Trong phòng đã bày sẵn rượu và thức ăn, người của Thương đội đúng là ăn rất nhiều thịt bò và bánh mỳ, nơi này rượu và thức ăn hiển nhiên phải chu đáo, tuy nhiên lúc này tàn canh chỉ còn đồ ăn thừa.Dựa theo quy củ, Thương đội đi đường, phải luôn giữ tỉnh táo, cho nên không được uống rượu, Tống tổng quản một mình nhâm nhi, hiển nhiên là đã hỏng quy củ rồi.Ngồi ở trên ghế, Tống tổng quản đang cầm chiếc tăm xỉa răng, người đứng bên cạnh, đúng là Trầm lão tam.Hàn Mạc thần sắc bình tĩnh, tiến lên mỉm cười nói:- Tống tổng quản, nghe nói ngươi tìm ta? Lại không biết có gì chỉ bảo? Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.Tống tổng quản ngưng xỉa răng, liếc Hàn Mạc một cái, lúc này mới cầm chiếc tăm trong tay bỏ ra, nói:- Đúng rồi, đến bây giờ ta còn không biết hai ngươi tên gọi là gì!Hàn Mạc nói:- Tổng quản có thể gọi ta Tiểu Thủy!Nhìn bên cạnh Hồng Tụ liếc mắt một cái, nói:- Hắn là Tiểu Tiết!Tống tổng quản cười ha hả, nói:- Tiểu Thủy à, lần này rời kinh, dọc theo đường đi đã quen nề nếp chưa?- Có Tống tổng quản chiếu cố, hết thảy đều tốt cả!Hàn Mạc bình tĩnh nói, nhưng trong lòng cũng hiểu được. Tống tổng quản thoạt nhìn cũng không giống loại người tốt, không phải ngẫu nhiên mà gọi hai người đến, cũng không phải vì việc nhà.Tống tổng quản thở dài, nói:- Thuận lợi là tốt rồi. Các ngươi không biết, hành trình cũng phải sáu bảy ngày, các ngươi tuy rằng vất vả, nhưng cũng không cần phải lao tâm, đi theo mọi người cùng nhau đi đường liên kết... Nhưng ta là quản sự, đã có thể đối với nhóm các ngươi như vậy là thoải mái. Chẳng những không phải lo lắng trời mưa, hành trình nhanh chậm, còn lo lắng sự an nguy của mỗi người, còn sự an nguy của hàng hóa, buổi tối ngủ cũng không được yên giấc … Các người có hiểu không ?Hàn Mạc dường như minh bạch cái gì, thản nhiên cười nói:- Tổng quản vất vả rồi!Tống tổng quản quét mắt qua Hàn Mạc và Hồng Tụ một cái, nhìn Hàn Mạc thần sắc bình tĩnh, Hồng Tụ trên mặt lạnh lùng vô cùng, xem ra cũng không có lĩnh hội ý tứ của mình, lập tức hiện ra vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:- Từ Yến kinh mang theo hai con chó đến Phong quốc, cũng là rất vất vả, đừng nói là hai người... hai người không cảm thấy ta tận tình trách nhiệm sao?Hắn nói chưa hết lời, Hàn Mạc thần sắc không thay đổi, Hồng Tụ trong mắt đã hiện ra sát ý.Tống tổng quản so sánh hai người với chó, với tính tình Hồng Tụ, có thể nào không tức giận, giật giật gang tay màu đen, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, cuối cùng nhịn xuống.Trầm lão tam ho khan một tiếng, đứng ở phía sau Tống tổng quản, nhìn Tống tổng quản liếc mắt một cái, cuối cùng nói:- Tiểu Thủy, việc này... Tống tổng quản dọc đường đi chăm sóc mọi người, đều không dễ dàng, chúng ta là huynh đệ... luôn phải hiểu một ít đạo lý!Hàn Mạc thản nhiên cười, hỏi:- Tống tổng quản… là muốn bạc?Hắn có thể nào không biết Tống tổng quản quanh co lòng vòng ý đồ nói những lời này, đơn giản là mượn cơ hội xảo trá một ít bạc mà thôi.Hàn Mạc trên người cũng không thiếu bạc, ngay từ đầu, hắn cũng là nghĩ tới đưa cho Tống tổng quản mấy lượng bạc, ở trên đường tổng hội mới thuận lợi một chút, nhưng lúc ấy lại cảm thấy mình giả dạng thành tiểu nhị bình thường, chủ động xuất ra mấy lượng bạc, ngược lại có chút không bình thường, cho nên cũng không để ý nghĩ này trong đầu.Nhưng