Gã Đô thống xoay người xuống ngựa, liếc qua Hàn Mạc, sau đó đi đến hành lễ, cười tủm tỉm nói:- Ngài chắc là Hàn Hộ quân úy? Thuộc hạ là Vi Ly, đô thống của đội kỵ binh, phụng lệnh của Mộ Dung đại nhân đến tham bái Hàn Hộ quân úy. Hàn Hộ quân úy oai danh, thiếu niên anh hùng, thuộc hạ được gặp đúng là tam sinh hữu hạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vnHàn Mạc cười hỏi rất tự nhiên:- Ngươi nói là Mộ Dung đại nhân nào?Vi Ly cười tủm tỉm:- Đó chính là Hộ quân tham lĩnh của đội kỵ binh Mộ Dung Hạc đại nhân, bây giờ đại nhân đang quản lý chuyện của Báo đột doanh, nghe Hàn đại nhân nhập doanh mà không đến bái kiến, cho nên cho thuộc hạ đến hỏi xem có chuyện gì không?Hàn Mạc cười ha hả:- Ta ở Lại bộ lĩnh bài tử, sau đó được điều đến Báo đột doanh, sau khi nhập doanh ta đã tham bái Đậu Thiện Hộ quân tham lĩnh của đội cung binh, Chỉ huy sứ đại nhân ta cũng bái kiến. Có điều Mộ Dung tham lĩnh chính là tham lĩnh của đội kỵ binh, vì sao ta phải đi bái kiến? chuyện này rất khó hiểu!Vi Lý ngọt nhạt:- Chuyện này thuộc hạ không rõ lắm, thuộc hạ chỉ nghe lời làm việc mà thôi.Hàn Mạc gãi cằm:- Vậy ngươi trở về nói cho… cái gì đại nhân nhỉ?- Mộ Dung đại nhân!- À, vậy ngươi nói cho Mộ Dung đại nhân bản tướng có quân vụ trong người, không có thời gian đi gặp hắn, nếu hắn rỗi rãi có thể đến đây là được.Hàn Mạc rất là tự nhiên, không hề để ý đến thái độ của Vi Ly.Vi Ly cũng không chấp, cười tủm tỉm trả lời:- Thuộc hạ trở về bẩm báo!Sau đó xoay người lên ngựa rất nhanh đi mất.Trong mắt Tiết Thiệu lộ ra lo lắng:- Hàn huynh đệ, đệ … đệ làm vậy sẽ chọc giận Mộ Dung đại nhân.Hàn Mạc vỗ vỗ cánh tay Tiết Thiệu hỏi:- Tiết đại ca, bây giờ Mộ Dung Hạc đâu phải là chỉ huy sứ?- Đương nhiên không phải!Tiết Thiệu trả lời ngay:- Báo Đột doanh Chỉ huy sứ là Ngạc đại nhân, khi nào đến lượt hắn…!Nhưng không có nói tiếp, hiển nhiên có chút kiêng kị Mộ Dung Hạc.Hàn Mạc cười cười nói:- Theo đệ được biết thì Chỉ huy sứ đại nhân chỉ cho hắn quyền chủ trì thao diễn đúng không?Tiết Thiệu gật đầu:- Đúng vậy, Mộ Dung Hạc quản lý diễn tập Báo đột doanh… nhưng mà… ha ha, Hàn huynh đệ chắc còn hiểu rõ hơn ta, sau lưng hắn có chỗ dựa, cho nên ở Báo dột doanh hắn rất kiêu ngạo, nên coi ai ra gì.Nghe giọng điệu của Tiết Thiệu thì hắn rất ghét Mộ Dung Hạc.Hàn Mạc cười nói:- Nếu không có mệnh lệnh của Chỉ huy sứ đại nhân, hắn không nhúng tay được vào chuyện của đội cung binh chúng ta?Tiết Thiệu thấy Hàn Mạc thể hiện ra oai phong của quý tộc ngông cuồng, không cảm thấy khó chịu mà thấy giống phong cách của mình, bật cười lớn.Hắn biết đằng sau Hàn Mạc thế lực không nhỏ cũng không cần sợ Mộ Dung Hạc. Ở Báo Đột doanh người khác không dám đắc tội Mộ Dung Hạc, nhưng Hộ quân úy trẻ tuổi này thì dám lắm.