Tô Án hít một hơi khí lạnh.
Người bên ngoài cửa lại nói: "Thanh Hà, ta biết ngươi chưa ngủ, nến vẫn còn thắp."
"Ta..
ta đang mặc đồ, phiền điện hạ đợi thêm một lát."
Tô Án dùng sức đẩy Thẩm Thất: "Đi mau đi, nếu bị thái tử bắt gặp thì ngươi tiêu chắc.
Không cần đợi tới lúc Phùng Khứ Ô ra tay, tối nay ngươi sẽ phải chết tại đây!"
Thẩm Thất cầm đai lưng, nhảy xuống giường với sắc mặt tái xanh, nhấc áo giáp và mũ sắt trên sàn lên, vội vã mặc vào, cuối cùng cầm đao lên.
"Đi từ cửa sổ!" Tô Án xuống giường, kéo lê đôi chân bị thương đi đến tủ đồ tìm áo trong và quần dài mặc vào, khoác áo ngoài màu xanh da trời mới tinh, rồi thắt chặt đai lưng giữa eo.
Cơ thể trắng muốt chợt biến mất trước mắt Thẩm Thất, mặc y phục vào lần nữa, y hơi siết chuôi đao trong tay, bỗng nhiên không muốn đi nữa.
Tô Án mặc đồ xong, không kịp chải đầu búi tóc, để xõa mái tóc dài chấm eo, sợ bị che mặt, bèn dùng một sợi dây đeo ngọc bội buộc hờ lên, rủ xuống bên cổ.
Quay đầu lại thấy Thẩm Thất đang nhìn hắn chăm chú, ánh mắt sáng quắc như kẻ trộm, liền hối thúc lần nữa: "Ngươi còn không đi nhanh đi, muốn rơi đầu thật à?"
Thẩm Thất cười cười, cánh tay vòng qua mông bế hắn lên, hôn mạnh lên miệng mấy cái, vững vàng đi đến cạnh cửa rồi thả hắn xuống, sau đó mũi chân chạm lên tường, nhảy vọt lên xà nhà.
Tô Án ngẩng đầu nhìn lên, làm khẩu hình miệng: Ngươi điên rồi hả?
Thẩm Thất trả lời bằng một tiếng huýt sáo khe khẽ.
* * * Tên gia hỏa này điên thật rồi! Thôi kệ y.
Tô Án hít sâu một hơi rồi mở cửa.
Mới mở ra một khe nhỏ, một thiếu niên ăn mặc giống nội thị đã luồn vào như cá bơi trong nước vậy, nói với ra bên ngoài một câu "lui xuống đi, dám nói lung tung sẽ cắt lưỡi ngươi", rồi lập tức đóng chặt cửa lại.
Giọng điệu hất hàm sai khiến này, không phải thái tử thì là ai.
"Đi vội quá, khát chết mất, tới rót trà cho tiểu gia nào, ngồi xuống nói chuyện đi." Chu Hạ Lâm kéo cánh tay Tô Án dắt đi vài bước, cảm thấy khác lạ, cúi đầu nhìn mắt cá chân hắn, la lên, "Ai da, mắt cá ngươi bị thương à? Sao lại sưng lên thế này!"
Tô Án nhịn đau mà cười: "Lúc tắm không cẩn thận nên bị trượt chân ngã.
Không sao, đã bôi thuốc rồi, nghỉ ngơi một đêm là ổn."
"Đi tắm mà cũng có thể ngã được, ngốc chết mất! Cứ dăm ba bữa lại bị thương một lần, có thể để tiểu gia yên tâm chút không?" Nét mặt Chu Hạ Lâm vừa giận dữ vừa đau lòng, đưa tay ra đỡ hắn, "Nào nào, lên giường nằm đi, ta tự rót trà."
Cánh tay Tô Án đặt trên người thái tử, đi khập khiễng đến bên giường ngồi xuống, ôm chân dời lên.
Chu Hạ Lâm thấy thùng tắm trong phòng vẫn chưa được thu dọn, bọt nước và cánh hoa tung tóe, không vui nói: "Đám hạ nhân này đang làm gì không biết, cũng không lau dọn kịp thời cho ngươi.
Lỡ như lại đạp vào nước thì sao.
Lát nữa ta sẽ căn dặn thái giám quản sự của Đông uyển trị tội đám người làm biếng hay giở mánh khóe này."