hắn lại không thể tưởng được vị Tống tổng quản này lại gọi mình tới lộ liễu đòi bạc.Về điểm này, trong lòng Hàn Mạc rất căm ghét.Một quản sự nho nhỏ, cũng lớn mật phô trương, Hàn Mạc cảm thấy có chút buồn cười.Tuy nói lúc này đây là muốn lấy Thương đội yển hộ tiến vào cảnh nội Phong quốc, hết thảy đều phải thật cẩn thận, nhưng không cho phép một nhân vật như cái rắm này tè lên đầu mình.Tống tổng quản thấy Hàn Mạc nói trắng ra như vậy, lập tức liền biến sắc, chuyện này úp mở thì không hề gì, nói trắng ra, khiến mắt mất mặt, cho nên Tống tổng quản xấu hổ vô cùng, đập bàn một cái, cười lạnh nói:- Thật là không hiểu quy củ, lão tử lại muốn mấy đồng tiền của các ngươi sao … Trầm lão tam !Trầm lão Tam vội vàng nói:- Dạ!- Từ hôm nay trở đi, bắt hai người bọn chúng làm như ngựa. Mặt khác tối nay không cho hai tiểu tử này ngủ, ban đêm trông hàng hóa … !Tống tổng quản lạnh nghiêm mặt nói:- Dẫn bọn họ đi … Mẹ nó, nhìn mà chướng mắt!Hắn lúc này vẻ mặt khí thế hung ác, khác hẳn với vẻ mặt lúc nãy cung kính nịnh nọt.Trầm lão tam nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, trả lời:- Dạ!Hồng Tụ lạnh đến bạc cả mặt, Hàn Mạc thấy nàng trong mắt đã hiện ra sát ý, duỗi qua tay, nắm tay Hồng Tụ, cũng không nói nhiều, lôi kéo Hồng Tụ xoay người rời khỏi.Trầm lão tam tiến lên, đi theo hai người ra cửa, thuận tay đóng cửa lại, đến gần hai người thấp giọng nói:- Tiểu Thủy, có phải hay không trên người không bạc? Thật sự không được, ta cho ngươi mượn một ít ngân lượng, các ngươi đưa lên đi, trên đường đi được thuận lợi.Hồng Tụ đã bỏ tay khỏi Hàn Mạc, quay đầu đi, Hàn Mạc thản nhiên cười, cũng thấp giọng nói:- Trầm ta ca, hảo ý của ngươi ta hiểu … !Trầm lão tam thở dài, hạ giọng nói:- Tiểu Thủy, bên ngoài, phải biết kiềm chế tính tình của mình, có một số việc, chịu đựng là tốt hơn... Đắc tội Tống tổng quản, đối với các ngươi không có lợi!Hàn Mạc nghe được thiện ý Trầm lão tam nhắc nhở, biết hắn là hảo ý, trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm, nhìn trên mặt hắn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, không khỏi thấp giọng hỏi nói:- Trầm Tam ca, các ngươi... cũng đều phải giao bạc?Trầm lão tam nhìn xung quanh, mới để sát vào thấp giọng nói:- Chúng ta mười mấy tiểu nhị đi buôn bán, mỗi một lần đi, đều là phải nộp gần ba thành tiền!-Gần ba thành tiền?Hàn Mạc nhíu mày nói:-Đó là nhiều hay ít?Trầm lão tam vươn một bàn tay, mở ra năm ngón tay, rồi lại thêm năm ngóm nữa:- Mười lượng bạc!Hàn Mạc "Ồ" một tiếng, Trầm lão tam đã thấp giọng nói:- Nếu không nhiều người đang ăn cơm trong nhà, đều là những người nghèo khó, ai muốn ngàn dặm xa xôi đến Phong quốc. Không có việc gì cũng là thôi, nếu là xảy ra chuyện, chỉ sợ tính mạng cũng để tại trên đường. Dừng một chút, cười khổ nói:- Những năm đầu cũng không có phải lót tiền, cho nên không vài người nguyện ý rời khỏi Yến Kinh. Tuy nhiên sau lại thiết lập lót, mỗi lần đều vậy, đặc biệt đi đến Phong quốc, đều có lót tiền, ngay từ đầu chẳng qua ba lượng bạc, có một hồi trên đường gặp gỡ rủi ro đã chết vài người, mọi người cũng không dám không cho nữa. Cửa hàng lý cuối cùng định ra mười lượng bạc không kém, đối với chúng ta mà nói, kia cũng không phải là muốn tới thì tới, đó là muốn xen vào sự điểm danh mới được... Tổng quản coi, nếu không có tiền thì cơ hội cũng không có.Hàn Mạc khẽ gật đầu, đã minh bạch nguyên nhân trong đó.Nhóm người tiểu nhị buôn bán này, hiển nhiên đều phải qua Tống quản sự tiến cử tới, mọi người dâng gần ba thành tiền, hiển nhiên là cũng có quy tắc ngầm trong đó.Tuy nhiên Tống tổng quản thật đúng là ác tâm thật sự. Nhóm tiểu nhị này mạo hiểm sinh mạng vượt bao ngàn dặm xa xôi đến Phong quốc đưa hàng hóa, kiếm chút tiền nuôi gia đình, hắn lại vung tay lên, lập tức muốn lấy đi tam thành, cũng được cho là lòng tham không đáy .Tới dưới lầu, mọi người đã dùng xong bữa tối, đều trở lại phía sau trong viện đi nghỉ tạm, lặn lội đường xa, tự nhiên là phải duy trì tinh lực. Trầm lão tam đưa Hàn Mạc hai người tới trong viện, hậu viện có sáu gian phòng ốc sơ sài, năm gian đã có người ở.Hai gã tiêu sư và hai gã mậu dịch tiểu nhị ở lại trên chiếc xe trông coi, Trầm lão tam tiến lên, hướng hai người nói hai câu nói, hai người lập tức đều coi hướng Hàn Mạc và Hồng Tụ, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, cười hì hì trở về trong phòng nghỉ tạm.Trầm lão tam lúc này mới lại đây nói:- Các ngươi hai hôm nay canh giữ suốt đêm, nếu không Tống tổng quản không để yên cho hai người … Ngày mai ta gặp Tống tổng quản nói đỡ cho các ngươi!Hàn Mạc thản nhiên cười, gật đầu nói:- Hảo, Trầm tam ca, ngươi nghỉ ngơi đi!Trầm lão tam vỗ vỗ Hàn Mạc bả vai, cũng không nói nhiều, xoay người hướng trong phòng bước vào, cũng là muốn đi nghỉ.Hồng Tụ đi đến tảng đá bên cạnh sân, ngồi xuống, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn trên mặt nàng, người bình thường rất khó đoán được lòng của nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì sự tình.Hàn Mạc cũng là chắp hai tay sau lưng, đi qua Hồng Tụ bên người ngồi xuống.Lúc này trong viện chỉ đốt một cây đuốc, trăng đã nhô lên cao, cảnh vật xung quanh cũng yên tĩnh.Hồng Tụ nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, Hàn Mạc khóe mắt cũng đã nhìn đến động tĩnh của nàng, khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn nàng, hạ giọng nói:- Là muốn hỏi ta vì sao phải nhẫn nhịn một quản gia nho nhỏ?Hồng Tụ hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:- Ta có thể lập tức giết chết hắn!Hàn Mạc nhìn bên kia hai gã tiêu sư liếc mắt một cái, tựa vào cột hạ giọng nói nói, khi thì phát ra tiếng cười dâm tục, hiển nhiên là ở đàm luận nội dung bậy bạ, đối với động tĩnh bên này, không chút nào chú ý.- Bản lĩnh của ngươi, ta là rất rõ ràng!Hàn Mạc ôn hòa mà cười nói:- Chỉ có điều có một câu, lại không biết ngươi đã nghe nói qua?Hồng Tụ mặt không chút thay đổi mà nhìn Hàn Mạc, trong mắt hiện ra vẻ nghi vấn.-Lão hổ giữ sức giả đấu mới là hổ. Mà người không chấp nhặt chuột, vì đó chỉ là chuột.Hàn Mạc hạ giọng nói:- Người như vậy, thật sự không đáng ngươi ta tức giận!Hồng Tụ nhíu mày lại, cũng không nói gì thêm.Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mới nói:- Chúng ta là nương theo bọn họ yểm hộ tiến vào Phong quốc... Dù sao chúng ta tới bên đó, còn cần mậu dịch trợ giúp. Thuận lợi đến Phong quốc, mới là mục đích cuối cùng của chúng ta, dọc theo đường đi, chúng ta không tất yếu gặp phải nhiều khó khăn... !Dừng một chút, đôi mắt tử xẹt qua một đạo sắc bén hào quang:- Đương nhiên, nếu những người này thật sự không cảm thấy được, khiến ta quá không thoải mái... giết chết như dẫm một con kiến, cũng là một trong những lạc thú của ta !