Translator: Lục Tịnh An
Về đến Càn Thanh cung, Tô Án thấy đã gần trưa, bèn khom người cáo lui.
Hoàng đế vốn muốn ban thưởng ngọ thiện, nhưng thấy hắn có ý rất muốn rời đi, giống như đang có vướng bận trong lòng vậy, nên đành thôi.
Tô Án lui ra ngoài cổng điện, vừa mới bước ra ngoài sân, đã thấy một cái kiệu vàng đỏ vẽ hoa văn phượng hoàng và đám mây đang đi đến với mấy chục nội thị cung nhân vây quanh, biết là phượng giá của hậu phi, vội vàng tránh sang một bên.
Phượng giá ngừng lại dưới bậc thềm, cung nhân đỡ một nữ tử có thai cẩn thận bước xuống kiệu.
Tô Án nhớ ra Vệ quý phi đang mang thai mà thái tử từng nhắc đến, tò mò nhìn trộm một cái.
Chỉ thấy nàng ta đang mặc áo hai lớp đỏ tươi thêu hoa văn mẫu đơn dệt kim, một cây trâm lá đào được cắm nghiêng trên búi tóc tơ vàng, làn váy màu xanh nhạt lay động theo bước chân, tư thái tao nhã, đúng là một mỹ nhân tuyệt thế vô cùng kiều diễm, nhất thời tâm thần dao động, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Không ngờ lại bị cung nhân theo hầu nhìn thấy, nói nhỏ vài câu với Vệ quý phi.
Vệ quý phi ngừng bước: "Người nào lại to gan như vậy, kêu hắn tới đây."
Tô Án lập tức tỉnh táo lại, thầm than sắc đẹp hại người, không thể không tiến lên hành lễ: "Hạ quan Tô Án khấu kiến nương nương thiên tuế."
"Tô..
Án." Vệ quý phi chầm chậm nói ra hai chữ này, ý tứ sâu xa quanh quẩn trong mắt, bỗng cười nhẹ: "Hóa ra là Tô thị độc, hoàng gia từng nhắc tới tên của ngươi, nói ngươi là một nhân tài, hôm nay gặp mặt, quả nhiên tướng mạo xuất chúng."
Ý nghĩa của "tướng mạo xuất chúng" có nghĩa là..
ngoài đẹp mắt ra thì không còn điểm mạnh gì khác à? Mắng hắn là một bình hoa sao?
Tô Án nghiền ngẫm mùi vị như đang mỉa mai trong lời nói của Vệ quý phi, làm ra bộ dạng đang nghe dạy dỗ: "Nương nương quá khen, trong triều anh tài đông đúc, hạ quan chỉ là đom đóm, không dám tự cao."
"Cũng giống một người hiểu chuyện đó." Vệ quý phi xoa nhẹ phần bụng nhô to, "Ánh sáng của đom đóm, đặt trên bàn để đọc sách còn có thể, nếu mơ tưởng được như ánh sáng của mặt trăng mặt trời, chẳng phải buồn cười lắm sao?"
Tô Án cúi đầu: "Đa tạ nương nương dạy dỗ, hạ quan đã tỉnh ngộ."
Vệ quý phi yếu ớt giơ tay lên, cung nhân lập tức đưa tay ra đỡ, gạt Tô Án sang một bên để bước lên thềm ngọc trước điện.
Tô Án ngơ ngác đứng trong sân một lát, bỗng cười lên, rồi xoay người đi về phía Đoan Bản cung.
Trước giờ hoa đẹp thường có gai, đòn ra oai phủ đầu lần này của Vệ quý phi cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Nàng ta không nhắc đến chuyện đắc tội Phụng An hầu trong kì thi Đình, mà lại cảnh cáo ta đừng mơ tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, xem ra đã xếp ta vào đảng thái tử rồi.
Nói như vậy, hình như đã loáng thoáng ngửi được mùi vị thường có trong chốn cung đình.
Trước kia tự dưng đông cung lại xuất hiện , sợ là cũng có liên quan đến mùi vị này.
Vệ quý phi đang khẳng định trong bụng mình là con trai, hay tự tin rằng có thể độc chiếm đế tâm, chi phối thánh ý đây?
Dù thế nào đi nữa, tranh đấu hung hiểm nhất trong cung chính là cuộc chiến đoạt vị trí thái tử.
Tuy người kế nhiệm trong sử sách là Chu Hạ Lâm, nhưng ai mà biết nơi này là lịch sử chân thực hay thế giới song song, lỡ như tương lai bị thay đổi chỉ vì con bướm nhỏ vỗ cánh là hắn thì sao..
Tô Án âm thầm căng thẳng thần kinh, nhắc nhở bản thân lần nữa, bất kì lúc nào cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác.
* * *
Ở Ti Kinh cục, Tô Án đang ôm một chồng sách mà học sĩ giảng bài cần, đi qua hành lang gấp khúc.
Dưới núi giả, vài thông sự xá nhân[1] của Thiêm Sự phủ đang tụ tập thì thầm to nhỏ, lời tán gẫu xuyên qua hàng lang mà bay đến tai hắn, muốn không nghe thấy cũng khó.
[1] Là một chức quan, chủ yếu xử lý những việc liên quan đến hoàng đế
"Đã nghe nói hết chưa, Quốc Tử Giám xảy ra chuyện rồi.."
"Trác tế tửu to gan thật, sao lại dám làm ra chuyện phạm pháp cỡ này! Kết bè kết cánh, nhận hối lộ, ngay cả ti nghiệp dưới trướng cũng không nhìn nổi nữa, phải ra mặt vạch tội."
"Tuy phẩm cấp của Trác tế tửu không cao, nhưng xuất thân thanh quý, là người đứng đầu bảng kì thi Đình năm đó, còn là môn sinh của Lý các lão nữa.
Nếu các lão ra mặt bảo vệ, có lẽ sẽ chuyện lớn hóa nhỏ."
"Cũng không biết chủ thẩm của vụ án này là hình bộ hay Đại Lý Tự đây.
Tả hữu ngự sử của Đô Sát viện đều là người cùng khóa với hắn, chắc sẽ muốn tránh hiềm nghi."
"Nhưng hình bộ thị lang cũng là môn sinh của Lý các lão mà, chẳng lẽ muốn thượng thư đích thân thẩm vấn ư?"
"Cho nên, việc chủ thẩm đã được đưa cho Đại Lý Tự và Bắc Trấn Phủ Ti, nghe nói đang nhốt trong chiếu ngục của Cẩm Y Vệ."
"Cẩm Y Vệ à? Lần này Trác tế tửu phải chịu khổ rồi."
Một đám người cùng lắc đầu, xem buồn vui họa phúc của người khác là đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi.
Trong đó có một người tinh mắt, thấy trên hành lang có bóng người, vội ra hiệu bằng mắt cho các đồng nghiệp, ai nấy đều xoay người vờ như đi ngang qua.
Tô Án đi thẳng về phía trước, xem như không nhìn thấy.
Loại chuyện bên lề đen đủi này chỉ nên nghe thôi, nếu vướng vào tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Hơn nữa, hiệu trưởng trường đại học công lập xảy ra chuyện, thì liên quan gì đến nhân viên quản lý thư viện trung tâm là hắn chứ?
Kết quả, mối liên quan đã vả "bốp" vào mặt hắn ngay tối hôm đó.
Vậy mà hắn quên mất, nguyên chủ của cơ thể này đi trên con đường làm quan dựa vào khoa cử, tất nhiên cũng có ân sư, có bạn bè, có mạng lưới quan hệ.
Hơn nữa người xưa rất coi trọng những mối quan hệ này, thầy cũng như cha, phản bội thầy chính là đại nghịch bất đạo, nếu làm trái giá trị quan phổ biến ở thời này một cách nghiêm trọng, sẽ bị văn nhân sĩ tử và tập thể xã hội phỉ nhổ, về cơ bản thì con đường làm quan cũng coi như hết hi vọng luôn.
Ân sư nhập môn của Tô Án là một bác học khá có danh vọng, khi đang du lịch Mân Trung mười năm trước, đã được Tô tri phủ thành tâm hậu lễ mời đến dạy vỡ lòng cho con trai hắn, tên là..
Trác Kỳ, Trác An Hành.
Sau đó Trác Kỳ về kinh được thăng quan, Tô Án thi đậu tú tài, đã bái một danh sư khác.
Nhưng dù sao thầy dạy tiểu học cũng là thầy, nếu mặc kệ sẽ bị người khác đâm sau lưng.
Tối đó mấy "bạn hồi tiểu học" và giám sinh Quốc Tử Giám đã tìm đến nhà, hi vọng vị tân tú quan trường là hắn có thể ra sức nói giúp Trác tế tửu trước mặt thái tử hoặc hoàng thượng.
"..
Ta vừa mới chịu một trận đình trượng, đi đường còn chưa vững đây." Tô Án dùng nước gừng bôi lên mặt tạo vẻ bệnh tật trước khi ra gặp khách, nhìn như cành liễu trong gió, than thở, "Nếu lại tới trước mặt hoàng thượng gây chướng mắt, chỉ sẽ bị phản tác dụng, liên lụy tới lão sư."
"Sao Thanh Hà lại nói lời này! Ngôn quan như chúng ta, có trách nhiệm khuyên nhủ thiên tử, nêu ý kiến hợp lý, đình trượng là quang vinh, đâu đáng để sợ!"
Huynh đệ à, ngươi là ngôn quan còn ta thì không, ta chỉ là một thị độc thôi! Tô Án âm thầm mắng.
"Còn không phải à! Phải biết là đợt trước ngươi chịu năm mươi gậy, mọi người đều hâm mộ không thôi, đều nói nếu đánh không chết, thì chính là một trải nghiệm rất vẻ vang, khi nhắc tới ai cũng khen ngươi 'chính trực thẳng thắn', 'trong sạch khí phách', đã từng ăn gậy trước ngọ môn; nếu đánh chết, thì chính là hi sinh vì nghĩa, lưu danh sử sách đó."
Tô Án trố mắt líu lưỡi, thầm mắng: Các ngươi là đám hèn mọn không bị đánh sẽ không thoải mái!
"Nếu thật sự không được, thì cũng nên xin bệ hạ hoặc thái tử ân điển, tới chiếu ngục thăm viếng một lần.
Học sinh thăm lão sư cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà."
"Rất đúng rất đúng, hồi sáng bọn ta tới đó rồi, nhưng vừa vào cổng đã bị Cẩm Y Vệ đuổi ra, nên mới tới tìm ngươi giúp đỡ."
"Thanh Hà huynh, ân sư gặp nạn, chắc không phải ngươi chỉ lo giữ mình, nhắm mắt làm ngơ đó chứ?"
Bị chụp hết cái mũ này đến cái mũ khác, Tô Án nghi rằng nếu mình mà nói thêm một chữ "không" nữa, thì ngày mai trên triều sẽ có tấu chương vạch tội hắn "không tôn sư trọng đạo, đức có hạnh khiếm khuyết" luôn.
Hắn chỉ đành miễn cưỡng nhận lời: "Ngày mai ta sẽ xin ân điển từ đông cung, tới chiếu ngục thăm ân sư."
Lúc này đám bạn học và giám sinh mới hài lòng mà cáo từ.
* * *
Sáng sớm hôm sau ở đông cung, Tô Án nhắc đến chuyện này, Chu Hạ Lâm đồng ý ngay, còn cho hắn một tấm lệnh bài có thể ra vào chiếu ngục tùy ý nữa.
Chỉ là hắn chẳng có ấn tượng và tình cảm gì với thầy giáo tiểu học của nguyên chủ hết, thật sự không muốn lội vào vũng nước đục này, chỉ định nhìn thử một cái, đưa ít y phục và đồ ăn nước uống, phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo là được.
Kết quả vừa đi xuống con đường dẫn đến chiếu ngục, hắn đã thấy hơi hối hận.
Lối đi âm u chật chội, ẩm ướt lạnh lẽo, tràn ngập mùi máu tanh không thể xua tan, tiếng kêu gào thảm thiết không biết truyền đến từ đâu, hệt như oan hồn kêu khóc giữa đêm, quanh quẩn bên người như có như không.
Tô Án không kìm được mà rùng mình.
Hiệu úy Cẩm Y Vệ đi theo giúp hắn xách hộp cơm và bọc y phục, cười nói như thường: "Tô thị độc, mời đi bên này.
Phạm quan bị giam ở phòng trong cùng, do thiên hộ đại nhân tự mình thẩm vấn.
Nếu theo quy tắc, trước khi ra công đường thì không ai được thăm viếng, nhưng người cầm lệnh bài của thái tử gia, tất nhiên không cần kiêng kị điều gì."
Tô Án chỉ gật đầu mà không nói gì, cũng không phải là làm giá, mà cảm thấy nếu mở miệng thì mùi máu tanh khắp ngục sẽ có thể ùa vào trong miệng.
Hắn theo hiệu úy này đến phòng giam ở trong sâu kia, vừa rẽ sang bức tường đá, bước qua cửa phòng giam, một bóng người đầy máu ở trên không đã ập vào mắt, hắn không kịp đề phòng nên bị dọa phải lùi về sau tận mấy bước.
Sau lưng đụng vào một lồng ngực tráng kiện.
Đối phương đứng sừng sững không nhúc nhích, bản thân hắn thì suýt bị trẹo chân, sau khi đứng vững thì đưa tay ra sờ bên vai bị đụng đau theo bản năng.
Cổ tay bị người ta nắm chặt.
Tô Án kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy một Cẩm Y Vệ anh tuấn dũng mãnh đang đứng sau lưng, như cười như không mà nhìn hắn chăm chú.
Người này khá quen mắt..
Tô Án cảm thấy ánh mắt đối phương như dao, không phải dao chặt xương, mà là dao phẫu thuật sắc bén tinh xảo, nhìn người mà giống như đang giải phẫu xác chết vậy, xảo quyệt tàn nhẫn.
Hai bên đứng rất sát, gần như nghe được cả tiếng thở, hắn cảnh giác muốn vùng ra, nhưng đối phương lại nắm chặt cổ tay hắn, lực tay mạnh kinh người.
"Tô đại nhân đã quên ti chức rồi sao?"
Đối phương vừa mở miệng thì Tô Án đã nhớ ra chuyện buổi tối uống say với trạng nguyên Thôi Cẩm Bình, trên cầu đá ở đường Trừng Thanh, suýt nữa đã bị trói về "uống canh giải rượu".
Hóa ra là thiên hộ Cẩm Y Vệ đã sờ mặt hắn!
"Ta họ Thẩm, Thẩm Thất.
Tô đại nhân có thể gọi ta Thất lang."
Hắn cứ một tiếng "ti chức" hai tiếng "đại nhân", nhưng trong giọng điệu lại không hề có sự cung kính, càng giống như đang trêu đùa hơn.
Nhớ tối hôm đó một đám đề kỵ gọi hắn là "thiên hộ", nếu đúng là thiên hộ thì sẽ là chính ngũ phẩm, phẩm cấp còn cao hơn tiển mã tòng ngũ phẩm là mình nửa cấp.
Tuy chất lượng phẩm cấp của quan võ không bằng quan văn, nhưng ít nhất cũng xem như cùng cấp nhỉ.
Diễn kịch thế này là đang có âm mưu gì?
Tô Án cười khan một tiếng: "Không dám không dám, thiên hộ đại nhân buông tay ra trước đi, chúng ta có gì từ từ nói."
Thẩm Thất chầm chậm buông tay ra, nhìn cổ tay Tô Án chăm chú, nói mà chẳng có chút thành ý nào: "Ti chức bất cẩn làm dơ cơ thể của Tô đại nhân, thật sự xin lỗi."
Tô Án bị hai chữ "cơ thể" làm cho chán ghét đến mức run lên, vội cúi đầu nhìn cổ tay.
Một vết máu màu đỏ bầm hằn quanh cổ tay, vẫn đang tỏa ra hơi nóng, bị dính từ trên tay Thẩm Thất.
Hắn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Trác tế tửu trên giá dùng hình-- Phần ngực và bụng máu me be bét, có thể nhìn thấy loáng thoáng từng cái xương sườn, cũng không biết có phải là máu của vị này không..
lập tức thấy buồn nôn.
"Ồ, chắc hẳn Tô đại nhân tới để thăm ân sư, đúng là sư đồ tình thâm.
Nhưng chớ trách ti chức ra tay quá nặng, ta cũng chỉ phụng lệnh làm việc thôi."
Tầm mắt của Tô Án dời đi từ trên người "ân sư" đã bất tỉnh nhân sự, đang muốn nói đại vài câu xã giao rồi mau chóng rời đi.
Thẩm Thất chợt giơ ngón tay dính máu lên, hiệu úy dẫn đường ngầm hiểu trong lòng, lập tức đặt hộp cơm và tay nải xuống, rời khỏi phòng giam.
* * *
Lời tác giả:
Chương sau bắt đầu bước vào chiến trường đẫm máu.
Mong các vị cổ đông nắm chặt cổ phiếu tiềm năng trong tay, thời gian mua sắm tới rồi.
.