Tô Án vỗ về y: "Do ta không sai bọn họ tới dọn dẹp, nghĩ rằng đêm khuya phiền phức, chi bằng đợi trời sáng rồi tính.
Ta biết ở đó có nước, sẽ cẩn thận mà."
Chu Hạ Lâm dùng ấm trà tử sa trên bàn rót một ly trà lạnh, đi đến bên giường đưa cho Tô Án.
Đúng lúc Tô Án đang khát, sau khi uống liền hai ly thì khoát tay tỏ ý đủ rồi.
Chu Hạ Lâm bèn nhìn vào miệng ấm trà, rồi uống cạn nước trà còn sót lại, lau khóe miệng, đi đến bên giường cởi đôi ủng đen ra, ngồi xếp bằng trên giường như một thói quen.
Xà ngang trên trần nhà vang khẽ một tiếng "lạch cạch", nghe rất rõ trong gian phòng yên tĩnh.
Chu Hạ Lâm nhíu mày: "Tiếng gì vậy?"
Tô Án thầm nói: Âm thanh tìm chết.
Miệng lại nói: "Chắc là chuột nhảy lên xà nhà, không sao, lát nữa ta cầm sào tre gõ, đuổi đám quỷ đáng ghét ồn ào đó đi.
Điện hạ tới thăm đêm khuya là vì chuyện gì?"
Chu Hạ Lâm tháo mũ sa của nội quan xuống, lau mồ hôi lấm tấm bên thái dương, tiện tay vứt lên sàn nhà, "Ta suy nghĩ về vụ án ban ngày, không ngủ được, nên muốn tới tìm ngươi nói chuyện.
Ngươi nói xem rốt cuộc phụ hoàng có ý gì, rõ ràng ngươi đã rửa sạch hiềm nghi, mà vẫn bảo ngươi ở chung với những người không có mặt ở hiện trường, không sợ có hung thủ trà trộn bên trong thật, sẽ ra tay với ngươi nữa ư."
Tô Án nhớ lại trước lúc hoàng đế rời đi đã bóp cánh tay hắn một cái, bèn nói: "Ta đoán là, hoàng gia muốn để ta điều tra vụ án này."
"Tra án?"
Tô Án gật đầu: "Mấy người không ở hiện trường đều có hiềm nghi, cần phải điều tra lần lượt.
Nhưng nếu tra hỏi từng người sẽ làm mất mặt quan viên, còn dễ tìm lời lẽ để ngụy biện.
Sắp xếp một gián điệp vào âm thầm thăm dò sẽ tốt hơn."
Chu Hạ Lâm cảm thấy có lý, nhưng chợt suy nghĩ lại, vẫn không vui, oán giận nói: "Ông ấy dùng ngươi làm gián điệp, lại không lo cho an nguy của ngươi! Tốt xấu gì cũng nên phái thị vệ âm thầm bảo vệ ngươi mới phải chứ, đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời!"
Tô Án vội vàng bịt miệng y: "Làm thần tử, sao có thể trách móc quân phụ chứ! Nếu có người thứ ba nghe thấy, để lộ tin tức, không sợ sẽ chọc cho hoàng gia nổi giận trách phạt hả?"
Chu Hạ Lâm không khách sáo mà gỡ tay hắn ra, "Ta đã quen ăn nói lung tung từ nhỏ, phụ hoàng sẽ không trở mặt với ta chỉ vì một câu nói đâu! Hơn nữa, trong phòng chỉ có ta với ngươi, người thứ ba ở đâu ra?"
Tô Án thở dài, khóe mắt bay lên nhìn xà ngang-- Tất nhiên ngồi trên giường sẽ không nhìn thấy, chỉ có thể cầu nguyện Thẩm Thất biết tiến lùi, đừng mơ mộng nắm đằng chuôi mà đi vuốt râu hùm của thái tử.
Dù là hổ con thì vẫn là hổ, vẫn có thể uống máu ăn thịt.
"Lời thật mất lòng, điện hạ không lọt tai thì thôi." Tô Án rút tay về, lạnh nhạt nói.
Chu Hạ Lâm sợ nhất là lúc hắn đột nhiên lạnh mặt, bèn nói liên hồi: "Ta nghe, ta nghe! Ăn nói làm việc cẩn thận, ta biết, các thái phó đã dạy."
Lúc này Tô Án mới cười, "Tiểu gia anh minh, biết ta có lòng tốt.
