Phủ Lễ bộ Thượng thư gần đây rất bận rộn, Hàn phu nhân đã bắt tay thu xếp hôn sự cho Hàn Mạc vào tháng sau.Mộ Dung Hạc dẫn ba mươi binh sỹ Ngự lâm quân ra khỏi cổng phía tây thành Yến Kinh, không có nghỉ ngơi, mà liên tục hành quân thẳng hướng tây bắc. Mộ Dung Hạc tuy cưỡi đại mã nhưng lại không thúc ngựa chạy, mà chỉ dẫn đám kỵ binh đi theo sau, đám bộ binh và sáu cung binh của Hàn Mạc đi phía trước.Hàn Mạc tuy không quay đầu lại, nhưng cứ cảm thấy ánh mắt chó dại khát máu của Mộ Dung Hạc đang dán thẳng vào người hắn. Lần này, Mộ Dung Hạc lợi dụng việc chấp hành quân vụ, chắn chắn là có đến mười phần quyết điều được mình ra khỏi thành, dễ bề đối phó.Khi hoàng hôn xuống, phía chân trời một màu đỏ rực.Mộ Dung Hạc lại không đi đường lớn, mà chọn con đường nhỏ, cỏ cây um tùm, có điều không khí bên ngoài thành rất trong lành mát mẻ.Trên đường không hề có một tiếng động, ba mươi người cứ đi theo hướng tây bắc.Nội quy của Ngự lâm quân nghiêm ngặt, nếu đã chấp hành quân vụ càng phải dốc toàn lực hành sự. Mộ Dung Hạc nếu không nói rõ cho chúng binh sỹ biết phải chấp hành quân vụ gì, mọi người cũng tuyệt đối không mở miệng hỏi.Không khí trở nên kỳ lạ dị thường.Mộ Dung Hạc cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn Vi Ly. Vi Ly liền khẽ cười, gật đầu với Mộ Dung Hạc. Lập tức Mộ Dung Hạc nhếch mép cười lạnh lẽo, trên mặt càng đắc ý.Có thể thấy mặt trời lặn làm ánh chiều tà càng thêm thảm đạm, Hàn Mạc cuối cùng nhìn thấy mấy dặm ở đằng trước có một hình khối tối tăm, nhãn lực của hắn rất tốt, nhìn rõ đó là một ngọn núi nhỏ, trên núi cây rừng rậm rạp, xanh biếc.Mộ Dung Hạc cuối cùng cũng giơ tay lên, trầm giọng nói:- Tất cả dừng lại.Mọi người lập tức dừng lại, nhưng đội ngũ vẫn đứng chỉnh tề.Mộ Dung Hạc thúc ngựa về phía trước, đến phía trước, quay ngựa lại, chậm rãi nói:- Các ngươi có nhìn thấy ngọn núi đằng trước không?Mọi người đồng loạt đáp:- Có!Mộ Dung Hạc liếc mắt nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:- Theo thám tử báo lại, trên ngọn núi đó có một ngôi miếu nhỏ, có không quá mười hòa thượng, nhưng mười tên hòa thượng này rất kỳ lạ, có những người hương khách đột nhiên biến mất trên ngôi miếu đó. Bổn tướng nghi ngờ ngôi miếu này có vấn đề, cho nên lần này dẫn các ngươi ra đây, bao vây ngôi miếu này, tróc nã đám hòa thượng đó. Đương nhiên, mục đích lớn nhất của ta chủ yếu là muốn xem thử ba đội các ngươi trong Báo đột doanh hiệp đồng tác chiến như thế nào, cố ý dùng thực chiến để luyện binh, các ngươi có rõ chưa?- Rõ!Ba mươi tướng sỹ hô đồng thanh.Chỉ có điều tâm lý mọi người có chút nghi hoặc, dùng đến Ngự lâm quân chỉ để đối phó một đám hòa thượng trong ngôi miếu nhỏ này thôi sao, thế giống như giết gà mà cần đến dao mổ trâu vậy.Quan viên Hình bộ, quan sai phủ Yến Kinh, đều có thể ra tay xử lý việc này, thậm chí Hoa thính đều có tư cách giải quyết. Nhưng vì sao lần vây bắt này lại làm điều không cần thiết là phải điều đến Ngự lâm quân?Tuy chỉ có ba mươi người, nhưng toàn là Ngự lâm quân, chức trách của Ngự lâm quân vốn không phải đi xử lý trị an như vậy.Họ là binh lính tinh nhuệ nhất Yến quốc, chức trách của họ là bảo vệ hoàng cung, bảo vệ những nhân vật quan trọng xuất cung hoặc là khâm sai. Cho dù phải giữ gìn trật tự trị an, nhưng cũng phải lúc Yến quốc nổi phen sóng gió đến nỗi quan phủ địa phương không thể khống chế nổi cục diện, thì mới cần đến hổ báo Ngự lâm quân ra tay.Tướng sỹ Ngự lâm quân có cảm giác ngạo mạn từ trong máu, họ coi thường cái việc phải đi đối phó đám đạo chích lẻ tẻ này, họ luôn cho rằng đó là việc của phủ Yến Kinh hay là của Hình bộ.Nhưng Mộ Dung Hạc nếu đã nói dùng thực chiến để huấn luyện, thế thì họ chỉ đành phải coi đây là một lý do chính đáng để thực thi quân vụ.Huống chi trong tay của Mộ Dung Hạc có quân lệnh của Ngạc Thanh Lôn, hay nói cách khác, hiện nay hắn chính là chỉ huy tối cao. Trách nhiệm của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, cho nên bọn họ chỉ có thể chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh của Mộ Dung Hạc.- Đám hòa thượng này vô cùng giảo hoạt, chúng ta cần phải phân ra để hành động, chia làm năm lộ, lặng lẽ lên núi.Bàn tay to lớn của Mộ Dung Hạc đã nắm chặt chuôi đao, chậm rãi nói:- Sau khi lên núi, cố gắng không làm kinh động đám hòa thượng đó, áp sát ngôi miếu, đợi khi năm nhóm đến đủ, nghe hiệu lệnh của ta rồi mới cùng ra tay. Tất cả đã rõ chưa?- Tuân lệnh!Mọi người đồng thanh nói.Hàn Mạc hơi híp mắt, tuy không rõ Mộ Dung Hạc bày mưu kế gì, nhưng bản thân hắn cũng phải cẩn thận đề phòng.Hắn không rõ lần này là Mộ Dung Hạc tự tung tự tác hay nghe theo kế hoạch của Tiêu gia, nếu như là Tiêu gia đứng sau giở thủ đoạn, thế thì bản thân hắn càng phải cẩn thận.- Hàn Mạc!Mộ Dung Hạc nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng gọi.- Có ty chức!Hàn Mạc tiến lên phía trước, chắp tay nói:- Đại nhân có gì căn dặn?Mộ Dung Hạc chỉ vào ngọn núi lúc này càng thêm ảm đạm nói:- Ngươi đem theo hai cung binh, vòng ra sau núi mà lên, đến nơi thì phục kích ở đó.Hàn Mạc tròng mắt hơi chuyển động, nói:- Tuân lệnh!Chỉ vào hai cung binh phía sau, chạy vội về hướng núi. Mộ Dung Hạc mắt nháy một cái, liền có một gã kỵ binh đi theo nhóm Hàn Mạc.Mộ Dung Hạc nhìn thấy Hàn Mạc đã chạy xa, nhếch mép cười khẩy, ánh mắt đầy sát ý, chợt nghe một tên Hiệu úy Binh bộ nói:- Đại nhân, chúng ta bây giờ có đi không?Mộ Dung Hạc lập tức nói:- Tạm thời các ngươi không cần phân đội, trước tiên cứ theo ta đi đến chân núi rồi tính tiếp.Một cung binh ở lại nói:- Đại nhân, ngài không phải nói là phân thành năm đội nhỏ ư? Hàn hộ quân úy đã dẫn người lên núi, chúng ta không phải cũng nên lên núi sao, nếu không chỉ sợ sẽ có nguy hiểm!- Khốn kiếp!Mộ Dung Hạc giục ngựa tiến lên, roi ngựa trên tay đã quất vào người cung binh kia, tàn bạo mắng:- Là nghe lời hắn hay nghe lời ta?Cung binh đó đứng dậy, nói to:- Tiểu nhân lỡ mồm, xin đại nhân trách tội!Mộ Dung Hạc cười lạnh nhạt, mới nói:- Hàn Hộ quân úy võ nghệ cao cường, các ngươi đều biết, hôm đó hắn đánh bại được cả Thi Hộ quân úy, vài tên hòa thượng thối, làm sao có thể làm khó Hàn Mạc?Dừng một chút rồi tiếp tục nói:- Đám hòa thượng này rất nham hiểm, chúng ta tuy chỉ luyện binh nhưng cũng phải tránh thương vong… cứ theo ta đến chân núi rồi nói sau.Lúc này trời đã tối đen mù mịt, những người còn lại theo sự dẫn dắt của Mộ Dung Hạc, đi tới chân núi, đến nơi Mộ Dung Hạc mới trầm giọng nói:- Ta mang theo hai người đi trước thám thính, các ngươi cố thủ ở dưới đây, không cho ai lên núi. Ô, cũng không cho ai xuống núi, ai vi phạm giết không tha!- Tuân lệnh!- Đợi đến khi ta bắn tên làm hiệu, các ngươi toàn bộ lên núi trợ lực.Mộ Dung Hạc xuống ngựa, chỉnh áo giáp, rút đại đao ra, trầm giọng nói:- Vi Ly, Tằng Khánh, các ngươi theo ta!Vi Ly và Tằng Khánh cũng đã xuống ngựa, cung kính nói:- Vâng!Cũng đều rút đao ra, theo sau Mộ Dung Hạc tiến lên núi.……Hàn Mạc dẫn hai cung thủ theo hướng núi mà đi, hắn rất nhanh phát hiện có gã kỵ binh bám theo sau, tuy cách xa một đoạn, nhưng chỉ cần không bị mù, thì tuyệt đối có thể dễ dàng phát hiện ra cái đuôi đang theo sau kia.Tên kỵ binh cũng không có cố đuổi kịp, chỉ luôn giữ một cự ly nhất định với nhóm Hàn Mạc, xa xa ở phía sau lẳng lặng bám theo.Tới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, diện tích ngọn núi này chỉ không quá mười dặm mà thôi, nói là một ngọn núi nhỏ cũng không sai, chỉ có điều trên núi cây cối mọc thành bụi, ít đường đi, xem ra tín đồ đến đây bái phật không được nhiều.Hàn Mạc dừng bước, lấy lại tinh thần, quan sát tên kỵ binh ở tít đằng sau, đột nhiên vẫy tay với y, y liền giục ngựa đi tới, nhìn Hàn Mạc, chắp tay, chỉ cười xuề xòa.- Ngươi theo chúng ta làm gì?Hàn Mạc cười tủm tỉm hỏi.Gã kỵ binh trả lời:- Mộ Dung đại nhân sợ ngài không đủ người, cho nên… sai ty chức đến giúp đỡ!Hàn Mạc cười ha hả nói:- Thì ra là thế, ta còn nghĩ rằng Mộ Dung đại nhân lo lắng mấy người bọn ta sẽ không phục tùng quân lệnh, giữa đường bỏ trốn, cho nên mới phái ngươi đi giám sát chúng ta!Gã kỵ binh vẻ mặt thay đổi, lập tức cười xấu hổ:- Hàn… Hàn Hộ quân úy nói đùa rồi!- Nều đã là đến giúp chúng ta, thế càng hay.Hàn Mạc cười khanh khách, nắm thiết côn, thản nhiên nói:- Ta nghĩ trước tiên nên lên núi thám thính tình hình, hai huynh đệ ta sẽ ở lại đây còn ngươi theo ta lên núi, được chứ?Hai cung thủ vội vàng nói:- Đại nhân, trên núi nguy hiểm vô cùng, chúng tôi phải cùng ngài đi lên núi.Thời gian Hàn Mạc ở Báo đột doanh tuy rất ngắn, nhưng bằng thực tài của mình, cho nên cũng có một danh tiếng nhất định, các cung thủ của đội cung binh thì càng kính trọng Hộ quân úy trẻ tuổi này. Lúc này hắn muốn lên núi, tất nhiên là muốn cùng đi theo bảo vệ.Trái lại gã kỵ binh có chút kinh ngạc, hỏi:- Ty… ty chức phải lên núi?- Không sai.Hàn Mạc thản nhiên đáp: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn- Xuống ngựa mau, sự việc không được chậm trễ, theo ta lên núi.Thấy gã kỵ binh do dự, hắn hừm một tiếng rồi nói:- Không phải ngươi nói Mộ Dung đại nhân sai ngươi đến trợ giúp chúng ta sao? Sao còn không xuống ngựa?Tiếng cuối cùng lạnh tanh vô cùng, mắt lộ hàn quang, gã kỵ binh không dám kháng lệnh, lập tức xuống ngựa, rút thanh đao ở bên hông ra.Hàn Mạc thản nhiên cười, nhìn hai cung thủ nói:- Hai huynh ở lại đây… không được hành động thiếu suy nghĩ!- Đại nhân…!Hàn Mạc nghiêm mặt nói:- Không cần nhiều lời, mệnh lệnh của bổn tướng, các huynh dám không phục tùng?Hai cung thủ nhìn nhau, rồi cùng cung kính nói:- Vâng!Hàn Mạc nắm chặt thiết côn, nhìn gã kỵ binh, nói:- Theo ta!Tiến vào trong rừng, mò mẫm đi lên núi.Cây cỏ trên ngọn núi này rậm ráp quá mức, mà con đường Hàn Mạc chọn đi cũng không phải đường, mà vịn đá leo lên. Hàn Mạc từ nhỏ đã theo Hắc Báo vào núi huấn luyện, thân thủ nhanh nhẹn, đoạn đường này không làm khó được hắn, nhưng đối với gã kỵ binh thân thể đeo giáp, ngày thường chuyên luyện tập cưỡi ngựa, không học bản lĩnh tác chiến nơi rừng hoang, cho nên tốc độ rất chậm.Hàn Mạc tới lưng chừng núi, ngồi xuống một thân cây nghỉ ngơi cả buổi, gã kỵ binh mới trèo đến, trán ướt đẫm mồ hôi, thấy Hàn Mạc đang cổ quái mỉm cười với gã, chỉ cảm thấy lạnh toát cả người, trong lòng càng căng thẳng, không kìm lòng nổi mà nắm chắc thanh đao.- Ngươi đừng sợ!Hàn Mạc cười u ám:- Ngươi biết điều gì, mau nói ra cho ta!Gã kỵ binh sửng sốt:- Đại nhân… đại nhân có ý gì?- Mộ Dung Hạc có phải lập bẫy muốn giết ta?Hàn Mạc cười kỳ lạ, hắn vuốt nhẹ thanh thiết côn