- Vi Lý là người như thế nào ?Hàn Mạc cười hỏi.Tiết Thiệu tỏ ra khinh miệt:- Tiểu nhân chỉ biết a dua nịnh nọt!- À?Hàn Mạc cười nói:- Xem đại ca có vẻ rất khó chịu người này?Tiết Thiệu giải thích:- Hàn huynh đệ, ta là người thẳng tính, nói chuyện không quanh co, giống như đại nhân nói, ta ghét ai đều viết trên mặt.- Tính tình của Tiết đại ca thật ra đệ rất khâm phục.Hàn Mạc chân thành.Tiết Thiệu cười ha ha :- Hàn huynh đệ, không gạt đệ, lúc trước ta cũng đối với đệ…ha ha, cũng chướng mắt, nhưng đừng trách lão ca.Hàn Mạc cũng cười cười nói:- Tiết đại ca, nếu huynh từ đầu không như vậy đối với đệ, đệ còn không khâm phục huynh. Tông chủ của đệ có nói, người nào có bản lĩnh thì sẽ có cốt khí, đứng ở ba trượng đều có thể cảm nhận được. Hôm nay cốt khí của đại ca đệ ở năm trượng đã cảm thấy được, cho nên từ lúc đó đệ kết luận huynh là người có bản lĩnh.Tiết Thiệu giật mình, sau đó cười sảng khoái:- Hàn huynh đệ, nói chuyện với đệ rất có thú a, có ý tứ!Sau khi cười xong mới nói nhỏ:- Vốn ta cũng không muốn nói lung tung, nhưng tên Vi Lý sau khi đến Báo đột doanh không lâu thì đã vang danh cao thủ vỗ mông ngựa.Hàn Mạc a a cười:- Mời Tiết đại ca chỉ giáo!- Ta nói có thể đệ không tin, nhưng tên Vi lý sau khi đến đây, nghe nói là bà con xa của Mộ Dung Hạc, sau mười ngày lên chức đô thống, cả ngày theo mông Mộ Dung Hạc a dua nịnh nọt, chính là một con chó không biết nhục mà thôi.Tiết Thiệu khinh bỉ nói:- May là Báo đột doanh chúng ta không có nhiều người như vậy, nếu không ta sợ nhịn không được cầm cung về quê săn bắn.Hàn Mạc có chút suy tư, đi theo Tiết Thiệu vài vòng rồi trở về bản doanh.- Chức trách của Ngự lâm quân chúng ta là bảo vệ kinh thành nước Yến, bảo vệ Thánh thượng.Tiết Thiệu nghiêm túc nói.- Cho dù đầu rơi máu chảy cũng phải đảm bảo an toàn cho Thánh thượng, trừ việc này đôi khi chúng ta phụng chỉ ra ngoài làm việc. Còn nội Ngự lâm quân là ở bên cạnh bảo vệ Thánh thượng cùng hoàng cung an toàn.Hàn Mạc nghĩ một chút rồi nói:- Tiết đại ca, thế còn Ngoại tam doanh làm gì?Tiết Thiệu cười trả lời:- Cái này thì khó nói rõ.Ngừng một chút sau đó mới nói:- Giống như có binh biến thì đều phải xuất động, mặt khác khi nào có khâm sai đi tuần thì họ sẽ bảo vệ.Hàn Mạc gật đầu.Tiết Thiệu muốn dẫn Hàn Mạc đi vào trong thì đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, là hơn mười thớt ngựa đang chạy nhanh lại đây, âm thanh rất lớn.Hàn Mạc ngước nhìn, thì ra là Mộ Dung Hạc, trên đầu đội mũ đầu báo, không phải hắn thì là ai.