Lời riêng giữa ta và ngươi, tất nhiên ta sẽ không tiết lộ, nhưng nơi này chẳng bí mật gì, sợ bên cạnh có tai mắt, không thể không đề phòng."
Chu Hạ Lâm được hắn vừa đấm vừa xoa, chẳng còn chút lửa giận nào, kéo tay hắn: "Được được, Thanh Hà nói gì cũng đúng.
Vậy ngươi thấy việc hôm nay tiểu gia làm chứng cho ngươi có xem là lừa trời đất, che đạo nghĩa không? Có phải là phẩm hạnh mà trữ quân nên có không?"
Lời này khiến Tô Án không kịp trở tay, nghẹn họng một hồi.
Hắn thấy Chu Hạ Lâm đang mở to mắt, nét mặt nghiêm chỉnh, chân thành tìm kiếm đáp án, bỗng hơi áy náy, cảm thấy mình đã nuôi dưỡng hạt giống lệch lạc rồi.
Dù thái tử thiếu niên này có ham chơi thế nào, ngang ngược thế nào, thì vẫn có điều trân quý mà người khác không có, chính là một tấm lòng son.
"Bản thân điện hạ nghĩ thế nào?" Tô Án hỏi ngược lại.
Chu Hạ Lâm do dự một lát rồi đáp: "Làm chứng giả là sai, nhưng không thể không làm."
"Tại sao?"
"Ơ, thánh nhân làm việc, còn không câu nệ quy tắc..
Đúng, ta làm việc cũng không nên chịu trói buộc của tục lệ, chỉ cầu chính nghĩa, hỏi bản tâm.
Phương pháp làm chứng giả này là sai, nhưng lại bảo vệ được công lý chính nghĩa, không làm cho người trong sạch bị đổ oan, không để cho kẻ phạm tội trốn thoát.
Cũng tuân theo bản tâm của ta, bảo vệ Thanh Hà.
Do đó tuy có sai, nhưng ta không thể không làm, tuy gạt người, nhưng ta không thẹn với lòng."
Tô Án cảm khái: "Điện hạ trưởng thành rồi, đã có cách nghĩ và lập trường của chính mình, thần rất vui."
"Thật sao?" Chu Hạ Lâm hớn hở ra mặt, ngay sau đó chân mày lại cụp xuống, "Ta thấy giọng điệu này của ngươi thật kì cục..
Đã nói không được ra vẻ ông cụ non mà! Miệng thì nói ta trưởng thành rồi, nhưng trong lòng vẫn xem ta là trẻ con, hừ!"
Tô Án đã quen với sự thay đổi thất thường của y, cười nói: "Phải phải, thần nói năng vô lễ, không nên ỷ mình lớn tuổi hơn mà coi nhẹ điện hạ."
"Ngươi còn xưng 'thần', 'điện hạ' suốt kìa!" Chu Hạ Lâm nhào đến chọt lét ngay giữa eo hắn.
Tô Án rất sợ nhột, đặc biệt là bên eo và lòng bàn chân, bị hắn chọt lét cười không ngừng, vặn tới vặn lui, không cẩn thận đập phải mắt cá chân, vội cuống quít xin tha: "Không đùa nữa không đùa nữa! Chân ta đau!"
Chu Hạ Lâm ngừng lại ngay, nâng cẳng chân bị thương của hắn lên nhìn.
Lòng bàn chân để trần của Tô Án rơi vào tay y, lại nhột mất một lúc, duỗi không được co cũng chẳng xong, chẳng biết nên khóc hay cười: "Buông tay ra mau, không ngại bẩn à."
"Bẩn gì chứ, không phải ngươi mới tắm xong sao." Chu Hạ Lâm đặt bàn chân bị thương xuống, rồi kéo bàn chân lành lặn còn lại qua, nghiêng đầu quan sát, nhưng thấy mu bàn chân trắng nõn như ngọc, đường nét lòng bàn chân xinh đẹp, ngón chân ửng hồng, móng chân cũng có màu hồng căng đầy sáng bóng, giống như được khảm vỏ sò nhuộm màu hoa đào vậy.
Y nhớ đến quyển tạp thư phố chợ từng đọc, tự lẩm bẩm: "Nếu sơn màu đỏ tươi, rồi đeo thêm lắc vàng gắn lục lạc, không biết sẽ đẹp tới mức nào.."
