Translator: Lục Tịnh An
"Phòng bên cạnh có nước, mời Tô đại nhân theo ti chức đi rửa sạch trước."
"Không..
không sao, che tay áo lại sẽ không thấy nữa, ta về rồi rửa sau." Tô Án loáng thoáng ngửi được mùi chẳng lành, chân dịch chuyển về phía cửa phòng giam.
"Tô đại nhân không cần khách sáo, nếu đã tới chiếu ngục của Cẩm Y Vệ, thì cũng nên để ti chức làm tròn trách nhiệm của người chủ quản chứ." Thẩm Thất chẳng cho nói thêm gì mà khoác vai Tô Án, dấu tay máu dính trên y phục màu vàng đất vô cùng chói mắt.
Hắn không có ý tốt mà tấm tắc, "Chân tay ti chức vụng về, vậy mà làm bẩn áo ngoài của đại nhân rồi, sẵn tiện thay đồ luôn đi."
Tô Án nhảy lên như giẫm phải gai nhím vậy, chạy về phía cửa phòng giam.
Thẩm Thất ôm lấy eo hắn bằng một tay, kéo đến một mật thất cách đó mấy trượng mà chẳng hề tốn sức, rồi trở tay đóng cửa lại.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Tô Án đã cảm nhận sâu sắc sự khác biệt một trời một vực về thể chất và võ lực giữa mình với đối phương, thầm nói lần này sắp tiêu rồi!
Từ khi hắn đến triều đại này rồi nhập vào vỏ bọc một thư sinh yếu ớt, thì cứ luôn phải ngăn chặn hoa đào, đồng hương cùng đi thi muốn kết bái huynh đệ với hắn, người đang làm nhiệm vụ đi ngang qua muốn sờ soạng hắn, vương gia điên cuồng muốn hắn làm tình nhân bí mật.
Hắn đẩy trái ngăn phải, không dễ gì mới thoát khỏi miệng cọp, nhưng chớp mắt đã rơi vào hang sói.
Tuy Dự vương phong lưu háo sắc, nhưng tốt xấu gì cũng cần chút mặt mũi, thích chơi trò "ngươi tình ta nguyện", tạm thời vẫn có thể chống cự được.
Nhưng nếu thiên hộ Cẩm Y Vệ này hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, muốn cưỡng ép bằng bạo lực, có nghĩa là thật sự muốn ép hắn xé rách da mặt, liều mạng vật lộn ư?
Hắn cầm lệnh bài của thái tử đến đây, nếu xảy ra bất trắc gì ở chiếu ngục, chắc chắn Thẩm Thất không thoát khỏi liên can.
Vì sung sướng nhất thời mà buông bỏ hết tiền đồ tính mạng, nếu người này thật sự ngu ngốc như vậy thì sao lên làm thiên hộ được vậy?
Trong lúc đang căng thẳng, Tô Án hơi nghi ngờ, nên không kêu gào hay đánh đấm gì.
Thẩm Thất kèm cặp hắn đi đến trước một cái lu lớn, thật sự dùng gáo gỗ múc nước rửa tay cho hắn, tiện thể rửa sạch máu trên tay mình luôn.
Tô Án thả lỏng hơn, cười nói: "Thiên hộ đại nhân dọa ta hết hồn."
"Thú vị không." Thẩm Thất dùng khăn sạch lau tay, "Phản ứng của Tô đại nhân là bình tĩnh nhất trong số những người ta từng gặp, người bình thường dù không kêu gào lung tung thì cũng sẽ ra sức vùng vẫy."
Bởi vì vùng vẫy cũng không có tác dụng gì mà, căn bản không cùng một hạng cân được chứ.
Còn về việc kêu gào, chính là tốn sức lực vô ích, lỡ như đổi lại một câu nói "Kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu", thì chẳng phải mình sẽ tức hộc máu à.
Tô Án tóm lấy dấu tay máu ở đầu vai mà lau, nhưng càng lau càng lan ra, vết máu vốn chỉ to bằng bàn tay giờ đã to như cây quạt hương bồ.
Mùi tanh xộc vào mũi, hắn ghét bỏ mà nhíu mày.
Thẩm Thất đã sớm quen với mùi máu tanh, cảm thấy sự yêu thích sạch sẽ của người đọc sách hơi buồn cười, nói: "Một là trực tiếp cởi ra, hai là nhịn một lát."
Tô Án ngây ngẩn.
"Nhịn một lát", ba chữ này rất quen tai, như đã từng nghe ở đâu..
Vết thương cũ trên mông bắt đầu đau nhói, hắn bừng tỉnh kêu lên: "A! Ngươi là người hành hình đình trượng!"
Thẩm Thất cười giễu: "Giờ mới nhớ ra à? Hôm đó nếu không phải ta âm thầm ra tay, mà đổi lại là tiểu kỳ kia, thì có tám chín phần ngươi sẽ chết dưới đình trượng rồi."
Vì chuyện này mà hắn đã bị chỉ huy sứ Phùng Khứ Ô trách phạt một trận, không dễ gì mới làm đối phương tin tưởng, Tô Án thoát chết trong đường tơ kẽ tóc là do gặp vận cứt chó, chứ không phải Thẩm Thất hắn nương tay.
Còn về nội tình sau màn, tạm thời hắn vẫn nghĩ không ra: Tô Án chỉ là một thiếu niên mới làm quan, địa vị nhỏ bé, chẳng qua là được thiên tử coi trọng hơn chút, tại sao chỉ huy sứ lại vô duyên vô cớ mà mượn thời cơ giết người chứ? Hay là làm theo mưu kế của một bên nào đó?
Ơn cứu mạng đó! Tô Án rất cảm kích, may mà trước đây mạnh vì gạo bạo vì tiền-- ồ không, khoan dung độ lượng mà giữ thể diện cho đối phương, nên mới được đền đáp vào giờ phút quan trọng.
Đúng là làm người nên giữ lại đường lui, sau này mới dễ nhìn mặt nhau.
"Ân tình quá lớn không có gì để báo đáp, nếu thiên hộ đại nhân có yêu cầu gì, Thanh Hà sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.
Chúng ta kết thiện duyên, sau này cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau.."
"-- Hiện giờ ti chức có một yêu cầu." Thẩm Thất ngắt lời hắn.
Tô Án: "Hả?"
Thẩm Thất bỗng đưa tay ra đẩy hắn vào vách tường, cúi đầu xuống hôn.
Toàn thân Tô Án cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Đối phương ngậm môi hắn tùy ý liếm mút, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng, công thành chiếm đất, quấn lấy đầu lưỡi hắn mà mút không ngừng.
Nụ hôn này vừa nhiệt tình như lửa, vừa cứng rắn không cho phép chống cự, ghìm chặt lưng Tô Án áp sát lên bức tường đá giống như một thanh đao sắc vậy.
Hắn muốn dùng sức đẩy ra, nhưng tay còn chưa giơ lên đã bị Thẩm Thất nắm lấy cổ tay, đè lên đỉnh vách tường, môi lưỡi quấn quýt triền miên, làm hắn nghẹt thở.
Thẩm Thất cắn rách môi hắn, nếm được vị tanh của máu, cảm thấy còn ngọt ngào hơn cả quỳnh tương cam lộ, cũng giống như một ngọn lửa khô nóng.
Tô Án nghẹn đỏ cả mặt, "ưm ưm ư ư" xin được hô hấp, khuỷu tay thụi mạnh vào bụng kẻ bạo lực.
Hắn không phản kháng còn đỡ, càng phản kháng thì Thẩm Thất càng hưng phấn, dùng một tay ôm chặt eo Tô Án, tay còn lại thì kéo đai lưng hắn ra.
Tô Án sốt ruột, cắn mạnh vào đầu lưỡi đối phương.
Thẩm Thất nhanh nhạy rụt lưỡi về, hung ác uy hiếp với giọng nói khàn khàn: "Nếu còn vùng vẫy nữa, coi chừng cánh tay trật khớp đó."
Tô Án thở dốc nói: "Ta không rành chuyện này, ngươi muốn phát tiết thì đổi người khác đi, không thì đi tìm tiểu quan đó!"
"Vốn ta cũng không rành chuyện này, nhưng vừa nhìn thấy ngươi thì thạo liền."
"Ngươi..
ta là mệnh quan triều đình, ngươi dám!"
"Không phải ngươi còn nợ ta ơn cứu mạng sao, lấy thân báo đáp một lần thì có gì đâu? Cũng không cắt miếng thịt nào của ngươi, cần gì phải keo kiệt như vậy."
Ồ, ngược lại là lỗi của ta à.
Tô Án bị tư duy cường đạo của vị thiên hộ này đánh cho sắp hộc máu luôn.
Kiếp trước hắn là một thanh niên tốt văn minh và tuân thủ luật pháp, đời này xuyên đến đã nửa năm, ngoài việc uống rượu, ôm eo các cô nương, và mong muốn sống cuộc đời hạnh phúc của con cháu thế gia ra, thì cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, nên thật sự khó lòng chấp nhận tam quan vặn vẹo thế này.
Trong lúc tức giận, hắn nâng gối lên đá, "Mẹ nó sao ngươi không tự giúp mình phát tiết đi! Lão tử không muốn làm với nam nhân, mặc kệ ngươi là thiên vương lão tử hay thủ lĩnh cường đạo, không muốn chính là không muốn, nói vậy đủ rõ ràng chưa, hả?"
"Đúng là một con ngựa háo đá!" Thẩm Thất đưa tay ra bóp huyệt Hoàn Khiêu[1] của hắn.
Chân của Tô Án tê rần, suýt nữa là ngã nhào, tức muốn ngất đi luôn, dẹp hết phong độ mà mắng té tát, hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương.
[1]
Thẩm Thất chỉ cười gằn: "Không ngờ một thư sinh như ngươi miệng lại bẩn như vậy, ta rửa cho ngươi nha?"
Hắn ngậm lấy cái miệng đang chửi cha mắng mẹ kia cứ như một con thú hoang vậy, thò đầu lưỡi vào khuấy đảo.
[Lược]
Cái ôm này như có ý mong hòa giải.
Trước đó Tô Án đạp cũng đạp rồi, mắng cũng mắng rồi, bây giờ tay chân mỏi nhừ, miệng lưỡi khô khốc, không còn sức để so đo với Cẩm Y Vệ thô bạo không nói lý này nữa, chỉ đành vỗ lưng rồi đẩy đối phương ra trong lúc mơ hồ.
Thâm y của hắn đã vô cùng lộn xộn, bất lực mà cởi áo ngoài ra ném vào góc tường, chỉ mặc đồ trong, sau khi rửa tay xong thì đi đến bên bàn tìm nước uống.
Thẩm Thất chỉnh trang quần áo xong, rửa tay, rót một ly trà đã đun sôi để nguội trước đó cho hắn.
Tô Án rót xong rồi uống một hơi hết hai ly, giờ mới thở ra một hơi dài, cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực cũng giảm bớt.
Thẩm Thất chìa tay ra, dùng đầu ngón tay mân mê làn môi đỏ mọng ướt át của hắn, vô cùng lưu luyến mà hôn thêm cái nữa.
"Đau." Tô Án khẽ chạm vào vết rách trên môi.
Có mấy chỗ bị rách, to còn chưa bằng hạt kê, nhưng lại khiến thiên hộ Cẩm Y Vệ có sở trường dùng hình phạt tàn khốc cảm thấy đau lòng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.
Thật sự Tô Án bế tắc với thủ lĩnh đặc nhiệm đánh không lại mắng không xi nhê này rồi, xoa huyệt thái dương nói: "Ngươi không sợ lát nữa ta sẽ tìm thái tử gia cáo trạng à? Cưỡng ép mệnh quan, đủ để phán ngươi trảm lập quyết rồi."
Thẩm Thất cười khẽ: "Chẳng phải chưa thành công sao.
Hơn nữa, ta không cần mặt mũi, chẳng lẽ giới thanh lưu như ngươi cũng vậy à? Vẫn nên không tranh với đời thì tốt hơn."
"'Không tranh với đời' được dùng như vậy sao?" Tô Án đau đầu, "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!"
Thẩm Thất ngồi sát lại gần hắn, "Muốn làm người tình của ngươi."
"Được, phiền ngươi đi Thái Lan chuyển giới trước."
"..
Ti chức ngu dốt, chỉ hiểu mỗi từ 'được' thôi."
Tô Án đập bàn, thở ngắn than dài: "Rốt cuộc kiếp trước ta đã tạo nghiệp gì hả! Chẳng phải chỉ lười biếng không có chí tiến thủ thôi ư, tới mức ông trời phải trừng phạt ta như vậy sao?"
Thẩm Thất thấy hắn nói như thật, cười phá lên: "Vậy kiếp này ngươi phải chọn trận doanh đàng hoàng vào, lên tận mây xanh, mới có thể giành được sự khoan dung của ông trời."
Tô Án trừng hắn: "Nếu ta lên được mây xanh, việc đầu tiên ta làm là giết ngươi!"
Thẩm Thất cười lớn, lại giữ gáy hắn hôn sâu một hồi, "Vậy ta phải làm ngươi cho đủ vốn trước khi chết, ngươi cứ đợi đó."
* * *
Tô Án thay một bộ đồ mới màu tím nhạt, ỉu xìu mà đi ra khỏi chiếu ngục của Cẩm Y Vệ.
Đã để lại cơm nước quần áo, còn về việc Trác tế tửu bị hành hạ thành bộ dạng gì, một người nhỏ bé như hắn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.
Thẩm Thất nể mặt hắn nên cũng không dùng đến đại hình nữa, chẳng qua trong lòng hiểu rõ, Trác Kỳ buộc phải chết, cho dù Vu Dũng lương tâm trỗi dậy, phản cung lúc thẩm vấn trên công đường thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Người mà chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Khứ Ô muốn giết, trước giờ chưa từng có ai thoát khỏi số mệnh.
- -Bây giờ hắn chỉ hi vọng, chuyện đình trượng hôm đó là do Phùng Khứ Ô được người khác bày mưu, thuận nước đẩy thuyền, mà theo thời gian dần trôi cũng sẽ bỏ qua, chứ không phải là bắt buộc phải giết Tô Án.
Nếu không..
Nếu không thì thế nào? Hắn chỉ là một thiên hộ nho nhỏ, sống chết đều nằm trong lòng bàn tay của cấp trên, chẳng lẽ còn có thể bất chấp mạng sống của mình và người thân vì một thiếu niên chỉ có duyên gặp mặt mấy lần ư?
Thẩm Thất nắm chặt chuôi đao Tú Xuân, đinh kim loại cấn vào bàn tay đã trải qua trăm ngàn lần tôi luyện của hắn, lòng bàn tay thấy hơi đau.
Nếu thật sự có ngày đó, mình sẽ hi sinh tính mạng để bảo vệ Tô Án bình an sao?.