Quyền Thần

Điện Thừa Thiên của nước Khánh nguy nga rộng lớn, vô cùng rực rỡ, đó là cảm giác trong lòng ba người.Vào trong điện, Hàn Mạc cảm thấy nó cực kỳ rộng, với tầm nhìn của hắn mà chỉ có thể nhìn thấy long đàn từ phía xa phát ra hào quang huy hoàng, trên long tọa dường như có một người đang ngồi trên đó nhưng không thấy mặt mũi vì quá xa. Từ đại môn đến long đàn cách vài trăm mét.Hai bên đường các trụ lớn được làm bằng ngọc, hai bên có chừng mười ngọc trụ đỡ cho kim đính, bên trên ngọc trụ sơn màu đen, bên ngoài sơn son thiếp vàng, mỗi ngọc trụ đều dùng chất liệu đặc biệt điêu khắc rồng phượng trên mây, nhìn đẹp đẽ vô cùng.Một chiếc thảm dài nối đại môn tới long đàn, hai bên còn có hai cái ao lớn.Chiếc thảm xa hoa, trên đó dùng chỉ vàng thêu các họa tiết, bên trong ao nước phun ra hướng bên ngoài như bay lên chín tầng mây.Quan sát khung cảnh hai bên một hồi, có thể nói là cực kỳ mãn nhãn.Không một ai có thể tưởng tượng trong điện còn có thiết kế như vậy, người nước Khánh thật phong nhã, quả nhiên là danh không giả.Nước ao trong suốt, cá vàng bơi lượn không ngừng, mặt nước hoa sen nở rộ, cũng không biết người nước Khánh làm như thế nào mà thiết kế sen nở trong hồ xinh đẹp như vậy. Cá vàng bơi qua bơi lại tạo thành gợn sóng lăn tăn, hoa sen thơm ngát, làm cho đại điện uy nghi có thêm phần mơ mộng.Hàn Mạc theo sau Tào Ân suy nghĩ: "Khí tượng như vậy biểu hiện một là phú quý hai là mất nước".Tới gần long đàn, quan viên nước Khánh tập trung gần đó.Vân Thương Lan và Lưu San đi trước quỳ xuống cung kính nói:- Hoàng thượng vạn tuế, sứ giả nước Yến cầu kiến.Trên mặt Tào Ân dường như hơi mỉm cười. Hàn Mạc và Tống Thế Thanh một phải một trái đi theo bên cạnh, tới gần Hàn Mạc nhìn thấy người ngồi trên long đàn.Sùng Nhân Đế mặc kim bào, đầu đội kim quan, tuổi ngoài bốn mươi, thoạt nhìn có chút gầy yếu, dưới cằm có chòm râu dài, nếu bỏ kim quan xuống trông giống như vị tiên sinh đáng kính, nhìn toàn thân người này không thấy vương giả khí thế, so với Yến Đế thâm trầm uy mãnh còn có một khoảng cách.Tào Ân đứng trước đoàn sứ giả chắp tay nói:- Sứ thần nước Yến Tào Ân bái kiến Hoàng đế bệ hạ.Hàn Mạc và Tống Thế Thanh cũng chắp tay thi lễ.Trên long đàn một thái giám cao giọng nói:- Tham kiến Hoàng thượng vì sao không quỳ xuống?Tào Ân bình tĩnh nói:- Chúng ta không phải thần dân của quý quốc tất nhiên khi gặp Hoàng thượng quý quốc không cần quỳ xuống.Vừa lúc bên văn thần có một người bước lên cao giọng nói:- Khải bẩm Thánh Thượng, sứ thần nước Yến không biết lễ nghi, trong mắt không có Thánh thượng xin Thánh thượng trách phạt.Hàn Mạc liếc hắn nhận ra người này tại bữa tiệc đêm đó bị mình chế nhạo: Ngự sử đài Tiền Trung Thừa, người nay thấy có cơ hội liền ra tay trả thù.Khánh Đế ngáp một cái hỏi:- Đúng vậy, các người thấy trẫm vì sao không quỳ xuống? Thiên hạ này ai gặp trẫm dám không quỳ xuống?Tào Ân bình tĩnh nói:- Thần là thần tử của nước Yến mà không phải thần tử nước Khánh. Hoàng đế bệ hạ không phải Hoàng thượng của chúng ta, cho nên không cần quỳ lạy.Khánh Đế ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:- Các người nói có đạo lý, đúng là không cần lạy trẫm!Tiền Trung Thừa vẫn không từ bỏ ý định:- Khởi bẩm Thánh thượng, họ tuy là thần tử nước Yến nhưng nước Yến chính là nước chư hầu nhỏ, nước Khánh chúng ta chưa hề thừa nhận, cho nên bây giờ họ ở đây không hướng Thánh thượng quỳ lạy là không đặt nước Khánh chúng ta trong mắt, tội này sao có thể tha?Khánh Đế lập tức gật đầu nói:- Đúng vậy đúng vậy, sứ thần nước Yến các người chỉ là một nước chưa hầu nhỏ, nơi này là triều đình nước Khánh, các người không quỳ lạy trẫm là xem thường nước Khánh.Vẫn quỳ phía trước Vân Thương Lan chắp tay nói:- Thánh thượng, lần này sứ thần nước Yến đến là vì liên minh giữa hai nước, họ đưa Công chúa nước Yến đến thành thân, nước ta là chủ nhà phải lấy lễ nghĩa tiếp đãi.Khánh Đế trầm ngâm một chút vuốt cằm nói:- Vân ái khanh nói cũng đúng, sứ thần nước Yến đến đây vì liên minh hai nước, không thể vô lễ, nếu không sẽ mất khí độ của thượng quốc… uhm, không quỳ lạy thì thôi.Tiền Trung Thừa như còn muốn nói them, ánh mắt Vân Thương Lan như điện nhìn hắn, cười lạnh nói:- Tiền đại nhân, tiền tuyến binh nguy, hai nước kết minh đều có lợi, ngươi bây giờ cố ý cản trở châm ngòi hai nước mâu thuẫn, cuối cùng là muốn làm gì?Y bị Vân Thương Lan liếc một cái, dường như rất kiêng kị Vân Thương Lan, muốn nói lại thôi, hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì.Trong triều rất yên tĩnh. Tào Ân nhìn Tống Thế Thanh một cái, Tống Thế Thanh ra hiệu hiểu ý, tiến lên hai bước trình lên quốc thư, đây là lễ tiết cần thiết, thân là Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh có trách nhiệm đọc thư này.Tống Thế Thanh mở thư ra, phong độ đĩnh đạc, đọc vang trong đại điện nước Khánh.Quốc thư các nước đều giống nhau, dựa theo trình tự làm việc, nói đơn giản là hô to hai nước kết minh thân như huynh đệ, hỗ trợ lẫn nhau… những nội dung giả dối này không ai nghe mà phản đối, mà sứ thần cứ như vậy đọc đến hết. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.comHàn Mạc cười nhạt, trong lòng cảm thấy chuyện thế gian rất là kỳ diệu, những từ ngữ hài hòa xinh đẹp như vậy đều là dối trá vô cùng, không ai tin nó cả nhưng trên mặt đều tỏ ra tin tưởng vô cùng.Bất kể là nội dung quốc thư hay vẻ mặt của tất cả mọi người đều giả dối cực kỳ.…Hàn Mạc lần đầu hướng lên Long tọa nhìn Khánh Đế, từ lúc Tống Thế Thanh đọc quốc thu đến giờ vị hoàng đế này đều nhắm mắt, dường như là chăm chú lắng nghe, nhìn như khí định thần nhàn, gợn sóng bất kinh.Nhìn biểu hiện như vậy so với vừa rồi quả quyết là cực kỳ tương phản.Nhất thời Hàn Mạc không nhìn ra tâm địa của vị hoàng đế này, không hiểu người này là người như thế nào. Hàn Mạc nghe không ít chuyện của người này, như háo sắc, cực kỳ xa hoa, hơn nữa cực kỳ sợ hãi Khánh hậu, thuộc loại nhát gan sợ chuyện, dựa theo tiêu chuẩn mà nói thì đó chính là hôn quân.Quốc thư dài dòng, Hàn Mạc cảm giác cả người không thoải mái, hắn dường như thấy tất cả con mắt trong triều đều nhìn về phái mình, nhiều ánh mắt như thế nhìn về một phía đúng là làm cho người ta khó chịu.Kỳ thật Hàn Mạc không biết đêm đó mình làm bài từ "Bao giờ thì có trăng" bị truyền ra bên ngoài, thậm chí có cao thủ âm luật phổ nhạc cho bài từ này, trở thành các ca khúc yêu thích được xướng khắp nơi, cũng là ca khúc