Nụ cười của Tô Án cứng đờ, bỗng sinh ra sự kích động muốn đạp vào mặt y, đá nhóc con không nghiêm chỉnh này nằm bẹp ra đất.
Hắn còn làm thật luôn, chẳng qua vẫn e ngại thân phận của đối phương, nên không đạp vào mặt mà chỉ đạp vào ngực.
Thân trên của Chu Hạ Lâm ngửa ra sau, đầu đập vào cột giường, như tỉnh lại từ trong mơ, kêu lên: "Xin lỗi Thanh Hà, ta tuyệt đối không có ý sỉ nhục.." Đột nhiên phản ứng lại: Ta xin lỗi làm gì? Ta là thái tử, bậc cửu ngũ chí tôn tương lai, khen hắn đẹp, hắn không cảm kích mà còn muốn đá ta? Lật trời rồi!
"Sau này không được nói lời khốn nạn như vậy nữa! Nếu để người khác nghe được, sẽ vạch tội ngươi thân làm trữ quân mà chọc ghẹo thần tử, làm sao ngươi ngồi vững ở đông cung được nữa?" Tô Án chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Chu Hạ Lâm xoa gáy, bực mình bò dậy, nghe thấy chuột trên xà nhà lại đang ồn ào gặm gỗ, nên thẹn quá hóa giận, nhảy xuống giường: "Sào tre ở đâu? Ngay cả chuột cũng láo xược thế này, ta muốn đâm nó!"
Tô Án níu lấy đai lưng y, kéo về, không cười nữa: "Đường đường là thái tử đương triều, mà lại so đo với súc sinh, có mất thân phận không hả! Được rồi được rồi, để ta xoa cho ngươi, đừng giận nữa."
Nói xong thì xoa loạn lồng ngực Chu Hạ Lâm, xoa y thành một đám lau sậy trong gió luôn.
Chu Hạ Lâm lắc lư chóng mặt, nản lòng nói: "Thôi thôi, không so đo với nó! Ta cũng buồn ngủ rồi, tối nay nghỉ ngơi ở đây luôn, ngươi nằm đàng hoàng chút, đừng đá ta."
Tô Án từ chối ngay: "Nơi này không an toàn, ngươi nên về Ninh Phúc cung, tránh bị người khác phát hiện thái tử mất tích, mưu đồ gây rối."
Chu Hạ Lâm nói: "Chính vì không an toàn nên ta mới phải ở lại bảo vệ ngươi đó! Ngươi xem thường ta à? Sư phụ dạy võ từng nói thân thủ của ta đấu với năm bảy tên trai tráng cũng không thành vấn đề!"
Tô Án đỡ trán thở dài, còn muốn khuyên mấy câu nữa, thì lập tức lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Đã sắp hết giờ hợi rồi mà vẫn có khách tới thăm ư? Chu Hạ Lâm không vui: "Là ai? Trễ vậy rồi còn tới, chẳng có chút lịch sự nào."
Tô Án thầm nói ngươi mới đến mười phút trước, chẳng lẽ lịch sự hơn hắn chắc?
Lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp quen tai ngoài cửa: "Nếu Thanh Hà chưa ngủ, tại sao không mở cửa cho bổn vương? Chẳng lẽ đã quên lời hẹn?"
Chu Hạ Lâm lập tức nhảy dựng lên, đè thấp giọng hỏi gằn: "Lời hẹn? Hẹn gì? Các ngươi hẹn gặp đêm khuya ở đây là muốn làm gì?"
Tô Án bất lực nói với ra ngoài: "Tuy có hẹn, nhưng không phải tối nay, mà là sau bữa sáng ngày mai, vương gia tới trước giờ hẹn là có ý gì? Đêm khuya sắp ngủ, thứ lỗi cho hạ quan không tiện mở cửa."
"Các ngươi có hẹn thật này!" Chu Hạ Lâm dùng sức kéo hắn, "Hẹn gì đó? Ngươi nói rõ cho ta!"
Tô Án tóm lấy tay thái tử, giải thích: "Chính là chuyện tra án.
Hoàng thượng ra lệnh cho Dự vương ở lại Đông uyển, sau khi giải tán mọi người lại tìm y căn dặn gì đó.
Trước khi tới Sùng Chất điện vào lúc hoàng hôn, Dự vương đã tới tìm ta, kêu ta để ý lời nói hành động của những người khác, nếu có điểm kì lạ thì bẩm báo kịp thời, đừng hành động một mình."
