Một đêm này, Bùi Cô Cẩm không biết chính mình vượt qua như thế nào.
An thần hương cũng không cứu được hắn, Bùi Cô Cẩm khó khăn thức đến giờ Mẹo, hắn trộm rời giường, mang theo một thân bất mãn nóng rực đi tra tấn Tống Vân Hành.
Hắn tha Tống Vân Hành ra khỏi chăn sau đó để cho thằng bé chạy vài vòng rồi đứng trung bình tấn, lăn lộn một lát bình minh cũng ló rạng.
Lúc này Tống Vân Tang mới khoan thai xuất hiện.
Tống Vân Hành nhìn thấy tỷ tỷ mình lập tức "Oa" một tiếng khóc lớn: "Tỷ tỷ! Ta không muốn học võ cùng hắn!"
Tống Vân Tang thấy trên đầu đệ đệ đều là mồ hôi, cũng có chút đau lòng, nhưng nhớ rõ câu nói kia của Bùi Cô Cẩm: "Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới", nàng nghiêm khắc nói: "Không được.
Bùi Đại nhân võ công cao cường, ngài đồng ý dạy đệ đã tốt hơn so với bất kỳ ai khác rồi!"
Tống Vân Hành khóc càng thê thảm: "Hắn không có dạy ta, hắn tra tấn ta! Hắn ghi hận lúc trước ta nhằm vào hắn!"
Tống Vân Tang xì một tiếng nở nụ cười, dí dí lên trán của nó: "Đệ làm như Bùi đại là trẻ con vậy, còn ngây thơ đi trả thù đệ."
Hu hu hu! Tỷ tỷ không phải là tỷ tỷ luôn yêu thương nó nữa! Trong lòng Tống Vân Hành nước mắt chảy thành sông.
Cũng may Bùi Cô Cẩm thấy Tống Vân Tang đến đây, động lòng từ bi nói đã luyện xong rồi.
Tống Vân Hành quay đầu bỏ chạy, quyết định lập tức quay về Hầu phủ —— nó ở Bùi phủ sẽ không có đường sống!
Tống Vân Tang không phát hiện trái tim bé nhỏ của Tống Vân Hành đã bị thương tổn, nàng cười nhẹ nói với Bùi Cô Cẩm: "A Đông đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi chúng ta ăn xong rồi xuất phát đi."
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng.
Đã nhiều ngày nay hắn không có công vụ, Hoàng Thượng thấy hắn có thương tích trong người khâm thử cho hắn ở nhà nghỉ ngơi.
Bên Cẩm Y vệ cũng đã sắp xếp tốt rồi, chỉ chờ Trịnh đô đốc chỉnh đốn binh mã là có thể đến Mân Chiết.
Bùi Cô Cẩm khó được mấy ngày nhàn rỗi như vậy, hôm nay muốn mang Tống Vân Tang đi gặp Tống Hầu gia.
Hai người sóng vai trở lại trong viện, ăn điểm tâm xong, lúc chuẩn bị xuất phát, Tống Vân Tang đột nhiên hỏi: "Sao Đại nhân không mang nhẫn, ngọc bội cùng vòng cổ nữa?"
Bùi Cô Cẩm lại bày ra một bộ trầm ổn, khoanh tay mà đứng: "Nếu nàng không thích, ta sẽ không đeo."
Tống Vân Tang giật mình.
Nàng không thích? Chẳng lẽ, Bùi Cô Cẩm nói những lời xỉa xói nàng lần trước, thật sự do nàng nói?
Tống Vân Tang nhớ không ra mình đã từng nói qua những lời này, nhưng cũng có khi tâm trạng nàng không tốt oán giận vài câu với người khác mà nàng không nhớ.
Chỉ là không biết làm sao lại bị Bùi Cô Cẩm biết được, mà hắn vì ý thích của nàng thật sự không hề mang vàng bạc trên người nữa.
Bùi Cô Cẩm thấy nàng giật mình ngơ ngác, trầm giọng nói: "Không cần để ý, cũng không phải thói quen gì không đổi được.
Chỉ là khi còn bé nghèo kiết hủ lậu luôn bị người khác chê cười, trong lòng nhớ hoài, cho nên lúc có được thứ tốt liền thích treo trên người." Lại nói: "Sau này loại việc nhỏ này, nếu không thích nàng cứ việc sớm nói, ta sửa lại là được."
Trong lòng Tống Vân Tang lại càng không biết đang có cảm thụ gì.
Nàng không thích, nhưng mà hắn thích.
Nàng kéo tay của Bùi Cô Cẩm, kéo hắn quay về phòng ngủ, lại lấy hòm trang sức trên tủ quần áo ra.
Đã ba tháng Bùi Cô Cẩm không chạm qua mấy thứ này, lại không cho hạ nhân động vào bảo bối của hắn, hiện giờ mấy đồ vật trong rương đều bị phủ một lớp bụi mỏng.
Tống Vân Tang mở rương ra, trái chọn phải lựa, cuối cùng cầm hai miếng ngọc bội nạm vàng, giơ tay đặt lên trên đai lưng của Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân cảm thấy cái nào đẹp hơn?"
Bùi Cô Cẩm cúi đầu nhìn nàng.
Nữ tử đang cẩn thận đánh giá, là còn thật sự nghiêm túc giúp hắn chọn phục sức.
Kỳ thật hắn rất thích nàng như vậy.
Hắn yêu trân châu, càng yêu nàng, để cho nàng giúp hắn chọn lựa trân châu, thật sự là niềm vui hắn không thể nào giải thích được.
Nhưng kiếp trước, khi hắn cưỡng ép Tống Vân Tang làm như vậy, Tống Vân Tang chỉ là tùy tay lấy mấy thứ cho hắn, nhìn cũng không thèm nhìn.
Cứ như vậy, hắn cũng không muốn tự tìm mất mặt.
Bùi Cô Cẩm soi soi trong gương đồng, cảm thấy hai cái đều đẹp.
Hắn cảm thấy mắt nhìn của Tang Tang cũng thật tốt, chọn trúng cái mà hắn thích nhất.
Nhưng hắn vẫn đẩy tay nàng ra: "Không cần."
Tống Vân Tang liếc mắt nhìn hắn một cái, nũng nịu thúc giục: "Mau chọn một cái đi mà."
Tim của Bùi Cô Cẩm lại mềm nhũn.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Nàng chọn một cái."
Tống Vân Tang lại bắt đầu so đi so lại, chọn cái lớn hơn: "Vậy cái này đi."
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng, Tống Vân Tang liền giúp hắn treo lên.
Bùi Cô Cẩm nhịn không được hỏi: "Vì sao lại chọn cái này?"
Hắn còn muốn nghe Tống Vân Tang khen một chút, nhưng không ngờ, Tống Vân Tang không hề cảnh giác đáp: "Bởi vì nó xấu, nó quê mùa nhất."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Tim của Bùi Cô Cẩm bị đâm một dao, trầm mặc.
Tống Vân Tang mới kịp phản ứng lại: "Không phải..."
Bùi Cô Cẩm chờ nàng giải thích, dù sao hắn cũng không thể bởi vì câu nói này của nàng mà ghim mãi trong lòng.
Nhưng Tống Vân Tang ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.
Môi của nữ tử cong lên, mặt mày rạng rỡ, bày ra bộ dạng thật có lỗi rồi lại cảm thấy thật sự buồn cười.
Chút buồn bực vừa dấy lên trong lòng Bùi Cô Cẩm bị nụ cười này thổi tắt phụt.
Giọng nói của Tống Vân Tang vừa nhẹ vừa chậm rãi, không mang theo chút công kích nào: "Chỉ nhìn riêng mình ngọc bội này thật sự có hơi xấu, nhưng lại rất hợp với bổ cẩm bào xanh nhạt ngài mặc hôm nay.
Ngài cũng không cần đeo dây chuyền hay nhẫn nửa, trên người đeo một miếng ngọc bội này là đẹp rồi, vừa đủ quý khí, lại không quá lố lăng."
Vậy mà Tống Vân Tang...!lại để ý chuyện phối hợp giúp hắn như thế nào, có thể hợp với sở thích của hắn, vừa không bị người ngoài chê cười.
Bùi Cô Cẩm nhớ đến kiếp trước, hắn đeo đầy một thân vàng bạc rêu rao lượn lờ ở trước mặt Tống Vân Tang hai năm, sau khi biết được suy nghĩ thật sự của Tống Vân Tang, lại đổi thành một thân quần áo trắng trong thuần khiết lấy lòng nàng ba năm, nàng vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chưa từng suy nghĩ giúp hắn.
Trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, vừa ấm vừa dịu dàng bao lấy tim hắn.
Bùi Cô Cẩm nhướng mày, khó khăn nói ra một câu: "Mắt nhìn của ta không tốt, Tang Tang chọn rất đẹp, sau này nàng giúp ta chọn nhiều một chút."
Tống Vân Tang vẫn cười như trước: "Ai nói mắt nhìn của Đại nhân không tốt."
Bùi Cô Cẩm cũng cười, tưởng nàng đang dỗ hắn.
Nhưng Tống Vân Tang lại đỏ mặt cúi thấp đầu, lên tiếng: "Mắt nhìn của Đại nhân không tốt, sao có thể coi trọng ta?"
Dòng nước nóng trong ngực Bùi Cô Cẩm liền bị những lời này làm cho sôi sục sục.
Bùi Cô Cẩm hận không thể kéo Tống Vân Tang tới hung hăng cưng nựng nàng một phen, thật muốn nói cho nàng biết, đúng vậy, ta chỉ coi trọng nàng, bị nàng làm cho tâm trí mê muội rồi.
Nhưng hắn còn nhớ rõ phải khắc chế ẩn nhẫn, chỉ có thể cố gắng ổn định hô hấp.
Trông thấy nét mặt của Tống Vân Tang mang theo tình cảm ấm áp, chút ấm áp kia được nhân lên gấp trăm ngàn lần trong mắt Bùi Cô Cẩm, dòng nước nóng trong lòng Bùi Cô Cẩm sắp bị sôi cạn rồi.
Hắn vội vàng xoay người: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát đi."
Tống Vân Tang vẫn còn thẹn thùng, nói ra một câu kia nàng cũng không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ nhu thuận đuổi phía sau.
Hai người đi vào phòng giam trong Trấn Phủ ti của Tống Hầu gia.
Xa cách nhau không mấy ngày, tình thế đã có thay đổi thật lớn.
Hoàng Thượng đồng ý tra rõ vụ án, Tống Vân Hành cũng đã ra tù, Bùi Cô Cẩm sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp nàng.
Tống Vân Tang thấy được hy vọng, tâm trạng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lần này Bùi Cô Cẩm tự mình đưa nàng đến phòng giam rồi mới rời đi.
Tống Vân Tang lập tức nói rõ mọi chuyện với Tống Hầu gia, lại nói nàng sẽ cùng Bùi Cô Cẩm đi Mẫn Chiết.
Tống Hầu gia có chút không yên lòng, nhưng nghĩ đến rời khỏi kinh thành, Duẫn Tư Giác sẽ càng khó động thủ, mà chắc chắn Bùi Cô Cẩm cũng bảo vệ tốt Tống Vân Tang, cho nên ông mới đồng ý.
Ông dặn dò Tống Vân Tang một phen, lại hỏi: "Ta thấy vừa rồi lúc Bùi Cô Cẩm chào hỏi ta, vẻ mặt của hắn đã hiền lành hơn rất nhiều, có phải các con, khụ, đã xảy ra cái gì rồi không?"
Tống Vân Tang cảm thấy phụ thân quá lợi hại.
Quả nhiên là người trên quan trường, khả năng quan sát thật sự hơn người! Tống Vân Tang e lệ nói: "Phụ thân nói thật sự không sai, trong lòng hắn quả thật là có con.
Hắn cũng không muốn con báo đáp, đã đáp ứng con dù phải đổi tính mạng cũng nghĩ cách cứu phụ thân ra." Nàng cúi đầu, khóe miệng cong lên: "Hiện tại chúng con là người yêu."
Tống Hầu gia thấy vẻ mặt của nàng có vẻ không sợ Bùi Cô Cẩm nữa, ông yên tâm hơn rất nhiều: "Vậy các con có nghĩ tới việc định ngày hoàng đạo thành thân hay chưa?"
Tống Vân Tang nói: "Phụ thân! Con phải đợi phụ thân ra tù mới thành thân! Phụ thân cũng đừng nghĩ đến việc thúc giục con thành thân!"
Tống Hầu gia biết nàng vẫn lo lắng cho mình, cũng không ép nàng, cảm khái nói: "Được, phụ thân sẽ tốt nhanh thôi, chờ các con cứu phụ thân ra tù, sau đó nhìn con xuất giá."
Lúc này Tống Vân Tang mới vừa lòng.
Nàng có một vấn đề đã giữ trong lòng nhiều ngày nay, rốt cuộc cũng lựa lời hỏi ra: "Phụ thân, nếu, con nói nếu —— nếu sau khi Vân Hành thành thân mà không sinh con, phụ thân có để ý không?"
Nàng hỏi cũng quá đột ngột, Tống Hầu gia nhất thời bị hỏi ngớ người.
Ông cân nhắc một lát, Tống Vân Hành mới sáu tuổi, tại sao Tống Vân Tang lại lấy nó ra để nói chuyện thành thân sinh con? Người xảy ra vấn đề khẳng định không phải Tống Vân Hành, vậy chẳng lẽ...!là chính con bé cùng Bùi Cô Cẩm?
Cho nên câu hỏi của nàng thật ra là nói, nếu sau khi nàng cùng Bùi Cô Cẩm thành thân vẫn không sinh con, phụ thân hoặc là cha nương của Bùi Cô Cẩm có để ý hay không? Tống Hầu gia nghi hoặc.
Đang yên đang lành, vì sao lại không sinh con?
Tóm lại sẽ không phải Bùi Cô Cẩm không muốn sinh con, khẳng định là con gái bảo bối của ông lại làm ngược rồi.
Tống Hầu gia có chút đau đầu.
Ông cảm thấy mình thật sự là...!nuông chiều Tống Vân Tang quá mức nên nàng mới có thể vô pháp vô thiên như vậy.
Lúc trước ông vẫn muốn giúp nàng tìm một người nhà nghèo vì ông tự hiểu con mình, ông biết Tống Vân Tang yếu ớt nhiều tật khó hầu hạ, không dám để cho các công tử nhà giàu chịu đựng nàng.
Hiện giờ vừa hay người phải chịu đựng con gái bảo bối của mình là Bùi Cô Cẩm, không biết Chỉ huy sứ Đại nhân có thể nuốt xuống cơn giận này hay không...
Tống Hầu gia có ý cứu vãng: "Ta đương nhiên sẽ để ý, không chỉ ta sẽ để ý, phía vợ của Vân Hành cũng sẽ để ý.
Con nên biết rằng mặc kệ hòa hợp như thế nào, đối vợ chồng mà nói kéo dài huyết mạch là chuyện vô cùng quan trọng."
Tống Hầu gia vừa xấu hổ vừa lo sầu.
Những điều này người làm trưởng bối phải nói trước với Tống Vân Tang, nhưng mẫu thân mấy năm trước Tống Vân Tang đã mất rồi, Tào thị lại ngu xuẩn bị nhốt vào Chiêu ngục, chỉ còn lại một phụ thân là ông, ông cũng nên nhắc nhở Tống Vân Tang một chút.
Tống Vân Tang nghe xong, cũng vô cùng ưu sầu chuyện giường chiếu, đối với nàng và Bùi Cô Cẩm chuyện này thật sự không phải vấn đề lớn.
Nhưng chuyện con nối dõi lại liên lụy đến gia tộc, cho nên Tống Vân Tang mới muốn hỏi ý kiến Tống Hầu gia.
Kết quả, quả nhiên...!cha mẹ không chấp nhận chuyện con cái mình không có đời sau.
Cha con hai người đều lâm vào trầm tư.
Tống Vân Tang lo lắng không biết Bùi Cô Cẩm bị thương chỗ kia có nặng không, còn có khả năng chữa khỏi hay không? Nếu như có hi vọng nên tìm đại phu xem thử, dù sao Bùi Cô Cẩm kiêu ngạo như vậy, cũng có thể lúc phát hiện mình không thể làm chuyện kia lòng tự trọng lại nổi lên nên chưa thử đi tìm đại phu.
Nàng vẫn nên tìm một đại phu kín miệng nhưng y thuật tốt một chút, tự mình cùng Bùi Cô Cẩm đi xem bệnh.
