Phía sau phủ Binh bộ Thượng thư là nơi ở của Phạm Vân Ngạo, và mẫu thân Phạm Lão thái quân.Phụ thân Phạm Vân Ngạo đã qua đời, hiện giờ hắn là gia chủ Phạm gia, nhưng ai cũng biết rằng, Phạm Vân Ngạo là một người con rất hiếu thảo, đường đường là Binh bộ Tthượng thư nhưng có nhiều chuyện ý kiến của ông ta và Lão thái quân không nhất trí với nhau, Lão thái quân nổi giận quát tháo là ông ta cũng chỉ có thể vâng lời mà làm theo, cho nên rất nhiều người nói chủ nhân thật sự của Phạm gia chính là vị Lão thái quân này.Từ mấy năm trước, Lão thái quân đã được phong Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân. Ở nước Yến, rất ít nữ nhân thế gia có được sự tôn quý như thế, cần biết là từ khi lập triều đến nay chỉ có hai Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân mà thôi.Cáo mệnh phu nhân chẳng những là tước vị triều đình phong, mà hàng năm đều được ban cho bổng lộc, vào ngày chúc thọ Hoàng đế bệ hạ cũng phải đích thân đến, quan viên tam phẩm khi gặp Cáo mệnh phu nhân phải quỳ lạy hành lễ, nhất phẩm nhị phẩm khi gặp cũng phải dừng lại thi lễ.Cáo mệnh phu nhân có một quyền lực đặc biệt, đó là có tư cách trực tiếp dâng thư lên Hoàng đế bệ hạ, quyền hạn không khác gì nha môn, thậm chí nội các cũng không có quyền hỏi đến tấu chương của Cáo mệnh phu nhân, đặc quyền này có thể nói là không nhỏ.Lão thái quân được như thế thực sự phải là một nhân vật rất lỗi lạc.Ở nước Yến hiện giờ chỉ có duy nhất một Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân. Và tước vị cao quý này thuộc về Phạm Lão thái quân.Hàn Mạc biết rất rõ điều này.Hơn nữa theo sự hiểu biết của mình, vị Lão thái quân này đối với cháu gái của mình cực kỳ yêu thương, coi như viên ngọc minh châu trên tay, một phần nguyên do là Phạm tiểu thư từ khi còn nhỏ đã lớn lên cùng Lão thái quân.Đối với cuộc hôn sự này, Lão thái quân vẫn giữ ý kiến của mình. Bà luyến tiếc Phạm tiểu thư từ nhỏ đã đi theo bên người, nay rời khỏi tay mình đi ra ngoài, mặt khác, từ trong lòng mà nói, bà cũng không muốn viên ngọc mình châu trên tay mình trở thành công cụ trong một mưu đồ chính trị.Nhưng bà hiểu được cuộc hôn nhân này liên quan đến tiền đồ Phạm gia. Lão thái quân rất có uy danh trong Phạm gia, bà tuyệt đối không thể bởi tình cảm riêng tư của mình mà không quan tâm tới lợi ích gia tộc. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vnNhưng không hề nghi ngờ, vị Lão thái quân này đối với kẻ muốn cướp đi hòn ngọc quý trên tay mình, hiển nhiên rất có ác cảm.…Đi theo nha hoàn, đến một nơi thơm ngát mùi hoa điểu ngũ, dưới cầu nước chảy róc rách, giống như cảnh đẹp trong tranh vậy. Hàn Mạc bị hấp dẫn bởi mùi hương thơm ngát trong vườn, cảm thấy thấm vào ruột gan, mùi hoa đó không giống như dòng hoa thế tục bình thường, thoạt nhìn cành lá cũng cực kỳ thanh tú đẹp đẽ, có thể nói nhìn hoa biết người, nhìn hoa cỏ trong vườn được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, cũng biết chủ nhân là người sạch sẽ gọn gàng.Trên mặt đường rải những hòn đá nhỏ, xa xa thấp thoáng bóng