Tống Vân Tang lau nước mắt: "A Cẩm chàng ‘muốn’ ta đi, ta không muốn lúc một người trong hai chúng ta phải chết trong lòng còn lưu tiếc nuối..." Nàng ngẩng đầu lên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Chàng ‘muốn’ ta đi, vẫn luôn lo sợ vì chúng ta chưa thành thân.
Nhưng hiện tại chúng ta đều sắp chết rồi, còn quản nhiều như vậy làm gì!"
Bùi Cô Cẩm ngồi cứng ngắc ở đó, một lát sau mới gian nan nói: "Không phải, Tang Tang, nàng sẽ không chết..."
Giọng nói của Tống Vân Tang the thé vang lên: "Nhưng mà chàng sẽ chết! Vưu Hoằng kia muốn bắt chàng đi đổi ưu đãi với quan phủ, Mạnh Văn Hàn có thể đáp ứng hắn ta sao? Hắn ta nói đổi không được ưu đãi sẽ giết chàng..." Nàng nhào lên muốn xé quần áo Bùi Cô Cẩm: "Đừng nói nữa, chúng ta nhanh lên..."
Bùi Cô Cẩm vội vàng bắt lấy tay nàng: "Từ từ đã Tang Tang, nàng, nàng bình tĩnh đã..."
Miệng hắn nói nàng bình tĩnh, nhưng chính hắn cũng không bình tĩnh nỗi.
Hấp dẫn quá lớn, Bùi Cô Cẩm phải cực lực kiềm chế mới có thể nói chuyện bình thường: "Tang Tang, đây là phòng giam, quá bẩn, ngay cả giường cũng không có, hơn nữa sau đó cũng không thể rửa sạch sẽ.
Ta không thể ở nơi này muốn nàng được."
Tống Vân Tang dùng sức gỡ cổ tay ra, có ý tránh khỏi hắn: "Hiện tại đã đến lúc nào rồi, chàng còn sợ cái này sợ cái kia! Bùi Cô Cẩm, chàng không phải là nam nhân! Là nam nhân thì đừng có lề mề!"
Những lời này kích thích Bùi Cô Cẩm, trong mắt nam nhân lập nổi lửa! Hắn buông hai tay Tống Vân Tang ra, đột nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, vội vàng hôn lên cái miệng nhỏ đang nói những lời khiêu khích kai! Mới đầu Tống Vân Tang còn được tự do, còn sờ soạng lung tung cởi đai lưng của Bùi Cô Cẩm, nhưng nam nhân mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở của nàng, nàng liền dần dần mềm nhũn cả người, chỉ có thể bị động thừa nhận, không nhớ nổi cái gì nữa.
Nụ hôn thật dài qua đi, Tống Vân Tang đã nhũn thành tựa vào ngực hắn.
Hơi thấp của Bùi Cô Cẩm nặng nề, hôn lên môi của nàng một cái: "Tang Tang ngoan, đừng quậy.
Ta rất muốn nàng, nhưng phải đợi đến đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.
Hôm đó nàng phải mặc trên người bộ quần áo đẹp nhất, nằm trên chăn nệm mềm mại nhất, trong lòng hoan hỷ vui mừng an an bình bình...!mới không bị ấm ức."
Ánh mắt mê ly của Tống Vân Tang dần dần thanh tỉnh.
Nàng nhín Bùi Cô Cẩm, khổ sở nói: "Nhưng mà, sẽ có một ngày sao như vậy?"
Bùi Cô Cẩm hứa hẹn với nàng: "Đương nhiên." Hắn khó nhịn ôm nàng càng chặt hơn: "Dưới ánh nến ấm áp ta sẽ lấy sạch quần áo của nàng.
Ta sẽ hôn nàng, từ đầu đến chân, ở đâu cũng không buông tha.
Đến lúc đó nàng có khóc xin như thế nào, ta cũng sẽ không dừng lại..."
