Sau khi từ chối khéo ý tốt của Thôi Cẩm Bình, Tô Án chầm chậm đi về phòng mình, giữa đường còn rẽ hướng đi tìm Vân Tiển một chuyến, hẹn y giờ Tý đêm nay cùng vào rừng để đào hố.
Vân Tiển lo cho vết thương của hắn, muốn đi một mình, nhưng Tô Án rất kiên quyết, nên chỉ đành theo ý hắn.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, vốn cho rằng lại phải thay phiên dùng nước nóng, không ngờ chỉ trong thời gian một chung trà, các vật dụng tắm gội như thùng tắm, nước nóng, xà phòng thơm đều được chuẩn bị đủ, nghe ra ý trong lời nói của nội thị đưa nước, sự lĩnh hội ý chỉ của Đông cung đối với Tiểu Nam viện là học một biết mười, quyết tâm phục vụ, muốn hầu hạ "người nổi tiếng đi theo tiểu gia" là hắn thật thoải mái.
Nếu đã là phúc lợi trá hình, thì cứ yên tâm mà hưởng thụ thôi, Tô Án thoải mái tắm rửa, mặc áo trong và quần thun trắng vào, để chân trần leo lên giường tìm hộp thuốc.
Về cơ bản mắt cá đã không còn gì đáng ngại, bôi thuốc thêm hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn.
Tô Án cầm hộp thuốc, tự nhiên nghĩ đến Ngô Danh, nhớ đến việc y ôm quyết tâm "tuy cửu tử nhất sinh nhưng không hối hận" mà đi hành thích Vệ Tuấn, không biết giờ đang ở nơi nào, có an toàn hay không.
Nếu y ra tay, thì dù Vệ Tuấn chết hay sống, Hồng Khánh điện ắt sẽ náo loạn, Tiểu Nam viện bên này cũng không thể không có chút tin tức nào lọt vào, đám cung nhân và thị vệ sẽ tán gẫu vài câu.
Vậy xem ra chỉ có một khả năng, chính là sự nhắc nhở của hắn trước đó có hiệu quả.
Ngô Danh ý thức được bên cạnh Vệ Tuấn đã được bố trí cạm bẫy mắt thường khó thấy, nên không vội ra tay, mà ẩn mình trong chỗ tối, tìm kiếm thời cơ một đòn gϊếŧ chết.
Hi vọng Ngô Danh đừng dễ dàng dấn thân vào hiểm nguy, có thể nhẫn nại chờ đợi đến ngày hắn lật đổ Vệ Tuấn..
Tô Án thở dài, lại nghĩ đến thiên hộ Thẩm Thất.
Cũng không biết việc Thẩm Thất xử lý sát thủ mà Phùng Khứ Ô phái đến gϊếŧ hắn có thể qua mặt mọi người không, sau khi trở về có bị cấp trên trách phạt không, thậm chí--
"Những thủ đoạn khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong trong chiếu ngục, ta rõ hơn ai hết, chỉ sợ tới lúc đó, còn thảm thiết hơn bất kì ai."
Lời như bên tai, hắn không dám tưởng tượng.
Nếu Thẩm Thất gặp không may vì cứu hắn, vậy thì hắn sẽ áy náy trong lòng cả đời, thương nhớ khó yên.
"..
Ngô Danh, Thẩm Thất, các ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện." Tô Án lẩm bẩm một mình.
Một âm thanh trên xà nhà âm trầm bay đến: "Có thể được Tô đại nhân nhớ nhung, ti chức rất cảm động.
Chẳng qua ti chức khinh thường bị nhắc chung với hạng giặc cỏ liều mạng, mong Tô đại nhân chỉ chuyên tâm nhớ nhung một mình ta là được, không cần quan tâm loại có tiếng mà không có miếng kia."
Tô Án hết hồn, ló đầu ra nhìn lên nhìn từ mép giường, không phải Thẩm Thất thì là ai, đang ăn mặc như thị vệ, hắn không kìm được mà nghiến răng: "Tự ý vào phòng ngủ của người ta, chẳng thèm gõ cửa, còn không thấy ngại mà mắng người khác là giặc cỏ, tên lưu manh nhà ngươi còn chẳng bằng giặc cỏ nữa kìa!"
