Tiêu thái sư vẻ hòa nhã chính thức đề cập hôn sự với Hàn Huyền Xương. Hàn Huyền Xương hồ như cũng có chuẩn bị sẵn, chắp tay nói:-Huyền Xương cũng muốn trình báo việc này với Thái sư.-Sao?Tiêu thái sư cả cười:-Không biết Hàn đại nhân có ý gì?Hàn Huyền Xương nhìn sang bốn phía, rồi mới nhẹ giọng thở dài:-Có thể cùng Thái sư kết thân, vốn là việc tốt nhất trong đời, chỉ có điều… Ai, không dám dối gạt Thái sư, năm trước gia huynh và Phạm đại nhân đã thảo luận chuyện hôn sự rồi. Phạm đại nhân có khuê nữ đang tuổi cập kê. Gia huynh có ngỏ ý được kết thông gia. Mà Phạm đại nhân cũng đã đồng thuận. Huyền Xương đúng là không biết, nên cũng có thưa lại chuyện Thái sư có hảo ý kết thân với gia huynh. Lúc đó gia huynh mới nói rõ. Huyền Xương quả thật vô cùng tiếc nuối. Thái sư cũng biết, gia phụ đang ở Đông Hải, trong kinh chỉ có hai người, quyền huynh thế phụ, việc hôn nhân của Hàn Mạc cũng là do gia huynh đứng ra làm chủ.Tiêu thái sư vuốt râu cười khà khà:-Thì ra là thế, thật là đáng tiếc. Tuy nhiên khuê nữ của Pham đại nhân cũng là kinh thành danh hoa, lệnh lang cũng là do ông trời sắp đặt, xem ra, lão phu không còn duyên chung chén rượu mừng với Hàn đại nhân rồi.Hàn Huyền Xương ôm quyền cung kính:-Đến lúc đó dĩ nhiên phải thỉnh Tiêu thái sư khai tiệc.-Tốt! Tốt!Tiêu thái sư cười ha hả, gật đầu:-Hàn đại nhân nếu có thời gian nhàn nhã, mời ghé phủ lão phu, lão phu tuổi tác đã cao, đi lại cũng phiền hà…-Huyền Xương đương nhiên phải thường xuyên tham bái Thái sư.Tiêu thái sư vỗ nhẹ bả vai Hàn Huyền Xương, nhìn sang bên kia thấy Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo cười nói xem chừng rất vui vẻ, miệng nhếch lên cười. Tiêu Hoài Kim mặt xanh mét nâng tay lão, chậm rãi đi ra khỏi Yến An điện.Hàn Huyền Xương tìm Hàn Mạc, dặn dò một phen, rồi dẫn đến tạ ơn Phạm Vân Ngạo.Hàn Mạc thấy Phạm Vân Ngạo diện mạo tuấn tú, khí độ phi phàm, trong lòng chợt nghĩ:-Người mà ta cưới chính là tiểu thư của ông ta? Đây sẽ là nhạc phụ của ta sao? Ông ta phong thái phóng khoáng mà không dễ dãi, không biết khuê nữ trông như thế nào?Phạm Vân Ngạo cũng thầm quan sát Hàn Mạc, thấy hắn mi thanh mục tú, tuy còn trẻ tuổi nhưng nhã nhặn, lịch duyệt, sớm bộc lộ tài năng hơn hẳn đám con cháu quý tộc bình thường khác, nên rất lấy làm hài lòng.Tương lai sẽ định liệu, hiện giờ, trong lòng hai người đều có những tâm sự riêng.Hàn Mạc không vội đến Lại bộ lĩnh thẻ bài, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đảo qua Tây hoa thính một vòng rồi hồi phủ, lòng thực muốn nghỉ ngơi một chút.Đã nhiều ngày hao tổn tâm lực, lúc này cần thư giãn cho khoan khoái tinh thần.Hắn vào phủ, thấy đại quản gia Hàn Ẩn bước đến, cung kính:-Ngũ thiếu gia, phu nhân và tam phu nhân dẫn tiểu thư đến dâng hương ở miếu, từ Đông Hải có thư gửi cho thiếu gia, phu nhân sai lão nô giao cho ngài.Nói xong, trình lên hai phong thư.Hàn Mạc tiếp nhận, thấy một phong đề Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn, là thư nhà, phong kia là Trung Hoa mậu dịch Hàn Trung Thư, liền cám ơn Hàn Ẩn, cười ha hả hỏi han:-Ẩn bá bá, đại bá mẫu và mẫu thân đi dâng hương ở đâu?-Ở am Minh Giác, cách nơi này không xa, Ngũ thiếu gia yên tâm, đã có gia tướng và Ảnh vệ binh đi theo rồi.Hàn Ẩn cười ý nhị:-Tam phu nhân nghe nói Ngũ thiếu gia sắp kết hôn với tiểu thư Phạm gia, liền đi dâng hương để cầu tự cho Ngũ thiếu gia đấy.Hàn Mạc sửng sốt, lắc đầu cười khổ. Mình còn chưa thành thân, mẹ đã lo đi cầu tự, còn lo lắng hơn cả mình nữa.Hắn trước tiên trở lại phòng của mình, uống vài chén nước, rồi mở thư của Nhị tông chủ , bỗng thấy rơi ra một đám tóc dài đen nhánh. Hắn ngạc nhiên nhặt lên, cầm ở trong tay, rất nhanh nghĩ ngay đến đây chỉ có thể tóc của Liễu Như Mộng.Thư nội dung đơn giản, Nhị tông chủ nói sức khỏe rất tốt, chỉ bảo Hàn Mạc ở kinh thành phải cực kỳ cẩn thận. Cuối thư thấy có thêm một câu: ngươi làm tốt lắm!