Quyền Thần Tái Thế


Tô Án ngồi xe ngựa, từ Đông uyển về thẳng nhà, vừa vào cổng đã thấy hai đầy tớ đang mỏi mắt mong chờ nhào đến.
Tính tình của Tô Tiểu Bắc trầm ổn hơn, tiến lên đỡ hắn.
Vành mắt Tô Tiểu Kinh ngân ngấn nước, nói giọng nghẹn ngào: "Đại nhân đã nói chỉ đi ngắm vườn với thánh thượng, chiều hôm đó sẽ trở về, kết quả là im hơi lặng tiếng biến mất ba ngày ba đêm, thư từ cũng đứt đoạn, dọa tiểu nhân sợ muốn chết.

Thường nói gần vua như gần cọp, lỡ như--"
"Không được nói bậy trước mặt đại nhân." Tô Tiểu Bắc lên tiếng nhắc nhở.
Tô Án trêu đùa: "Ngươi sợ cái gì, sợ ta bị cọp ăn mất à?"
Tô Tiểu Kinh lau nước mắt: "Gia đình tiểu nhân, vì có liên quan tới một vụ án lớn mười mấy năm trước nên mới bị lật đổ chỉ trong một đêm, lúc đó ta vẫn chưa ra đời, mà đã kí vào khế ước bán thân khi còn trong bụng mẹ.

Nghe nói vụ án năm đó là ý chỉ do thánh thượng ban xuống, tiểu nhân rất sợ, đại nhân tuyệt đối phải bình an, đừng chọc giận thánh thượng.."
Tô Tiểu Bắc nghe hắn càng nói càng chẳng ra làm sao, bèn quở trách: "Tất nhiên đại nhân sẽ bình an thuận lợi, im cái miệng quạ đen của ngươi đi!"
Tô Án vỗ vỗ cánh tay hắn, rồi đưa tay ra sờ đầu Tô Tiểu Kinh: "Được rồi, đừng nói nữa, đi nấu nước đi, ta muốn tắm rửa thay đồ."
Tô Tiểu Bắc ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn, kinh ngạc hỏi: "Đại nhân bị thương ư?"
Tô Án nói: "Bị rạch vài nhát, vết thương ngoài da thôi, không sao đâu."
"Miệng vết thương không thể dính nước, trời đang nóng dần, phải chú ý hơn chút, chỉ nên lau người thôi."
Dưới sự kiên trì của tiểu quản gia, cuối cùng Tô Án không thể ngâm mình được, hai người hầu hạ hắn dùng nước nóng lau người cho xong chuyện.
Tối qua từ thân thể đến tinh thần của hắn đều trải qua quá nhiều biến cố, còn đang bị thương nữa, mệt mỏi chẳng muốn ăn, chỉ dùng một chén cháo táo đỏ nhỏ, rồi nằm xuống ngủ luôn.
Ngủ sớm quá, nên dậy cũng sớm, gà mới gáy đã dậy rồi, trời vẫn chưa sáng.

Tô Án cảm thấy cả người sảng khoái hơn nhiều, xuống giường muốn hít thở không khí tươi mới, vừa đẩy cửa sổ ra đã bị dọa hết hồn.
Một nam nhân áo xanh đội mũ nồi đang ngồi xổm dưới khung cửa sổ, tuổi chừng hai mươi, tướng mạo bình thường.
Tô Án cảnh giác kêu lên: "Ai đó! Lén lút xông vào nhà dân, ta phải báo quan!"
Thanh niên thấy cuối cùng hắn cũng lộ mặt, thở phào một hơi, đứng dậy nói: "Tô đại nhân chớ hiểu lầm, tiểu nhân là thám tử của Bắc Trấn Phủ Ti, tên là Cao Sóc."
Tô Án nhướng mày: "Vị hay nằm sấp trên mái nhà nhà ta đó à?"
Thanh niên hơi lúng túng: "Tiểu nhân cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi, mong đại nhân thứ lỗi."
Tô Án nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Hôm nay sao không nằm trên mái nhà, mà lại đổi qua ngồi xổm dưới cửa sổ vậy?"
"Phụng lệnh của thiên hộ đại nhân, giao vật này cho Tô đại nhân." Cao Sóc nói xong, dâng một hộp gỗ khảm xà cừ đen nhánh chừng một thước vuông đến trước mặt Tô Án.