một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ rất tao nhã lịch sự, chưa tới gần mà bên trong ngôi nhà gỗ đã truyền ra tiếng cười nói, xem ra là một đám phu nhân thái thái đang ở bên trong ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nói chuyện, không biết là nói cái gì? Hôm nay đến đề tài bàn tán ắt có liên quan đến Hàn Mạc, tuy nhiên Lão thái quân rất luyến tiếc bảo bối là cháu gái yêu của mình phải xuất giá, nên nhóm nữ quyến Phạm gia này sẽ không dám lấy việc hôn nhân này ra nói giỡn.Càng đến gần ngôi nhà nhỏ bằng gỗ kia, Hàn Mạc càng thấy hồi hộp.Từ trước đến nay, tuy rằng sống gần hai mươi năm, nói chuyện với không ít với nữ giới, nhưng chưa lần nào trải quả như thế này.Tình huống này không giống như là cầm binh thống lĩnh, cũng không phải là ra trận giết địch, lại càng không phải lên đài diễn thuyết, nói trắng ra chính là đến gặp để lão nương xem mặt, hỏi qua vài câu. Lão thái quân rõ ràng là một người không dễ hầu chuyện. Hàn Mạc tâm trí rối bời, bước chân hắn hơi ngập ngừng, nhắm mắt hít sâu một hơi.Tiểu nha hoàn dẫn đường dường như cũng cảm nhận được Hàn Mạc hồi hộp, che miệng vụng trộm cười.Cuối cùng cũng tới trước ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, thị nữ canh ở ngoài cửa nhìn thấy Hàn Mạc, vội vàng bẩm:- Lão thái quân, Hàn thiếu gia tới rồi!Lúc này hai nhà vẫn chưa chính thức thành thông gia cho nên không gọi là "cô gia", chỉ có thể kêu "Hàn thiếu gia".Trong phòng lập tức yên tĩnh, vốn đang râm ran trong khoảnh khắc liền trở nên lặng yên không một tiếng động.Hàn Mạc hồi hộp nắm chặt hai tay lại.Cửa chậm rãi mở ra, hắn liền đưa mắt vào thăm dò, thấy trong phòng mặt hoa da phấn, vàng bạc lấp lánh cả sảnh đường, lập tức gục đầu xuống.- Mời Hàn Thiếu gia vào!Trong phòng truyền tời một tiếng nói ôn hoà của một người, tiếng nói không lớn, nhưng trong phòng yên tĩnh nên nghe rất rõ.Nghe được tiếng nói đó, Hàn Mạc khẳng định tuyệt đối không phải Lão thái quân, vì tiếng nói đó chẳng những ôn hoà mà lại rất trong trẻo, như giọng của một quý phu nhân trung niên.Nha hoàn trước cửa lập tức cúi người cung kính nói:- Mời Hàn thiếu gia vào!Hàn Mạc khẽ mỉm cười bước vào bên trong phòng, tuy rằng không có nhìn sang hai bên nhưng hắn cảm nhận rất rõ ràng ít nhất phải có hai mươi ánh mắt đang chĩa vào mình.Hắn giữ vẻ mặt bình thản có chút ngại ngùng, thấy ở chính giữa phòng là một người đã qua tuổi sáu mươi. Lão thái thái, mặc chiếc váy màu tím Phúc Thọ, trên đầu đội tử kim nữ quan vẻ mặt phúc tướng, thần sắc thoạt nhìn rất bình tĩnh, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người..Hàn Mạc đương nhiên biết vị này chính là Cáo mệnh phu nhân duy nhất của nước Yến, thực tế là người đứng đầu Phạm gia.Hướng ánh mắt vào bên trong, quỳ gối cung kính nói:- Hàn Mạc bái kiến Lão thái quân, chúc Lão thái quân phúc như Đông Hải thọ tựa Nam sơn!Phúc như Đông hải thọ tựa Nam sơn, lời chúc này Hàn Mạc cũng không biết ở thời đại này có nói đến không.Lão thái quân nghe hắn nói ra những lời này có chút hơi lạ, bốn phía nữ quyền Phạm tộc cũng đều có chút nghi hoặc, không biết lời này ý tứ thế nào.