- Hoàng đế?Tô Vũ Đình cười lạnh.Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:- Cha lập tức tiến cung…!Ông ta hơi trầm ngâm, nâng bút mài mực, lấy một tờ giấy, viết nhanh lên đó mười mấy chữ, đưa cho Tô Vũ Đình nói:- Đình nhi, con đi mời những quan viên này đợi cha ngoài cửa cung, theo cha tiến cung.Tô Vũ Đình tiếp nhận tờ giấy, trên giấy đều là những quan viên quan trọng của Tô phái, biết lần này nhập cung, nhất định là có chuyện, chau mày nói:- Cha, cổng cung đã đóng. Tú công chúa hạ lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào, cha chưa chắc có thể tiến cung.Tô Quan Nhai lắc đầu cười nói:- Con không cần lo lắng, cứ làm theo lời cha là được.Lập tức lại lấy ra mấy thư tín, đưa cho Tô Vũ Đình, chậm rãi nói:- Mấy bức thư này, chính là quân bài chưa lật cuối cùng của Tô gia ta, bây giờ con sai người gửi đi !Tô Vũ Đình nhận mấy phong thư, tuy nhẹ như lông hồng, nhưng y cầm chắc trọng lượng của mấy bức thư này nặng như nghìn vàng. Mấy bức thư này gửi đi, cũng cho thấy Tô gia đã đến lúc phải vận dụng quân bài cuối cùng.- Cha, cha không thể vào cung !Tô Vũ Đình im lặng một lát, cuối cùng nói:- Lần này cha nhập cung, như là vào hang cọp, nguy hiểm vô cùng.Tô Quan Nhai cười thản nhiên, vuốt râu nói:- Con không cần lo lắng. Hoàng đế trong cung, lúc này chỉ sợ cũng đang chờ cha đi gặp ngài. Thánh thượng chắc chắn cũng có chuyện muốn bàn bạc với cha.Ông ta chăm chú nhìn con trai, bình tĩnh nói:- Đình nhi, con không cần lo lắng quá. Thanh thế Hàn Mạc tuy lớn, xem ra đội quân hùng mạnh tinh nhuệ, nhưng con chớ quên, thiên hạ này, trên danh nghĩa vẫn nằm trong tay Hoàng đế.. Quân đội nằm trong tay Hàn Mạc, chẳng phải cũng như một đứa trẻ nghe theo lệnh sao?- Vậy ý của cha là gì?- Cha muốn thuyết phục Hoàng đế.Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:- Kiềm chế bao nhiêu năm như vậy, ngài cũng nên tỏ ra một chút tôn nghiêm của một Hoàng đế !Ông ta tiến lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ bả vai Tô Vũ Đình, bình tĩnh nói:- Đình nhi, quân bài quyết định vận mệnh Tô gia ta bây giờ mới bắt đầu. Bách quan triều đình đang nằm trong tay chúng ta, kinh thành cũng nằm trong tay chúng ta, quân bài chưa lật của chúng ta... còn rất nhiều!…..Cửa Đông cung hoàng thành, binh sĩ Long Tường Doanh trên đầu thành nghiêm trang nhìn mười mấy cái kiệu ở ngoài cửa. Quan viên trong kiệu lúc này đều đã xuống kiệu, quỳ ngay tại kiệu trước cửa cung.Chỉ huy sứ Long Tường Doanh Bạch Dị đứng ở đầu tường hoàng thành, lạnh lùng nhìn các quan viên trước cửa cung, thấy bóng dáng nho nhã vô cùng của Thượng thư bộ Lại Tô Quan Nhai.Bạch Dị phái người bắt giữ nhóm quan viên này, chờ ý chỉ trong cung.Tô Vũ Đình thống lĩnh quân đội khống chế Yến Kinh, tuy nhiên không có thể tấn công Hoàng cung, chỉ là khống chế Đông thành, nhưng là hành động tự tiện điều binh mà không có ý chỉ của Thánh thượng, việc làm này đương nhiên chỉ có thể lấy tính mạng ra giải thích.Con trai Tô Vũ Đình động binh biến, cha là Tô Quan Nhai lại muốn tiến cung cầu kiến Thánh thượng, Bạch Dị cảm thấy hai cha con nhà này thật vô lý.Mười mấy quan viên của phái Tô gia dưới sự điều khiển của Tô Quan Nhai đồng loạt quỳ gối ở cửa cung thỉnh cầu gặp Thánh thượng, chuyện này vô cùng kì lạ, Bạch Dị chỉ có thể phái người vào trong cung bẩm báo.Một lúc lâu sau, một chấp sự thái giám vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Dị, cung kính nói:- Bạch tướng quân, Thánh thượng có chỉ, tuyên Tô Quan Nhai cùng các quan viên tiến cung!- Cho bọn họ tiến cung?Bạch Dị nhíu mày, hơi trầm ngâm, cuối cùng phất tay ra lệnh binh sĩ mở cửa cung, cho mười mấy quan viên nhập cung yết kiến.…………….Yến đế tựa vào giường, sắc mặt nhìn không được tốt, trên trán thậm chí còn đắp khăn nóng, Thái giám tổng quản Dịch Không Đình khom người đứng bên cạnh.Hỏa than trong lò đồng đang cháy đượm, ấm cúng, ngay tại long tháp không xa, cũng có đàn hương đang cháy.Binh đao ngoài cung nổi lên tứ phía, ở trong cung vẫn trong trạng thái yên tĩnh như xưa.Yến đế thản nhiên nhìn mười mấy triều thần đang quỳ rạp trên đất cách đó không xa, ánh mắt cuối cùng dừng lại trước Tô Quan Nha đang quỳ gối hàng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, ho khan hai tiếng, mới mệt mỏi nói:- Trẫm… trẫm nghe nói ngoài cung xảy ra một vài chuyện…!Tô Quan Nhai lập tức nói:- Bẩm Thánh thượng, ngoài cung, quả thật đã xảy ra một vài chuyện, thần tiến cung, chính là muốn bẩm báo với thánh thượng!Yến đế chậm rãi nói:- Ngươi nói đi!- Ngày gần đây được tin báo, quan Lâm Dương phía Tây Bắc xảy ra biến cố, Hàn Mạc cướp binh quyền, ý đồ mưu phản.Tô Quan Nhai mặt không biến sắc:- Trong kinh cũng có vây cánh của hắn, nên Hộ quân tham lĩnh Hỏa Sơn Doanh Đường Minh Ngô và Chỉ huy sứ Phương Tường Doanh Tô Vũ Đình vì phòng vây cánh của Hàn Mạc trong kinh, muốn chặt đứt vây cánh, nhanh chóng khống chế Đông thành, phong tỏa chín cửa vào cung, là vì đề phòng đột biến, tránh rủi ro cho Thánh thượng!Lời nói này, đúng là xằng bậy vô cùng, có thể nói là khích bác quá đáng.Khóe mắt Yến đế hơi giật, nhưng cũng không phản bác, ngược lại rất trầm mặc, như đang suy nghĩ, trong phòng chợt yên tĩnh không một tiếng động, mọi người dường như cũng ngừng thở.- Trẫm lại nghe nói, Tô Vũ Đình lãnh binh làm loạn, ý đồ mưu phản…!Im lặng một lúc lâu, Hoàng đế mới thản nhiên nói:- Chẳng lẽ có người đang lừa gạt trẫm ?Tô Quan Nhai lập tức dập trán xuống đất, làm bộ hoảng sợ :- Thánh thượng minh giám, Tô Vũ Đình một lòng vì nước, nguyện trung thành với Thánh thượng, chẳng lẽ có lòng bất trung? Hắn nghĩ tới sự an nguy của Thánh thượng, cho nên mới mới dẫn binh bao vây Đông thành, chính là lo lắng đồng đảng của Hàn Mạc làm loạn ở kinh thành.Dừng một lát rồi tiếp tục nói:- Hỏa Sơn Doanh là một doanh do Thái tử điện hạ thống lĩnh, Hộ quân tham lĩnh Đường Minh Ngô dưới trướng của điện hạ cũng là vì bảo vệ Thánh thượng, suất lĩnh Hỏa Sơn Doanh động binh lần này.Đường Minh Ngô là người của Thái tử, Hỏa Sơn doanh là bộ hạ của thái tử, Tô Quan Nhai đưa Hỏa Sơn Doanh mà ra, đạo lý rất đơn giản, đó là muốn nhắc Hoàng đế, bộ hạ của Thái tử tham gia hành động lần này, nếu nói hành động của Tô Vũ Đình là tạo phản, đó chẳng khác nào Thái tử cũng có tâm tạo phản.Miêu tả sơ lược hai câu nói, đã đem chuyện Tô Vũ Đình và Thái tử cùng đặt một chỗ.Quan viên phía sau Tô Quan Nhai lập tức bái phục nói:- Tô tướng quân chính là vì đề phòng đồng đảng của Hàn Mạc ở trong kinh làm loạn, xin Thánh thượng minh giám!Dịch Không Đình cung kính đứng ở bên cạnh, mặt không biến sắc, khóe miệng Hoàng đế giật giật, thản nhiên nói:- Hàn Mạc cướp binh quyền? Tô ái khanh, phía Tây Bắc, Tiêu Hoài Ngọc và Thái tử đều ở đại doanh, hắn làm sao đoạt được binh quyền?- Bẩm Thánh thượng, việc này vẫn chưa biết tình hình cụ thể.Giọng Tô Quan Nhai tuy sợ hãi, nhưng trong mắt thần sắc vô cùng bình tĩnh.- Nhưng Hàn Mạc hiện giờ đang thống lĩnh hơn một vạn kỵ binh tiến vào trong kinh, theo sau còn có đội quân lớn, trong đó cũng có đội quân thế gia của Hồ tộc tham gia làm loạn, hôm nay thần vào cung yết kiến, quả là quân tình vô cùng cấp bách, cho nên xin Thánh thượng hạ chỉ, phản loạn lần này nên ứng phó như thế nào?- Xin thánh Thánh thượng hạ chỉ, dẹp yên phản quân!Các quan viên đồng thanh nói.Mỗi người dăm ba câu, Hàn Mạc liền trở thành loạn thần tặc tử.Yến đế ho khan, Dịch Không Đình lập tức lấy ra một chiếc khăn gấm màu vàng, lau khóe miệng cho Yến đế.- Bản lĩnh của Hàn Mạc không tồi.Yến đế hừ lạnh một tiếng:- Hắn có bản lĩnh cướp binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc, nếu quả thật như vậy, e rằng đã có âm mưu từ lâu?- Đúng vậy!Yến đế dường như cũng không còn nhiều sức nói một vài câu vô nghĩa, giơ hay hươ hươ:- Tô ái khanh ở lại, những người khác đều lui ra!Các quan viên nhìn nhau, rồi đều nhìn về phía Tô Quan Nhai, ánh mắt Tô Quan Nhai ra hiệu mọi người lui ra.Các cung nữ thái giám trong phòng cùng các quan viên lui ra, Dịch Không Đình đắp xong chiếc chăn gấm cho Hoàng đế rồi mới lui bước, Hoàng đế đã nói:- Dịch tổng quản, ngươi ở lại!Rồi dặn:- Lấy ghế cho Tô đại nhân.Dịch Không Đình rất nhanh đưa đến một chiếc ghế, Tô Quan Nhai tạ ơn, rồi ngồi xuống ghế.- Tô Vũ Đình là một đứa con có hiếu.Yến đế chăm chú nhìn Tô Quan Nhai, trầm giọng nói:- Nếu trẫm cho rằng Tô Vũ Đình mưu phản, bây giờ bắt ngươi lại, theo Tô ái khanh, Tô Vũ Đình có cúi đầu nhận tội hay không?Tô Quan Nhai sắc mặt bình tĩnh, cung kính nói:- Thần và Tô Vũ Đình, đều một lòng trung thành với Thánh thượng, tuyệt không có lòng bất trung.Yến đế thản nhiên cười nói:- Tô ái khanh, bất kể ngươi có trung thành với trẫm hay không, hôm nay ngươi dám tiến cung, trẫm rất khen ngợi ngươi.Hoàng đế gỡ chiếc khăn trên trán xuống, đưa cho Dịch Không Đình đứng bên cạnh, ngồi dậy, chậm rãi nói:- Hàn Mạc quả thật dẫn quân vào kinh? Hắn quả thật nắm quân Tây Bắc trong tay sao?- Bẩm Thánh thượng, mười vạn đại quân Tây Bắc, Hàn Mạc chưa chắc có thể nắm được trong tay.Tô Quan Nhai chậm rãi nói:- Nhưng cánh quân đóng ở quan Lâm Dương bây giờ chắc chắn đã bị Hàn Mạc nắm trong tay.Yến đế nhíu mày lại, ngài từ trên Long tháp chậm rãi đứng dậy. Dịch Không Đình vội vàng chạy tới nâng dậy, Yến đế chậm rãi đi đến bên cửa sổ, tới cửa sổ rồi đẩy cánh cửa sổ ra.Một luồng khí lạnh từ bên ngoài thổi vào, Dịch Không Đình vội nói:- Thánh thượng, cẩn thận long thể.Lập tức lấy cẩm bào ra, khoác lên người Hoàng đế.Hoàng đế nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, nơi đó một cây tơ vàng bồ đề, tiết trời giá rét, chỉ trơ lại thân cây, trơ trụi thật khó coi, ánh mắt Yến đế chăm chú nhìn phía trên thân cây, trong đôi mắt lóe lên thần sắc cực kỳ phức tạp.Vị hoàng đế Yến quốc này nét mặt có chút u ám.Hàn Mạc nắm trong tay quân Tây Bắc, bất kể dùng thủ đoạn gì, chí ít cũng lộ rõ tình huống chủ soái quân Tây bắc Tiêu Hoài Ngọc chắc chắn lành ít dữ nhiều.Hoàng đế hiểu rõ kế hoạch của Thái tử, đường đi nước bước trong đó nắm rõ như lòng bàn tay.Ngày biết Thái tử đi về phía biên ải, là vì phải tiến hành một âm mưu lớn.Nhiều năm nay, Yến đế rất rõ thực lưc các thế gia, càng hiểu được việc thanh trừ các thế gia không thể một sớm một chiều, sơ sẩy một chút, đi sai một nước cờ, rất có thể làm hỏng cục diện.Cho nên ngài mỗi một nước cờ đều phải dụng tâm.Nhưng trong thâm tâm ngài, vẫn chưa nghĩ một sớm một chiều có thể diệt trừ được thế lực các thế gia.Chỉ có điều ngài gánh vác sự thịnh suy của Hoàng tộc, ra bất kỳ một quyết định nào, đều phải suy nghĩ cho tiền đồ của Hoàng tộc.Khi ngài phát hiện kế hoạch của Thái tử, vốn định lập tức ra sức ngăn cản Thái tử, nhưng ma xui quỷ khiến, Hoàng đế vẫn im lặng, khi bắt đầu phát hiện ra hành động của Thái tử từ một năm trước, ngài vẫn im lặng cho tới bây giờ.Ngài vờ như không để ý đến, nhưng sâu trong thâm tâm, lại kỳ vọng Thái tử thật sự làm nên kỳ tích, thật sự có thể diệt trừ các thế gia.Ngài đang chờ đợi. : TruyệnFULL.vnNếu Thái tử thành công, Hoàng tộc tất nhiên sẽ chấn hưng, một khi thất bại… ngài cũng phải chuẩn bị xử lý.Trong thời gian này, Yến đế rất rõ, đại cục phía trước vẫn chưa định, mình không thể bị liên lụy, bắt đầu kế hoạch lúc này, chỉ có thể là hành vi của Thái tử, không thể liên lụy tới toàn bộ Hoàng tộc.Một ván cờ, có thể bỏ nước cờ, nhưng không thể bỏ ván cờ.Tin tức hôm nay Tô Quan Nhai mang đến, khiến cho trong lòng Hoàng đế vô cùng kinh sợ, ngài cũng không thể hiểu được tại sao lãnh binh trở về lại là Hàn Mạc.Dựa theo lẽ thường, quân Tây Bắc hiện giờ hoặc vẫn bị khống chế trong tay Tiêu Hoài Ngọc, hoặc là kế hoạch của Thái tử thành công, hiện giờ tất cả đều bị Thái tử khống chế, bất kể như thế nào cũng không tới lượt Hàn Mạc dẫn binh quay về kinh.Vừa rồi Hoàng đế thậm chí mới lóe lên trong đầu một chút suy nghĩ, chẳng lẽ Hàn Mạc dẫn binh hồi kinh, là vì kế hoạch của Thái tử thành công, phái Hàn Mạc làm tiên phong?Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, liền lập tức bác bỏ.Thái tử đã nắm binh quyền, thì không thể đem binh đoàn khổng lồ như vậy giao cho một gã con cháu quý tộc thống soái.Bất kể xảy ra tình huống gì, trong lòng Yến đế cũng đoán ra được một chút.Chỉ e là Tiêu Hoài Ngọc đã xảy ra chuyện.Tiêu Hoài Ngọc hộ vệ Đại Yến, bất luận là quân đội hay dân gian đều được hưởng vinh hoa phú quý, cho dù coi thế gia là cái gai trong mắt Yến đế, sâu thẳm trong lòng vẫn rất tôn trọng Tiêu Hoài Ngọc.Bất luận nhân phẩm hay công lao của Tiêu Hoài Ngọc, y đều đáng được mọi người kính trọng.Hoàng đế khoác cẩm bào, không biết tại sao, nghĩ tới Tiêu Hoài Ngọc gặp chuyện không may, trong lòng ngài bỗng có một cảm giác mất mát không thể tả, một cảm giác u ám."Đại tướng quân đi đường bình an" , ngài nói thầm trong lòng.