Cờ liên minh của Yến quốc và đại doanh trại Tây Bắc tung bay phấp phới. Ỏ một góc lệch sang phía đông, là nơi đặc thù nhất của doanh trại, nơi này ngày nào cũng có tiếng binh binh không ngừng, nhất là mấy ngày gần đây, âm thanh đó ngày đêm vang rền, thợ rèn của doanh trại đang ra sức ngày đêm rèn luyện binh khí.Nơi đây chính là nơi đóng đô của thợ rèn Lâm Dương quan.Hàn Mạc và Thiết Khuê dừng lại trước lều xuống ngựa, có một tên binh sĩ nhanh nhẹ chạy đến dắt ngựa, hai người đi vào trong, thống lĩnh trại thợ rèn nghe thấy có người bẩm báo, vội vàng chạy đến.Doanh trang của thợ rèn không giống như những doanh trang lớn khác, khắp nơi là những mảnh gạch vuông, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng búa đập inh tai, hơn thế nữa còn có mùi thuốc súng nồng nặc ở khắp mọi nơi, tuy rằng đang là mùa đông, nhưng khi lại gần doanh trang này, lại cảm thấy rất ấm áp. Trong lều, có rất nhiều nam hán tráng kiện đang ôm trên người những khiên sắt rất nặng, lò luyện đang bừng bừng ánh lửa, nung đỏ rực những vũ khí đang ở trên mặt đá, khi mà vũ khí vẫn còn đang hồng rực, liền tạt nước lạnh vào, liền đó là một tiếng "bốp", một làn khói trắng từ từ bốc lên.Những thợ rèn ở đây, ngoại trừ một bộ phận là những thợ rèn chính tông của Yến quốc, còn một bộ phận lớn là đám phạm nhân được điều phối tới bổ sung.- Đã làm được bao nhiêu chiếc rồi?Đi trong doanh trại thợ rèn, Hàn Mạc chắp hai tay ở sau lưng, nhìn sang hai bên đám thợ rèn đang bận rộn làm việc, nhìn về phía tên tướng lĩnh đang đứng bên cạnh hỏi.Thiên tướng thống lĩnh liền lập tức trả lời:- Bẩm tướng quân, sau khi đã nhận bản vẽ của tướng quân, trại rèn đã dừng việc chế tạo những binh khí cũ lại, toàn bộ doanh trại đã bắt tay vào việc chế tạo binh khí mới, đến hôm nay đã làm ra được hơn một nghìn ba trăm chiếc!- Không đủ!Hàn Mạc nhíu mày nói:- Gấp rút thời gian, cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa!Thiên tướng thống lĩng có vẻ khó xử nói:- Tướng quân, không ai dám lơi là, từ khi tướng quân hạ lệnh đến giờ, đại đa số thợ rèn chưa ai dám nghỉ quá hai canh giờ.Hàn Mạc trầm giọng nói: Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.- Nửa tháng mới tạo ra được một nghìn ba trăm chiếc, trước đêm ba mươi, nếu như không thể hoàn thành ba nghìn chiếc, ngươi sẽ phải chịu tội theo quân pháp.Thiên tướng thống lĩnh trán bắt đầu toát ra luồng mồ hôi lạnh.Thiết Khuê cũng là trầm giọng nói:- Nếu như không đủ người, có thể điều động người từ các trại khác đến, nhưng vũ khí nhất định phải giao đủ ba nghìn chiếc, hơn nữa không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.Dừng lại một chút, nói:- Ta sẽ về điều động thêm thợ rèn, chỉ cần ngươi giao nộp đúng thời hạn, thì mỗi người các ngươi sẽ được trọng thưởng, nếu không tên thiên tướng thống lĩnh sẽ bị rơi đầu!Thiên tướng thống lĩnh vẻ mặt đau khổ, không dám trả lời.Thiết Khuê nghiêm nghị nói:- Ta nói cho các ngươi biết, đây không phải trò chơi, nếu như chậm trễ, cho dù có chém đầu nhà ngươi, thì ngươi cũng không gánh nổi cái hậu quả này đâu!Y đá một phát vào mông tên tướng thống lĩnh, quát:- Còn