-Đứng lên đi!Lão thái quân thản nhiên nói.Hàn Mạc lúc này mới đứng dậy, nhìn thấy bên cạnh Lão thái quân có một phu nhân áo trắng, tuổi khoảng ba mươi sáu, ba bảy tuổi, mi như xuân sơn, mắt giống như nước mùa thu, long lanh, thần thái đoan trang ung dung đẹp đẽ quý phái, mang theo vẻ dịu dàng.Hàn Mạc đầu óc cực kỳ minh mẫn, trong nháy mắt đã nghĩ đến vị phu nhân này chín mười phần là nhạc mẫu đại nhân tương lai, Phạm Vân Ngạo Phạm phu nhân, vì thế hành lễ cung kính nói:- Hàn Mạc xin ra mắt phu nhân!Phạm phu nhân lại cười nói:- Miễn lễ, Lão thái quân rất có thiện cảm với ngươi đấy.Bà nói mấy lời này rất thân mật. Hàn Mạc trong lòng sinh ra cảm tình, nhìn thấy diện mạo nhạc mẫu đại nhân cực kỳ xinh đẹp, Phạm Vân Ngạo cũng là tuấn dật phi phàm, xem ra thê tử tương lai của mình cũng không phải là một tiểu thư khó coi.Hay tay hắn buông xuống đứng trước mặt Lão thái quân, tuy rằng tim đập kịch liệt, trên mặt có chút hồng nhưng vẫn ưỡn ngực đứng thẳng thân mình, thật sự bình tĩnh.Cái này gọi là thua nhân không thua trận!Lão thái quân nhìn lướt Hàn Mạc, theo nhìn nhận từ bên ngoài, Hàn Mạc thực có đủ mọi ưu điểm mà một nam nhân có thể có. Lão thái quân sợ nhất là gả hòn ngọc quý của mình cho một kẻ tầm thường chẳng ra gì. Nếu chẳng may đệ tử Hàn gia khó có người như mong đợi, thì việc này làm thế nào cho phải? Vì thế bà cũng vài phần oán giận Phạm Vân Ngạo, trách hắn không có đưa Hàn Mạc vào phủ diện kiến, một mình định ra chuyện hôn nhân, chỉ sợ một mình nhìn nhìn người không đúng nhất định phải quải trượng giáo huấn Phạm Vân Ngạo một chút. Nay thấy Hàn Mạc tuấn tú lịch sự bà mới thở phào nhẹ nhõm.Lão thái quân tự nhiên là bán tín bán nghi, lúc này nhìn thấy diện mạo Hàn Mạc trước mắt, đó là người chân chính hơi thở nhẹ nhàng, bà nhìn Hàn Mạc thấy được thiếu niên này tuy là đệ tử thế gia nhưng có phần chín chắn, khí thế điềm tĩnh, chuẩn bị tâm lý làm việc lớn, hơn nữa Hàn Mạc là loại càng nhìn càng đẹp, tựa như rượu càng phẩm càng có hương vị. Sau một hồi quan sát, Lão thái quân sắc mặt dịu dàng đứng lên.Phạm phu nhân xem ra cũng khẽ gật đầu, bốn phía hơn mười nữ quyến cũng đang nhìn Hàn Mạc thấp giọng nghị luận, mỗi người trên mặt đều mang tiếu ý, thật đúng người thanh niên này bên ngoài cực kỳ vừa lòng.- Hàn Mạc, ngươi vừa rồi nói cài gì Nam sơn, cái gì Đông hải?Lão thái quân hỏi:- Lão thân nghe như thế là có chút hồ đồ.Hàn Mạc sửng sốt nhưng rất nhanh hiểu được những lời chúc phúc vừa rồi vừa chợt nảy ra? Nếu không thính tai cũng khó có thể nghe được rõ ràng .Hắn ở Hàn gia đôi khi nghĩ ra một số từ kỳ quái, tôi tớ Hàn gia nghe mãi cũng thành thói quen, nay người bên ngoài lại thấy xa lạ khi nghe những lời này, rất mẫn cảm.