Tô Án nhận lấy, loáng thoáng cảm nhận được hơi lạnh tràn ra từ bên trong hộp, không biết là vật gì.
"Còn cái này nữa." Cao Sóc lại lấy ra một bức thư được niêm phong kín từ trong ngực áo, "Thiên hộ ra lệnh cho tiểu nhân ngồi ở đây chờ đại nhân về phủ, nói là phải nhanh chóng chuyển giao, nhưng lại đặc biệt dặn dò không được làm phiền đại nhân nghỉ ngơi, buộc phải đợi lúc đại nhân khỏe lại.

Tiểu nhân đã ngồi xổm nửa buổi tối, bản thân mình thì chờ được, nhưng chỉ sợ cái hộp tường sương này không đợi nổi, đồ bên trong sắp hỏng."
Tường sương? Tô Án mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong vẫn còn một hộp sắt nhỏ hơn, giữa hai cái hộp đổ đầy nước có màu trắng đục, tỏa ra hơi lạnh.

Hắn chợt hiểu ra, tường sương là kali nitrat, gặp nước sẽ hấp nhiệt, dùng để ướp lạnh và giữ độ tươi mới cho vật bên trong hộp.
Hắn lấy hộp sắt nhỏ ra rồi mở nắp, bất ngờ nhìn thấy một đoạn lưỡi bị cắt đứt.
Mặt cắt của đầu lưỡi nát bét, không giống như bị dao sắc cắt xuống, vết máu đang đông lại, vật thể đã đổi màu, nhưng vẫn chưa nát rữa, chắc hẳn vẫn luôn được niêm phong trong khối băng mấy ngày nay.
Tô Án chịu đựng sự buồn nôn mà đóng nắp lại, lẩm bẩm: "Thẩm Thất đang phát điên gì vậy?"
Hắn muốn trả cái hộp lại cho Cao Sóc rồi nói, ném lại lên mặt Thẩm thiên hộ nhà các ngươi cho ta! Nhưng nghĩ lại, Thẩm Thất không phải người thích làm việc ác, chắc chắn hành vi này có ý khác.

Thế là lại cẩn thận mở niêm phong trên thư, lấy ra hai tờ giấy được xếp gọn trong đó.
Một tờ là bản khai nhận tội loang lổ vết máu, vết máu đã biến thành màu nâu sậm, ít nhất đã bắn lên khoảng ba ngày trước.

Tô Án nhíu mày, đọc kĩ từng chữ, phát hiện nội dung đại khái là khai nhận bản thân đã tham ô nhận hối lộ, kết bè kết phái, còn dính líu đến Lý Thừa Phong – Các lão đương triều kiêm Lại bộ thượng thư, nơi đóng dấu chấp thuận phía cuối không có chữ ký, mà lại có một dấu tay dính máu.
Tô Án chợt ý thức được-- Đây là bản khai nhận tội của Trác Tế Tửu, lão sư hời của hắn!
Đoạn lưỡi kia, chẳng lẽ cũng là của Trác Tế Tửu ư? Đầu lưỡi bị cắn đứt rồi, người còn sống được sao?
Tô Án vội vàng mở tờ giấy thứ hai ra, là một mẩu ghi chú, chữ viết bên trên rất cẩu thả:
"Mùng bốn tháng năm, Trác Kỳ chết trên công đường do cắn lưỡi tự vẫn, di ngôn là 'muốn hỏi tội gì, hãy nhìn máu đào của ta'.

Phùng Khứ Ô dùng sức mạnh dập tắt lời dị nghị, giấu diếm chuyện này với bề trên, cho đến nay thi thể của Trác Kỳ vẫn được lưu giữ trong hầm băng của Bắc Trấn Phủ Ti.

Nếu muốn trừ khử hắn, thì hành vi này chính thời cơ tốt nhất-- Thất lang."
Lúc đọc bức thư này, trong lòng Tô Án trở nên sáng tỏ thông suốt.
Trước đó hắn đã nghi ngờ, Thẩm Thất nắm thóp Phùng Khứ Ô không ít, quả đúng như thế, chẳng phải vậy à, còn đưa hành vi phạm tội nghiêm trọng mới nhất đến trước mặt hắn rất đúng lúc đây này.
Phùng Khứ Ô bịa đặt án oan, ép chết đại thần, còn khi quân phạm thượng giấu diếm quân vương, đoạn lưỡi và bản khai nhận tội này, cùng với thi thể của Trác Kỳ chính là chứng cứ xác thực nhất.

- -Đây có phải là bước ngoặt mà hoàng đế đang chờ đợi không?
Ai chọc thủng lớp giấy này, làm người báo cáo đầu tiên, người đó sẽ thuận theo tâm ý của hoàng đế, lập công trừ gian.