Chu Hạ Lâm hừ lạnh: "Thúc ấy nói dễ nghe thật, sao không đợi tới giờ hẹn hãy gặp mặt, mà nửa đêm lại tới tận phòng tìm ngươi, rõ ràng là không có ý tốt.
Ta đã nghe nói từ lâu, vị tứ vương thúc này không phải người đàng hoàng gì, rất thích làm 'tri kỷ' với quan viên trẻ tuổi xinh đẹp, ngươi không được để ý tới thúc ấy!"
"Được được, ta không để ý, sẽ khuyên y đi ngay."
Tô Án đang muốn mở miệng từ chối khéo, thì Chu Hạ Lâm bỗng kéo ống tay áo hắn, đổi ý: "Không, ngươi cho thúc ấy vào đi.
Tiểu gia ta muốn xem thử rốt cuộc thúc ấy muốn làm gì ngươi! Nếu có hành động vô lễ, ta sẽ cáo trạng trước mặt phụ hoàng, khiến thúc ấy phải chịu khổ một trận!"
Y nói xong, nhìn ngó xung quanh, thấy trong góc phòng có một cái tủ đựng đồ bằng gỗ lê, cao bằng một người lớn.
Vóc người của thiếu niên không cao lắm, vừa vặn có thể trốn trong đó.
Chu Hạ Lâm không nói lời nào, mở cửa tủ ra chui vào, rồi ló đầu ra hùng dũng nói: "Ngươi cứ đi mở cửa.
Yên tâm, có tiểu gia bảo vệ, không sợ chịu thiệt!"
Cửa tủ được đóng chặt, Tô Án trừng tủ quần áo, thầm nói: Má nó đây lại là việc rách gì vậy! Xem nơi này của ta là đèn kéo quân à?
Dự vương bên kia lại gõ cửa.
Tô Án chỉ đành đi chầm chậm đến, mở cửa cho y, đón vào một cách buồn bực.
"Hạ quan vừa muốn nghỉ ngơi, phòng ốc thô sơ, nước trà cũng không có, thất lễ với vương gia rồi."
Dự vương không hề để tâm, nhìn quanh một vòng, cười nói: "Chỗ ngươi đầy cánh hoa và bọt nước, trên giường gối chăn lộn xộn, không giống nghỉ ngơi một mình, mà như mới làm loạn với người khác một trận vậy."
Tô Án nhếch khóe miệng, ngoài cười trong không cười: "Làm gì có ai khác, chỉ có mình ta thôi, vương gia cứ nói đùa."
Dự vương cúi đầu nhìn mắt cá chân để trần của hắn: "Bị thương à? Cần bổn vương sai người mời thái y không?"
"Cám ơn ý tốt của vương gia, không cần đâu, ta đã bôi thuốc, nghỉ ngơi một đêm là có thể đỡ hơn."
Dự vương thấy hắn nghiêm mặt, hỏi gì đáp nấy, chẳng có nửa lời thừa, tự nhiên cảm thấy tẻ nhạt, còn hơi buồn bực nữa, tự chọn một cái ghế tròn bên cạnh bàn ngồi xuống, rồi ra hiệu cho hắn ngồi.
"Tối nay bổn vương tới tìm ngươi, hung án chỉ là cái cớ, sự thật là vì chuyện ở tịnh xá hôm đó."
Tô Án nghe y nhắc đến tịnh xá, liền nhớ ra đã bị y dùng đai lưng trói trên giường, suýt nữa là bị chơi luôn, tự nhiên da đầu tê dại, hậm hực nói: "Vương gia không thể buông tha ta sao? Trong triều đường này không thiếu quan viên xinh đẹp trẻ tuổi, ta chỉ là cây bồ liễu ngang ngạnh mà thôi, không đáng để vương gia phí sức như vậy."
Dự vương quan sát hắn, khuôn mặt anh tuấn trong ánh nến dường như đang ẩn chứa tình ý vô hạn, ấm áp nói: "Bổn vương tới tìm ngươi để xin lỗi."
"?"
"Chuyện ở tịnh xá, là do ta mạo phạm trước, không nên đối xử với ngươi như vậy.
Từ sớm ta đã nói, loại chuyện này cần sự tình nguyện giữa hai bên, không thể dùng quyền uy mà cưỡng ép, nhưng ta lại nhất thời lỗ mãng, suýt nữa đã làm tổn thương ngươi.