Những lời này đối Tống Vân Tang mà nói thật sự quá thẹn thùng.
Trong đáy mắt của nam nhân là tình cảm mãnh liệt giống như hết thảy những chuyện ấy đang xảy ra.
Tống Vân Tang vừa thẹn vừa sợ vùi đầu trong lòng vào hắn, không dám nhắc lại nổi xúc động vì tuyệt vọng vừa rồi nữa.
Trong phòng giam nhất thời im lặng, một lát sau vẫn là Bùi Cô Cẩm lên tiếng: "Nàng đừng quá lo lắng, mọi chuyện không tồi tệ như nàng tưởng đâu.
Vưu Hoằng muốn lấy ta ra để đổi ưu đãi với quan phủ à? Không quan trọng.
Ta có thể trực tiếp lấy thân phận Khâm sai, lệnh cho quan phủ cho hắn ta ưu đãi.
Chiết Giang thật sự là địa bàn của Mạnh Văn Hàn, nhưng lời nói của Khâm sai, tri phủ cũng sẽ cân nhắc cẩn thận.
Chẳng qua là chút tiền tài, luôn luôn sẽ có quan viên nghe lệnh."
Tinh thần của Tống Vân Tang rung lên, ngẩng đầu lên: "Đúng vậy! Lợi dụng thân phận Khâm sai của chàng chúng ta sẽ không bị động nữa!" Hai mắt của nàng sáng ngời: "A Cẩm thật thông minh!"
Bùi Cô Cẩm nở nụ cười, vuốt vuốt lên tóc của nàng: "Nhanh đi nói chuyện với Vưu Hoằng đi.
Nàng xem nàng, mới vào thủy lao có một lát, trên mặt đã bị muỗi cắn sưng cả rồi."
Tống Vân Tang gãi gãi mặt, vui mừng đáp một tiếng.
Nàng lại gọi lính coi ngục đến, đi gặp Vưu Hoằng.
Vưu Hoằng nghe được đề nghị của Bùi Cô Cẩm, quả nhiên dao động.
Hắn ta cho người đưa giấy bút cho Bùi Cô Cẩm, để hắn ra lệnh cho quan phủ đưa đồ vật tới.
Tống Vân Tang trở lại thủy lao, không chịu đi ra ngoài nữa.
Nàng kiên trì phải chịu khổ cùng Bùi Cô Cẩm, Bùi Cô Cẩm muốn khuyên lại không dám khuyên: "Tang Tang à, nàng...!thật sự không đi ra?"
Tống Vân Tang kiên quyết lắc đầu, Bùi Cô Cẩm thở dài một hơi.
Hắn hắng giọng vài cái, tựa như muốn nói gì đó, đột nhiên một loạt tiếng động vọng qua từ phòng giam cách vách! A Đông la lên chói tai: "Tiểu Sầm! Tiểu Sầm ngươi làm sao vậy! Tiểu Sầm ngươi đừng chết mà!"
Tiểu lính coi ngục còn chưa đi xa, nghe được tiếng la, quay lại nhìn xem.
Tống Vân Tang nghe A Đông hét lên như muốn xé lòng, cũng bắt đầu lo lắng, lính coi ngục lúc đi ngang qua nàng gọi hắn ta lại: "Tiểu ca, ngươi có thế để cho ta qua đó nhìn xem không?"
Tiểu lính coi ngục không do dự thuận tay mở cửa lao, để cho Tống Vân Tang đi ra.
Tống Vân Tang liền thấy miệng Sầm Tu Kiệt sùi bọt mép, nhắm chặt mắt, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
A Đông hét lên như thể Sầm Tu Kiệt đã chết mất rồi, Tống Vân Tang bị cảm xúc của nàng ta ảnh hưởng, cũng luống cuống: "Mau gọi đại phu đi!"
Lính coi ngục do dự: "Ở trong lao bị bệnh cũng không được quan tâm đâu, người đã chết cũng trực tiếp vứt ra, cho tới bây giờ ta chưng từng đi tìm đại phu."
A Đông nâng tay kiểm tra hơi thở của Sầm Tu Kiệt: "Nguy rồi! Hô hấp của Tiểu Sầm rất mỏng manh, có thể lập tức sẽ chết mất!"
Tống Vân Tang càng luống cuống, năn nỉ lính coi ngục kia: "Tiểu ca, ngươi giúp ta cõng nó ra ngoài được không? Ta đi xin Vưu Nhị đương gia mời đại phu cứu nó."
Tiểu lính coi ngục lập tức mềm lòng, khẽ cắn môi đáp ứng, cõng Sầm Tu Kiệt ra khỏi thủy lao.
Vưu Hoằng cũng không làm khó Tống Vân Tang, tìm đại phu chẩn đoán bệnh cho Sầm Tu Kiệt.
Nhưng lão Đại phu vạch mí mắt rồi bắt mạch, nhưng xem không ra nguyên nhân bị bệnh.
Sầm Tu Kiệt lại chỉ hôn mê bất tỉnh.
Tống Vân Tang không thể làm gì khác, đành phải mượn gian phòng cho Sầm Tu Kiệt nghỉ ngơi, mình ở bên cạnh canh chừng nó.
Nàng truyền lời cho Bùi Cô Cẩm, nói với hắn tạm thời nàng không thể ở trong thủy lao với hắn.
Bùi Cô Cẩm đáp lời nói nàng chú ý nghỉ ngơi, không cần lo lắng.
Tống Vân Tang dựa vào tiểu tháp canh chừng Sầm Tu Kiệt, canh đến nửa đêm nàng thật sự quá buồn ngủ, hai mắt nhíu lại nhíu lại, cũng ngủ quên rồi.
Nàng ngủ đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên nghe thấy có tiếng hút xì xụp xì xụp.
Cả người Tống Vân Tang run lên một cái, đột nhiên bừng tỉnh! Dưới ánh nến mờ mờ trong phòng, Sầm Tu Kiệt đã không còn ở trên giường!
Tống Vân Tang vội vàng nhảy xuống tiểu tháp: "Tu Kiệt!" Nàng chạy ra ngoài phòng, còn chưa chạy được hai bước, đã thấy Sầm Tu Kiệt đang ngồi xổm bên cạnh bàn.
Một tay Sầm Tu Kiệt đang cầm một cái chén lớn, một tay cầm đôi đũa, hút sợi mì trong bát.
Trong miệng của đứa nhỏ còn đang ngậm một sợi mì dài nhỏ, chưa kịp nuốt vào miệng.
Tống Vân Tang thật sự không ngờ vị này bệnh một hồi nửa đêm lại ngồi xổm bên cạnh bàn ăn mì, nàng chưa chuẩn bị kinh sợ lui lại hai bước: "Tu Kiệt! Ngươi, ngươi đã khỏe rồi?"
Sắc mặt của Sầm Tu Kiệt có chút xấu hổ.
Đứa nhỏ hút sợi mì còn chưa kịp nuốt kia vào miệng, sau đó mới mở miệng nói: "Sư nương, ta làm sao vậy? Ta chỉ nhớ rõ ràng là ta ở thủy lao, đột nhiên cảm thấy vô cùng ngột ngạt, lúc tỉnh lại đã phát hiện mình ở đây rồi.
Sau đó, sau đó ta cảm thấy bụng thật đói, cũng không dám đánh thức ngươi, cho nên xin tỷ tỷ ở bên ngoài chút đồ ăn."
Tống Vân Tang nhìn trạng thái của nó có vẻ không tồi, nhẹ nhàng thở ra: "Tỉnh lại là tốt rồi.
Ngươi có biết không, miệng ngươi đột nhiên sùi bọt mép ngất đi, y thuật của đại phu nơi này không được tốt lắm, xem không ra nguyên nhân bị bệnh.