Thẩm Thất muốn tặng phần công lao to lớn này cho hắn mà!
Đáy lòng Tô Án khẽ run, hỏi Cao Sóc: "Chuyện quan trọng thế này, tại sao Thẩm thiên hộ không tự mình tới gặp ta?"
Cao Sóc nhanh chóng đáp: "Thiên hộ đại nhân có việc gấp, không thể thoát ra, cũng tin tưởng tiểu nhân, nên phái tiểu nhân tới."
Trả lời quá nhanh, lại giống như đã thêu dệt xong từ trước.
Tô Án bắt đầu nghi ngờ, truy hỏi tiếp: "Y có việc gấp gì, ai phái đi? Nửa đêm Phùng Khứ Ô gọi y về Bắc Trấn Phủ Ti có chuyện gì?"
Dường như nhất thời Cao Sóc không nghĩ ra được câu trả lời, ấp úng vài tiếng: "Chuyện này..

tiểu nhân cũng không được biết."
"Ngươi vừa mới nói, Thẩm Thất tin tưởng ngươi, có nghĩa ngươi là tâm phúc của y, tại sao ngay cả tình huống và hướng đi hiện tại của y cũng không biết?"
"Có lẽ là nhiệm vụ bí mật, đợi sau khi thiên hộ đại nhân làm xong việc, chắc chắn sẽ tự mình tới thăm.."
"Toàn nói bậy! Ngươi đang lừa ta, ngay cả lá thư này cũng là giả phải không?"
Cao Sóc bị ép đến mức trở nên nóng vội, chỉ đành khom người ôm quyền: "Đại nhân thứ tội, sự thật là trước khi hôn mê, thiên hộ đại nhân đã căn dặn tiểu nhân tuyệt đối không được nói chuyện y bị thương nặng cho đại nhân."
"Bị thương nặng? Hôn mê? Tình huống thế nào, ngươi nói rõ cho ta!" Trong lòng Tô Án thoáng sinh ra dự cảm chẳng lành, ngay cả giọng điệu cũng trở nên sắc bén.
Cao Sóc than thở: "Tối qua thiên hộ vừa trở về từ Đông uyển đã phải chịu cực hình, sinh cơ gần đứt, khó khăn lắm mới nhặt về được cái mạng.

Hiện giờ vết thương phát tác, sốt cao liên tục, mời mấy vị danh y tới đều nói không chữa được.

Lúc tiểu nhân xuất phát từ phủ của y, y đã gần hôn mê, bất tỉnh nhân sự."
Nếu Thẩm Thất nhẫn tâm gϊếŧ ta, thì cũng không đến mức rơi vào kết cục hiện giờ, vì cứu ta, y mới phải trả giá bằng nửa cái mạng của mình! Tô Án vô cùng lo lắng, lẩm bẩm một mình: "Ta biết mà, Phùng Khứ Ô không thể tha cho y..

Y đang bị nhiễm trùng cục bộ dẫn đến sốt cao, buộc phải dùng chất kháng sinh mới có thể sát trùng hiệu quả, đúng, chất kháng sinh, hoặc chất như chiết xuất bào tử mốc, nhưng ở thời đại này, phải đi đâu để tìm đây?"
Thời đại này, cho dù là khoa học cận đại và y dược học phương tây đến từ người truyền giáo, cũng chỉ là tri thức phân tích sinh lý đơn giản thôi, về kỹ thuật trị liệu lâm sàng cũng không tốt hơn trung y là bao, do đó ảnh hưởng không nhiều.