Mong ngươi bỏ qua chuyện cũ, đừng cách xa ta ngoài ngàn dặm nữa, sau này chỉ làm bạn bè, thế nào?"
"..."
"Thanh Hà không tin bổn vương ư?"
Tô Án thầm nghĩ, ngươi còn tín dụng để tin à? Đã rớt xuống mức thấp nhất từ lâu rồi.
Miệng thì lười nhác trả lời: "Nếu vương gia đã nói như vậy, hạ quan cũng chỉ có thể chấp nhận.
Không cần nhắc tới việc xin lỗi nữa, sau này đừng trêu chọc hạ quan là được."
Dự vương cười nói: "Như thế nào mới xem là trêu chọc? Tìm ngươi đánh cờ, uống rượu, cưỡi ngựa thưởng hoa, không xem là trêu đùa chứ?"
Trong tủ áo ở góc phòng khẽ vang lên mấy tiếng lạch cạch, giống như có người đang nghiến răng.
"Là ai!" Dự vương lập tức quay đầu lại, thẳng lưng lên, cơ bắp toàn thân dưới lớp vải siết chặt, bàn tay đặt trên mặt bàn nắm thành quyền, hệt như một thanh trường thương sắp đâm ra bất cứ lúc nào.
Tô Án không nhìn thấy ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén của y, chỉ lo tiểu thái tử sắp gây rối, vội che đậy: "Lại đang cắn gỗ rồi.
Tiểu Nam viện này cái gì cũng tốt, chẳng qua ít người lui tới nên nhiều chuột.
Lát nữa ta lấy sào tre gõ là sẽ chạy mất, không sao đâu."
Dự vương nghi ngờ nhìn tủ áo vài lần, ánh mắt từ tủ áo dời đến mũ sa nội thị dúm dó trên sàn nhà trước giường, không có biểu cảm gì: "Hung thủ vẫn chưa bị bắt, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn.
Người lo xa nghĩ rộng như hoàng huynh mà lại sơ suất điểm này, không sắp xếp thị vệ đắc lực âm thầm bảo vệ ngươi."
Tô Án nghe ra ý quan tâm trong lời lẽ của y khá chân thành, trên mặt mới có nụ cười, "Không sao, ta sẽ cẩn thận.
Hơn nữa, chưa chắc hung thủ nằm trong bảy người này."
"Sao lại nói vậy? Thanh Hà đã phát hiện ra gì sao?"
"Chưa nói tới Phụng An hầu, ông ta ở Hồng Khánh điện một mình, ta vẫn chưa gặp được.
Sáu người còn lại, trạng nguyên lang khí khái, có phong phạm thời Ngụy Tấn, không giống người âm hiểm.
Thám hoa lang phiêu dật xuất trần, không hề để tâm tới chuyện phàm tục, lại còn gặp khó khăn khi giao tiếp với người khác..
Ơ, là kẻ không thích gặp gỡ, thật sự hạ quan khó lòng tưởng tượng được tình cảnh y ra tay tàn độc với Diệp lang trung."
Giả ngự sử nói năng cay nghiệt, từng dâng tấu vạch tội đông cung và ta.
Con trai ruột của Lưu thiếu chiêm sự vốn sắp thăng chức Hộ bộ lang trung, lại bị Diệp lang trung cướp mất.
Hai người này đều chỉ trích đối phương có động cơ gϊếŧ người, nhưng ta thấy tâm tư bọn họ đều thể hiện ra ngoài, cũng không giống kiểu người có lòng dạ kín kẽ.
Nếu là hung thủ thật, sao phải ồn ào trước mặt mọi người, thu hút sự chú ý chứ? "
" Còn có hai vị quan viên rất lạ mặt, ta còn chẳng nhớ tên nữa.
"
Dự vương nhắc nhở hắn:" Là tả hữu thiếu khanh của Hồng Lư tự quản việc tiếp khách, tòng ngũ ngẩm.
"
Tô Án gật đầu rồi nói tiếp:" Hai người này có mối quan hệ tốt, tụ lại một chỗ thì thầm to nhỏ, ta nghe thấy là đang cằn nhằn, oán trách Phụng An hầu bá chiếm điện mới, còn oán trách Tiểu Nam viện cơm nước đạm bạc, phòng ốc sơ sài, đầu thừa đuôi thẹo như phụ nhân ngoài chợ vậy.
Tóm lại, không thô tục thì chính là giả tạo.
