Hàn Mạc ở Từ Thân Trai chịu đựng các phu nhân thái thái xem xét, mà chính sảnh Phạm phủ, sau khi nói giỡn một hồi, Phạm Vân Ngạo dẫn Hàn Huyền Đạo vào thiên sảnh, bốn bề vắng lặng, rất yên tĩnh.Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, khuôn mặt hai người lập tức nghiêm nghị lên.- Huyền Đạo huynh, có một việc ta không biết có nên nói hay không?Vẻ mặt Phạm Vân Ngạo trở nên nghiêm túc, hai hàng lông mày nhăn lại, liếc mắt nhìn Hàn Huyền Đạo một cái, mới nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, như có suy nghĩ.Hàn Huyền Đạo nhìn thần sắc Phạm Vân Ngạo không bình thường, thản nhiên mỉm cười nói:- Vân Ngạo huynh, huynh và ta sắp trở thành thân gia, sẽ là người một nhà, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.Phạm Vân Ngạo khẽ gật đầu, nói:- Ta cùng với Huyền Đạo huynh kết thân, thứ nhất là Huyền Đạo huynh rất thành ý, thứ hai Hàn Mạc là đứa nhỏ khiến ta phải để mắt đến. Nay trong kinh quan to quý nhân vô số, đệ tử trẻ tuổi cũng quá nhiều, để Phạm Vân ta để ý đến thì rất ít người. Đứa nhỏ Hàn Mạc này bất kể diện mạo khí chất hay là năng lực làm việc, ta đều rất tán thưởng, tuy nhiên... !Hắn nhìn nhìn Hàn Huyền Đạo, muốn nói lại thôi.Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:- Vân Ngạo huynh có chuyện gì cứ nói, không sao. Nếu có gì khó khăn, huynh hãy nói ra, huynh và ta cùng nhau suy nghĩ tìm biện pháp thúc đẩy việc hôn nhân cho tốt đẹp.Phạm Vân Ngạo hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi:- Huyền Đạo huynh, tha thứ cho Phạm mỗ này lỗ mãng, nhưng thật ra có một chuyện muốn thỉnh giáo.- Mời huynh nói!- Theo ta được biết, Hàn Mạc.... Hàn Mạc được Tú công chúa triệu tiến vào Tú đông cung, không biết việc này thật hay giả?Phạm Vân Ngạo nghiêm nghị nói:- Mời Huyền Đạo huynh trả lời.Hàn Huyền Đạo thần sắc không thay đổi, trầm ngâm nói:- Chính xác có việc này!Phạm Vân Ngạo gật gật đầu:- Huyền Đạo huynh thật sự rất chân thành, Phạm Vân Ngạo ta thật không nhìn lầm người. Hàn Mạc được Tú công chúa triệu tiến vào Tú đông cung là Tiêu gia tiết lộ ra ngoài, nếu không thì ta cũng không biết.Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:- Vân Ngạo huynh minh giám, trong chuyện này không nói cũng hiểu.- Không sai, Tiêu gia tiết lộ chuyện này cho ta, nói cho cùng, chính là muốn dao động lòng người, quấy nhiễu việc hôn nhân hai nhà chúng ta.Phạm Vân Ngạo thản nhiên nói:- Thủ đoạn như vậy ta chẳng thèm ngó tới..- Vân Ngạo huynh lấy đại cuộc làm trọng ta rất là khâm phục.Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:- Tiêu gia e sợ thiên hạ không loạn.Phạm Vân Ngạo thản nhiên cười, khoát tay áo, hỏi:- Huyền Đạo huynh, huynh xem Hàn Mạc rất giống một người?Hàn Huyền Đạo thở dài nói:- Ta biết Vân Ngạo huynh là nói ai. Không sai, Tiểu Ngũ thần thái, động tác thậm chí là tính tình rất giống với Cổ Triêu Tinh năm đó.Phạm Vân Ngạo lộ ra vẻ tiếc hận nói: Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.- Không sai, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Hàn Mạc liền nghĩ ngay đến Cổ Triêu Tinh.....Người ngoài nghĩ đến Cổ Triêu Tinh đều cho rằng là bình thường, chỉ có huynh và ta mới biết được. Cổ Triêu Tinh có tài hoa kinh diễm tuyệt luân nếu hắn còn sống, nói vậy đương kinh Thánh Thượng ....Ha ha....!Cũng không có nói quá hiển nhiên là có nhiều điều phải e dè.Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười nói:- Thực ra điều này không có gì phải kiêng kỵ, huynh và ta đều biết rằng, tiên đế Tam tử năm đó là đương kinh Thánh Thượng thực lực còn yếu, nếu không có Cổ Triêu Tinh thì Thánh Thượng cũng không có khả năng đăng cơ sự nghiệp thống nhất đất nước.- Chỉ có điều trời ghen tị anh tài....!Phạm Vân Ngạo khẽ lắc đầu, thở dài:- Cổ Triêu Tinh sớm qua đời bỏ lại Tú công chúa....Huyền Đạo huynh, chẳng lẽ Tú công chúa nhìn thấy hình thái Hàn Mạc khiến nàng nhớ tới Cổ Triêu tinh?Hàn Huyền Đạo hiểu được ý tứ trong lời nói của Phạm Vân Ngạo, lập tức nói:- Vân Ngạo huynh xin yên tâm, một chút chuyện này không nên suy nghĩ, Hàn mỗ tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.Phạm Vân Ngạo khẽ gập đầu:- Tiểu thư nhà ta từ khi ra đời, được Lão thái quân luôn ôm ấp trong tay, nhìn như một hòn ngọc quý trên tay, có một số việc khiến Lão thái quân phải lo lắng....chỉ sợ không được đối xử tốt.Hàn Huyền Đạo lập tức nói:- Vân Ngạo huynh xin yên tâm, lệnh ái vào cửa lớn Hàn gia ta, tuyệt đối từ trên dưới nhất định sẽ đối đãi như con gái trong nhà, sẽ không làm lệnh ái bị oan ức.- Như thế là tốt rồi.Phạm Vân Ngạo mỉm cười nói:- Ta cũng nghĩ Lão thái quân cũng không hy vọng cháu gái yêu của mình bị tủi thân.Hắn dừng lại một chút rồi tiền lại gần thấp giọng nói:- Đối với Tú công chúa, Huyền Đạo huynh nghĩ biện pháp nào là tốt nhất? Huynh cũng biết người phụ nữ này có sức hấp dẫn lôi cuối điên đảo chúng sinh, nếu thường xuyên triệu tiến Hàn Mạc đến, một người tuổi còn trẻ, chỉ sợ chịu không nổi ... Tú công chúa nhớ đến Cổ Triêu Tinh mãi không bao giờ quên, muốn Hàn Mạc trở thành Cổ Hướng Tinh, hậu quả không thể lường được ... Nay Tiêu gia cố ý tiết lộ chuyện này sang đây là có ý đồ muốn chia rẽ hai nhà chúng ta, trong lòng ta hiểu rõ, tất nhiên sẽ không để hắn thực hiện được, chuyện này không nên để Lão thái quân biết ... Nhưng nếu chuyện này truyền bá, Hàn Mạc và Tú công chúa thật sự có chút quan hệ, giấy không gói được lửa, rồi sẽ đến tai Lão thái quân, chuyện này đối với hai nhà chúng ta cũng không tốt đẹp gì.Ánh mắt Hàn Huyền Đạo hơi hơi nheo lại, cũng ghé lại gần, thấp giọng nói:- Không dối gạt Vân Ngạo huynh, Hàn Mạc tiếp cận Tú công chúa là muốn chém đi một bàn tay của Tiêu gia!- Một bàn tay?Phạm Vân Ngạo than nhẹ nói, nháy mắt liền hiểu được:- Huynh nói là ....Mộ Dung Hạc?Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu.Vẻ mặt Phạm Vân Ngạo ngay lập tức lộ ra biểu cảm, hơi suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi thấp giọng nói:- Quyết chiến.... Động tĩnh càng nhỏ càng tốt ...!Hàn Huyền Đạo gật gật đầu nói:- Hôm nay đến nhà muốn xin ý kiến của Vân Ngạo huynh xem chọn ngày nào nhanh chóng tiến hành hôn lễ cho lệnh ái...!Phạm Vân Ngạo ho khan hai tiếng nói:- Huyền Đạo huynh, xem ngày nào thì được?Hàn Huyền Đạo lập tức nói:- Kỳ thực Vân Ngạo huynh và ta đều hiểu được, bên ngoài đang chú ý đến việc hôn nhân của hai nhà , thật khó lường được bụng dạ một số người, không có lúc nào là không muốn gây xích míc thị phi ... Theo ý ta tổ chức càng nhanh càng tốt.Phạm Vân Ngạo cũng biết việc hôn nhân này không tầm thường, vào thời điểm này, Hàn Phạm hai nhà kết thân, vô số kẻ cùng đố kỵ, ánh mắt căm giận nhìn vào, để tránh đêm dài lắm mộng, việc hôn nhân này không chậm trễ được.- Ta sẽ đi bàn bạc với Lão thái quân một phen.Phạm Vân Ngạo chậm rãi nói:- Dù sao cũng là người chăm sóc từ bé, nay xuất giá Lão thái quân tất nhiên là luyến tiếc.Hàn Huyền Đạo xúc động nói:- Đúng vậy, nó như bàn tay mình, phải cắt nó thì đau. Tuy nhiên lệnh ái vào Hàn gia có thể thường xuyên về thăm Lão được mà ... !Phạm Vân Ngạo gật gật đầu nói:- Huyền Đạo huynh yên tâm, ta đi bàn bạc sẽ không lâu đâu, Lão thái quân là người hiểu biết, nhất định sẽ hiểu được việc quan trọng này.