- Bẩm Lão thái quân, vừa rồi Hàn Mạc nói là phúc như Đông hải, thọ tựa Thái sơn!Hàn Mạc cung kính nói:- Ý là nói chúc Lão thái quân phúc trạch giống như Đông hải Yến quốc chúng ta, phúc trạch kéo dài rộng lớn khôn cùng, mà Lão thái quân trường thọ giống như... giống như dãy núi phía nam cao nhất, thẳng tới tận trời, không có điểm cuối!Lão thái quân tuy rằng uy nghiêm, nhưng dù sao cũng là Lão thái thái, "người già cũng như trẻ nít", nghe Hàn Mạc giải thích như vậy, lập tức cao hứng đứng lên, ha hả cười nói:- Nếu sống lâu mà không có chết khác nào Lão yêu quá, tiểu tử này thế mà khéo ăn nói. Chỉ có điều lão thân chưa từng nghe qua, người lấy mấy từ này ở đâu ra?Hàn Mạc vội đáp:- Việc này .... là Hàn Mạc tự mình nghĩ vậy !- Chính ngươi nghĩ vậy?Lão thái quân tỏ vẻ hoài nghi, quan sát Hàn Mạc một phen, nói:- Hàn Mạc, thật là ngươi nghĩ vậy, ngươi hãy nói cho Lão thân nghe một chút !Lão thái quân hiển nhiên là muốn thử Hàn Mạc một chút, xem thật là có học tài hay chỉ là hạng người dối trá.Phạm phu nhân chỉ sợ Hàn Mạc không đối đáp được, sẽ làm mất không khí vui vẻ này, vội mỉm cười:- Thái thái, những lời chúc phúc này có thể do Hàn công tử nghĩ vậy, cũng là có chút thành tâm, hay là để lần khác hỏi đi…Hàn Mạc nghe được những lời thiện ý của nhạc mẫu đại nhân, trong lòng rất an ủi, có thể thấy thê tử của Phạm thượng thư hẳn không phải là hạng người điêu ngoa, đanh đá.Hắn nhìn thấy Lão thái quân hiện ra vẻ do dự, trong lòng hiểu được nếu muốn những ngày sau ở Phạm gia có ấn tượng tốt, nhất định phải khiến Lão thái thái vui vẻ, lập tức cung kính nói:- Bẩm Lão thái thái! Hàn Mạc chợt nghĩ ra câu này, chỉ sợ Lão thái quân và nhóm thái thái chê cười, nhưng thật ra mong muốn nói mấy lời.Lão thái quân cười ha hả, nói:- Được, người nói xem, nói đúng ta có thưởng!Hàn Mạc vẻ hơi trầm ngâm, tìm tòi trong đầu mình những từ ngữ thật cát tường, chậm rãi nói:- Sau cơn mưa hoa tất sẽ nhạt hương, tùng đến mùa thu lá cũng đổi màu.- Ánh nắng chiều rạng rỡ không chói gắt, người đến hoa giáp chính là lúc viên mãn.- Thọ cùng thiên địa, sáng cùng nhật nguyệt.- Chòm sao Thanh Long cuối ngày còn nhấp nháy, cây đại thủ càng lâu càng thêm thắm xanh....Hàn Mạc liên tiếp nói ra gần mười câu thơ, xuất khẩu thành thơ mỗi một câu đều là cát tường từ nhi, hơn nữa đều là cung chúc Lão thái quân, mặc dù có hơi lấy lòng, nhưng Lão thái quân nghe rất mát dạ, hiển nhiên đối với tài hoa của Hàn Mạc bước đầu cũng có chút khen ngợi.Hàn Mạc nói ra những câu thơ từ trước đến nay chưa từng nghe ai nói đến, cho nên ai cũng biết là không phải sao chép của người khác, đều nghĩ Hàn Mạc tràn đầy tài năng mới có thể bật thốt lên thành chương.Toàn bộ nữ quyến có mặt ở chính đường Phạm gia phủ lúc này, đều có cảm tình với cô gia tương lai của gia tộc. Phạm gia có thể có một cô gia tuấn tú phi phàm, văn võ song toàn thực là cầu cũng không được.Tuy rằng lúc trước Lão thái quân chưa biết mặt cô gia tương lai có chút bất mãn, nhưng lúc này thấy thái thái vui vẻ đứng lên, chúng phụ nhân đều hết lời khen ngợi Hàn Mạc, trong phòng lúc này có líu ríu tiếng động, Hàn Mạc ở giữa trong đám người này, dở khóc dở cười, vẫn duy trì điềm tĩnh khiêm cung thái độ, nhưng trong lòng hai bàn tay mình rịn đầy mồ hôi từ khi nào không biết.