Ta thật lo lắng ngươi sẽ không chống đỡ nổi, cho nên ở trong này canh chừng ngươi."
Sầm Tu Kiệt rất cảm động: "Sư nương, ngài đối với ta thật tốt! Sau này ta nhất định sẽ hiếu thuận với sư nương không hề kém sư phụ!"
Nghe nó nhắc tới sau này, Tống Vân Tang liền suy sụp.
Nàng miễn cưỡng cười cười: "Ngươi đã không có việc gì thì ta trở về thủy lao với Bùi Cô Cẩm đây.
Có lẽ cũng không có ai sẽ để ý một đứa nhỏ là ngươi đâu.
Nếu bọn họ không đuổi ngươi đi, ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Sầm Tu Kiệt khẽ biến, một lát sau mới gật gật đầu: "Được, sư nương đi đi." Nhưng giây tiếp theo nó lại trợn trắng mắt, ầm một tiếng nằm dài trên mặt đất!
Bát mì rơi xuống vỡ nát, sợi vì và nước canh vung ra đầy đất.
Tống Vân Tang kinh hãi nhào lên: "Tu Kiệt! Tu Kiệt! Ngươi làm sao vậy!"
Lão Đại phu lại bị gọi đến, lại như trước tìm không thấy nguyên nhân.
Tống Vân Tang vẫn không dám về thủy lao, ở bên ngoài canh chừng Sầm Tu Kiệt.
Kết quả một ngày đã trôi qua, bệnh của Sầm Tu Kiệt lúc tỉnh lúc ngất, Tống Vân Tang thật sự đi không được.
Nàng cảm thấy thật có lỗi với Bùi Cô Cẩm.
Vợ chồng vốn nên cùng chung hoạn nạn, Bùi Cô Cẩm ở trong thủy lao chịu khổ, nàng lại ở bên ngoài chăm sóc người khác, trong lòng Tống Vân Tang rất băn khoăn.
Nhưng lúc Sầm Tu Kiệt phát bệnh tựa như rất nghiêm trọng, Tống Vân Tang sợ nàng không canh chừng, Sầm Tu Kiệt có chết cũng không ai biết.
Cũng may Bùi Cô Cẩm vô cùng săn sóc, còn khuyên nàng nghĩ thoáng một chút.
Như vậy lại qua một ngày, ngày thứ ba nắng sớm vừa lên, bệnh của Sầm Tu Kiệt vẫn lúc tỉnh lúc ngất như trước...!rốt cuộc Tống Vân Tang nổi lên nghi ngờ.
Buổi sáng ngày hôm đó, Sầm Tu Kiệt lại ngất xỉu ngây lúc nàng nói nàng phải về thủy lao.
Tống Vân Tang không đi gọi đại phu, mà là kêu lên: "A Cẩm! Sao chàng lại tới đây!"
Nàng chạy ra ngoài cửa giống như Bùi Cô Cẩm thật sự ở ngoài cửa.
Quả nhiên, đứa nhỏ đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất vội vàng mở mắt.
Sầm Tu Kiệt không ngờ Bùi Cô Cẩm có thể ra khỏi thủy lao, vô cùng bất ngờ, cho nên mới trộm mở mắt nhìn, còn bất ngờ hơn là nó lập tức đối diện với tầm mắt của Tống Vân Tang.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Sầm Tu Kiệt thầm nghĩ trong lòng tiêu rồi, suy nghĩ nát óc cũng không ra biện pháp lừa gạt nữa, đơn giản nhắm hai mắt lại, nằm xuống đất!
Tống Vân Tang thật sự bị này thằng nhãi con chọc giận đến không nhẹ! Nàng bỏ lại câu: "Xem sau này ta xử lý ngươi như thế nào!" Cũng không thèm nhìn Sầm Tu Kiệt nữa mà đi thẳng đến thủy lao.
Bùi Cô Cẩm đang híp mắt dựa vào vách đá, chợt nghe thấy giọng nói ân cần của lính coi ngục: "...!Cô nương thật sự cũng không cần trở lại, ta thấy Vưu Nhị đương gia căn bản không thèm để ý ngươi nghỉ ngơi ở đâu, ngươi tội gì phải đến nơi này chịu khổ?"
Bùi Cô Cẩm lập tức mở mắt, biết Tống Vân Tang đến đây.
Hắn đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Tống Vân Tang đi lại đây.
Lính coi ngục đóng cửa lao lại, Tống Vân Tang đứng trong phòng giam cắn môi trừng mắt nhìn hắn, căn bản không giống như nhiều ngày trước, vừa thấy hắn liền bổ nhào vào trong lòng hắn.
Trong lòng Bùi Cô Cẩm lộp bộp một tiếng, biết mọi chuyện không ổn rồi, trên mặt lại nở nụ cười: "Tang Tang đến đây, mau cho ta ôm một cái."
Hắn đi lên ôm lấy Tống Vân Tang, Tống Vân Tang đẩy hắn ra! Nàng căm giận nói: "Chàng lại gạt ta! Cùng Sầm Tu Kiệt gạt ta! Chàng không muốn để cho ta cùng chàng ở trong thủy lao!"
Trong lòng Bùi Cô Cẩm âm thầm đánh Sầm Tu Kiệt một trận.
Hắn biết việc này lừa không được, đành phải đi lên kéo tay của Tống Vân Tang: "Tang Tang ngoan, không phải vì ta không muốn nàng chịu khổ sao.
Nàng ở trong thủy lao này mới có bao lâu đã bị muỗi cắn ra một thân sưng tấy.
Nàng không đau lòng, nhưng mà ta đau lòng nàng! Nàng lại không chịu cho ta khuyên nàng đi ra ngoài, nàng còn đè lên đầu ta tội danh ‘ta không thương nàng’! Ta có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi..."
Tống Vân Tang giận dữ nhéo tay của Bùi Cô Cẩm: "Chàng chỉ nghĩ chàng đau lòng cho ta, cũng không ngẫm lại ta không thể cùng chàng, ta khó chịu đến mức nào! Nếu đây là trường hợp bình thường thì không nói, hiện tại, hiện tại chúng ta còn không biết sẽ như thế nào..." Hốc mắt nàng đỏ lên, khóc lên: "Nếu chúng ta thực sự tránh không khỏi một kiếp này, chàng hại ta bỏ lỡ bao nhiêu thời gian được ở cùng một chỗ với chàng!"
Nước mắt nàng tuôn rơi, Bùi Cô Cẩm có chút hoảng.
Hắn vội vàng dỗ nàng: "Nàng đừng nghĩ vào ngõ cụt nữa, chúng ta sẽ không như vậy! Ta cam đoan.
Thời gian sau này ta đều ở bên cạnh nàng, mấy ngày nay trong thủy lao này có là gì đâu...!Ây con muỗi này, lại đến cắn nàng!"
Bùi Cô Cẩm vừa giúp Tống Vân Tang đuổi muỗi, vừa phải dỗ Tống Vân Tang, thật sự là luống cuống tay chân: "Lần trước lần trước ta đưa thư đi ba tri phủ gần đây đều đã đưa lương thực tới rồi.
Hiện tại tâm tình của Vưu Hoằng rất tốt, cảm thấy ta có tác dụng rất lớn, sao có thể đụng đến ta?"
Lúc này Tống Vân Tang mới dừng khóc, nhưng tâm trạng vẫn chưa ổn định: "Nhưng mà ta muốn ở đây cùng chàng! Ta tình nguyện bị muỗi cắn!" Nàng nhìn chằm chằm Bùi Cô Cẩm, hiện tại cũng không có cách nào tính toán cùng hắn, rầu rĩ nói: "Chàng chờ đi, nếu chúng ta có thể sống sót rời khỏi núi Thanh Vân, nhất định ta phải tính sổ với chàng cho ra chuyện!"
Bùi Cô Cẩm...!có chút chột dạ.
Hắn đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại nghe rất nhiều tiếng bước chân vang lên từ lối đi nhỏ! Tống Vân Tang hoài nghi nhìn lại, thấy một đội nghĩa quân đang cầm đao thương.
Người dẫn đầu mở ra cửa lao, nói với Bùi Cô Cẩm: "Ngươi, đi ra! Vưu Nhị đương gia muốn gặp ngươi!"
Bùi Cô Cẩm híp mắt, kéo Tay của Tống Vân Tang, đi ra khỏi phòng giam: "Tang Tang, đừng sợ, chúng ta cùng đi."
Nghĩa quân dẫn đầu kia không phản đối.
Hai người bị mang ra khỏi thủy lao, lúc này Tống Vân Tang mới nghe thấy được tiếng kêu rung trời.
Nàng vauwf ngạc nhiên vừa nghi ngờ, lặng lẽ hỏi Bùi Cô Cẩm: "Quan phủ lại đang tấn công lên núi?"
Bùi Cô Cẩm lắc đầu, nhìn về phía chân núi: "Lần này tới, sợ không phải quan binh."
Bọn họ đi tới cửa sơn trại, Tống Vân Tang mới hiểu được câu nói kia của Bùi Cô Cẩm có ý gì.
Tấn công lên núi xác thực không phải quan binh, mà là giặc Oa! Lít nhít lít nhít gần vạn tên giặc Oa, mỗi người cưỡi một con ngựa cao to, vũ khí đầy đủ, sát khí đầy mặt.
Nhưng bên trong bọn họ, rõ ràng có một chiếc xe ngựa, một người ngồi xếp bằng trên xe ngựa, phe phẩy cây quạt, một thân khí chất xuất trần.
Dĩ nhiên là Tiêu Việt Băng! Tiêu Việt Băng nhìn thấy Bùi Cô Cẩm, cười ha ha: "Khâm sai Đại nhân, đã lâu không gặp!" Chớp mắt một cái hắn ta trầm mặt, rồi lại hung ác nham hiểm nói: "Lúc trước khi ở trong lao ngươi nghĩ mọi thủ đoạn tra tấn ta, có từng nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có hôm nay?"
Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm không hề dao động: "Hôm nay làm sao vậy?"
Tiêu Việt Băng giọng nói lạnh lẽo: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ Khâm sai Đại nhân nhìn không ra, tất cả các ngươi đều phải xong đời sao?" Chiếc quạt của hắn ta vung lên, chỉ vào Vưu Hoằng: "Những kẻ ở Núi Thanh Vân này, được xưng là nghĩa quân, kỳ thật chẳng qua là một đám dân đen vừa mới buông cáng cuốc mà thôi! Mà ngươi, không có hỏa thương, và ba mươi Giáo úy ở trong này, cũng không có cách nào xoay chuyển bại cục!"
"Còn ta!" Trong mắt Tiêu Việt Băng đều là hận ý: "Phía sau ta, hơn vạn giặc Oa! Ngươi nói xem, trận chiến hôm nay, ngươi còn có thể sống sót sao?"
Tiêu Việt Băng nói xong, hưng trí bừng bừng nhìn Bùi Cô Cẩm, chờ mong nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng của hắn.
Nhưng Bùi Cô Cẩm cũng cười: "Hơn vạn giặc Oa? Mạnh Tuần phủ vì giết ta cho nên đã hợp toàn bộ chiến lực với giặc Oa phải không?" Hắn gằn từng chữ: "Như vậy thật đúng là thật tốt quá."
Hắn nhìn về phía Vưu Hoằng cách đó không xa: "Vưu Nhị đương gia, xem ra lần này chúng ta, thật sự là câu được con cá lớn."