- Vậy phải làm phiền Vân Ngạo huynh. Hàn Huyền Đạo đứng dậy chắp tay nói: Mong đón được viên minh châu càng sớm càng tốt ... Hôm nay là mười năm tháng ba, nếu Vân Ngạo huynh đồng ý , Hàn gia chúng ta từ nay trở đi sẽ bắt đầu lo liệu việc hôn sự, giữa tháng tư sẽ lựa chọn một ngày tốt đón về ...!- Tháng tư?Phạm Vân Ngạo thần sắc kinh ngạc, một tháng nữa đến rước dâu thật sự hơi gấp gáp.Hàn Huyền Đạo lại cười nói:- Đương nhiên, việc này còn xem Vân Ngạo huynh cân nhắc thế nào cũng muốn xem ý tứ Lão Thái Quân mới là ... Tháng tư này đón dâu, Hàn gia hi vọng sớm kết lương duyên, để tránh đêm dài lắm mộng ...!Phạm Vân Ngạo mời Hàn Huyền Đạo ngồi xuống một lần nữa mới chậm rãi nói:- Chuyện đã như vậy, để ta trở về suy ngĩ một chút.Dừng một lát rồi thấp giọng nói:- Đúng rồi, có một chuyện ta muốn thương lượng cùng Huyền Đạo huynh!Hàn Huyền Đạo chăm chú nhìn Phạm Vân Ngạo hỏi:- Không biết khi nào?Phạm Vân Ngạo thấp giọng nói:- Quân phòng thành quận Nghi Xuân báo lên quân báo, quốc nội Nam Phong quốc dường như có chuyện ... Huyền Đạo huynh có biết nội tình trong đó?Từ sâu trong đôi mắt Hàn Huyền Đạo xẹt qua vẻ sắc bén khiến người ta khó có thể phát hiện, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh, " a " một tiếng, nói:- Người Phong quốc vốn là thần thần bí bí lén lút, chuyện bên đó ta thật không biết nhiều lắm. Như thế nào, Vân Ngạo huynh nghe nói được chuyện gì?Phạm Vân Ngạo chậm rãi nói:- Cụ thể sự tình gì, hiện nay còn không rõ ràng lắm... Chỉ có điều xem ra sự tình không nhỏ. Theo như lời quân báo, ba quận của Nam Phong là quận Giao Châu, quận Nam, quận Ngọc Lăng đều có biến động, dường như bên trong tám trại lớn của ba quận đều có binh đao chiến tranh ... !- Việc binh đao chiến tranh?Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:- Nay trong nước Nam Phong loạn là điều không nhỏ, ba quận, tám trại lớn đều chịu liên lụy lơn, chuyện đó chắc chắn không nhỏ.Phạm Vân Ngạo lộ ra vẻ nghi hoặc nói:- Tuy nhiên trận binh đao chiến tranh này bình ổn rất nhanh, chỉ sau ba ngày chiến tranh nội bộ đã chấm dứt... !Hàn Huyền Đạo ánh mắt phiếm quang hỏi:- Chuyện xảy ra khi nào? Vân Ngạo huynh nhìn ra chút manh mối gì?Phạm Vân Ngạo lắc đầu nói:- Cụ thể thế nào không xác định rõ. Tuy nhiên chuyện này quá mức kỳ lạ, ta cũng phái người đi Nam Phong quốc điều tra manh mối, chỉ có điều đội ngũ đi do thám tất cả tung tích đều biến mất, không có trở về ... !- Ta có thể giúp đỡ cái gì?Hàn Huyền Đạo biết Phạm Vân Ngạo đột nhiên nói ra chuyện này vào lúc này nhất định có duyên cớ gì, vì thế chủ động hỏi:- Nếu có thể sử dụng được Phạm huynh cứ nói ra.Phạm Vân Ngạo khẽ mỉm cười, mới thấp giọng nói:- Phong quốc tuy rằng là nước nhỏ nhu nhược, nhưng bên trong bốn nước Trung Nguyên lại có ảnh tưởng toàn cục . Nay Tây Nguỵ đối với Nam Phong quốc như hổ rình mồi, một khi Nam Phong có biến cố, Ngụy quốc khuấy động những người phản quốc nổi dậy, không chừng sẽ động binh với nước Nam Phong. Nước Khánh tự nhiên sẽ nhân cơ hội lấy quận Sơn bắc, đến lúc đó có thời cơ, nước Yến ta nên làm thế nào, cũng phải tính toán tốt một phen. Nếu muốn đánh trận chiến này, hộ bộ của Huyền Đạo huynh và binh bộ của ta sẽ bận rộn nhất trong các nha môn, cho nên… Đối với thế cục nước Nam Phong, chúng ta phải rõ ràng mới tốt.Hàn Huyền Đạo rất nhanh trí, nghe lời nghe âm lập tức hiểu được ý tứ của Phạm Vân Ngạo:- Ý tứ của Vân Ngạo huynh là muốn Tiểu ngũ phái mật thám Tây Hoa Thính lẻn vào nước Nam Phong tìm hiểu tin tức?