Mà chưa cần nói đến thành phẩm chất kháng sinh, dù chỉ là gốc của chiết xuất-- chân khuẩn, cũng phải đợi bốn trăm năm sau mới vô tình được phát hiện.
Một chứng bệnh bình thường chỉ cần một viên thuốc con nhộng là có thể giải quyết ở hiện đại, thì lại là quỷ môn quan cửu tử nhất sinh ở cổ đại, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ lẫn nhau giữa cây thuốc trung y, sức đề kháng cá nhân và vận may, mới có được một tia hi vọng.
Kiếp trước khi Tô Án đọc tiểu thuyết xuyên không, thấy nhân vật chính mặc đồ cổ đại, mang theo một hộp thuốc là đã có thể thay đổi vận mệnh, thậm chí là hướng đi lịch sử của nhân vật quan trọng, còn khịt mũi xem thường, cho rằng xài ngón tay vàng lung tung, bây giờ hắn lại muốn dùng tất cả công danh lợi lộc đã đạt được cho tới giờ, để đổi lấy hộp thuốc đó.
Thế nhưng ông trời lại keo kiệt đến mức chút ngón tay vàng này cũng không cho hắn!
Tâm trạng Tô Án hỗn loạn mà bay vòng vèo không mục đích, đủ loại tạp âm ồn ào đan xen, lồng ngực như có một tảng đá đè nặng, chèn ép đến mức khiến tim hắn chùng xuống từng chút một, sắp chìm vào vực sâu vô tận.
Cao Sóc thấy sắc mặt hắn tái mét, tinh thần lơ đãng, giữa trán đều là vẻ gian nan khổ sở, không kìm được mà lo lắng: "Tô đại nhân?"
Một tiếng này, hệt như bình bạc vỡ vụn nước bắn ra, gọi về thần trí của Tô Án.
Trong đầu hắn loáng thoáng có một suy nghĩ, có lẽ khá cẩu thả buồn cười, nhưng quả đúng là hành động bất lực phải thử một lần.

Hắn hỏi Cao Sóc: "Nếu điều động tất cả thuộc hạ của Thẩm thiên hộ, tìm kiếm vơ vét các vật lên mốc xanh, bất kể là vật nào cũng được, thì có thể tìm được bao nhiêu?"
"..

Lên mốc xanh?" Cao Sóc ngây người, hoang mang hỏi: "Vật độc thế này, đem tới làm gì?"
"Dùng để chữa bệnh."
Cao Sóc thấy mặt Tô Án nghiêm túc, không giống như đang nói bậy hay nói đùa, cảm thấy khó bề tưởng tượng: "Thứ đó cũng có thể chữa bệnh sao?"
Tô Án đáp: "Vô cùng chính xác, hơn nữa còn trị chứng vết thương nhiễm trùng." Thật ra hắn không hề chắc chắn, nhưng vì ổn định lòng người, vẫn nói lời khẳng định như vậy.
"Nếu xuất động tất cả huynh đệ, dán thông báo cầu mua khắp nơi trong kinh thành, trong vòng mấy ngày chắc có thể tìm được một ít.." Cao Sóc phỏng đoán.
Tô Án lắc đầu: "Ta cần số lượng lớn hơn trong thời gian ngắn hơn.

Làm phiền đại ca suy nghĩ thêm, còn có cách nào khác không?"
Cao Sóc suy ngẫm một lúc, nghe thấy tiếng chuông sớm vang lên ở phía xa, từng tiếng vào tai, bỗng trước mắt sáng lên: "Ta nhớ ra rồi! Ra ngoài Quảng Ninh môn phía thành tây, có một ngôi chùa cũ tên Thiên Ninh được xây dựng ở thời Tùy, hiện giờ đã hơi đổ nát.

Hằng năm tăng nhân trong chùa đều chế tạo 'nước cốt rau cải', trị các chứng bệnh về phổi, họng cho mọi người.

Mùa đông năm ngoái ta bị ho, cũng từng đòi bọn họ một ly nước cốt, tiêu đờm trị ho, hiệu quả cực tốt."
Tô Án hỏi: "Nước cốt..

gì đó? Có liên quan gì tới vật lên mốc mà ta nói?"
Cao Sóc giải thích: "Tăng nhân dùng vại gốm đựng rau cải, làm nó lên men tự nhiên, lúc mốc xanh lên khoảng ba bốn tấc, sẽ đậy kín vại gốm rồi chôn xuống đất, đợi mấy năm sau đào lên, rau cải đã hóa thành nước, chính là 'nước cốt rau cải'.

Nếu Tô đại nhân cần số lượng lớn vật lên mốc, thì có lẽ đây là nơi tập trung nhiều nhất ở kinh thành."

Tô Án vui mừng ra mặt: "Đúng đúng, cần loại mốc xanh này đó, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu! Có thể chữa viêm phổi, chứng tỏ có hiệu quả kháng viêm, đi, giờ chúng ta đi tới chùa Thiên Ninh, mua nó từ tăng nhân.

Nếu bọn họ không chịu, ta sẽ dùng lệnh bài thái tử đưa để ra lệnh cho Binh Mã Ti của năm thành, sai bọn họ đi đòi, quan huyện không bằng quản lý trực tiếp mà."
Cao Sóc thầm nói hắn là tiến sĩ đề tên bảng vàng, kiến thức uyên bác, nói không chừng thật sự biết một số phương thuốc thần bí, cứ đi theo hắn một chuyến xem sao.
Tô Án báo với đầy tớ trong nhà một tiếng, rồi lập tức cưỡi ngựa xuất phát với Cao Sóc, phi nước đại về hướng chùa Thiên Ninh, bàn bạc với trụ trì chuyện này.
Tăng nhân nghe nói dùng để cứu mạng, bèn đồng ý cho đi phần nước cốt rau cải năm nay, mở vại tại chỗ, lấy ra tất cả mốc xanh, đậy kín, rồi đưa hũ mốc cho Tô Án.
Hai người lại phi ngựa đến nhà Thẩm Thất, lúc này trời đã ngả về tây.
Căn nhà biệt lập của Thẩm Thất nằm ở một cái viện lớn trong con hẻm yên tĩnh, căn nhà được một quan viên địa phương bán lại, gồm ba giếng trời, hai sân viện, sảnh chính, hành lang, có tổng cộng hơn bảy mươi phòng, theo quy cách quan tứ phẩm, Cẩm Y Vệ là quân cận vệ của thiên tử, địa vị hiển hách, ngũ phẩm vẫn ở được, còn nuôi rất nhiều tì nữ, nô bộc, người quản lý thu chi, người gác cổng.

So với căn nhà này, tuy căn nhà nhỏ của Tô Án cũng có ba giếng trời, nhưng diện tích lại không lớn, tùy tùng cũng ít, khá nhỏ hẹp so với chức quan của hắn.
Cao Sóc vào cổng, nói thầm vài câu với quản gia, rồi dẫn Tô Án đi thẳng đến phòng chính.
Hắn dừng bước trên hành lang, nói với Tô Án: "Thiên hộ đại nhân đang ở bên trong.

Ta là người ngoài, còn là thuộc hạ, không tiện vào phòng trong của chủ nhân, Tô đại nhân cứ tự nhiên."
Tô Án thầm nghĩ, ta cũng là người ngoài mà, sao tự nhiên được.

Nhưng cuối cùng vì lo lắng cho thương thế của Thẩm Thất, nên cũng ôm hũ mốc đẩy cửa đi vào.
Vài tì nữ trong phòng đang bưng thau nước, chén thuốc, vải mỏng đi tới đi lui, thấy một thiếu niên xa lạ xông vào cũng không kinh ngạc, hành lễ nói "đại nhân vạn an", rồi ai làm việc nấy.
Tô Án không kịp cảm thấy kì lạ, bước nhanh vòng qua bình phong mười hai cánh hoa văn hoa lê tranh tứ bình, đi vào phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy bóng người đang nằm sấp trên giường.
Thẩm Thất để trần thân trên, nằm sấp trên giường, không có băng quấn, chỉ dùng một lớp vải mỏng đã được trụng nước sôi đắp lên phần lưng, chẳng bao lâu sau đã thấm đầy máu, tì nữ canh giữ bên cạnh cẩn thận lấy ra, rồi thay một lớp vải sạch khác.
Tô Án chạy đến bên giường, đặt hũ xuống, hỏi nhỏ: "Thiên hộ sao rồi?"
"Sốt cao hai ngày một đêm, đã cho uống rất nhiều thuốc nước, nhiệt độ giảm bớt vài phần rồi lại tăng lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Đại phu vừa mới tới xem, chỉ lắc đầu thở dài.."
Tô Án cúi người, chần chừ một lát, đưa tay ra vén lớp vải mỏng trên lưng Thẩm Thất lên, ngay sau đó liền bị vết thương kinh người đâm vào mắt, phải lùi về sau một bước, hít sâu một hơi.
"Y đã chịu hình phạt gì vậy? Làm sao.." Nguyên phần lưng nát nhừ khủng khϊếp, không nhìn ra được một tấc da thịt bình thường nào, giống như một bãi lầy màu đỏ tươi, chỗ xương bướm hai bên lờ mờ lộ ra xương trắng, vô cùng thê thảm.
Tì nữ nghẹn ngào đáp: "Là 'chải đầu rửa mặt'."
Tay chân Tô Án lạnh như băng.
"Rửa mặt chải đầu" một trong mười loại cực hình kinh khủng nhất! Cho dù năm trăm năm sau vẫn có tiếng tăm lẫy lừng, khi lật xem sách lịch sử về cực hình thời cổ đại, mùi máu tanh thấm qua trang giấy, khiến người ta vừa nghe đã biến sắc.
Hắn không tự chủ được mà nửa quỳ trước giường, cúi người về phía trước, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Thất, trái tim bị làn da nóng hổi của đối phương làm bỏng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận