấy Tống Vân Tang cũng thay đổi.
Không chỉ lúc làm việc không cố kỵ, mà thái độ đối với hắn cũng không giống trước kia.
Nhất định là do hắn sống lại đã khắc chế ẩn nhẫn với nàng, nàng mới có thể an tâm tới gần hắn.
Trong lòng Bùi Cô Cẩm càng chắc chắn phải tiếp tục giả vờ trầm ổn.
Hắn đợi một lúc, đoán Tống Vân Tang hẳn đã đang ngủ, nhịn không được nghiêng đầu nhìn qua, lại thấy Tống Vân Tang đang trộm nhìn hắn.
Trong bóng tối, ánh mắt luôn luôn trong veo của nữ tử phảng phất như chứa ánh nước.
Ngọn lửa mới bị dập tắt của Bùi Cô Cẩm lại bắt đầu phừng lên.
Hắn đè thấp giọng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Tống Vân Tang vẫn nhìn hắn: "Bùi Đại nhân, ngủ ngon."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm giống như bị một cọng lông vũ gãi qua, vừa mềm vừa ngứa vừa tê dại.
Đây thật sự là trải nghiệm mới mẻ, kiếp trước hai người bọn họ đồng giường cộng chẩm năm năm nàng chưa từng nói ngủ ngon với hắn.
Bùi Cô Cẩm nhịn không được hỏi: "Vì sao lại nói ngủ ngon?"
Giọng nói của Tống Vân Tang mềm nhẹ, tựa như một ngọn gió thoảng giữa trời đêm: "Bởi vì chúng ta là người yêu."
Hầu kết Bùi Cô Cẩm lăn lộn: "Nàng cảm thấy, người yêu là như vậy sao?"
Hắn chỉ muốn hỏi vậy thôi, nhưng không ngờ, Tống Vân Tang giống như bị hắn nói cho á khẩu, nhất thời không hé môi.
Bùi Cô Cẩm nghĩ mình nói sai rồi, trong lòng liền bắt đầu nôn nóng.
Đang nghĩ làm như thế nào sửa lời, đã thấy Tống Vân Tang xốc chăn lên, ngồi dậy.
Nữ tử vất vả chống đỡ cơ thể, cúi người tới gần, hôn lên má của hắn một nụ hôn nhẹ.
Cánh môi mềm mại kia vừa chạm vào mặt của Bùi Cô Cẩm đã rời đi, Tống Vân Tang nhẹ giọng nỉ non: "Bùi Đại nhân, ngủ ngon.".