Thời gian đại hôn của Hàn Mạc đã tới gần, bầu không khí vui mừng cũng ngày càng đậm trong phủ Lễ bộ thượng thư, mỗi ngày đều có quan viên tới cửa thăm hỏi đưa lễ đại hôn tới trước, mỗi ngày trong phủ Lễ bộ thượng thư đều cực kỳ náo nhiệt.Thực lực Hàn gia ngày càng mạnh, đây cũng là chuyện đám triều thần thấy trong mắt, cho nên mặc kệ quan hệ tốt hay không, công phu mặt mũi trong quan trường cũng phải làm, chuẩn bị lễ nặng cũng là chuyện thể diện bình thường nhất. Không thể phủ nhận, trong đó tất nhiên cũng có một số không phải quan viên thế gia, nhìn thấy quyền thế của Hàn gia ngày càng cao, thật sự cũng có suy nghĩ lấy lòng.Yến kinh từ trên xuống dưới, dù dân chúng bình thường cũng biết thiếu gia Hàn gia muốn kết hôn với tiểu thư Phạm gia, đây cũng là một trong các đề tài dân chúng thích bàn tán trong các quán trà quán rượu nhất.Tuy rằng sắp đại hôn, nhưng tâm tình Hàn Mạc ngày càng nặng nề. : TruyệnFULL.vnKhông thể nghi ngờ, Bích di nương thân ở trong phủ cùng ba người Bạch Dạ Lang đang ở Phong Quốc, đều trở thành người hắn nhớ tới mỗi ngày. Bạch Dạ Lang hiệp khách xưng trong mười ngày sẽ mang về hai dược liệu, hiện giờ chê cười, dược liệu không về, vị đại ca kia không ngờ cũng mất bóng.Phong Quốc kia tựa như hố đen không đáy, đi một người nuốt một người.Hắn mới lên vị Chỉ huy sứ, tự nhiên cũng thành một nhân vật chói mắt trong triều, phần lớn tướng lãnh Báo Đột doanh, ít nhất biểu hiện phâm phục Hàn Mạc ở mặt ngoài.Báo Đột doanh có ba đội, vị trí Hộ quân tham lĩnh đội cung binh vẫn là Đậu Thiện, cũng không thay đổi, nhưng Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh và đội bộ binh điều chỉnh một lần nữa.Nguyên bản Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh là Mộ Dung Hạc, sau khi Mộ Dung Hạc chết, Hàn mạc đi lên chức vị Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh, hiện giờ hắn thăng chức làm Chỉ huy sứ, vị trí Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh cũng thành ghế trống.Hai Hộ quân úy của đội kỵ binh lúc trước, một là Tiếu Mộc, một là Thi Liên Vân thiếu chút nữa bị Mộ Dung Hạc hại chết, tuy nhiên sau khi trải qua sự điều tra của binh bộ, biết được Thi Liên Vân mất tích vô cớ, cũng điền tên trong danh sách quân nhân mất tích của bộ binh, cho nên Hộ quân úy của đội kỵ binh cũng chỉ còn Tiếu Mộc.Tiếu Mộc và Hàn Mạc ở Nghi Xuân, coi như cùng chung hoạn nạn, nảy sinh tình bằng hữu, hơn nữa dùng lý lịch của hắn, hiện giờ ghế Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh trống, hắn hoàn toàn bù vào đúng quy cách, cho nên Hàn Mạc dâng tấu nhắc tới việc này với hoàng đế, tiến cử Tiếu Mộc làm Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh, hoàng đế vui vẻ đáp ứng.Về quân đội bộ binh, mặc dù Miêu Vũ đã chết, Hàn Mạc muốn Hộ quân úy Tiết Thiệu của đội cung binh tới thay thế, nhưng biết rằng như vậy ở trong mắt người ngoài, người có suy nghĩ riêng sẽ ngờ vực, dù sao toàn bộ Báo đột doanh đều biết quan hệ giữa mình và Tiết Thiệu là rất tốt, cho nên cũng không tiến cử, chỉ dâng tấu trưng cầu ý tứ hoàng đế.Hoàng đế cũng không an bài gì khác, chỉ sai Hàn Mạc đề bạt một trong hai Hộ quân úy của đội bộ binh lên. Hàn Mạc lập tức mời họp hội nghị quân sự Báo Đột doanh một lần, triệu tập quan viên cấp Giáo úy trở lên trong ba đội, tiến hành tuyển cử bầu phiếu cực kỳ dân chủ, điều này khiến các tướng lĩnh rất ngạc nhiên, cuối cùng Tả Hộ quân úy Dương Vĩnh Huy của đội bộ binh đạt được số phiếu nhiều nhất, trở thành Hộ quân tham lĩnh mới của đội bộ binh.Hàn Mạc thấy hiệu quả tốt, cũng không nói hai lời, tiếp tục dùng phương pháp rất công bình này chọn ra vài vị trí còn trống khác, điều này khiến mọi người rất kỳ quái, cũng có vài phần khâm phục.Trong mắt quân nhân, chán ghét nhất chính là dùng người không khách quan, bọn họ chỉ khâm phục tướng lãnh có bản lĩnh, bởi vậy Hàn Mạc cho bọn họ quyền lợi tuyển cử này, thứ nhất quả thật khiến người thật sự có khả năng được trọng dụng, thứ hai cũng khiến bọn họ cảm thấy được Chỉ huy sứ mới nhận chức quả thật là một đại tướng công bình.Các chức vị Báo Đột doanh, trải qua một lần hội nghị các tướng lãnh cao cấp đều được giải quyết trọn vẹn, Hàn Mạc cũng rất vừa lòng, mình vừa mới trèo lên vị trí Chỉ huy sứ, cần chính là để bộ hạ phục, mà thủ đoạn quan trọng nhất để đám quân nhân này chịu phục chính là công bình, thưởng phạt rõ ràng, công bằng, điều này mới khiến bọn họ nảy sinh kính ý đối với vị Chỉ huy sứ đại nhân của họ.Chuyện quan trọng nhất của Báo Đột doanh ngày thường chính là tiến hành huấn luyện, Hàn Mạc cũng không thay đổi các chế độ trong quân, vẫn dựa theo chế độ lúc trước của Ngạc Thanh Lôn mà tiến hành.Chỉ huy sứ ngoại trừ quản lý quân đội, còn có thúc giục Hộ bộ đổi mới trang bị các loại đúng thời hạn, cũng không phải việc thoải mái, may mắn việc huấn luyện có Hộ quân tham lĩnh các đội phụ trách, nếu không tất cả thời gian của Chỉ huy sứ Hàn Mạc này đều ở trong quân doanh.Đậu Thiện, Tiếu Mộc, Dương Vĩnh Huy ba người đều ở lâu trong Ngự lâm quân, thủ đoạn huấn luyện tất nhiên không cần phải nói, Hàn Mạc quả thật thả lòng mà giao chuyện này cho bọn họ, bản thân chỉ ngẫu nhiên vòng quanh kiểm tra một phen.Về phần quân diễn mỗi tháng, Hàn Mạc cũng không gạt bỏ, hạ quân lệnh vẫn xử lý theo quy củ trước đó, làm tốt, công lao tích lũy, có thời gian sẽ thăn chức, nếu tướng lãnh tại chức không làm tròn trách nhiệm không cầu tiến, cũng phải thi thố một lần nữa, nên bãi miễn thì bãi miễn, đó là thưởng phạt rõ ràng, không nương tay chút nào.Bên Tây Hoa Thính, Lý Cố xâm nhập chợ đen, tuần tra tung tích Lang Băng, hắn hành động cẩn thận, nhất thời cũng không bị người chợ đen nhìn ra sơ hở.Chẳng qua chợ đen cũng không thể tra ra tung tích Lang Băng.Điều này khiến Hàn Mạc càng thêm khó hiểu, độc dược Tây Hoa Thính đặc chế rõ ràng truyền ra bên ngoài, cuối cùng đó có phải Lang Băng do Tây Hoa Thính nghiên cứu chế tạo?Rốt cuộc là nhân vật thần thánh nào nắm giữ loại Lang Băng này?Hắn biết nếu đối phương có thể làm không dấu vết nhưu vậy, không thể nghi ngờ thế lực kẻ thù chưa chắc dưới Hoa Thính, Tây Hoa Thính muốn tra ra tình hình thực tế của thế lực kia trong thời gian ngắn là tuyệt đối không có khả năng.Hơn nữa nếu đối phương sử dụng độc dược của Tây Hoa Thính, hiển nhất rất hiểu Tây Hoa Thính, chỉ sợ lúc Tây Hoa Thính điều tra bối cảnh của bọn họ, những kẻ kia vẫn ở phía sau nhìn chằm chằm Tây Hoa Thính.Hàn Mạc hiểu được, chỉ sợ lúc này Tây Hoa Thính gặp phải đối thủ thật sự, có thể đùa giỡn Tây Hoa Thính trong tay, Hàn Mạc rất phẫn nộ nhưng cũng có vài phần bội phục.Hắn không thể xác thực đây có phải Tú công chúa đứng sau chuyện này hay không, đó là một nhân vật bề ngoài nhìn qua quyến rũ cũng vô cùng lợi hại.Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì Tú công chúa nắm trong tay một đám nhân viên ngầm, cần gì phải huấn luyện đám thích khách nhất lưu Trần Thương này sau lưng làm gì? Tính chuyên nghiệp của nhân viên Đông Hoa Thính mạnh hơn đám người Trần Thương này nhiều lắm. Quan trọng là Hàn Mạc nghĩ không ra lý do Tú công chúa phải phóng hỏa thiêu lương thực cứu tế.Cho nên hắn đành bảo Lý Cố và Hồng Tụ tạm thời ngừng truy tra việc này.Nếu thế lực này không phải bộ hạ của Tú công chúa, như vậy Tú công chúa chắc chắn sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với thế lực ngầm mạnh mẽ này, thậm chí Hàn Mạc có thể khẳng định, Tú công chúa hứng thú điều gì, nàng chắc chắn không tiếc trả giá lớn điều tra ra rõ ràng.Chỉ có trước tiên xác định thế lực kia không liên quan tới Tú công chúa, Hàn Mạc mới có thể tiếp tục điều tra, lúc này hắn phải tìm cơ hội đạt được tin tức nào đó bên Tú công chúa.Ông trời quả nhiên rất để mắt tới Hàn Mạc, bởi vì những khi Hàn Mạc cần cơ hội, ông trời sẽ đưa cơ hội tới trước mặt hắn.Sáng sớm ngày hai sáu tháng năm năm Bình Quang thứ chín, cách đại hôn Hàn Mạc chỉ hai ngày, cách thời hạn tính mạng sau cùng của Bích di nương cũng chỉ hai ngày.Thái giám chấp sự truyền chỉ, Tú công chúa rời thành săn bắn, do Chỉ huy sứ Báo Đột doanh Hàn Mạc dẫn ba trăm thiết kỵ bộ vệ Tú công chúa tới trường săn hoàng gia năm mươi phía tây thành.Sau khi Hàn Mạc tiếp chỉ, lập tức triệu tập ba trăm kỵ binh rời khỏi Báo Đột doanh, ra chờ ở ngay cửa tây thành.Tú công chúa đi săn, hoàng đế dĩ nhiên hạ chỉ sai mình dẫn binh bảo vệ, Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, chỉ sợ đây là Tú công chúa để hoàng đế hạ chỉ, cũng không nghĩ tới Tú công chúa còn có sở thích săn bắn.Thời tiết hôm nay không tính là tốt, trên trời hơi tối, ánh sáng mặt trời mới lên có vẻ rất yếu, thường xuyên bị mây đen che lại, Hàn Mạc thật sự lo lắng hôm nay trời sẽ đổ mưa.Ba trăm thiết kỵ áo giáp sáng ngời chờ ở năm dặm ngoài thành, chờ rất lâu mới thấy hơn mười người cưỡi ngựa chạy như bay tới, ngoài trừ một người dẫn đầu, phía sau đều mặc áo tơi đầu đội nón tre, không ngờ đều khoác áo choàng đen, tuấn mã như sấm, khí thế đám người này có vẻ lớn hơn cả ba trăm thiết kỵ.Người phía trước cũng mặc áo tơi đôi nón tre, chẳng qua phía sau khoác áo choàng màu hồng, rất khác hơn mười người áo choàng đen phía sau, rất bắt mắt.Nón tre cha dung nhan, áo tơi che dáng người, chỉ nhìn ngoại hình, nhất thời khó phan biệt người áo choàng hồng kia có phải Tú công chúa hay không.Ngoại trừ áo choàng hồng, trên tuấn mã của đám người này đều mang theo trường cung và hộp tên, lưng đeo trường đao, nhìn qua uy mãnh khác thường, cũng không biết có phải nhân viên ngầm của Đông Hoa Thính hay không.Chớp mắt hơn mười người phi như bay tới chỗ ba trăm thiết kỵ, cũng không ngừng, chỉ có một gã áo choàng đen trong đó trầm giọng nói:- Công chúa điện hạ ở đây, Ngự lâm quân nhanh hộ vệ!Tuy rằng có tiếng ngựa hí, nhưng giọng nói người nọ rơi vào tai Hàn Mạc rất rõ ràng.Hàn Mạc khẽ nhíu mày, trong lòng có chút không vui, con mẹ nó thế này cũng hoành tráng đi, thật sự không đặt Chỉ huy sứ ta vào mắt, hơn mười người xuyên qua ba trăm thiết kỵ Ngự lâm giống như tia chớp, chạy về phía tây bắc, áo choàng hồng kia giống như ngọn lửa rừng rực cháy, rực rỡ khác thường.Hàn Mạc vung cương ngựa, phất tay nói- Đuổi theo!Hắn thúc tuấn mã, tuấn mã dưới khố vọt đi như tên đen, cũng chạy về phía tây theo mười người kia, mà ba trăm Ngự lâm thiết kỵ đều là kỵ binh ưu tú trong Ngự lâm quân, Hàn Mạc ra lệnh một tiếng đã chia làm mấy đội, giống như mấy hàng dài theo sát phía sau Hàn Mạc rất trật tự, vó ngựa ầm vang, dường như mặt đất đang run rẩy.