Thẩm Thất cười ha ha mấy tiếng, khom người nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước giường hắn, hoạt động cánh tay.
Tô Án sinh ra cảm giác chẳng lành: "Ngươi chui vào từ lúc nào? Không phải là.." Trước khi ta cởi y phục đó chứ?
Thẩm Thất nhướng mày, xem như ngầm thừa nhận.
"Má nó tên cuồng nhìn lén! Giữ chút thể diện được không?" Tô Án cầm cái gối tre cứng lên nện y.
Thẩm Thất dễ dàng đón được, dứt khoát quán triệt hoàn toàn sự mất thể diện, ngồi xuống bên mép giường, tóm lấy cẳng chân Tô Án, rồi móc hộp thuốc trong tay hắn đi mất.
Tô Án càng nghĩ càng cảm thấy sởn tóc gáy, truy hỏi: "Không phải ngươi vẫn luôn theo dõi ta thế này đó chứ? Nhà ta thì sao, có sắp xếp tai mắt không?"
Thật ra hắn cũng biết, chức năng thường ngày của Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ti, ngoài tuần tra, truy bắt và thẩm vấn phạm nhân ra, thì chắc cũng hay giám sát quần thần, nhưng khi cách điều tra việc xấu này rơi xuống đầu mình thật, mới nghĩ thôi mà da gà đã nổi lên hết rồi.
Thẩm Thất vừa bôi thuốc cho hắn, giúp lưu thông máu, vừa nhịn cười mà đáp: "Với vài đầy tớ tạp dịch của nhà ngươi, đếm đủ trong một bàn tay, thì sắp xếp tai mắt kiểu gì.
Ta lo cho an toàn của ngươi, nên mới sai hai hiệu úy đi lại gần nhà ngươi, để ý động tĩnh, lỡ như có gì bất trắc, thì cũng có thể giúp đỡ kịp thời."
"Nói thì dễ nghe lắm, phái người nằm sấp trên mái nhà chứ gì? Sai người rút mau, nếu không ta sẽ ném pháo lên mái nhà."
"Yên tâm đi, không nhìn trộm sự riêng tư trong phòng ngươi đâu, chỉ canh giữ bên ngoài cửa thôi."
"Muốn gác cửa chẳng lẽ ta không biết nuôi chó à?"
Sắc mặt Thẩm Thất lập tức sa sầm, trong sự lạnh lẽo mang theo vẻ hung tợn: "Lời này quá khó nghe.
Đường đường là Cẩm Y Vệ, cầm đầu thân binh, chẳng lẽ trong mắt ngươi còn không bằng chó ư?"
Tô Án không sợ y, nhưng cũng không muốn đắc tội y, bèn hỏi: "Ai mà chịu nổi việc sau lưng mình luôn có một đôi mắt dõi theo chứ? Nghĩ thôi đã thấy hãi hùng.
Đại sư ngươi pháp thuật cao cường, mau thu thần thông về đi, đừng bảo vệ ta cả ngày lẫn đêm như vậy nữa, thật sự ăn không tiêu.
Lỡ như có chuyện thật, thì ta tới quý tự dâng hương cầu bái, được không?"
Mặt Thẩm Thất âm trầm, cười nói: "Người khác cầu xin ta trông nom chút ít, ra bạc rồi còn phải xem tâm trạng ta, chỉ mỗi ngươi là không biết tốt xấu.
Sao, dùng lừa trọc để trêu đùa, là chê ta quá cứng nhắc, nên lần này muốn tu thiền vui vẻ à?"
Tô Án nghe y nói chưa đến ba câu đã buông lời thô tục, nghĩ đến việc tối qua mình suýt bị trúng chiêu mà chẳng hiểu ra sao, xém tí nữa là súng cướp cò, gần như hai người đã đến bước tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối mặt nhau rồi, tự nhiên bối rối đến mức da đầu tê dại, vội cuống quít rụt chân về, đuổi khách: "Ta buồn ngủ rồi, mời thiên hộ đại nhân tự nhiên."
Thẩm Thất nghiêng người cởϊ áσ hắn.
"Ngươi..
ngươi làm gì đó!"
"Tô đại nhân bảo ta tự nhiên mà."