được hoan nghênh nhất hai ngày nay.Văn đàn nước Khánh hưng thịnh, tác phẩm xuất sắc một chút rất nhanh được mọi người biết đến.Hơn nữa mọi người còn mơ hồ biết được bài từ này do một vị Phó sứ nước Yến sáng tác.Làm quan trong triều đều là người có tin tức linh thông, hiển nhiên biết bài từ đang được đông đảo mọi người yêu thích, và họ càng tò mò về người sáng tác ra nó là người như thế nào.Yến hội hôm đó có không ít quan viên tới dự, nhưng trong triều có không ít người khác tỏ ra hứng thú.Cho nên mọi người đều khó kìm chế nhìn về phía Hàn Mạc. Họ không ngờ người sáng tác ra bài từ lại là người trẻ tuổi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán trường giang sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả úy, còn có một số người tỏ vẻ hoài nghi trong lòng, trẻ như vậy làm sao có khả năng sáng tác ra bài từ như vậy?Trong lúc triều thần nước Khánh đang tò mò đánh giá Hàn Mạc thì bản thân hắn cũng không nhàn rỗi, con mắt bắt đầu đánh giá các nhân vật nổi tiếng của nước Khánh, như Thánh tướng Chung Ly, hay là Lão thừa tướng người không có nhiều quyền lực nhưng uy vọng không ít, chỉ chưa có cơ hội nhìn thấy Khánh hậu phong hoa tuyệt đại.Trước mặt văn thần, Hàn Mạc thấy một vị lão giả mặc bào tử hướng về long đàn, còn chưa thấy người này dung mạo nhưng Hàn Mạc có thể đoán được để có tư cách đứng ở vị trí này chính là vị Lão thừa tướng kia, cũng chính là cha của Hoàng hậu trước bị chết cháy kia.Phía sau Thừa tướng là Quốc cữu Lỗ Thượng Đức, đứng hàng thứ hai trong triều quyền thế không thường chút nào.Nhìn kỹ mọi người rồi chuyển qua bên quan võ, họ đều mặc giáp trụ toàn thân, so với văn thần nho nhã thì họ càng uy vũ.Không kể đến năng lực của họ như thế nào ít nhất trên mặt và khí thế họ thể hiện đều là tiêu chuẩn võ tướng, không giống quan văn nho nhã tiêu chí nước Khánh.Hàn Mạc nhìn võ tướng đứng đầu.Như núi!Tuy không thấy mặt nhưng thần thái người này khiến cho người khác cực kỳ trọng thị, phảng phất như ngọn núi cao trước mặt, tóc người này đã hoa bạch nhưng thân hình của lão tướng như cây tùng thẳng đứng.Đây là khí phách kinh nghiệm qua sa trường tích lũy mà thành.Hàn Mạc biết có một nhân vật như vậy chống đỡ cho giang sơn nước Khánh, nước Yến cũng có Tiêu Hoài Ngọc, hai đại danh tướng này đều dùng thực lực của mình bảo vệ quốc gia bình an.Rốt cục Tống Thế Thanh đọc xong quốc thư, kế tiếp chính là nước Khánh trả lời, quan viên Lễ bộ khách sáo với Tống Thế Thanh, sau đó là một phen huyên náo.Hàn Mạc thu hồi ánh mắt một lần nữa nhìn Khánh đế.Chỉ thấy Khánh đế ngồi ngay ngắn trên long tọa, hai tay chắp ở phía trước mắt nhắm lại giống như vị cao tăng khí định thần nhàn.Hàn Mạc không khỏi khâm phục kiên nhẫn của vị Hoàng đế này xem ra ngày thường ngồi thiền không ít, nếu không sao có thể duy trì lâu như vậy.Đợi cho quan viên Lễ bộ nước Khánh đọc xong, trong điện yên tĩnh chờ Hoàng đế nói chuyện.Chỉ là nửa ngày cũng không thấy Hoàng đế nói chuyện, không có phản ứng gì Tào Ân và Hàn Mạc nhíu mày tại vì họ rõ ràng nghe được một tiếng mà đáng ra không nên nghe thấy!Tiếng ngáy!Hoàng đế nước Khánh vào lúc này ngủ gật trên long đàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui