Nước nóng được rót đầy vào thùng tắm bằng gỗ hương bách, hơi nước mịt mờ, khiến cả gian phòng trở nên ấm áp và ẩm ướt hơn.
Trước khi xách đến thì nước nóng đã được rắc hương liệu, nhìn thấy nội thị lại sắp đổ cánh hoa trong giỏ vào, Tô Án vội vàng ngăn cản: "Ta không cần thứ này! Cũng không cần người hầu hạ."
Tiểu nội thị nói: "Có vị sĩ đại phu nào không dùng hương đâu."
Tô Án nói: "Ta là người thô tục."
"Nếu người mà là người thô tục, vậy đám bọn ta còn chẳng bằng người đất nữa." Tiểu nội thị cười đáp, "Vậy nô tì cáo lui trước, còn phải đun nước nóng cho hai phòng nữa."
Trước khi đi hắn đóng cửa lại, Tô Án cắm chặt chốt cửa, rồi mới cởi bỏ y phục, tháo búi tóc ra luôn, sau đó bước vào trong thùng tắm.
Vừa ngâm nước nóng, bách khiếu rộng mở, sự mệt mỏi toàn thân dần dần tan đi, dường như ngay cả xương cốt cũng sắp rã rời, Tô Án thoải mái mà rên khẽ một tiếng.
Hộp xà phòng được treo bên thùng tắm, bên trong là bánh xà phòng thơm hình cầu, hắn gội sạch mái tóc dài phiền phức trước, túm lộn xộn trên đỉnh đầu, dùng cây trâm thanh ngọc cố định lại, rồi làm sạch toàn thân một cách lưu loát.
Hắn dùng cơ thể này đã tám chín tháng rồi, nhưng vẫn không quen lắm.
Tuy eo nhỏ chân dài vô cùng tốt, nhưng chiều cao không bằng kiếp trước, da quá trắng, cơ bắp quá ít, chút thịt còn lại đều đắp vào mông, tròn trịa căng mẩy như quả đào mật vậy.
Vấn đề ở đây là hắn là một nam nhân, cần mông đào mật để làm gì! Ông trời đáng chết muôn lần ơi, khi nào mới có thể trả lại chiều cao một mét tám, bắp tay cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi và đường xương chậu cho ta chứ!
Tô Án tiu nghỉu mà vuốt ve eo bụng bằng phẳng, thử khai phá hình thái ban đầu của cơ bụng dưới làn da trắng nõn trơn mịn.
Nửa năm sau khi xuyên qua, thật ra hắn rất chú ý rèn luyện, chạy bộ, nâng khóa, bật nằm, chống đẩy, nhưng thu hoạch vẫn rất ít.
Không dễ gì mới nặn ra được ít cơ bắp, nhưng cũng đã bị co lại nhanh chóng trong khoảng thời gian dưỡng thương một tháng rồi.
Chỉ có thể an ủi chính mình, cơ thể này mới mười bảy tuổi, đang trong giai đoạn dậy thì, vẫn còn có thể nhổ giò.
Phần lớn nam sinh đều gầy trong thời gian này, có thể đợi đến khi thành niên rồi lại tăng cơ.
May mà nơi quan trọng nhất vẫn phát dục đầy đủ, ít nhất kích cỡ cũng trên mức trung bình, là chút lương tâm cuối cùng mà ông trời giữ lại.
Nước rất ấm, hắn không nỡ đứng dậy, muốn ngâm thêm lát nữa.
Không biết gió lạnh lùa vào từ khe cửa sổ nào, thổi ngọn lửa nến trên bàn lung lay vài lần, rồi bình thường trở lại.
Tô Án đang tựa gáy lên mép thùng nhắm mắt nghỉ ngơi không hề phát hiện ra, ánh nến phản chiếu một bóng đen cao lớn trên sàn nhà phía sau hắn.
Lúc cổ họng bị một bàn tay rắn rỏi mạnh mẽ bóp lấy, hắn mới mở bừng mắt ra.
Một giọng nói âm trầm khàn đặc đã cố ý che giấu, kề sát bên tai hắn: "Đừng nhúc nhích! Nếu không sẽ lấy mạng ngươi."
Tô Án lập tức nổi da gà, không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước, sau đó cảm giác được một vật cứng lạnh như băng chạm lên sống lưng, giống như một món vũ khí sắc bén.
"Ai..
ai đó.."
"Người gϊếŧ ngươi."
Bóng râm của cái chết ập đến vừa bén nhọn vừa đột ngột, tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, đầu Tô Án lập tức trống rỗng.
Thế nhưng ở sâu trong sự trống rỗng ấy, lại nhanh chóng nổi lên những mối suy tư, đan xen thành mạng lưới, càng hung hiểm cấp bách thì mạng lưới này càng trở nên rõ rệt tỉ mỉ, giống như đã rót hết toàn bộ tiềm lực trong cơ thể vào đó.
Nếu người này hạ quyết tâm ám sát thì đã ra tay ngay rồi, lúc này ta đã là một cái xác ngâm trong thùng tắm.
Bằng lòng nói chuyện, có nghĩa là vẫn còn chỗ để xoay chuyển tình thế.
Là người thì đều có nhu cầu và điểm yếu, chỉ cần kéo dài thời gian, tìm được điểm có thể lung lạc hắn thì sẽ có khả năng tìm đường sống trong cõi chết.
"Vị đại ca này, nếu ngươi chịu tha cho ta, thì cho dù đối phương hứa hẹn gì, ta đều có thể cho ngươi gấp bội." Tô Án nói với giọng mềm mỏng, "Nếu ngươi cần tiền, ta là con trai độc nhất của tri phủ, gia tài vạn bạc, ngươi cứ nói một con số.
Nếu cần chức quan, ta có thể tiến cử trước mặt thái tử, thái tử rất ưu ái ta, tất nhiên sẽ đồng ý.
Nếu có người lấy gia quyến ngươi ra để ép buộc ngươi, thì ngươi cứ giả vờ đã xong việc, trở về bẩm báo, ta sẽ lập tức mật báo lên hoàng thượng, phái trọng binh diệt trừ đối phương, bảo đảm gia đình ngươi bình an, sau này sẽ không bị người ta khống chế nữa."
"Dù sao nếu ngươi gϊếŧ ta thì sẽ phạm vào tội lớn, lúc đó hoàng thượng và thái tử nổi cơn thịnh nộ, truy nã khắp cả nước, ngươi phải trốn đông trốn tây, nửa bước khó đi.
Khi đó nếu ngươi không bị kẻ sai khiến gϊếŧ người diệt khẩu, thì cũng bị hành hình trước dân chúng, người thân sẽ bị liên lụy, làm thế nào cũng không thể chết yên lành."
"Ngươi so sánh thử cái nào lợi hơn? Chỉ với một ý nghĩ, tương lai lại khác biệt một trời một vực.
Làm quan hay làm tử tù, đại ca phải cân nhắc thật rõ vào."
Tô Án nói muốn khô cả cổ, thầm nói ta đã phân tích lợi hại rất rõ rồi, chỉ cần không có huyết hải thâm thù với ta, chỉ cần không phải một tên ngốc, thì đều sẽ do dự lung lay, lo lắng cho tính mạng và tiền đồ của nhà mình.
Nếu không khuyên được nữa thì ta cũng bó tay, nghe theo số trời thôi.
Một tiếng cười lạnh loáng thoáng vang lên đằng sau, nhưng đặc biệt dọa người vì khàn đặc khó nghe.
Người đó nói: "Nhân vật đặc biệt thật, sắp chết tới nơi mà vẫn nói năng trôi chảy."
Tiêu rồi, là một nhân vật lợi hại không dễ lung lay.
Tô Án than thở: "Đại ca, ngươi khoan ra tay đã, đợi ta khoác áo vào trước.
Trần như nhộng chết trong thùng tắm thật sự quá khó coi, nếu ngươi muốn tiễn ta lên đường thì tốt xấu gì cũng nên giữ lại chút thể diện cuối cùng cho ta chứ."
Hắn nói xong, thử chầm chậm đứng lên.
Xúc cảm cứng ngắt lạnh lẽo sau lưng cũng cầm chậm trượt xuống dọc theo sống lưng.
Bàn tay giữ rìa thùng tắm của Tô Án cứng đờ.
"Đại đại đại ca!" Hắn nói lắp luôn.
"Ta thích nam phong, thấy ngươi có da thịt mềm mại nên bốc hỏa." Người đó nói một cách dứt khoát, "Nếu chịu phối hợp, sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Nếu không, gϊếŧ ngươi xong, sẽ ăn nhân lúc còn nóng, ta cũng không chê đâu."
Có ý là..
ta muốn cưỡиɠ ɦϊếp ngươi, ngươi phải chủ động dâng mông lên, nếu không thì gϊếŧ xong hϊếp à? Tô Án điếng người.
Tính mạng thật đáng quý, nhưng trinh tiết quý hơn..
không đúng.
Núi xanh còn không lo hết củi đốt..
cũng không đúng.
Có cách vẹn toàn trên đời, lão tử không đưa ra lựa chọn! Tô Án tóm lấy cái giỏ cạnh thùng tắm, tung cánh hoa và đậu tắm ra phía sau đầu.
Sau đó chống tay lên mép thùng, tung người nhảy ra trong đám bọt nước tung tóe--
Nếu cảnh này được quay vào phim kiếm hiệp, chắc chắn sẽ là một pha quay chậm để tăng hiệu quả hoa lệ, tiếc là hắn không phải nam chính võ công đầy mình, khi tiếp đất đạp trúng đậu tắm, mắt cá chân bị trẹo, ngã nhào ra phía sau.
Hai lần trong hôm nay rồi đó! Lực hút trái đất có thù với ta..
Tô Án đang định bất chấp hậu quả mà la to "có thích khách", nhưng miệng lại bị người ta bịt lại, lưng cũng được đỡ lấy, đặt nhẹ nhàng lên nền nhà.
Trâm cài rơi ra, vang lên "đinh đang", mái tóc đen mất đi điểm tựa liền xõa tung như một làn sóng trên không, cuối cùng rơi trên lồng ngực và bờ vai trần.
Tóc đen da trắng, hệt như mây đen che tuyết, nhưng lại không che được hết, trượt xuống hai bên, lộ ra hai điểm hồng trước ngực, diêm dúa như quả đỏ trên nền tuyết.
Lại một bàn tay bịt hai mắt Tô Án, người đó nói với giọng khàn khàn: "Còn thà chết không chịu nhục thật này.
Được, ta thành toàn cho ngươi."
Tô Án nghe thấy tiếng vang của đao sắc ra khỏi vỏ, trong lòng kêu lên điên cuồng, ta chịu nhục, ta chịu nhục! Dù sao sống hay chết cũng đều bị chơi, vậy thì sống tốt hơn.
Hơn nữa, đối phương cũng không thể cầm vũ khí trong suốt quá trình, khi đó nhân lúc sơ hở, nói không chừng có thể dùng trâm đâm xuyên động mạch cổ của hắn.
Nhưng mà miệng bị bịt chặt, không phun ra được chữ nào, tầm mắt còn bị ngăn cản nữa, chỉ cảm thấy trên người bị một ngọn núi đè lên, không thở nổi.
Người đó cúi đầu nhìn Tô Án đang nằm ngửa, đồi núi khe rãnh đầy đủ, là cảnh đẹp do màu trắng và màu hồng tạo thành, ngay cả bọt nước ẩm ướt và hương thơm tỏa ra cũng kiều diễm động lòng người, như có ngàn vạn sợi tơ quấn chặt linh hồn y.
Nếu đã không thể thoát khỏi, vì sao không chìm đắm cả đời.
* * *
Khi Ngô Danh dùng mũi kiếm cạy mở cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy cảnh này--
Vệt đỏ đầy đất, nước chảy uốn lượn, Tô Án bị một nam tử cải trang thành thị vệ đè dưới người, tóc đen tán loạn trên làn da trắng như tuyết, nhìn mà phát hoảng.
Nói cảnh tượng này là ám sát, chi bằng nói là cưỡиɠ ɦϊếp thì hơn.
Con ngươi y chợt co lại, cả người lẫn kiếm cùng xông vào.
Kiếm của y hẹp dài như kim, tốc độ cực nhanh, ánh sáng lạnh như sao băng phóng đến trong chớp mắt.
Đây là kiếm gϊếŧ người, kiếm không tên, cũng không có tư thế màu mè, đâm thẳng vào điểm yếu, kẻ địch thường mất mạng trước khi lấy lại được tinh thần.
Nhưng thị vệ kia lại phản ứng cực nhanh, một tay vẫn bịt miệng Tô Án, tay kia thì vỗ vỏ đao bên hông, mũi đao bắn ra mấy thước, chắn lại mũi kiếm một cách sít sao.
Ngô Danh chuyển động cổ tay, lưỡi kiếm rung lên, vạch ra một vòng cung kì dị, rồi lại xuyên vào bên dưới mũi đao.
Mục tiêu của y là cổ họng của đối phương, nhưng bởi vì mũi kiếm đi nghiêng, góc độ kì lạ, trong mắt thị vệ thì giống như thích khách che mặt này muốn lấy mạng của người bên dưới y, nên lập tức đẩy Tô Án ra ngoài.
Hai mắt Tô Án vừa mới nhìn thấy ánh sáng, cả người đã bị chưởng phong quét ra, lăn mấy vòng rồi đụng vào thùng tắm, kêu đau một tiếng.
"Ngươi ra ngoài mau! Đợi ta tóm hắn." Thị vệ thấp giọng quát, âm thanh lại hoàn toàn không giống khi nãy.
Tô Án cảm thấy giọng nói này cực kì quen tai, nâng mắt lên nhìn kĩ khuôn mặt dưới cái mũ sắt tám cánh của y, liền nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Thất!"