Đem đám tóc đen để giữa lòng bàn tay, Hàn Mạc trầm ngâm hồi lâu, mới dùng một chiếc khăn gói lại, đem cất ở trong ngực áo của mình.Hắn mở thư Hàn Trung Thư ra. Là Trung Thư thông báo tình hình giao thương trên biển, hết thảy đều thuận lợi, khiến Trung Hoa mậu dịch hiện đã có một khoản ngân lượng lớn.Trong thư, Hàn Trung Thư giải thích rõ, bởi vì quận Đông Hải cách xa thành Yến Kinh, nhưng ở Yến Kinh Trung Hoa mậu dịch có điểm trao đổi bạc, nên Hàn Mạc nếu muốn dùng bạc, có thể sai Nội quan thị mậu dịch của thành Yến Kinh đi lãnh, lưu lại biên lai, quận Đông Hải sẽ đem bạc đến trả cho Nội quan thị mậu dịch. Thư có ghi rõ địa điểm của Nội quan thị mậu dịch thành Yến KinhHàn Mạc không khỏi hài lòng. Chủ ý này không phải ai cũng nghĩ ra được. Nó giống như một chi nhánh nhỏ của ngân hàng.Với hắn, nguồn thu chính là từ việc giao thương buôn bán trên biển, mọi giao dịch đều diễn ra Đông Hải, cách kinh thành khá xa, một khi có việc cấp bách cần dùng nhiều bạc, chờ Đông Hải phân phối tới hiển nhiên sẽ mất rất nhiều thời gian. Hiện giờ có Nội quan thị mậu dịch ở thành Yến Kinh đúng là cầu cũng chẳng được.Gấp thư lại, Hàn Mạc đứng dậy cởi đai lưng, định bụng leo lên giường nằm nghỉ một lát. Chợt lóe lên ý nghĩ một hai ngày rồi không có ghé thăm Bích di nương, không biết bệnh tình của di nương sao rồi.Lập tức nhớ đến Hàn Thanh, hắn rời khỏi Yến Kinh cũng đã khá lâu, không biết hắn và Chu Tiểu Ngôn bây giờ ra sao.Xét về năng lực của hai người, Hàn Mạc cực kỳ an tâm. Hàn Thanh theo hắn từ nhỏ, tinh thông võ thuật, cũng rất mưu trí. Lại có Chu Tiểu Ngôn hành sự cẩn thận, nếu không có chuyện quá đặc biệt thì khó có gì làm khi dễ họ được.Hàn Mạc thay đổi y phục rồi đi đến sân viện của Bích di nương.Trong sân yên tĩnh không một tiếng động, Hàn Thấm đi theo Hàn phu nhân đến am Minhh Giác dâng hương, trong viện không thấy bóng dáng của a hoàn. Hàn Mạc không khỏi nhíu mày. Bích di nương đang có bệnh, sao bên cạnh lại thiếu người chăm sóc?Hắn bước vào phòng, khẽ gọi:-Di nương, là Mạc nhi.Bích di nương nhẹ nhàng từ trong phòng nói vọng ra:-Mạc nhi, hôm nay rảnh rỗi?Hàn Mạc đi vào phòng, nhìn qua rèm thấy Bích di nương đang từ trên giường bước xuống, toàn thân một màu trắng, thân hình đầy đặn, ngực phập phồng lên xuống, chỉ có điều nhìn qua cũng biết sức đã suy yếu, chỉ bước xuống giường cũng đã phải cố gắng.Hàn Mạc vội vàng đi vào:-Di nương, người xuống giường làm gì? Nha hoàn chạy đi đâu hết, sao không có ai chăm nom người thế này?Hắn định bước lên đỡ lấy Bích di nương, nhưng sắp chạm vào người thì ngập ngừng thu tay lại.Bích di nương không để ý cử chỉ đó, yếu ớt đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, nhìn Hàn Mạc, dịu dàng nói:-Thấm nhi đi dâng hương, ta cũng cho bọn nha hoàn xuống hết, định nghỉ ngơi một chút. Chỉ có điều lần này vẫn không rời phủ được, cũng định đi vào viện nhìn… Mạc nhi, con trở về rồi hả? Chuyện ở nha môn tốt chứ?Hàn Mạc giúp di nương rót nước, ngồi xuống ghế bên cạnh, lắc đầu nói:-Cũng không quá nhiều việc, nha môn của con không bị ràng buộc nhiều…Hắn nhìn Bích di nương, màu da trắng xanh, dung nhan kiều mị ngày xưa đã có ít nhiều