"
Dự vương nhướng mày:" Ý ngươi là có thể hai người này chẳng biết gì thật, cũng có thể là cố ý giả vờ không biết gì? "
" Không chắc, nhưng hình như hai người bọn họ không có động cơ gây án.
Ta cũng chỉ mới tiếp xúc sơ sơ những tình huống này trong bữa tối, những việc khác vẫn phải đợi điều tra thêm.
"
Tô Án nói xong, đứng dậy chắp tay:" Hiện giờ chỉ có được những thông tin này, nếu ngày mai có phát hiện mới, ta sẽ báo cho vương gia sau.
Ta mệt mỏi cả ngày, thật sự quá buồn ngủ, giờ chỉ muốn đi ngủ, mong vương gia thứ cho sự vô lễ của ta.
"
Dự vương thấy hắn đi lại bất tiện, cũng đứng dậy, muốn đỡ hắn.
Lần này y vốn có ý tốt, nhưng Tô Án một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lo lắng y lại muốn cợt nhả, nên liên tục lùi về sau, không cẩn thận đụng phải cái bàn sơn mài đỏ cạnh bậc cửa sổ.
* * * Lần thứ ba trong hôm nay! Ông trời chết bầm, ta chơi chết con mẹ ngươi! Trước khi ngã sấp mặt, Tô Án thật sự không nhịn nổi nữa, giận dữ giơ ngón giữa lên trời.
Dự vương vượt lên trước một bước, giơ tay ra ôm eo hắn, vừa hay làm ra tư thế ôm trăng trong lòng.
Tô Án la lên:" Vương gia buông ta ra! "
Dự vương chọc ghẹo:" Không buông được, chẳng lẽ ngươi muốn nằm đo đất à? "
Cửa tủ áo trong góc phòng bị đập mạnh ra, thái tử vô cùng tức giận nhảy ra ngoài, xông nhanh đến mắng:" Tiểu gia lo thúc sắp gây chuyện đó! Tứ vương thúc, thúc già rồi mà chẳng biết sửa đổi gì cả, bọn ta sẽ tới trước mặt phụ hoàng nói lý lẽ, xem cợt nhả triều thần là tội gì! "
Dự vương quay đầu nhìn thái tử, không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, mà lại chê cười:" Cô vương mới hai bảy tuổi, đang tuổi thanh xuân, không xem là già.
Nếu giảm thêm nửa số tuổi, con nít con nôi, nhưng quá già dặn, chẳng có thú vui gì, giống như so sánh hoa rêu với mẫu đơn xinh đẹp vậy.
"
Thái tử mười bốn tuổi tức muốn bốc khói, quát lên:" Vô sỉ! Mất mặt! Thúc mà được xem là mẫu đơn gì! Tiểu gia ta không phải là hoa rêu! "
Tô Án hít thở sâu, đứng vững lại, đẩy Dự vương ra, đi cà nhắc đến mở cửa, sau đó đứng bên ngoài, ngoắc tay:" Hai vị điện hạ tới đây, ta có lời muốn nói.
"
Dự vương và thái tử nhìn hắn một cách nghi hoặc.
Tô Án nở nụ cười xinh đẹp:" Tới đây đi.
"
Thái tử choáng váng bước đến đầu tiên, Dự vương cười phụt một tiếng, rồi cũng theo sát phía sau.
Tô Án mỗi tay kéo một người, đặt tay của hai người lên nhau, chân thành nói:" Sao hai người không tương ái tương sát, hòng bỏ qua cho ta chứ! "
Nói xong thì nhanh chóng đi vào phòng, đóng cửa khóa trái, cài liền ba lần then.
Dự vương và thái tử ngây người dưới mái hiên, nhìn nhau một cái, rồi đột ngột rút tay về.
Thái tử giận dữ:" Thúc cứ đợi đó! Ta nhất định sẽ mách tội! "
Dự vương trả lời mà mặt không đổi sắc:" Nghe theo người hết.
"
Tô Án tựa lưng vào cánh cửa, thở dài:" Mệt tim quá..
cảm thấy sẽ không yêu nổi nữa.
"
Một bóng người trên xà nhà bỗng treo ngược, đầu chúi xuống, nói với hắn:" Ngươi yêu ta đi, ta không phiền phức như bọn họ.
"
Tô Án giận dữ mở cửa sổ:" Thiên hộ đại nhân, mời ngươi -- cút!".