Hắn kéo lê mắt cá chân đang đau dữ dội mà chống người dậy, kéo áo ngoài treo trên bình phong đến, mặc đại lên người, nhớ lại cảnh túng quẫn khi bị tên khốn nạn này trêu đùa khi nãy, lửa giận dâng trào, mắng: "Thẩm Thất, tên khốn nạn nhà ngươi, đi chết đi!"
Thẩm Thất không rảnh phản ứng lại hắn.
Thân thủ của người áo đen bịt mặt vô cùng tốt, vừa linh hoạt vừa quỷ quyệt, giỏi di chuyển luồn lách, mũi kiếm hệt như mụn nhọt trong xương cứ đuổi theo y không buông.
Đao pháp của y không thi triển hết được trong không gian nhỏ hẹp, đấu với người này mấy chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
"Ngươi phụng lệnh ai tới gϊếŧ Tô Án? Vệ Tuấn? Hay là Phùng Khứ Ô? Diệp Đông Lâu là do ngươi gϊếŧ à?" Thẩm Thất vừa đỡ chiêu vừa dùng lời nói để quấy nhiễu tâm thần đối phương.
Người áo đen dường như bị tác động dòng suy nghĩ, mũi kiếm chợt ngưng lại.
Thẩm Thất chớp thời cơ xuất chiêu, mũi đao cắt thẳng qua mặt y.
Người áo đen ngửa ra sau né tránh, vải che mặt lại bị đao phong kéo rơi.
Tô Án thấy cảnh tượng chiến đấu của hai người còn đặc sắc hơn cả phim điện ảnh của Từ Khắc lão gia, không nỡ đi, tựa vào khung cửa ló đầu nhìn, nếu tình thế không ổn, lúc nào cũng có thể chạy ra.
Khuôn mặt thật của kiếm khách áo đen vừa bị lộ, đã dọa hắn hết hồn.
"Ngô..
Ngô Danh?"
"Đừng đánh nữa! Hiểu lầm.." Hắn nói xong liền muốn lại gần, suýt nữa thì bị bóng đao ánh kiếm quét trúng.
Hai người đang đánh nhau quay đầu lại cùng lúc:
"Trốn xa ra!"
"Tô đại nhân cẩn thận!"
Sau đó mặt đối mặt, hai bên đều lộ ra vẻ cảnh giác, mũi đao lưỡi kiếm lại giao nhau lần nữa, bắn ra tia lửa liên tục.
Tô Án đỡ trán: "Ta nói đừng đánh nữa! Dừng tay dừng tay, đều là người mình."
Thẩm Thất hoài nghi hỏi: "Ngươi quen thích khách này à? Đừng để bị lừa đó."
Tô Án nói: "Không lừa nổi, ta là ân nhân cứu mạng của y, y còn ở nhà ta nửa tháng đó."
Sắc mặt Thẩm Thất sa sầm, nhìn chằm chằm Ngô Danh, cảm thấy tuy dung mạo tên này không anh tuấn lắm, nhưng có mày kiếm sắc bén, ánh mắt ác liệt, giống như sao sáng trên trời đêm, ánh kiếm trên nền tuyết, khiến người thường không dám nhìn lâu.
Dù có lai lịch gì, đã có thân thủ cỡ này thì không thể xem thường.
"Ta thấy đôi mắt này của ngươi, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu.." Thẩm Thất híp mắt lại, nói với giọng lạnh lẽo.
Ngô Danh cũng đang quan sát y, bỗng ánh sáng lạnh xẹt qua trong mắt: "Ngươi là tên thiên hộ Cẩm Y Vệ truy bắt ta! Ba vết đao trên người ta đều nhờ ngươi ban tặng!"
Thẩm Thất lập tức nhớ ra, "Ha, ngươi là tên thích khách ám sát Phụng An hầu thất bại! Bị ta đuổi theo nửa cái thành Bắc Kinh, hóa ra lại làm con rùa rụt đầu.
Ngươi làm thế nào mà ở nhờ nhà Thanh Hà được, chắc không phải quỳ xuống xin hắn cứu ngươi đó chứ?"
Ngô Danh đối chọi gay gắt: "Ngươi chỉ là một con chó cậy thế chủ, vậy mà còn mặt mũi sủa ở đây à!"
Nhìn thấy hai người vừa cãi xong đã muốn đánh tiếp, Tô Án không gọi lại được, không xen vào nổi, trong lúc không biết làm sao, bèn ôm mắt cá chân ngã ngồi ra đất, giả vờ rêи ɾỉ: "Đau chết ta mất..
ai da ta gãy xương rồi..
Các ngươi cứ đánh tiếp đi, mặc kệ ta."
Hai người chợt rối loạn trong lòng, không hẹn mà cùng thu lại đao kiếm, xông đến kiểm tra vết thương của hắn..