Nước Khánh, thành Thượng Kinh.Thượng Kinh Cảnh bị doanh Tổng chế sứ Vân Thương Lan lúc này đang ở trong một phòng nhỏ tĩnh mịch.Trời đã vào đêm, Vân Thương Lan ngồi ở trên ghế, lệnh bài của Đại tướng quân nước Khánh bằng sắt đen bị y nắm chặt trong tay, một thân y áo giáp màu đen, chiếc bàn bên người màu đen, không ngờ bày đặt chính bội đao của mình.Trên nét mặt anh tuấn của y thần sắc lạnh lùng, cũng cực kỳ ngưng trọng, cau mày, dường như nghĩ tới điều gì.Trong gian phòng vắng vẻ này, sự yên tĩnh thực kinh người.Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa mới vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, một giọng nói khẽ khàng:- Đại nhân, bọn họ đều đã đến đông đủ!Vân Thương Lan không trả lời, nhắm mắt lại, trên gương mặt lộ ra vẻ do dự, nhưng rất nhanh, vẻ do dự dần biến mất, thay vào đó là sự quyết đoán.Y đứng lên, cầm trong tay lệnh bài Đại tướng quân bỏ vào trong ngực, đưa tay nắm lấy bội đao trên bàn, cũng không đeo vào bên hông, mà nhanh chóng nắm trong tay, tiến ra cửa phòng, sải bước rồi đi ra ngoài.Trong sảnh chính của phủ Tổng chế sử, đã có hơn hai mươi tên tướng lĩnh canh gác ngồi chờ ở đại sảnh, khi Vân Thương Lan tay cầm bội đao toàn thân giáp đen từ cửa bên đi vào, là lúc tướng lĩnh nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn kia lộ vẻ ngưng trọng, tất cả nghiêm nghị không tiếng động, đều đứng dậy khom lưng.Vân Thương Lan ngồi xuống chính giữa, khoát tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.Ở đây đều là các tướng lĩnh cao cấp của Thượng Kinh Cảnh bị doanh.Thượng Kinh Cảnh bị doanh là một khối rắn như sắt, binh quyền hoàn toàn nằm trong tay Vân Thương Lan, an nguy của kinh thành, cũng do ba vạn tướng lĩnh Cảnh bị doanh phụ trách, ngoài ra còn có Bát vệ, mỗi vệ lực lượng khoảng bốn ngàn người tùy tùng, đều đóng giữ ở kinh thành.Chỉ huy cao nhất của Bát vệ là Vệ sử, là tâm phúc nhất của Vân Thương Lan.Đang ngồi ngoại trừ Thượng Kinh Bát vệ sử còn có hơn mười tên Vệ kỳ giáo, đó là các võ tướng của Thượng Kinhh Cảnh bị doanh đứng sau Vệ sử.Vân Thương Lan nhìn mọi người ngồi xuống, mới bình tĩnh nói:- Trong cung hạ chỉ xuống, các ngươi hẳn đều đã biết rồi?Một tên vệ sử nắm tay nói:- Đại nhân, ý chỉ chưa chắc là ý của Thánh Thượng. Thánh thượng bị bệnh đã hơn mười ngày, mấy ngày qua, đều không thượng triều, nay là thời điểm long thể không tốt, sao có thể đột nhiên ban ý chỉ này? Đây nhất định là có trò quỷ đằng sau?- Không sai.Một gã khác nói:- Đại nhân năm năm nay thống lĩnh Cảnh bị doanh, Cảnh bị doanh chúng ta trở thành quân đội tinh nhuệ nhất nước Khánh, hơn nữa suốt thời gian đại nhân nhậm chức, tận trung với Thánh thượng, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cẩn trọng, Thánh thượng sao có thể ở lúc này điều người đi đảm nhiệm bộ Lễ? Còn muốn đại nhân giao lại Thượng Kinh Cảnh bị doanh …. Vệc này thực là vô lý!- Bè phái hậu đảng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, lý do bởi đại nhân còn đang ở kinh thành.Lại một tên vệ sử nói:- Nếu đại nhân giao binh quyền, hậu đảng lộng quyền, dành lấy chức trách này, hậu quả đó không thể tưởng tượng nổi.Mọi người thảo luận sôi nổi, tinh thần phấn chấn.Vân Thương Lan thần sắc bình tĩnh, chậm rãi nói:- Thánh thượng đã hạ ý chỉ, chẳng lẽ ta còn có thể kháng chỉ sao?Các tướng ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời thất vọng vô cùng.Kháng chỉ bất tuân, bất kể là ở nước nào, đó đều là tội chết.Một lúc lâu sau, một gã vệ sử tuổi lớn chút chậm rãi nói:- Đại nhân, chẳng bằng tạm thời trì hoãn trao binh quyền, phái người lập tức bẩm báo Thánh tướng, chỉ cần Thánh tướng ra mặt, việc này có khả năng chuyển biến tốt!- Không sai, đại nhân có thể lấy lý do người không khỏe, kéo dài vài ngày.Vân Thương Lan nghe được hai chữ "Thánh tướng", trong mắt lóe qua vẻ ảm đạm, ở tiền tuyến Lâm Thành Phi sớm đã phái người đưa tới thư mật, để ngừa chẳng may, lá thư này người thường đọc được nội dung sẽ không hiểu ra sao, nhưng Vân Thương Lan lại hiểu rõ ràng ý tứ trong thư mật này.Nếu không có kỳ tích, Thương Chung Ly lúc này đã mất được chín ngày.Chỗ dựa vững chắc nhất của mình đã mất, mà nhiệm vụ tiếp theo mình sẽ phải tiếp tục gánh vác, chính là điều Thương Chung Ly đã nhắc nhở đêm trước khi ra tiền tuyến.Không có Thương Chung Ly, tiếp theo, mình sắp sửa trở thành người phải gánh vác tất cả trách nhiệm.Không còn nghi ngờ, hậu đảng đã chuẩn bị động thủ.Vân Thương Lan chính là nhân tài trẻ tuổi nhất nước Khánh, hậu đảng động thủ vào lúc này, y sắc bén cảm nhận được Khánh hậu có lẽ đã biết Thương Chung Ly ra đi bất ngờ, nếu không tuyệt nhiên không dám ra tay khi chính mình còn đang là Thượng Kinh Cảnh bị doanh Tổng chế sử.Thương Chung Ly không chết, hậu đảng không dám động thủ, chỉ có Thương Chung Ly không còn, hậu đảng có nắm chắc mới dám lật đổ mình.Y biết ý chỉ này mười phần là ý của Khánh hậu, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là, Thánh thượng tuy rằng hồ đồ, nhưng Tổng chế sử Cảnh bị doanh là vị trí mà Thánh thượng vẫn biểu hiện thái độ cực rõ ràng.Trước đó, trong triều hậu đảng vô số lần muốn đưa mình từ vị trí Tổng chế sử xuống, cho dù không có sự ra mặt của Thương Chung Ly, Hoàng đế cũng kiên quyết phủ định hết những lời buộc tội.Hoàng đế biết Vân Thương Lan trung thành, chỉ cần Vân Thương Lan nắm binh quyền, hậu đảng không thể quá mức kiêu ngạo, cho nên Khánh đế có lẽ đã thỏa hiệp khá nhiều với Khánh hậu , nhưng duy có việc này, ngược lại cũng kiên trì hơn so với bình thường.Nhưng trong lúc này lại lâm bệnh, đột nhiên ban hạ ý chỉ này, chẳng lẽ Khánh đế cũng biết Thương Chung Ly gặp chuyện không may, cho nên rốt cục đã thỏa hiệp việc này cùng Khánh hậu?- Giả bệnh kéo dài?Vân Thương Lan thản nhiên cười:- Chiêu này đối với hậu đảng có thể dùng sao? Cho dù có lâm bệnh, bọn họ cũng sẽ phía người đến phủ trực tiếp thu lấy binh phù, cũng lập tức cắt cử Tổng chế sử mới.- Đại nhân, chẳng bằng suốt đêm đi tới phủ Thừa tướng, còn có Tây Hà Vương gia, mời hai vị đó tiến cung khuyên Thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban?Lại một tướng nói.Khắp triều đình nước Khánh hậu đảng phân bố rộng rãi, hiện giờ lão thần không thuộc hậu đảng, ngoại trừ Thương Chung Ly, cũng chỉ còn có lão Thừa tướng và Tây Hà Vương gia có thực quyền.Các tướng đưa mắt nhìn nhau, thần sắc vẫn ngưng trọng như cũ.Lão Thừa tướng và Tây Hà Vương gia cố nhiên là những bậc đức cao vọng trọng, nhưng hai người này hiện giờ cũng không có nhiều quyền thế, dựa vào ảnh hưởng của hai người họ, không đủ để thay đổi ảnh hưởng của Khánh hậu đối với Hoàng đế.Hoàng đế hiện giờ đối với Khánh hậu không chỉ là yêu thích, là sợ nhiều hơn, rất nhiều việc, Hoàng đế thậm chí không đủ dũng khí cùng Khánh hậu tranh chấp, đối với vị trí Tổng chế sử này có thể kiên trì, đã khiến rất nhiều người cảm thấy giật mình.Hiện giờ Hoàng đế nếu đã hạ ý chỉ, bất kể là tự nguyện hay là do Khánh hậu đứng sau, đó đều là việc đã định, lão Thừa tướng và Tây Hà Vương gia cho dù lập tức tiến cung, cũng không thể làm Hoàng đế đổi ý được.- Thánh thượng sau khi long thể bất an, trong cung liền truyền ra ý chỉ, triều đình tạm thời do Quốc Cữu chấp chính. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.comVân Thương Lan bình tĩnh nói:- Hơn nữa trong cung lại truyền chỉ, Thánh thượng cần tĩnh dưỡng long thể, trong thời gian dưỡng bệnh, bất cứ ai cũng không gặp, ta chỉ e lão Thừa tướng và Tây Hà Vương gia cũng không thể gặp được!- Hậu đảng đáng hận!Một tướng cả giận nói:- Đây đương nhiên là trò quỷ của nàng ta.- Đại nhân, chúng ta không thể ngồi chờ chết. Nếu thật sự giao binh quyền, chỉ e sau này Cảnh bị doanh sẽ trở thành quân đội của hậu đảng!Vân Thương Lan trầm ngâm một lát, lập tức chậm rãi nói:- Mấy năm nay, các vị đã dốc sức hỗ trợ, Cảnh bị doanh mới có thể kỷ luật nghiêm minh, kiên cố vững chắc để bảo hộ thành Thượng Kinh.Khóe miệng y lóe lên một tia cười lạnh, chậm rãi nói:- Hậu đảng nhòm ngó Cảnh bị doanh đó cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Nói một câu khó nghe, Cảnh bị doanh một ngày chưa bị bọn họ khống chế, bọn họ một ngày không yên, như có nghạch trong cổ, ăn không ngon ngủ không yên!Mọi người nghiêm túc lắng nghe.- Thương Lan tin tưởng, ý chỉ này, quả thật không phải là ý chỉ của Thánh thượng.Vân Thương Lan bình tĩnh nói:- Hôm nay nhận được ý chỉ, ta muốn tiến cung gặp Thánh thượng, muốn cầm binh phù trong tay giao cho Thánh thượng, nhưng bị ngăn cản ở ngoài cửa cung không thể vào, Thương Lan đến mặt Thánh thượng cũng không thể gặp được, có thể nào tin được đây là ý của Thánh thượng sao?Thương Lan đối với Thánh thượng một lòng trung thành, nếu không nghe được chính miệng Thánh thượng nói ra, tuyệt đối không thể phụng chỉ, càng không thể đem binh quyền trong tay giao ra mà không rõ lý do.Trên gương mặt anh tuấn của Vân Thương Lan hiện ra vẻ ác nghiệt:- Thương Lan ta muốn đích thân gặp Thánh thượng.Các tướng lĩnh nghe Vân Thương Lan nói không phụng chỉ, đầu tiên là thấy kinh sợ, liền sau đó hiện ra vẻ hưng phấn.- Đại nhân, chúng tôi nguyện theo đại nhân tới cùng!