Tống Vân Tang cân nhắc xong, hỏi Tống Hầu gia: "Phụ thân, không phải phụ thân rất thân thiết với vị Dư ngự y đã trí sĩ kia sao? Phụ thân viết giúp con một phong thư giới thiệu có được không?"
Dư ngự y đã từng là Viện sử của Thái y viện, y thuật rất cao siêu, đã trí sĩ hơn ba năm.
Hiện tại ông không tiếp nhận trị bệnh, trừ phi là người có quan hệ thân thiết mới ra tay giúp đỡ.
Lúc trước Bùi Cô Cẩm không có cách nào tìm Dư ngự y xem bệnh, nhưng có thư của phụ thân nàng chắc chắn sẽ được.
Tống Hầu gia có chút bất ngờ: "Được, con không thoải mái ở đâu sao?"
Tống Vân Tang lắc đầu: "Không phải con, là Bùi Đại nhân.
Lúc trước có thích khách ám sát, Bùi Đại nhân vì cứu con, bị độc tiễn bắn trúng.
Con sợ đại phu bình thường trị liệu không tốt sẽ để lại tai họa ngầm, cho nên mới muốn đi tìm Dư ngự y xem bệnh cho hắn."
Tống Hầu gia nghe xong, lại cảm thấy vợ chồng son quan hệ tốt như vậy có lẽ chuyện giường chiếu sẽ được xử lý tốt, ông cũng không cần quá quan tâm, sau đó ông viết một bức thư giao cho Tống Vân Tang.
Tống Vân Tang tạm biệt rời đi.
Nàng ra khỏi phòng giam chưa được mấy bước, đã nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đứng bên hành lang chờ nàng.
Vẻ mặt của nam nhân rất trầm ổn, lại ẩn ẩn có chút sung sướng: "Trên tay cầm gì vậy?"
Tống Vân Tang không ngờ hắn liếc mắt một cái đã chú ý tới, có chút căng thẳng đưa thư Bùi Cô Cẩm xem: "Ngài trúng độc, ta muốn tìm Dư ngự y xem bệnh giúp ngài, nhờ phụ thân hỗ trợ viết phong thư giới thiệu.
Vừa lúc trời vẫn còn sớm, lát nữa chúng ta đến xem, có được không?"
Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm không che lấp được vẻ sung sướng trên mặt nữa.
Kỳ thật hai lần Tống Vân Tang tới thăm Tống Hầu gia, hắn đều ở cách vách nghe lén.
Người trên quan trường đều là cáo già, Tống Hầu gia lại là cáo già của cáo già, nhìn có vẻ quy củ, kỳ thật rất xấu xa, một bụng mưu ma chước quỷ.
Bùi Cô Cẩm chỉ sợ Tống Hầu gia sẽ nói gì đó với Tống Vân Tang, gây sức ép cho nàng chuyện gì đó.
Bùi Cô Cẩm nghĩ đến câu nói sáng nay của Tống Vân Tang: "Ai nói mắt nhìn của ngài không tốt", lại nhớ đến đủ loại quỷ kế lúc nàng buộc hắn thừa nhận hắn thích nàng, cảm thấy Tống Vân Tang cũng là tiểu hồ ly —— nếu so sánh với Tống Hầu gia, nàng chỉ kém vài năm kinh nghiệm mà thôi.
Nhưng tiểu hồ ly này lại lo lắng cho vết thương của hắn, nháy mắt Bùi Cô Cẩm cảm thấy ——hồ ly cái gì! Này rõ ràng là con thỏ nhỏ thành tinh đáng yêu ấm áp!
Bùi Cô Cẩm cố gắng khắc chế mới có thể làm cho giọng nói của chính mình nghe không hề có ý cười: "Ta không sao mà, đừng lo lắng."
Tống Vân Tang cũng không thể nói nàng muốn để cho hắn xem chuyện không thể làm chuyện ấy, chỉ có thể làm nũng: "Đại nhân đi xem một lần thôi, ta mới an tâm."
Bùi Cô Cẩm cố gắng kéo khóe miệng đang cong lên của mình xuống, đáp: "Vậy được rồi."
—— Con thỏ nhỏ cũng có ý tốt không phải sao? Làm sao hắn có thể phụ tấm lòng của nàng được..