Tô Án vật lộn với y để bảo vệ vạt áo, nổi giận nói: "Ta đang đuổi khéo ngươi đó!"
Thẩm Thất cười lớn, lột sạch thân trên của hắn, rồi móc ra một cái giáp mềm cực kì mỏng nhẹ dẻo dai từ trong ngực áo, "Mặc cái giáp mềm kim tơ này sát người, có thể ngăn cản đao thương, trừ khi đối phương có võ công thượng thừa, nếu không sẽ không phá được dễ dàng.
Ngươi dính vào hung án, lại không có ai bảo vệ, nên mặc nó để đề phòng bất trắc thì hơn."
Tô Án để mặc đối phương mặc vào cho mình, cảm thấy khá thần kì-- Áo chống đạn Kevla của cổ đại ư? Có tác dụng không vậy.
"Giáp mềm này từ đâu mà có?"
"Tịch thu tài sản mà có đó." Thẩm Thất nói một cách qua loa, không muốn cho Tô Án biết, đây là của một đồng tri Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ti, lúc tịch thu tài sản phủ võ tướng đã lén lút giữ lại bảo vật, giấu trong mật thất nhà mình, hôm nay bị y lặng lẽ trộm ra, vì vậy mà suýt nữa đã bị trúng tên độc từ cơ quan bắn ra.
Tô Án sờ lồng ngực, đụng vào giáp mềm thấy mát lạnh, trong cứng có dẻo, chất liệu vừa giống kim loại vừa giống da, đang hiện ra ánh sáng nhạt, đường vân đan xen cực kì tinh tế, làn da bên dưới không lộ ra chút nào, không biết rốt cuộc là được chế tạo từ loại bảo vật trời đất nào.
Thẩm Thất cho rằng y lại phạm phải bệnh ưa sạch sẽ của người đọc sách, bèn an ủi: "Ta đã rửa sạch rồi, không dơ đâu."
Tô Án mặc áo ngủ vào, hoạt động như thường, cách một lớp vải cũng không nhìn ra bên trong có chứa càn khôn, hài lòng nói: "Đa tạ thiên hộ đại nhân.
Đợi sau khi ta ra khỏi Tiểu Nam viện này, sẽ trả lại chung với đai lưng cho ngươi."
Khóe miệng Thẩm Thất nở nụ cười tà ác: "Lời nói suông, một tiếng cám ơn là xong à? Ngươi lấy gì để cám ơn ta?"
Tô Án cười mỉa: "Ngươi vừa ý món gì trong nhà ta thì cứ tùy tiện lấy đi, không cần trả."
Thẩm Thất giễu cợt: "Nghe nói Tô tri phủ là một thanh quan, ngay cả tiền mua sản nghiệp cho con trai ở kinh thành cũng không chuẩn bị đủ.
Tiểu viện ở phường Hoàng Hoa của ngươi là dùng hai trăm lượng bạc do hoàng gia thưởng để mua, chính là một cái vỏ rỗng, ta có thể vừa ý món gì?"
Cái bánh mà Tô Án vẽ ra đã bị đối phương vạch trần, chỉ đành xòe tay ra: "Vậy thì ta chẳng có tài sản gì thật, mong thiên hộ đại nhân rộng lòng bỏ qua."
"Nếu đã như vậy, nói suông thì nói suông đi, ta miễn cưỡng nhận vậy." Thẩm Thất nói xong thì ôm lấy Tô Án, liếm miệng hắn thật.
Lưng Tô Án đang dựa trên thanh chắn bằng gỗ cứng ngay cổng tròn của giường, vì đang mặc giáp mềm nên không cảm thấy bị cấn, chỉ cảm thấy chắc chắn rằng Thẩm thiên hộ cầm tinh con chó, rất thích dùng miệng cắn người.
Lần đầu bị người cùng giới cưỡng hôn hắn còn cảm thấy buồn nôn khó chịu, lần thứ hai thì ngột ngạt hụt hơi, lần thứ ba thì đầu óc mơ hồ, mà lần thứ tư hay thứ năm này..
hình như hắn tê liệt rồi.
Hắn nhớ mang máng, khi hôn bạn gái ở kiếp trước, luôn có vị son môi dinh dính, cũng không khó nuốt, chỉ là chưa đủ tươi mát, mà xen lẫn với các loại hương liệu sáp ong, chiết xuất sắc tố và hóa chất, thơm thì thơm thật nhưng lại quá nồng.
Đương nhiên lúc đang ngọt ngào thì cũng chẳng để ý những thứ này, hôn trộm một cái tim đã đập như đánh trống.
Nhưng bây giờ nhớ lại, sau khi bỏ lớp filter kíƈɦ ŧìиɦ do tác dụng của adrenaline và tuyến thượng thận kia đi, thì dường như cũng chẳng để lại ấn tượng sâu sắc nào cả.
Thẩm Thất hôn rất hăng say, bỗng phát hiện đối phương không làm ra bất kì hành động phản kháng nào, không phải ngầm cho phép và dung túng, mà là đang lơ đãng, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Ngươi-- vậy mà ngươi lại thất thần!"
Chẳng lẽ kỹ thuật hôn của y kém như vậy, ngay cả một thiếu niên không hiểu phong nguyệt cũng thờ ơ? Thẩm thiên hộ thẹn quá hóa giận, đang muốn thừa cơ mà phát tác, làm người ta luôn, thì lại nghe Tô Án ngơ ngác hỏi: "Có mùi vị gì?"
"?"
"Ta có mùi vị gì, sao ngươi lại hôn hăng say đến vậy?"
Thẩm Thất chợt ngây người, rồi cười phá lên: "Nói sao đây..
chắc là vị mật hoa đoạn."
Mật hoa đoạn còn có tên là "đoạn thụ tuyết", có màu trắng sữa, mùi thơm ngào ngạt, tươi mát ngọt ngào, vị ngọt kéo dài.
Tô Án liếm môi, không hề nếm được vị ngọt gì, lắc đầu nói: "Nói bậy."
Thẩm Thất thật sự không nói bậy.
Lúc cưỡng hôn Tô Án trong chiếu ngục, y hoảng hốt nhớ đến chuyện hồi nhỏ bị bệnh, mẫu thân dỗ y uống thuốc xong, sẽ dùng mật hoa đoạn pha với một muỗng nước, để giải vị đắng trong miệng y.
Vị ngọt này vương vấn nơi đầu lưỡi, dường như tất cả vị đắng phải uống trước đó đều được đền bù, đều rất xứng đáng vậy.
Tiếc là đối với mẫu thân, đứa con trai là y lại không phải sự đền bù xứng đáng, không chống lại được khổ nạn đao gió kiếm tuyết của nhân gian, nên mới khiến bà nhẫn tâm bỏ rơi con nhỏ, vào nửa đêm, một mảnh vải trắng trước cửa phòng, buông tay rời khỏi thế gian..
Tô Án thấy môi Thẩm Thất mím lại thành hình lưỡi đao rất đau đớn, sát khí bùng lên trong mắt, ngón tay gập chặt như sắp xé rách tấm chăn bằng sa tanh, tình trạng chưa từng có bao giờ, kinh ngạc trong lòng, buộc phải thốt lên: "Thiên hộ đại nhân?"
Gọi vài tiếng liền, Thẩm Thất mới hoàn hồn lại.
Tô Án hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao, nhớ vài chuyện xưa mà thôi." Nét mặt Thẩm Thất lập tức khôi phục như thường, đưa tay ra rồi dùng ngón tay vuốt ve khóe môi Tô Án, lười nhác nói, "Đừng gọi thiên hộ đại nhân nữa, gọi ta thất lang đi."
"..
Ta không muốn gọi."
"Nhưng ta muốn nghe."
Tô Án quay mặt đi, gạt ngón tay y ra, muốn xuống giường mặc áo ngoài vào.
Thẩm Thất kéo hắn vào lòng với động tác thô bạo, kéo lưng quần mà uy hϊếp: "Gọi! Nếu không sẽ cưỡng ép ngươi."
Tô Án tức mà cười ra tiếng: "Đúng là không cần mặt mũi thật.
Ngươi không cần, ta cũng không cần, sẽ ra ngoài gọi người bằng bất cứ giá nào."
Thẩm Thất gác cằm lên đầu vai hắn, không nhúc nhích.
Tô Án cảm giác được tâm tình đối phương rất tệ, vùng vẫy vài lần, không vùng ra được, chỉ đành thở dài, thầm nghĩ dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào, thôi cứ chiều theo y một lát đi, xem như là quà đáp lễ cho cái giáp mềm kia.
"Thanh Hà, ngươi gọi một tiếng thôi, được không?" Thẩm Thất thì thầm bên vành tai hắn.
Tô Án phát hiện ra âm thanh của nam nhân này một khi lột bỏ giọng điệu hung ác, thì sẽ vô tình lộ ra sự cô độc lẻ loi, có thể nói ra yêu cầu vô lý một cách khẩn thiết, dường như nếu ngươi không chấp nhận, thì y sẽ như kim loại bị nung chảy vậy.
"Thiên hộ đại nhân xếp thứ bảy trong nhà, người gọi ngươi như vậy từ nhỏ tới lớn nhiều rồi, tại sao cứ bắt ta phải gọi một tiếng?"
"Không giống, ta chỉ muốn nghe ngươi gọi..
Còn không mau gọi, ta sẽ cưỡng ép ngươi thật đấy!"
Thẩm Thất vừa đấm vừa xoa, Tô Án chẳng biết làm sao, gọi một cách khô khan: "Thất lang."
Cơ thể Thẩm Thất hơi run rẩy, y nói: "Gọi thêm lần nữa."
Vạn sự khởi đầu nan, đã bắt đầu rồi, thì như con đê bị vỡ ra một lỗ nhỏ, từ đó phát triển mạnh mẽ.
"Thất lang."
"Gọi một tiếng nữa."
"..
Thất lang, Thất lang, Thất lang, ba tiếng rồi, được chưa?" Tô Án nổi giận, "Buông tay, chân ta bị đè tê mất rồi."
Lúc này Thẩm Thất mới buông tay ra, nhìn hắn mang giày và mặc áo dài màu xanh vào, buộc ngọc quan sừng tê giác lên, cả người vừa chỉnh tề vừa khiêm tốn.
"Nửa đêm sao còn ăn mặc để ra ngoài?" Thẩm Thất hỏi.
Tô Án nghĩ một lát, cảm thấy không cần thiết phải giấu y chuyện này, bèn nói: "Phát hiện ra một chỗ kì quặc, hẹn người ta giờ Tý đêm nay đi thăm dò."
Thẩm Thất nhíu mày: "Cứ phải là đêm nay à? Đổi qua ngày mai thì thế nào, ta đi với ngươi.
Đêm nay Phùng Khứ Ô gọi ta về Bắc Trấn Phủ Ti, e là không kịp quay về vào giờ Tý."
"Không sao, ngươi làm việc của ngươi đi.
Ta chỉ đi dạo trong Tiểu Nam viện này thôi, có người cùng tuổi đi chung, rất an toàn." Tô Án thay đổi luồng suy nghĩ, tự nhiên sắc mặt hơi đổi, "Đêm hôm khuya khoắt Phùng Khứ Ô gọi ngươi đi làm gì? Cẩn thận hắn ra tay với ngươi đó! Hay là ngươi đừng về nữa, tránh mũi nhọn trước, đợi sau khi ta ra khỏi đây, sẽ giúp ngươi mưu tính đường lui khác."
Thẩm Thất không lo lắng cho mình, ngược lại còn âm thầm vui mừng: "Ngươi không chỉ lo lắng cho ta, mà còn muốn tốn công giúp ta vạch mưu sao?"
"Nghĩ gì đó!" Tô Án trực tiếp gào rách sự suy diễn trong lòng y, liếc mắt, "Ta đang báo ơn, trả lại ân tình ngươi cứu ta lúc phạt trượng."
Thẩm Thất cảm thấy lúc hắn liếc mắt cũng rất đẹp, cười giễu: "Sao không lấy thân báo đáp? Sau này đừng nói là che chở cho ngươi, mà bán mạng luôn ta cũng chịu."
Tô Án bị thiên hộ Cẩm Y Vệ nóng đầu này quấn lấy không yên, khoát tay tiễn khách: "Được rồi được rồi, ngươi muốn đi thì đi mau, nhớ sắp xếp ổn thỏa trước, đỡ phải trở tay không kịp.".