Rất nhanh Tống Vân Tang đã vào giấc, chỉ là trong lòng vẫn luôn nhung nhớ, nên nàng đã mơ rất nhiều giấc mơ vụn vặt.
Nàng mơ thấy Bùi Cô Cẩm đã trở lại, nói đói bụng chưa có ăn cơm tối, kết quả trong viện không có ăn.
A Đông cùng những người còn lại cũng không biết đã đi đâu, Tống Vân Tang sốt ruột ra ngoài đi mua, tửu lâu trên đường lại đều không còn mở cửa...
Nàng ở trong mộng vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Có người cẩn thận đi tới trước giường, đứng ở đó nhìn nàng, lại xoay người rời đi.
Tống Vân Tang cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia sắp đi xa, giãy dụa gọi lên một tiếng: "A Cẩm..."
Một tiếng nỉ non này vừa phát ra, nàng mới tỉnh lại, mở mắt.
Quả nhiên Bùi Cô Cẩm ở trong phòng, đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Nam nhân dừng bước, xoay người quay về bên giường, thấp giọng hỏi: "Đánh thức nàng rồi sao?"
Hắn ngồi xuống ở bên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc của Tống Vân Tang.
Tống Vân Tang cầm tay hắn: "A Cẩm, chàng đã về rồi.
Bây giờ là mấy giờ?"
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm trầm trầm, dương như sợ làm ồn đến nàng: "Mới giờ dần, nàng ngủ tiếp một lát đi."
Tống Vân Tang mang theo giọng mũi "ừm" một tiếng, lại hỏi: "Chàng còn có việc không?"
Bùi Cô Cẩm bỏ tay nàng vào trong chăn: "Không có việc gì nữa, chỉ là còn chưa có tắm rửa.
A Đông nói nàng nhắn ta tới nhìn nàng, ta rửa sạch tay rồi tới đây."
Tống Vân Tang nhân tiện nói: "Vậy chàng đốt đèn lên đi."
Bùi Cô Cẩm đi bên cạnh bàn đốt sáng ánh lên.
Hắn hỏi: "Sao phải đốt đèn? Sẽ không chói mắt sao?"
Tống Vân Tang chưa thích ứng được với ánh sáng nheo mắt lại: "Ta muốn nhìn chàng."
Bùi Cô Cẩm đi về phía nàng, trong mắt mơ hồ có ý cười: "Nhìn ta làm gì? Buổi chiều không phải mới nhìn rồi sao?"
Tống Vân Tang cố gắng ngẩng đầu lên, quan sát Bùi Cô Cẩm từ trên xuống dưới một lần: "Nhìn xem chàng có bị thương hay không."
Trên người Bùi Cô Cẩm có chút bẩn, nhưng thật sự không bị thương.
Bùi Cô Cẩm lớn tiếng cười: "Nàng hỏi ta không phải được rồi sao."
Tống Vân Tang lắc đầu bộ dạng có chút cố chấp: "Ta phải tự mình nhìn mới yên tâm."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm tựa như được một dòng nước ấm bao lấy: "Không bị thương, một đám nhóc mà thôi, sao có thể bị thương." Hắn thấy Tống Vân Tang muốn hỏi, đơn giản nói kết quả cho nàng nghe: "Đã tìm thấy mấy đứa nhỏ này rồi, nhưng bọn chúng cũng không biết cái gì cả.
Chỉ vì mấy miếng bánh mì, mới xông vào đoàn xe của chúng ta.
Kẻ sai khiến kia đội đấu lạp, ngay cả mặt bọn họ cũng chưa thấy rõ, chỉ biết là một nam nhân trung niên không cao không lùn, không mập không gầy mà thôi."
Nam nhân trung niên không cao không lùn, không mập không gầy có nhiều lắm.
Tống Vân Tang lo lắng: "Vậy hiện tại, không phải chúng ta lại không có manh mối rồi sao?"
Lưu Bằng Hải đã chết, hung thủ cũng không rõ ràng, chứng cứ khó khăn lắm mới tìm được cứ như vậy mất đi.
Bùi Cô Cẩm thấy khuôn mặt của Tống Vân Tang hiện lên vẻ u sầu, lại ngồi xuống, lựa lời trấn an nàng: "Ngụy Hưng triệu vài ngỗ tác ở mấy huyện lân cận đến khám nghiệm tử thi xem có thể tra được gì từ thi thể của Lưu Bằng Hải hay không.
Nếu không có manh mối, chúng ta còn có thể đi huyện Dương Thái.
Vụ án của phụ thân Sầm Tu Kiệt, ta cảm thấy không đơn giản." Hắn vỗ vỗ lên tóc của Tống Vân Tang, nhẹ giọng nói: "Nàng đừng lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được."
Tống Vân Tang lui ở trong chăn gật gật đầu, rồi lại ngồi dậy: "A Cẩm chàng ôm ta một cái đi." Có lẽ bởi vì vừa mới vừa tỉnh ngủ, nàng hết sức lớn mật, vươn hai tay ra với hắn, con ngươi như nước hiện lên vẻ khẩn cầu: "Cả đêm chàng không ở đây ta rất nhớ chàng."
Bùi Cô Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng lại được lấp đầy.
Dáng vẻ chủ động này của Tống Vân Tang thực sự làm cho hắn có chút chịu không nỗi.
Hắn muốn lập tức ôm lấy nàng, nhưng trên người hắn còn bẩn.
Đi lại khắp nơi cũng không là gì cả, chủ yếu là hắn còn đụng vào thi thể, Bùi Cô Cẩm cảm thấy sẽ làm dơ nàng.
Hắn dỗ dành: "Thật sự rất bẩn, ta phải đi tắm rửa một lát.
Nàng ngủ trước đi, trở về ta sẽ ôm nàng, ôm cả đêm, có được không?"
Tống Vân Tang có chút không nỡ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, nhưng ánh mắt kia lại triền quấn quýt lấy hắn, đuổi theo Bùi Cô Cẩm không rời.
Bùi Cô Cẩm bị nàng nhìn đến mức không nỡ bước đi: "Mau ngủ đi, đừng để bị lạnh."
Nói vừa hết lời, ánh mắt của hắn lại rơi vào trước ngực Tống Vân Tang.
Trong lòng Tống Vân Tang đang ôm đồ vật gì đó, vì nàng ngồi dậy vươn hai tay, đồ vật kia bị rơi ở trên chăn.
Bùi Cô Cẩm thấy rõ, sắc mặt thay đổi, một lát sau mới gian nan nói: "Tang Tang, A Đông nói có để quần áo sạch để ta tắm rửa ở trong phòng.
Ở đâu rồi?"
Tống Vân Tang giật mình, mặt bùm một cái đỏ lên! Nàng giống như đột nhiên phản ứng lại, ném quần áo trên chăn ra ngoài! Áo ngủ dừng ở đầu giường, tiết khố bay ở xuống mặt đất.
Tống Vân Tang lắp ba lắp bắp nói: "Ở, đây này..."
Nàng phản ứng như vậy, làm sao Bùi Cô Cẩm có thể không thấy rõ! Hầu kết của nam nhân lăn một vòng, cố gắng kiềm chế ngọn sóng mãnh liệt trong lòng: "Vừa rồi Tang Tang ôm chúng nó ngủ sao?"
Tống Vân Tang liều mạng lắc đầu, nhưng đối diện với ánh mắt của Bùi Cô Cẩm nàng bỗng nhiên nức nở một tiếng, trốn trở về trong chăn.
Bùi Cô Cẩm đứng ở bên giường, hồi lâu mới khàn giọng nói ra một câu: "Ta đi tắm rửa, trở về sẽ tính sổ với nàng."
Hắn xoay người rời đi, cửa phòng được đóng lại.
Tống Vân Tang vốn đang còn sót lại chút buồn ngủ, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh tảo.
Nhất thời đầy đầu nàng đều là: xong rồi xong rồi, nàng làm chuyện xấu bị Bùi Cô Cẩm phát hiện! Hôm nay nàng còn khiển trách Bùi Cô Cẩm giấu cái yếm của nàng, hiện tại đã bị Bùi Cô Cẩm bắt tại trận nàng ôm quần áo của đi ngủ!
Trong lòng Tống Vân Tang cố gắng tìm cái cớ cho chính mình, lại không một cái cớ nào có thể hợp lý.
Loại chuyện này, nàng thật sự không có cách nào giải thích rồi! Càng nghĩ nhiều, Tống Vân Tang quyết định —— lập tức giả bộ ngủ! Nếu như ngủ thẳng bình minh, khẳng định Bùi Cô Cẩm sẽ phải vội lo chính sự, sẽ không có thời gian tính sổ với nàng!
Nàng ở trên giường nhắm mắt lại, một lát sau Bùi Cô Cẩm đã trở lại.
Nam nhân đứng bên giường một lúc lâu, lại đi đến bên cạnh bàn tắt đèn.
Tống Vân Tang thầm thở dài một hơi, nghĩ tiểu mưu kế của mình thành công rồi.
Mà Bùi Cô Cẩm xốc chăn lên tiến vào, lập tức nghiêng người, ôm chặt lấy nàng.
Cơ thể nóng bỏng của nam nhân bao vây lấy nàng, tay khoác lên bụng của nàng, tim của Tống Vân Tang đập thình thịch thình thịch.
Nàng cảm thấy mí mắt của mình đều đang run lên, may mắn là đưa lưng về phía Bùi Cô Cẩm, nếu không nhất định sẽ bị hắn phát hiện giả bộ ngủ.
Tống Vân Tang cố gắng thả lỏng cơ thể, lại nghe nam nhân nói bên tai nàng: "Tang Tang, mới vừa rồi ôm quần áo của ta làm gì vậy?"
Cả người Tống Vân Tang cứng đơ.
Bùi Cô Cẩm sao lại biết nàng chưa ngủ! Một lát sau nàng mới cắn răng nói ra một câu: "Ta, ta muốn đi ngủ, chàng đừng làm ồn đến ta! Ta đã sắp ngủ rồi!"
Nàng còn trách cứ Bùi Cô Cẩm như thật.
Bùi Cô Cẩm cúi đầu cười một tiếng: "Tiểu lừa đảo.
Lúc nàng ngủ, hô hấp cũng sẽ không loạn như vậy."
Tống Vân Tang khẽ nhếch miệng, lại nói không ra câu biện bạch nào nữa.
Nàng cảm thấy ấm ức: "A Cẩm sao cái gì chàng cũng biết hết vậy..."
Giọng nói của nàng vừa mềm vừa nhẹ, Bùi Cô Cẩm càng dùng sức ôm chặt lấy nàng: "Ai nói cái gì ta cũng biết.
Ta không biết nàng ôm quần áo của ta làm gì vậy?" Hắn khẽ cắn một cái lên vành tai của Tống Vân Tang hơi thở nóng bỏng xâm nhập vào màng nhĩ của nàng: "Nói, nàng có hôn hôn cọ cọ nó hay không?"
Mặt của Tống Vân Tang sắp bị thiêu cháy, cũng không biết là bởi vì một cái cắn này của Bùi Cô Cẩm hay là bởi vì câu nói này của hắn làm cho nàng xấu hổ, nàng giận dữ nói: "Ta không có!"
Nàng bỗng nhiên có chút không dám nhìn thẳng cái yếm màu hồng của nàng nữa! Vì sao Bùi Cô Cẩm lại nghĩ nàng hôn hôn cọ cọ quần áo chứ! Có lẽ nào...!hắn đã làm như vậy với cái yếm của nàng hay không?
Nhưng Tống Vân Tang lại không mặt mũi đi hỏi.
Bùi Cô Cẩm không có chút ngượng ngùng nào: "Vậy thì nàng đã làm gì? Là ôm chúng nó, trong lòng nghĩ đến ta sao?"
Tống Vân Tang nằm ở hắn trong lòng nhẹ giọng "ừm" một tiếng.
Bùi Cô Cẩm nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp, nhẹ nhàng, lại rơi thật mạnh vào lòng Tống Vân Tang.
Tống Vân Tang cảm giác tim của mình bị chạm đến run lên không ngừng, cả cơ thể nàng cũng hơi hơi phát run.
Bùi Cô Cẩm phát hiện ra, hôn nhe lên tóc nàng mấy cái: "Được rồi được rồi, không ức hiếp nàng nữa." Hắn buông ra một chút: "Không phải muốn ôm ta sao? Quay lại đây đi."
Tống Vân Tang còn nằm im một lát, sau đó mới từng chút từng chút, xoay người ở trong lòng Bùi Cô Cẩm.
Nàng ôm thắt lưng của hắn, vùi mặt vào trong vả vai của hắn.
Bùi Cô Cẩm quả nhiên không trêu nàng nữa, Tống Vân Tang bình tĩnh một chút, trong bóng đêm, lại lặng lẽ ngẩng đầu lên: "A Cẩm, có phải ta rất ỷ lại chàng không? Chàng mới rời đi một hồi, ta đã nhớ chàng như vậy."
Bùi Cô Cẩm cúi đầu nhìn nàng, môi của hắn chỉ cách chop mũi của nàng một chút: "Cả đêm nay, ta cũng đều nhớ đến nàng." Hắn ôm nàng càng chặt hơn, giọng nói tựa như thở dài: "Ta vui vẻ còn không kịp đây này.
Nàng cứ việc ỷ lại ta, Tang Tang."
Nôn nóng cùng bất an trong lòng Tống Vân Tang đã toàn bộ đã đi xa, chỉ còn lại có bình thản, sung sướng cùng an yên.
Trái tim bị treo lơ lửng cả buổi tối rốt cuộc cũng rơi về chỗ cũ, Tống Vân Tang bỗng nhiên hiểu được, thì ra thứ làm cho nàng lo sợ bất an không phải những hiểm cảnh trùng trùng ở Mẫn Chiết mà là hắn không khỏe mạnh, hắn không ở bên nàng.
Tống Vân Tang nhích người tới, hôn lên môi của Bùi Cô Cẩm, giọng nói mềm mềm ngọt ngào: "A Cẩm, ngủ ngon."
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tống Vân Tang tỉnh lại, liền nghe được chuyện ngỗ tác khám nghiệm tử thi cũng không hề thu hoạch được manh mối gì.
Bùi Cô Cẩm không ở lại, tiếp tục xuất phát đi huyện Dương Thái.
Lúc bọn họ càng ngày càng đến gần huyện Dương Thái, có thể thấy Sầm Tu Kiệt càng trở nên bất an.
Một đêm trước khi đến huyện Dương Thái đứa nhỏ trộm tìm Bùi Cô Cẩm.
Trong tay Sầm Tu Kiệt đang cầm một quyển sách nhỏ có vẻ cổ xưa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: "Đại nhân, thật không dám giấu diếm, phụ thân ta có thể lên làm quản sự là bởi vì ông ấy kết giao với rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, lấy được cuốn sách quý này.
Trong sách có rất nhiều kỹ xảo kỳ lạ, vô cùng thực dụng.
Lúc ta bị trói có thể tự cởi trói đều học từ trong sách này đó.
Ta nguyện ý tặng cuốn sách này tặng cho ngài.
Người anh minh thần võ giống như Đại nhân, nhất định có thể học càng hiệu quả hơn, càng phát huy công dụng tốt hơn."
Bùi Cô Cẩm quan sát nó, nhưng không nhận cuốn sách kia, chỉ đập lên cái ót của nó một cái! Hắn kinh thường nói: "Tự ngươi lo mà học đi."
Sầm Tu Kiệt che đầu cười gượng: "Đại nhân, sách này thật sự rất hữu dụng, chi bằng ngài nhìn xem..."
Bùi Cô Cẩm ngắt lời xoay người: "Được rồi, ông muốn bí tịch gì lại không được, còn hiếm lạ chút đồ vật này của ngươi?"
Bùi Cô Cẩm biết Sầm Tu Kiệt đang suy nghĩ cái gì.
Tuy rằng đứa nhỏ này là cái đồ bí đao lùn, lại một bụng qủy kế.
Nó muốn hắn hỗ trợ nghĩ cách cứu phụ thân nó ra, nhưng này trên đường đi tới đây hắn vẫn luôn không có tỏ vẻ gì.
Nhìn thấy sắp đến huyện Dương Thái, đồ bí đao lùn này sốt ruột, cho nên mới đem đồ gia truyền ra, muốn đổi một câu hứa hẹn của hắn.
Mà Bùi Cô Cẩm không cho nó một lời hứa thật sự không phải bởi vì hắn không muốn hết sức giúp đỡ.
Chỉ là hắn nghi ngờ phụ thân của Sầm Tu Kiệt đã sớm bị quan phủ giết chết rồi.
Tuy rằng Sầm Tu Kiệt thông minh nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác: nếu không phải phụ thân nó đã chết rồi, sao quan phủ dám đuổi giết nó không tha như vậy?
Suy đoán của hắn ngay ngày hôm sau đã được chứng thực.
Đoàn người đến huyện Dương Thái, Tri huyện Hạ Chính Nghiệp ra cổng thành nghênh đón.
Hôm nay Sầm Tu Kiệt cố ý đi theo bên cạnh Tống Vân Tang như sợ Bùi Cô Cẩm không nhìn thấy nó vậy.
Bùi Cô Cẩm cũng không làm cho nó chờ lâu, sau khi vào thành liền hỏi: "Trên đường Bản quan đến huyện Dương Thái, gặp phải đứa nhỏ này.
Nó ngăn cản đường của Bản quan, kêu oan cho phụ thân của nó.
Đã có duyên gặp nhau, Bản quan cũng không nhịn được muốn xen vào chuyện này.
Hạ Tri huyện, ngươi dẫn phụ thân của đứa nhỏ này tới, Bản quan muốn đích thân thẩm vấn."
Hạ Chính Nghiệp là một nam nhân trung niên có khuôn mặt đoan chính, lúc này liếc mắt nhìn Sầm Tu Kiệt một cái, hơi hơi khom người: "Hồi bẩm Khâm sai Đại nhân, Sầm quản sự phụ thân của đứa nhỏ này, bởi vì tội tham ô nhận hối lộ nên bị hạ Chiêu ngục.
Việc này chứng cứ vô cùng xác thực, lát nữa Hạ quan có thể mang Đại nhân đi kiểm tra bản ghi chép vụ án.
Nhưng sau khi Sầm quản sự này bị bỏ tù, lại ỷ vào việc mình quen thuộc huyện nha mưu toan vượt Chiêu ngục chạy trốn.
Trên đường chạy trốn, ông ta cùng với quan sai đánh nhau...!vô ý bị giết chết."
Sầm Tu Kiệt nghe được câu cuối cùng, sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người nó lảo đảo.
Tống Vân Tang ở chung với nó hồi lâu, đã có chút cảm tình, lúc này liền nhẹ giọng lo lắng gọi: "Tu Kiệt..."
Sầm Tu Kiệt ổn định cơ thể, bỗng nhiên hai mắt đỏ lên.
Nó rút dao găm ra hướng lao về phía Hạ Chính Nghiệp hét chói tai: "Tên chó chết! Trả mạng phụ thân ta lại đây!"
Lúc nó thét lên những lời này, vẻ mặt hiện lên sát khí dữ tợn không hợp với độ tuổi, nhưng Hạ Chính Nghiệp không sợ chút nào.
Rõ ràng là Sầm Tu Kiệt lao về phía ông ta, ông ta lại ra vẻ nghiêm trọng quát: "Người đâu! Bảo vệ Khâm sai Đại nhân!" Nhóm nha dịch bên cạnh ông ta đồng loạt rút đao, chém về phía Sầm Tu Kiệt!.