tiều tụy. Mình khoác áo choàng không tay, là người bệnh nhưng Bích di nương vốn rất chú trọng chuyện ăn mặc, dù không khỏe nhưng mỗi cử chỉ đều rất mực quý phái, đài các.Bích di nương nhìn ra phía cửa sổ, hướng về phía mặt trời, trong viện mấy cái cây đã hơi ngả màu, hơi mỉm cười, giọng như mây trôi gió thoảng:-Bên ngoài thật hay, ta muốn đi ra ngoài!Hàn Mạc thấy Bích di nương có vẻ như chờ đợi, rốt cuộc nói:-Di nương… con… đỡ người đi ra ngoài, đến sân viện hít thở chút không khí…Bích di nương nhìn Hàn Mạc một cái, khẽ gật đầu. Nguồn: https://truyenfull.vnHàn Mạc đứng dậy, lấy xiêm y khoác thêm bên ngoài, rồi đỡ cánh tay của di nương nâng dậy. Vừa chạm tay vào cánh tay di nương, tuy rằng là qua vạt áo, nhưng lại như trướccảm nhận được một sự mềm mại.Mùi hương từ Bích di nương thoang thoảng nhè nhẹ, hắn bỗng thấy tâm thần rung động, ngay lập tức cảnh báo chính mình: "Đây là di nương, không thể có ý nghĩ khác".Hắn dìu Bích di nương ra khỏi phòng, bên ngoài gió thổi mát rượi, thấm vào da thịt.Bích di nương tỏ ra rất yếu, cho dù có Hàn Mạc dìu, vẫn phải gắng gượng bước đi. Điều này khiến Hàn Mạc rất lo lắng, chỉ mong Hàn Thanh sớm mang dược liệu về.Tuy rằng rất yếu, nhưng dáng đi của Bích di nương vẫn vô cùng uyển chuyển, lay động lòng người, tuyệt nhiên không vì sức khỏe giảm sút mà suy sụp tinh thần.Trong viện có Trúc y, bọn nha hoàn mỗi ngày đều chăm chỉ rửa sạch từng cành lá, Hàn Mạc dìu di nương ngồi xuống, lúc này mới phát hiện, trong lòng bàn tay của mình tự lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.-Ta trước kia thích nhất là cùng mẫu thân ngồi thưởng hoa ở trong viện.Bích di nương vẻ mặt dịu dàng, giọng ngọt ngào, hiền dịu.-Khi đó mẫu thân thường nói với ta rằng, mùa đông đã qua, mùa xuân đã đến, cây nẩy chồi đâm lộc, cỏ dại cũng lên mầm, các loại giống đều len lén vụng trộm chui ra khỏi lòng đất, chỉ có kiên nhẫn và khéo léo mới có thể bắt lấy chúng. Ta quanh năm suốt tháng ở trong viện, chỉ nhìn cây cỏ, xem nó đâm chồi.Giọng nói của di nương vốn đã ngọt ngào, giờ khóe miệng lại nở nụ cười tinh nghịch, càng làm tăng thêm nét tươi trẻ trên gương mặt.Hàn Mạc mỉm cười:-Hóa ra di nương hồi nhỏ rất thích hái lộc non.Bích di nương liếc Hàn Mạc một cái, thong thả nói:-Khi đó ta chờ cho nó nhú chồi, chồi non luôn nấp kín trong thân cây, mẫu thân dạy ta ca hát, nói rằng chồi nhi nghe tiếng hát sẽ ló mặt ra cho mà xem.-Giọng hát chắc hẳn rất ngọt ngào?Hàn Mạc nhìn gương mặt mỹ miều của Bích di nương, dịu dàng nói:-Di nương, người hát cho Mạc nhi nghe đi, đợi sang năm khi mùa xuân tới, Mạc nhi cũng hát để cho chồi non sớm mọc.Bích di nương cười:-Đó là mẫu thân của ta trước đây đùa thôi.-Mạc nhi muốn nghe!Hàn Mạc nài nỉ.Tiếng hát có thể làm xua tan những thương cảm buồn đau trong lòng, có thể khiến Bích di nương ca trở lại, để cùng di nương trở về thời thơ ấu, Hàn Mạc rất sẵn sàng làm.Bích di nương ngắm nghía một vài cành lá đang ủ chồi non, thần sắc dịu dàng, khẽ hát."Mây trôi nhẹNon xanh nước biếc, đẹp như mộngHoa tươi khoe thắm, chim chóc líu loChồi non xanh xanh, theo gió xuất trầnMấy độ gió sương, mấy kỳ trăng sángTiếng đàn hợp sanh giản dị bình thườngXem kìa trời đầy sao, xem sóng gợn trên hồTừng cơn gió mát đưa ta vào giấc mộng"…Giọng của di nương dịu dàng, uyển chuyển, tiếng ca như ru, nghe êm tai lạ thường. Hàn Mạc nhìn chăm chằm vào gương mặt xinh đẹp của di nương, nhất thời mặt đờ đẫn thất thần.Bích di nương cũng giống như đóa hoa bách hợp trắng tinh trong suốt, xuất thần thoát tục.