- Chỉ có điều hiện giờ cửa cung đóng chặt, đại nhân muốn gặp Thánh thượng cũng khó.Vân Thương Lan đứng lên, lạnh lùng nói:- Tấn công cửa từ trong không mở được, Vân Thương Lan ta chẳng lẽ không thể mở được cửa từ bên ngoài sao?Mọi người nghe vậy, trong nháy mắt hiểu được ý của y, đó là phá cửa mà vào, đây cũng không phải chuyện bình thường, nhất thời các tướng lĩnh đều khẩn trương đứng dậy.Vân Thương Lan một tay luồn vào trong lồng ngực, chậm rãi từ bên trong lấy ra một chiếc lệnh bài bằng sắt đen, giơ lệnh bài bày ra trước mặt mọi người.Phía trên lệnh bài, có khắc rõ ràng bốn chữ "Đại tướng quân lệnh", đó là trước khi chia tay Thương Chung Ly, bí mật giao lệnh bài Đại tướng quân cho Vân Thương Lan.- Đây là… đây là lệnh bài Đại tướng quân!Một tướng thất thanh kêu lên.Các tướng khác không dám do dự, lập tức đều đứng dậy từ trên ghế đang ngồi, lại vang lên một trận rầm. chia làm hai nhóm, tất cả quỳ gối trước mặt Vân Thương Lan, tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi.Lệnh bài Đại tướng quân là Thương Chung Ly đang giữ, hiện ra xuất hiện trong tay Vân Thương Lan, vậy cho thấy Thương Chung Ly đã trao toàn quyền cho Vân Thương Lan, đừng nói là Cảnh bị doanh mà ngay cả ba quân đoàn lớn nước Khánh, có lệnh bài Đại tướng quân trong tay, Vân Thương Lan cũng có tư cách điều động.- Hậu đảng phản loạn triều đình, nay phụng lệnh Đại tướng quân, quét sạch hậu đảng, bảo vệ Thánh thượng.Vân Thương Lan nghiêm nghị nói:- Mọi người có thể nguyện theo bản tướng vì nước giết phản loạn không?Các tướng không chút do dự nói:- Nguyện đi theo đại nhân!- Mọi người sau khi nhận lệnh, lập tức điều binh, trước phụ trách ba quân phong tỏa cửa thành, bất cứ kẻ nào cũng không được vào ra, kẻ nào vi phạm giết không tha.Vân Thương Lan thần sắc lạnh như băng:- Tả vệ quân cùng Hữu vệ quân lập tức bắt quan viên hậu đảng trong kinh, kẻ nào phản kháng, giết không tha. Ba quân hộ vệ sau khi tập kết, lập tức bao vây hoàng cung, hộ vệ trái phải tập kết ở cửa bắc, cửa bắc yếu nhất cần tập kết lực lượng hùng hậu từ cửa bắc đột nhập hoàng cung. Sau khi nhập cung, trực tiếp vào Thiên cung, bảo vệ Thánh thượng, bắt lấy Hoàng hậu… Nhớ kỹ, không cần giết chết nàng ta!- Mạt tướng tuân lệnh!Mọi người đồng thanh nói.- Trận này, cần một mẻ lưới bắt hết hậu đảng.Vân Thương Lan thần sắc xúc động:- Trách nhiệm binh biến, việc này sau đó do bản tướng một mình chịu trách nhiệm, các ngươi đều không liên quan.- Chúng tôi nguyện cùng đại nhân hoạn nạn cùng chịu.- Không cần nhiều lời.Vân Thương Lan bình tĩnh nói:- Trận chiến này quan hệ tới vận mệnh nước Đại Khánh ta, công lao và thành tích của mọi người, sẽ được người đời sau ghi nhớ. Chỉ mong mọi người cùng Thương Lan một lòng, dốc toàn lực ứng phó.- Rõ.- Đại nhân, Tử Y Vệ trong cung…!Một tướng nhắc nhở thêm.Tử Y Vệ của nước Khánh đã chia làm hai phe, phe thứ nhất đương nhiên là thế lực trong tay Vân Thương Lan, phe còn lại là thế lực của hậu đảng.- Các ngươi mạnh tay làm đi, về mặt Tử Y Vệ, ta đã thu xếp tốt rồi.Vân Thương Lan vừa chắp tay:- Hỏa tiễn làm hiệu, tối nay ra tay, tất cả nhờ vào mọi người!