Đúng là oan gia ngõ hẹp, mình lần đầu đến doanh lại va chạm với Mộ Dung Hạc, chắc chắn hắn muốn kiếm mình phiền toái.Tiết Thiệu cũng thấy Mộ Dung Hạc có dụng ý khó dễ, lập tức ra hiệu một thuộc hạ đi thông báo cho Đậu Thiện.Mộ Dung Hạc nhìn thấy Hàn Mạc trong lòng lửa giận bùng lên, trong đầu nhớ như in cảnh tượng tối hôm đó hắn thân mật cùng Tú công chúa, không ngìm cương ngựa lại, muốn cho ngựa đâm vào Hàn Mạc, cây roi ngựa trong tay hắn vút một tiếng đánh về phía Hàn Mạc.Tất cả binh sĩ thấy Mộ Dung Hạc không nói tiếng nào trực tiếp tấn công Hàn Mạc đều giật mình kinh hãi.May là Hàn Mạc đã có đề phòng, biết Mộ Dung Hạc đến làm khó dễ mình nên khi roi ngựa vừa bay tới, Hàn Mạc không lui mà tiến tới, hung hăng chộp lấy roi ngựa rồi giật mạnh, Mộ Dung Hạc chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngã xuống đất, rất là thê thảm, bộ hạ của hắn vừa đến lập tức vậy quanh Hàn Mạc.Có người quát lớn:- To gan, dám mạo phạm tham lĩnh đại nhân, muốn chết sao?Mộ Dung Hạc bò dậy, mặt mày xanh mét, chỉ vào Hàn Mạc quát:- Hàn Mạc, ngươi chỉ là một Hộ quân úy nhỏ bé dám mạo phạm bản quan? Ngươi…. ngươi thật to gan. Báo đột doanh chúng ta quân pháp như núi, sẽ không tha cho tội của ngươi.Hàn Mạc bình thản hỏi ngược lại:- Ồ, hóa ra là Mộ Dung đại nhân, thật sự xin lỗi, ta vừa rồi nhìn không rõ, còn tưởng là con chó hoang nào đến đội cung binh giương oai. Đúng rồi, Mộ Dung đại nhân bị thương sao, nếu vậy để ta trả tiền thuốc men.Sắc mặt Mộ Dung Hạc rất là khó coi, vừa rồi muốn giáo huấn Hàn Mạc, nhưng hắn cũng biết bản lãnh của mình đến đâu, nên chỉ nổi giận quát:- Hàn Mạc, ngươi là kẻ dưới dám phạm thượng, tội không thể tha, người đâu, bắt hắn cho ta, đánh 40 quân côn.Kỵ binh lập tức muốn lên bắt Hàn Mạc, Hàn Mạc nhặt lên roi ngựa, kéo kéo, cười lạnh:- Mộ Dung đại nhân, tội "dĩ hạ phạm thượng" ta không dám nhận. Mộ Dung đại nhân đến đây không nói hai câu liền tấn công ta, thật sự ta muốn hỏi ta phạm điều luật gì mà ngươi đánh ta? Đây là đại doanh Ngự lâm quân của Thánh thượng, là cấm vệ quân không phải quân đội ô hợp, chẳng lẽ ở đây có thể đổi trắng thay đen tự thiết hình đường sao?- Lão tử tự thiết tư hình khi nào?Ánh mắt Mộ Dung Hạc tóe lửa, hung hăng muốn ăn thịt Hàn Mạc.- Nếu không tự thiết tư hình tại sao ngươi không hỏi rõ đen trắng liền tấn công ta?Hàn Mạc lạnh lùng hỏi, giơ lên roi ngựa:- Đây chính là chứng cứ, ha ha Mộ Dung đại nhân đúng là quan uy rất lớn.Mộ Dung Hạc giận dữ quát:- Lão tử đánh ngươi là có nguyên nhân, ngươi là Báo Đột doanh Hộ quân úy, vì sao không đến điểm mão? Bản quan lệnh cho ngươi tới ngươi không để ý quân lệnh, đây là kháng lệnh, lão tử trừng phạt ngươi không được sao? Ngươi không tuân quân lệnh, lại dĩ hạ phạm thượng hai tội này đánh 100 trượng.Trong quân binh dùng đến quân côn chính là muốn dồn ngươi vào chỗ chết. 30-40 quân côn chưa nguy hiểm đến tính mạng, còn 100 quân côn thì không mất mạng cũng tàn phế.Hôm nay Mộ Dung Hạc bất chấp Hàn Mạc là ai, dựa vào Tú công chúa và Tiêu gia muốn nhân cơ hội này trừng phạt Hàn Mạc