Transltor: Lục Tịnh An
[1] Jailbait: Người có số tuổi nhỏ hơn tuổi hoạt động tình dục mà luật pháp quy định
Tô Án ra khỏi ngự thư phòng, bị gió thổi qua mới phát hiện sau lưng đã thấm ướt.
Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, trong điện khá oi bức, mình còn khóc lớn một trận nên đổ mồ hôi đầy lưng.
Sau khi nhớ lại cảnh lúc nãy, xác nhận kỹ năng diễn xuất không có bất cứ sơ hở nào xong, Tô Án cảm khái từ tận đáy lòng: "-- Ta vứt hết mặt mũi thật rồi!"
Lần đầu tiên hắn phát hiện hóa ra mình lại có khả năng khóc như vậy, khóc như khi Lưu Huyền Đức hổ thẹn với Lưu An giết vợ đãi khách, lúc cảm kích sự gửi gắm của Lưu Biểu, khi liên lụy đến mười mấy vạn dân chúng đi theo hắn, lúc lừa gạt Tôn phu nhân theo kế của Khổng Minh, khi diễn kịch cho Lỗ Túc xem, lúc nhớ đến huynh đệ kết bái lại ly biệt lần nữa trong mơ..
E là cả bản thân đương sự cũng rất khó phân biệt rõ ràng thật giả sâu cạn trong đó!
Tự giễu thì tự giễu, rốt cuộc trong lòng vẫn hơi buồn bực, dường như là vì thời tiết, lại như không phải.
Cảnh Long đế lòng dạ sâu suy nghĩ nặng, cũng có bệnh đa nghi như đa số các đế vương khác, không phải chỉ có một "tấm lòng rộng lượng" như ghi chép trong sử sách, từ lúc hắn tình cờ nghe lén hoàng đế nói chuyện thì đã biết điều này rồi.
Do đó lúc hầu hạ quân vương hắn mới luôn run rẩy, căng như dây đàn, đợi sau khi được thả lỏng thì mới cảm thấy quá mệt mỏi.
Hắn tin rằng câu hỏi lúc nãy, không phải hoàng đế nghi ngờ hắn có dây dưa gì với Trác tế tửu và đảng Tây Dã, dù gì hắn cũng còn nhỏ, làm quan mới được hơn hai tháng, nếu phái Cẩm Y Vệ điều tra sơ qua, thì xuất thân đơn thuần đến mức còn không viết hết một trang giấy, nên khả năng lớn nhất là nói bóng gió theo thói quen, giống như khi hoàng đế đối xử với những quan viên khác trong ngày thường vậy.
Hoàng đế muốn cho hắn biết, cho dù là đảng phái nào, phe cánh nào, thì đều chẳng là cái thá gì khi đứng trước lòng trung thành đối với trẫm hết.
Dùng việc điều chuyển sang lại bộ để thử hắn, dùng việc kén rể trên bảng vàng để thử hắn, tiếp theo lại dùng một câu hỏi nộp mạng để thử hắn, chẳng qua là muốn biết, ngoài tài năng ra thì lập trường chính trị của Tô Án hắn có bị lệch lạc không.
Thế nhưng nếu hắn thật sự chỉ tay lên trời mà thề thốt ngay tại chỗ, thể hiện lòng trung thành, thì có tám chín phần hoàng đế sẽ không tin, gọi là hăng quá hóa dở.
Cũng xem như hắn nhanh trí, dùng một chiêu số không ra chiêu số này, khóc một trận mong hoàng đế rủ lòng thương, mới lừa gạt mà qua ải được.
Tô Án cũng không rõ rốt cuộc hoàng đế tin cậy hắn bao nhiêu, yêu mến hắn bao nhiêu, nên chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Nhưng rốt cuộc vẫn hơi tủi thân.
Mỗi ngày ngoài thời gian ăn ngủ ra, cơ bản là ta bị hai cha con các ngươi độc chiếm hết, kêu làm gì thì làm đó, hằng ngày đều phải lựa lời dễ nghe để nói, bị đánh cũng không mang lòng oán hận, còn phải ra sức lập mưu tính kế cho các ngươi-- Một thần tử tốt như ta, có thắp đèn lồng tìm cũng không ra, mà còn không biết trân trọng như vậy! Sớm muộn gì cũng có ngày khiến ngươi phải hối hận.
* * * Được rồi, khiến ngươi hối hận gì đó cũng chỉ là suy nghĩ thôi.
Sống ở cổ đại, hoàng đế là một tồn tại quyết định sống chết chỉ trong một lời nói đối với hắn, mà hắn chỉ là một người không hề bắt mắt trong số bách quan văn võ toàn triều đối với hoàng đế mà thôi.
Thủ phụ nội các đứng trên vạn người, vẫn phải ngồi tù vì một câu nói của hoàng đế, cơn giận hay ân huệ đều là thiên ân, ngay cả tư cách tủi thân hắn cũng không có.
Lúc này hắn chỉ muốn về nhà tắm thêm lần nữa, mắt thấy trời sắp ngả về tây, lại càng không muốn đến đông cung hầu hạ, kêu tiểu nội thị đi bẩm báo với thái tử một tiếng, rồi xuất cung với tâm trạng bất mãn.
Về đến nhà, ngâm trong thùng tắm, Tô Tiểu Bắc nấu xong nồi nước nóng cuối cùng, đến chà lưng cho hắn, khẽ hỏi: "Đại nhân không vui trong lòng sao?"
Tô Án lười biếng nằm sấp trên mép thùng, "Có gì không vui đâu.
Trong mắt người ngoài, thị độc thái tử như ta thuận lợi mọi bề, rất sảng khoái đó."
"Hôm nay từ lúc đại nhân trở về từ hoàng cung, trong mắt không có chút ý cười nào, mệt rồi sao?"
"Người không mệt, nhưng tim mệt.
Một ngày thái tử mà không gặp ta thì sẽ phát cáu, hoàng thượng thì hận không thể biến ta thành chậu cây cảnh trồng trong ngự thư phòng, ngươi không nghe thấy lời ra tiếng vào của Chiêm Sự phủ sao, nói ta can gián là giả, nịnh nọt mới là thật."
"Bọn họ ghen tị vì đại nhân được sủng.
Nếu cho bọn họ cơ hội làm chậu cảnh ở ngự thư phòng, thì ai mà không vui mừng muốn phát điên luôn, dù phải khom lưng vểnh mông cũng muốn bò vào chậu đó! Chính vì đố kị nên mới nói ra mấy lời ghen ăn tức ở, loại người này giống như ruồi nhặng trong cống rãnh vậy, không đáng để đại nhân liếc một cái, nghe một tiếng đâu."
Tô Án cười khẽ: "Đương nhiên ta biết, chẳng qua vẫn phải cám ơn ngươi đã an ủi."
Tô Tiểu Bắc mất tự nhiên mà rủ mắt, "Sao đại nhân cứ nói cám ơn với đám hạ nhân bọn ta hoài vậy, tiểu nhân thật sự không quen, cứ cảm thấy chột dạ.."
Tô Án nói: "Chột dạ gì chứ, thẳng lưng lên cho ta.
Đều có cha mẹ sinh dưỡng, có ai cao quý hơn ai đâu, dù khoác lên tấm da địa vị quyền thế kia, thì chẳng phải vẫn là con người à."
"Không giống." Viền mắt Tô Tiểu Bắc ửng đỏ, muốn khóc mà cố nén, "Vùng hạ du sông Hoàng Hà bị lũ lụt, hủy hết ruộng đất nhà cửa, một nhà bốn người chúng ta không thể không chạy nạn tới kinh thành.
Nửa đường muội muội chết đói, bị phụ thân đem đi đổi lấy một túi bánh gạo thô với người ta, mới chống chọi được trên vùng đất hoang không mọc nổi một ngọn cỏ.
Không dễ gì mới vào được Đông Xương phủ, lại bị giặc cỏ cướp bóc, mẫu thân ta bị bắt đi, không biết còn sống hay đã chết.
Khi tới kinh thành phụ thân chỉ còn lại hơi tàn, không biết làm sao nên đã bán ta cho tên buôn người.
Tên buôn người thấy ta có tướng mạo đàng hoàng, vốn muốn bán vào Trường Xuân viện, làm một tiểu quan cấp thấp nhất.
Nếu không phải đại nhân mua ta, thì giờ sợ là ta đã thành một đống xương nát từ lâu.
Ngươi nói đi, một thân máu thịt như bọn ta, có thể ăn, cũng có thể bán, sao còn có thể gọi là con người nữa chứ!"
Tô Án nghe mà lòng trắc ẩn dâng trào, thở dài: "Hai năm nay thiên tai nhân họa, không dễ sống, nhưng sẽ tốt hơn thôi."
"Vậy sao? Còn phải đợi bao lâu?"
"..
Không lâu nữa đâu."
Nạn nước và lũ lụt thường đi đôi với nhau.
Sông Hoàng Hà thai nghén nền văn minh, nhưng cũng thay đổi thất thường, tai nạn vỡ đê do nhánh sông đổi hướng, rồi sẽ được thời gian và sức người san bằng từng lần một, trên đất hoang sẽ đâm chồi nảy lộc lần nữa.
"Chuyện đã qua không thể làm gì khác, đừng nghĩ tới nữa." Tô Án đứng dậy mặc đồ vào, "Ăn cơm tối thôi, ta đói quá."
Tô Tiểu Bắc lau nước mắt, gượng cười: "Chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi đại nhân truyền gọi thôi đó."
"À đúng rồi, có phải chúng ta nên mua mấy món như lá dong, gạo nếp và đậu phộng để gói bánh ú đón tết không? Ồ, còn có trứng muối và chân giò hun khói nữa, bánh ngọt hay mặn đều ngon."
"Đã mua hết rồi, ngày mai sẽ nói đầu bếp gói."
"Ăn bánh làm sẵn chẳng thú vị gì, chúng ta tự gói thử xem."
Tô Tiểu Bắc khó xử: "Tay nghề của ta và Tiểu Kinh không ổn, sợ sẽ gói thành cây gậy."
Tô Án cười: "Gói thành cái thùng cũng không sao, chơi đùa xíu thôi mà."
Sáng sớm hôm sau, chủ tớ ba người bắt đầu bày biện trong sân, bàn đá được lau chùi sạch sẽ, một đống nguyên liệu được đặt bên trên, vừa cười nói vừa gói bánh ú, không bao lâu sau đã hoàn thành một bàn yêu ma quỷ quái, hình dạng chỉ có xấu hơn chứ không có xấu nhất.
Tô Án thưởng thức kiệt tác mới nhất trên tay mình, một đầu cụt mà lồi lên, một đầu tròn nhưng lõm xuống, bỗng cảm thấy khá giống mồi câu, bên ngoài được quấn sợi tơ chắc chắn, nhìn lại càng bẩn hơn.
Đầu hắn đầy vạch đen, đang muốn gỡ ra gói lại, thì nghe thấy bên ngoài có người đang gõ cửa hỏi thăm.
Tô Tiểu Kinh đi mở cửa, có mấy nô bộc cầm hộp quà và bọc quà tuôn vào, chất đầy đồ trên hai cái bàn đá.
"Đây là quà tết Dự vương tặng cho Tô đại nhân, mong đại nhân vui lòng nhận cho." Quản sự áo gấm đi đầu nói xong, chắc cảm thấy đã cho đủ thể diện rồi, nên không đợi hắn đáp lời đã nghênh ngang rời đi.
"Không muốn vui lòng đón nhận, mà muốn ghét bỏ từ chối có được không?" Tô Án bất lực mắng một câu, tiện tay mở một hộp quà ra, bên trong là mười hai cái bánh ú được gói rất đẹp, nguyên liệu rất cầu kỳ, dùng gạo và mứt thượng hạng, còn có chân giò hun khói Hạc Khánh do Điền Tây tiến cống, nóng hổi thơm phức.
"Wa!" Tô Tiểu Kinh kinh ngạc, "Đây là loại bánh ú gì mà thơm như vậy! Có phải chỉ trong hoàng cung mới có thể ăn không?"
Tô Án tiện tay ném cho hắn hai cái: "Phải đó, ăn tùy ý đi."
Tô Tiểu Bắc nhìn bánh ú mình tự gói, càng cảm thấy không thể lọt vào mắt, ỉu xìu nói: "Ta sẽ cất hết đống bánh gói trước đó vào phòng bếp cho hạ nhân ăn."
Tô Án ngăn lại: "Đừng, cả hai đời đây là lần đầu tiên gói bánh ú, đó là thành quả của sự lao động vất vả, ta phải nếm thử mới được."
Thế là Tô Tiểu Bắc xách riêng xâu bánh yêu ma quỷ quái do Tô đại nhân gói ra, đặt vào một cái nồi khác để luộc.
Luộc mãi luộc mãi, luộc mất luôn.
"Không còn là sao?" Tô Án trừng to mắt mà hỏi.
"Là..
tiểu nhân đi tới sạp hàng rong ở hẻm sau, mua một lọ mật hoa hòe, trở về mở nắp nồi ra thì không còn nữa." Không thể quản gia tốt, ngay cả xâu bánh ú cũng bị trộm mất, Tô Tiểu Bắc rất hổ thẹn vì chuyện này.
Tô Án khoát tay: "Có lẽ là cổng sau chưa đóng, nhóc con nhà ai ngửi thấy mùi nên chuồn vào lấy đi.
Trẻ con đều ham ăn, không sao, dù gì cũng gói không đẹp.
Chúng ta ăn cái trong hộp quà đi, đồ ăn được đặc biệt cung cấp, không ăn thì phí lắm."
* * *
Trong chiếu ngục của Bắc Trấn Phủ Ti, ánh nắng trong trẻo đầu hè không chiếu vào được, tĩnh mịch âm u quanh năm, chỉ thích hợp cho bạch xà Tiểu Thanh tu luyện nhằm trốn tránh tết Đoan Ngọ.
Thẩm Thất ngồi ngả ra sau trên ghế bành, đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ thong dong gác lên mặt bàn, tay đang cầm một xâu bánh ú luộc đong đưa.
Bánh ú vẫn còn tỏa ra chút hơi nóng, chỉ là hình dạng xấu đến mức làm bẩn cả mắt.
Hắn như cười như không mà lật xem trong chốc lát, tháo ra một cái trong đó, chấm vào đường bông trong đĩa sứ nhỏ trên mặt bàn, rồi cắn một miếng.
"Xấu thì xấu, nhưng mùi vị xem như tạm được." Thiên hộ đánh giá.
Chỉ vài miếng đã ăn xong, hắn nghiêng đầu nhìn Trác Kỳ tóc tai bù xù bị treo trên giá dùng hình, giơ một cái khác lên đung đưa: "Trác đại nhân cũng ăn một cái bánh ú đón tết đi, thế nào?"
Sắc mặt Trác Kỳ như tờ giấy, trên đôi môi khô khốc nứt nẻ toàn là vết máu, giọng điệu khàn khàn yếu ớt: "Nước..
cho ta nước.."
Thẩm Thất chầm chậm tháo sợi tơ, lột từng lớp lá trúc ra, lộ ra phần gạo nếp vừa dính vừa ngọt bên trong, đứng dậy đi đến bên cạnh Trác Kỳ.
"Trác đại nhân, nói một câu thật lòng, ngươi cứng rắn chống đỡ như vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Ngươi nói ngươi không tham ô nhận hối lộ, thì số lượng góp vào Quốc Tử Giám dư ra được coi là gì, tất cả số gạo quyên góp đều được nộp lên triều đình rồi sao, không cắt xén của đơn vị để bổ sung kim khố nhỏ ư? Nếu theo quy định của thái tổ, đủ 60 lượng bạc đã bị phán lột da nhét rơm[2] rồi, không đổ oan cho ngươi chứ?"
[2] Hình phạt tàn khốc thời Minh – Thanh, lột da người một cách hoàn chỉnh, nhét rơm vào rồi treo lên cao để mọi người đều nhìn thấy
"Ngươi nói không kết đảng vì lợi riêng, thì việc âm thầm thư từ qua lại với đám người đảng Tây Dã kia được coi là gì, trong thư không có những lời oán hận 'dòng dõi vua chúa định sẵn ở địa vị cao, anh hùng tài giỏi phải chịu chức vị thấp' sao? Chưa từng mắng nhiếc hoạn quan quyền thế và Cẩm Y Vệ ư?"
Trác Kỳ thở thoi thóp, thần trí gần như sụp đổ, chỉ lặp lại từ "nước".
Thẩm Thất cười lạnh: "Những kẻ đọc sách như các ngươi, miệng mọc khắp người, tóm được ai là mắng người đó, còn nâng cao đạp thấp nữa.
Quan võ chết vì chiến đấu, quan văn chết vì can gián, nếu ngươi dám chịu ba mươi đình trượng mà vẫn không thay đổi sắc mặt như binh bộ tả thị lang Vu Triệt Chi Vu đại nhân, ép hoàng gia thu hồi thánh lệnh trước mặt mọi người, thì ta còn kính trọng ngươi là một bậc hán tử.
Nhưng ngươi dám sao? Cũng chỉ biết lấy đám quan sai làm việc cho hoàng gia như bọn ta để trút giận thôi."
"Không sai, bọn ta là chó săn, là nanh vuốt, nhưng ngươi cũng không nhìn thử xem, đó là chó săn và nanh vuốt của ai? Nhổ nanh gọt vuốt bọn ta thì người đau lại là ai? Văn thần Đại Nho cả triều, kẻ nào cũng mang danh thanh lưu, nhưng rốt cuộc có mấy người thật sự vì nước vì dân đây? Năm người? Mười người? Chẳng phải đều nắm chặt quyền lợi và danh dự của mình mà liều mạng bò lên trên sao, vì tranh giành quyền nói chuyện, nắm giữ quốc sách, luôn lấy lễ nghi chế độ để kìm kẹp bề trên, thậm chí còn chẳng thèm nể mặt thiên tử."
"Bệ hạ, tội đã chiếu viết chưa? Chưa viết sao? Vậy thần viết thay bệ hạ."
"Bệ hạ, thần muốn từ chức.
Nhưng nếu ngươi cho phép ta từ chức, thì danh tiếng càng xấu hơn."
Ta đã làm Cẩm Y Vệ mười năm, thấy cảnh tượng này nhiều rồi.
Nanh vuốt sắc bén mà còn như vậy, nếu lại để các ngươi nhổ nanh luôn thì thiên uy còn đâu? "
" Vì vậy, nghĩ ra tội của ngươi ở đâu chưa? "Thẩm Thất đưa cái bánh ú đã lột vỏ vào miệng Trác Kỳ, nhét vào trong từng chút một," Đây là do đệ tử đắc ý của ngươi tự tay gói đó.
Ăn xong thì nhận tội ấn dấu tay đi.
Chỉ huy sứ đại nhân hứa sau khi ấn dấu tay sẽ miễn tội chết cho ngươi, không nuốt lời đâu.
"
Cổ họng Trác Kỳ như bị nhét than nóng vào vậy, trong đầu óc hỗn loạn kinh khủng bỗng lóe lên tia sáng.
Hình phạt tàn khốc hành hạ nhiều ngày, gần như đã dập tắt lý tưởng và ý chí của hắn, hắn cứ lẩn quẩn giữa mong muốn được sống và hi sinh vì nghĩa, đã sinh ra ý nghĩ kí tên ấn dấu mấy lần.
Cho dù trên bản cung khai kia có dính đến ân sư Lý Thừa Phong Lý các lão của hắn.
Nhất là khi nghe xong" bài luận nanh vuốt "của Thẩm Thất, thì lòng như tro tàn, chỉ thiếu mỗi việc gật đầu nữa thôi.
Ai ngờ một câu" đây là do đệ tử đắc ý của ngươi tự tay gói đó "ma xui quỷ khiến, giống như bổ đỉnh đầu hắn ra, giội xuống một thau tuyết lạnh--
Tô Án!
Khoảng thời gian hắn ở trong ngục tù, ai cũng sợ bị vạ lây nên không dám đến thăm, trong các đệ tử môn sinh, chỉ có một mình thiếu niên mười bảy tuổi mang theo quần áo và đồ ăn thức uống vào chiếu ngục không thấy ánh mặt trời này.
Lúc đó thần trí hắn mơ hồ, loáng thoáng thấy phần vai áo ngoài của Tô Án đầy vết máu, sau đó bị tên thiên hộ tàn nhẫn độc ác này cứng rắn kéo ra ngoài, cũng không biết đã phải chịu hình phạt gì, chịu tội ít hay nhiều.
Hắn chỉ dạy vỡ lòng khoảng ba bốn năm lúc Tô Án mới sáu tuổi mà thôi, đối phương lại có thể xem cái chết như không vì để báo ơn thầy như vậy.
Mà mình thì sao, được Lý các lão dốc lòng dạy dỗ nhiều năm, vậy mà tâm trí lại không kiên định thế này, tham sống sợ chết, còn không bằng cả một thiếu niên chưa đến tuổi nhược quán nữa!
Trác tế tửu hổ thẹn muốn chết, thà chết còn hơn.
Hắn nhai gạo nếp đầy miệng một cách khó khăn, nói:" Ta muốn..
ấn dấu tay..
trên công đường..
Không nhận tội..
trong nhà ngục bẩn thỉu này."
Thẩm Thất lau vết dính giữa ngón tay, ra hiệu cho thuộc hạ đút nước cho hắn.
Nửa canh giờ sau, buổi thẩm vấn trên công đường bắt đầu.
Thẩm Thất không lên công đường với Phùng Khứ Ô, tìm một cái cớ để cáo lui, ngồi lột bánh ú ở trong phòng.
Ăn bánh ú ngọt xong, lại ăn bánh ú mặn, vừa chê xấu vừa ăn thay cơm.
Không bao lâu sau, một tiểu kỳ tâm phúc gõ cửa đi vào, nói vào tai hắn mấy câu.
Sắc mặt Thẩm Thất trở nên sa sầm.
Trác Kỳ chết rồi.
Trên công đường, người người dõi theo, đối mặt với bản cung khai qua quýt, hắn đã cắn đứt lưỡi, phun máu nóng trong miệng lên khắp mặt giấy--
Muốn hỏi tội gì, cứ nhìn máu đào của ta đi.
Ngón tay Thẩm Thất hơi nhúc nhích, ra hiệu cho tiểu kỳ lui xuống, suy xét cẩn thận trong lòng về ảnh hưởng của sự việc đột ngột xảy ra này:
Không thể kéo theo Lý Thừa Phong xuống nước, không để Phụng An hầu được như ý nguyện, tránh việc ngày càng ỷ thế hiếp người.
Người chết thì án cũng kết thúc, Trác Kỳ cũng không liên lụy người khác được nữa, bao gồm lão sư của hắn, tất nhiên cũng bao gồm học sinh và đệ tử của hắn.
Nói tóm lại, chết hay lắm.
Thẩm Thất sung sướng cong khóe môi, nhìn ngắm cái bánh ú cuối cùng..
Càng nhìn càng giống một mồi câu sống động như thật.
Tô Thanh Hà này, nhìn có vẻ ngây thơ thuần khiết không hiểu sự đời, nhưng bên trong đang suy nghĩ gì không biết!.