Bùi Cô Cẩm trằn trọc đến sau nửa đêm, đợi đến lúc Tống Vân Tang ngủ sâu, lúc này hắn mới chậm rãi ngủ.
Nghẹn thành như vậy, tất nhiên trong mộng đều là những cảnh tượng linh tinh, chưa đến bình minh Bùi Cô Cẩm đã tỉnh lại.
Chỉ huy sứ Đại nhân dục cầu bất mãn có chút lạnh lùng, nhưng nhìn thấy thụy nhan yên bình của nữ tử bên cạnh, tâm tình của hắn lại tươi đẹp lên.
Bùi Cô Cẩm có chút hoa mắt ù tai nghĩ: con thỏ nhỏ của hắn thật xinh đẹp, vừa đáng yêu lại dính người, chỉ là có khi nghịch ngợm một chút.
Không có cách nào khác, nghịch ngợm hắn cũng phải chịu thôi, ai kêu đây là vợ của hắn.
Nhìn nút thắt của tơ lụa này, người bình thường đều không biết thắt đâu!
Trong lòng Bùi Cô Cẩm tính ngày.
Hiện tại là ngày thứ hai Tang Tang đến nguyệt sự, bình thường ngày thứ tư nàng đã sạch sẽ rồi.
Hắn nên từ từ thôi, ngày thứ sáu sẽ dạy dỗ nàng.
Tối hôm qua còn dám "dùng sức" cắn hắn, hắn còn mang thù đó! Đến lúc đó nhất định phải ép nàng tái cắn nới khác của hắn!
Hắn cứ tâm tư nhộn nhạo suy nghĩ lung tung hơn nửa canh giờ, trời rốt cuộc cũng sáng, ngoài phòng cũng có tiếng người.
Tống Vân Tang trở mình, lại chui vào trong lòng Bùi Cô Cẩm, chậm rãi mở mắt ra.
Nàng nhìn Bùi Cô Cẩm, vẻ mặt có chút mê mang ngây ngốc.
Bùi Cô Cẩm nhịn không được hôn lên mắt của nàng: "Tiểu lao đầu, khi nào thì mở trói cho ta?"
Ánh mắt của Tống Vân Tang dần dần tỉnh táo.
Nàng giơ cổ tay của mình lên nhìn nhìn nút thắt kia, lại nắm tay của Bùi Cô Cẩm kiểm tra một hồi.
Bùi Cô Cẩm buồn cười nói: "Đại nhân, không cần cẩn thận như vậy chứ? Tiểu nhân rất thành thật, cũng không dám trốn."
Lúc này Tống Vân Tang mới "ừm" một tiếng, giọng mũi mềm mềm: "Tối hôm qua A Cẩm ngủ ngon không?"
Tất nhiên Bùi Cô Cẩm sẽ không nói cho nàng biết hơn nửa đêm mình đều tỉnh: "Ngủ ngon, nàng thì sao?"
Tống Vân Tang liếc mắt nhìn hắn một cái, không trả lời, chỉ tháo tơ lụa trói chặt hai người ra.
Sau đó nàng ngồi dậy, khoác áo ngoài xuống giường.
Bùi Cô Cẩm có chút bất ngờ: "Sao hôm nay không ngủ nướng nữa?"
Sau khi Tống Vân Tang vừa tỉnh ngủ luôn luôn lười nhác, bám giường một khắc là chuyện cố định.
Sáng nay mở mắt ra đã đứng dậy, có chút kỳ quái.
Tống Vân Tang đến tủ quần áo tìm kiếm: "Không phải chàng đã dậy rồi sao, trước tiên ta giúp chàng tìm bộ quần áo."
Bùi Cô Cẩm càng bất ngờ: "Không cần tìm, ta mặc bộ mà nàng may cho ta là được."
Tống Vân Tang vẫn tìm một bộ quần áo, đặt ở đầu giường: "Bộ đó cần phải sửa lại một chút.
Ta đột nhiên nhớ tới ống tay áo thêu bị thiếu vài hoa văn rồi."
Bùi Cô Cẩm nhíu mày: "Có sao? Ngày hôm qua ta cũng đâu nhìn thấy gì."
Tống Vân Tang cầm lại bộ quần áo mình may kia đi: "Chàng nào biết những thứ này.
Hôm nay ta sẽ sửa xong cho chàng, chàng mặc bộ khác đi."
Bùi Cô Cẩm không có cách nào từ chối, từ trước đến nay Tống Vân Tang đưa ra chú ý, hắn cũng đành phải đồng ý.
Hắn quần áo bình thường, cùng Tống Vân Tang ăn bữa sáng, rồi đến đại lao.
Giữa trưa lúc trở về, liền gặp Tống Vân Tang nằm ở tiểu tháp thượng, thanh thản xem sách.
Bùi Cô Cẩm hỏi: "Tang Tang, quần áo đã sửa xong rồi sao?"
Tống Vân Tang ngẩng đầu nhìn hắn: "A Cẩm." Bỗng nhiên nàng bắt đầu khổ sở: "Quần áo bị rơi trong chậu than cháy hỏng rồi."
Tin tức này quá bất thình lình, Bùi Cô Cẩm nhất thời không thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia.
Một lát sau hắn mới hỏi một câu: "Nàng không sao chứ?"
Tống Vân Tang lắc đầu.
Lúc này Bùi Cô Cẩm mới có tâm tình truy cứu chuyện khác: "Chậu than? Chậu than từ đâu đến vậy?"
Hiện tại cũng không phải mùa đông, đã không cần chậu than nhóm lửa nữa.
Tống Vân Tang nói: "Không phải ta đến nguyệt sự sao, vẫn luôn cảm thấy lạnh, ta nói A Đông đốt chậu than để dùng."
Bùi Cô Cẩm tin: "Sau đó không cẩn thận làm quần áo rơi vào đó à?" Hắn bắt đầu đau lòng: "Quần áo đâu rồi? Để cho ta xem xem còn có thể mặc không?"
Tống Vân Tang lại lắc đầu: "Không thể mặc, ta đã ném đi rồi."
Bùi Cô Cẩm càng đau lòng: "Sao lại ném đi rồi, cho dù không thể mặc, ta cũng có thể giữ lại làm kỷ niệm mà.
Đây là lễ vật đầu tiên Tang Tang tặng ta đấy."
Tống Vân Tang ấm ức nói: "Chàng giữ lại, ta cũng sẽ thấy.
Vậy không phải ta thấy một lần sẽ khổ sở một lần sao? Bộ quần áo ấy ta làm rất lâu!"
Nàng hít hít cái mũi, giống như giây tiếp theo sẽ khóc lên.
Bùi Cô Cẩm lại không dám nói việc này nữa! Hắn vội vàng an ủi nàng: "Không sao cả, không sao cả, ngày hôm qua không phải ta đã mặc rồi sao, mọi người cũng nhìn thấy, đều nói nàng làm đẹp lắm, vô cùng khéo léo!"
Hắn nói những lời nhóm Giáo úy khen ngày hôm qua ra để dỗ Tống Vân Tang, Lúc này Tống Vân Tang mới không khóc.
Nàng đứng lên: "Không cẩn thận làm hỏng lễ vật của chàng, buổi sáng ta cố ý nấu một nồi canh để bồi thường.
A Cẩm không thể trách ta nữa đâu."
Vậy mà Tống Vân Tang tự mình xuống bếp! Quả thực Bùi Cô Cẩm vô cùng vui vẻ! Tang Tang nhà hắn là tiểu yếu ớt mười ngón tay không dính nước mùa xuân, sau khi trải qua kiếp trước, không ai rõ điểm ấy hơn so với hắn.
Bùi Cô Cẩm ôm lấy Tống Vân Tang, trong lòng lâng lâng: "Không trách nàng, nàng không khó chịu là tốt rồi, sao ta có thể trách nàng?" Hắn chờ mong nói: "Là canh gì vậy? Mau bưng tới cho ta nếm thử."
Tống Vân Tang gọi một tiếng với bên ngoài, A Đông nhận lệnh, chỉ mất một lát, nàng ta đã bưng một nồi nước lại đây.
Thật sự là một nồi lớn, nếu để cho Tống Vân Tang bưng nàng còn ngại nặng.
A Đông đặt nồi nước lên bàn, cho Bùi Cô Cẩm một ánh mắt "ngươi tự cầu phúc đi" rồi lui đi ra ngoài.
Bùi Cô Cẩm vốn đang bay lên trời đột nhiên không khống chế được rơi thẳng dưới: vì sao phải tự cầu phúc? Chẳng lẽ...
Tống Vân Tang mở nắp nồi ra: "A Cẩm, ta nấu rất nhiều, có khi nào chàng uống không hết hay không?"
Nàng bày ra bộ dạng âu sầu, Bùi Cô Cẩm lập tức cảm thấy phải có trách nhiệm.
Hắn nói với vẻ nguyên tắc phải giúp vợ giải quyết hết thảy vấn đề: "Sẽ không đâu, ta ăn ít cơm là được."
Vừa nói xong lời này, Bùi Cô Cẩm nhớ lại ánh mắt của A Đông, cảm thấy cần bổ một câu "nếu thật sự uống không hết, vậy phân cho những người khác một chút".
Nhưng Tống Vân Tang đã nhoẻn miệng cười, vui vẻ đứng lên: "Ta biết A Cẩm sẽ không lãng phí canh do ta vất vả làm."
Bùi Cô Cẩm liền yên lặng nuốt câu nói kia trở lại trong bụng.
Còn nói cái gì nữa, Tang Tang đều nói canh do nàng vất vả làm, vậy cho dù có khó uống đến mấy, hắn cũng phải uống hết! Tống Vân Tang cầm cái thìa, múc đầy một chén canh, đưa đến trước mặt Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, chàng mau nếm thử đi."
Bùi Cô Cẩm nhìn qua, sắc mặt của hắn lập tức cứng đơ.
Tống Vân Tang không chỉ múc canh cho hắn mà còn múc một bát đầy.
Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn một cái, liền thấy được thịt khô, trứng vịt muối, cải trắng, quả táo, còn có rất nhiều thứ hắn phân biệt không được.
Hắn cầm lấy cái thìa khuấy khuấy, múc một thứ mơ hồ gì đó lên hỏi: "Đây là cái gì?"
Tống Vân Tang bước đến một bên cẩn thận phân biệt, sau đó cười ngọt ngào với hắn: "Hẳn là kẹo vừng, là kẹo vừng lần trước chúng ta mua trên đường ấy.
Còn mấy khối, ta liền ném vào."
Bùi Cô Cẩm chậm rãi hít thở, lại múc ra một thứ gì đó giống như hắn có thể nhận ra, nhưng không dám nhận ra: "Này thì sao?"
Tống Vân Tang cười càng ngọt ngào hơn: "A Cẩm chàng ngốc rồi à? Đây là ớt đó? Hôm nay A Đông mới mua ớt chỉ thiên, ta lại ném vào mấy quả."
Tay của Bùi Cô Cẩm có chút run lên.
Tống Vân Tang thúc giục nói: "A Cẩm chàng uống nhanh đi, ta còn thả lá trà, ngân nhĩ, đậu xanh, kẹo da lừa, à đúng rồi, còn thêm chút rượu nho, đều là thứ tốt đấy."
Bùi Cô Cẩm đã không dám tưởng tượng hương vị của bát canh này nữa! Nhưng Tống Vân Tang vẫn ngọt ngào cười, chờ mong nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm cũng đành phải cười khan: "Được, ta uống."
Dù sao thì...!uống vào cũng sẽ không chết phải không? Bùi Cô Cẩm ôm loại suy nghĩ này trong đầu, ùng ục ùng ục uống hết bát canh.
Chua ngọt mặn cay cùng nhau xuống bụng, tiểu nhân trong lòng Bùi Cô Cẩm thật sự muốn thăng thiên.
Hắn gian nan nói: "Tại sao lại có vị đắng?"
Tống Vân Tang cười khanh khách nói: "Có lẽ vị của hoàng liên, để A Cẩm thanh hỏa." Nàng chỉ vào cặn canh còn trong bát: "A Cẩm không ăn cái này sao?"
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm sắp giống như mùi vị của bát canh này rồi, thử thương lượng nói: "...!Có thể không ăn không?"
Tống Vân Tang vô cùng dễ chịu đồng ý: "Vậy không ăn.
A Cẩm có thể uống hết canh ta cũng rất vui vẻ."
Nàng đổ cặn vào trong nồi, động tác rất tùy ý, làm cho khóe mắt của Bùi Cô Cẩm giật giật.
Bát canh thứ hai lại đặt ở trước mặt Bùi Cô Cẩm, Bùi Cô Cẩm thở ra một hơi: "Tang Tang à..."
Nhưng hắn còn chưa nói được gì, Tống Vân Tang đã suy sụp, đau lòng nói: "Có phải canh ta làm uống không ngon nên A Cẩm không thích uống hay không? Ta làm hết một cái buổi sáng đó..."
Thấy nàng lại sắp rơi nước mắt, Bùi Cô Cẩm không nói hai lời, bưng bát canh lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hắn để bát thật mạnh lên bàn: "Uống ngon! Ai nói uống không ngon! Lại múc cho ta một chén!"
Tống Vân Tang liền nín khóc mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi." Nàng đưa tình ẩn ý nhìn Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, chàng thích vậy buổi chiều ta lại làm cho chàng uống."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Đến lúc ăn cơm trưa, Bùi Cô Cẩm nuốt không trôi cơm.
Chứa một bụng quỷ mới biết là canh gì, Bùi Cô Cẩm có cảm giác.....!vừa đói vừa no.
Sau khi ăn xong, Bùi Cô Cẩm lấy danh nghĩa muốn đi thẩm vấn thoát đi, âm thầm tìm A Đông.
A Đông kinh ngạc nhìn Bùi Cô Cẩm sắc mặt xanh xao: "Đại nhân, ngài thật sự uống canh kia?"
Bùi Cô Cẩm khom người, một tay đỡ tường: "Đương nhiên là uống.
Lúc nàng nấu canh, tại sao ngươi cũng không cản lại?"
A Đông trừng lớn mắt: "Ta có ngăn cản! Ta khuyên nàng nấu canh hầm xương đơn giản nhất thôi, nàng nói quá bình thường, nhất định phải cho ngài một ‘kinh hỉ đặc biệt’."
Bùi Cô Cẩm thống khổ nói: "Nàng nói buổi chiều còn muốn nấu cho ta uống."
A Đông vô cùng đồng tình: "Nếu Đại nhân không dám nói khó uống, ta sẽ giúp ngài nói.
Canh kia còn không? Lát nữa ta đi uống một chút, sau đó nói với Tống Tiểu thư quá khó uống."
Bùi Cô Cẩm đờ đẫn nói: "Không còn, Tang Tang múc toàn bộ cho ta, một giọt cũng không còn."
A Đông kinh ngạc che miệng: "Đại nhân uống hết toàn bộ?" Nàng ta nghiêm túc kính trọng: "Đại nhân thật như thần nhân vậy!"
Bùi Cô Cẩm thở dài: "Trước tiên đừng nói cho nàng biết, đây là một mảnh tâm ý của Tang Tang." Hắn suy nghĩ một lát lại nói: "Buổi chiều ngươi cho vài tên Giáo úy cùng nàng đi dạo phố, đừng cho nàng có thời gian nấu canh thang là được."
A Đông đáp một tiếng, lúc này Bùi Cô Cẩm run chân đến đại lao.
Cả một buổi chiều hắn đều lo lắng A Đông có thành công ngăn cản Tống Vân Tang xuống bếp hay không, có chút sợ cơm tối.
May mà Tống Vân Tang cùng A Đông đi dạo cả ngày bên ngoài, đến khuya mới quay về, căn bản không thời gian nấu canh.
Cuối cùng Bùi Cô Cẩm được ăn đồ ăn bình thường, thở dài một hơi.
Hắn quyết định mấy ngày nay đều để cho Tống Vân Tang đi dạo phố, không để cho nàng có cơ hội xuống bếp.
Sau khi ăn xong hai người tản bộ, Tống Vân Tang vô cùng thân thiết kéo cánh tay của hắn: "A Cẩm, chàng tới nhìn xem buổi chiều ta mua được đồ vật gì."
Bộ dạng quấn người ngoan ngoãn của nàng, xương cốt Bùi Cô Cẩm lập tức mềm ra.
Hắn quên hết tra tấn đêm qua cùng nồi canh hắc ám giữa rồi, tâm tình rất tốt cùng Tống Vân Tang trở về phòng ngủ, liền nhìn thấy trên bàn trà bày một cái gương mới, còn có son và phấn nước.
Tống Vân Tang có vẻ rất thích thú cầm lấy một cây son, ngón tay chà một chút, sau đó thoa lên môi của mình.
Môi của nàng lập tức hồng nhuận như anh đào, càng làm tôn lên vẻ kiều mị của nàng.
Con ngươi như nước của Tống Vân Tang nhìn Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, màu này đẹp không?"
Trong lòng Bùi Cô Cẩm nóng lên, bước đến ôm lấy thắt lưng của nàng hôn xuống.
Một hồi dây dưa triền miên, hắn lui lại, nói giọng khàn khàn: "Đẹp, rất đẹp."
Tống Vân Tang tựa vào trong lòng hắn ngẩng đầu lên: "Thật sự rất đẹp sao? Ta còn chưa nhìn thấy đâu."
Âm điệu của nàng thật dài, lại là loại âm thanh lười biếng làm cho tim của người ta ngứa ngáy.
Tâm trí của Bùi Cô Cẩm đều bị nàng mê hoặc, nhất thời không khen ra lời.
Tống Vân Tang bỗng nhiên vỗ tay một cái, vui vẻ nói: "Chi bằng ta cấp dùng một chút cho A Cẩm đi, sẽ biết đẹp đến nhường nào!"
Bùi Cô Cẩm nháy mắt tỉnh táo: "...!Dùng cái gì cho ta một chút?"
Tống Vân Tang chỉ một ngón tay vào son và phấn nước mình mua lúc đi dạo phố kia: "Cái này nè! Ta trang điểm cho A Cẩm nha!"