không mau đi tìm thêm người, đẩy nhanh tốc độ!Thiên tướng thống lĩnh không biết làm sao, liền vội chạy đi.Hàn Mạc và Thiết Khuê hai người bọ họ đi về phía kho vũ khí, vào bên trong, đã nhìn thấy rất nhiều mũ và áo giáp, được phân loại và sắp xếp rất trật tự.Chỉ có điều ở chính giữa lại có một khoảng trống, lúc này đang để những chiếc câu liêm thương được sắp xếp rất gọn gàng.Những ngọn đao dài, trên ngọn đao có lưỡi móc, thương dài chừng bảy tám thước, sắc bén vô cùng, ở phía dưới có lưỡi móc hướng ra ngoài, lưỡi câu quay vào bên trong, lưỡi dao cũng hết sức sắc bén.Hàn Mạc tiến về phía trước, nhấc một cây câu liêm thương lên, cầm lên ngang người, lập tức thu tay lại, cẩn thận nhìn về phía lưỡi dao của móc câu, lúc này khóe miệng mỉm cười.Thiết Khuê cũng cầm lấy một cây câu liêm thương xem rất tỉ mỉ, nhìn thấy có một cây gỗ đang nằm không xa đó, đưa câu liêm thương về phía đó, đưa mạnh về phía tường, sau đó liền xoay tay giật mạnh lại, lưỡi câu ôm chặt lấy cọc gỗ, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" , câu liêm thương đã dễ dàng móc cọc gỗ thành hai đoạn.Lúc này Thiết Khuê mới quay lại, hớn hở cười nói:- Quân Yến chúng ta đã chế tạo ra một loại binh khí thật là sắc bén.Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê nói:- Số lượng quá ít, còn thiếu rất nhiều, chúng ta ít nhất cần dùng đến từ năm nghìn đến sáu nghìn chiếc câu liêm thương, thì mới có thể đánh một trận với quân Ngụy được.Thiết Khuê gật đầu nói:- Khôi giáp và hổ thuẫn của người Khánh quốc muốn chuyển đến tay của chúng ta, chỉ e rằng không phải năm ba ngày có thể đến, vẫn cần thêm một ít thời gian, đợi cho toàn bộ trọng giáp và hổ thuẫn đã đến nơi, thì số lượng câu liêm thương lúc đó cũng không thiếu nhiều nữa.Vất câu liêm thương xuống nói:- Tin tức quân ta xuất binh, tướng lĩnh của Khánh quốc và Ngụy quốc rất nhanh sẽ biết được, sĩ khí Khánh quốc lúc đó sẽ mạnh lên, còn sĩ khí của quân Ngụy chắc chắn sẽ bị suy yếu đi rất nhiều, hơn nữa Lâm Thành Phi là người có bản lĩnh, ắt hẳn vẫn có thể chống đỡ thêm khoảng thời gian nữa.Hàn Mạc vuốt cằm cười nói:- Trước khi người Khánh quốc suy cùng lực kiệt, để xem bọn họ có thể chống đỡ thêm bao nhiêu lâu.Hai người bọn họ đứng ở bên ngoài trại rèn nhìn về bốn phía, lúc này mới rời khỏi trại, vừa mới lên ngựa, thì ở phía xa có con ngựa đang phi tới, đợi cho đến lại gần, mới nhận ra, người cưỡi đó chính là Tây Hoa Thính lại viên.Đợi tên lại viên đến gần, xoay người xuống ngựa, đi vài bước, cung kính nói:- Đại nhân, Lý Chủ Sự có tin cấp báo!Hiện giờ Hàn Mạc đang trấn thủ ở Tây Bắc, nhưng nhưng lại viên hắc ám Tây Hoa Thính lại gọi là đại nhân.Hàn Mạc nhận bức mật thư, nhíu mày, thần sắc lúc đầu có vẻ kinh hãi, liền tỏ ra một cách u ám đáng sợ.Thiết Khuê nhìn thấy thần sắc rất khó coi của hắn, thậm chí còn trắng bệch ra, nhíu mày hỏi:- Tướng quân, trong kinh... hay là đã xảy ra biến cố?Hàn Mạc cầm trong tay thư tín đưa cho Thiết Khuê, nhắm nghiền mắt lại, hít thật sâu, đau khổ nói:- Thái sư... đã chết!Thiết Khuê tuy rằng rất điềm đạm và bình tĩnh, lúc này mặt cũng biến sắc.Trong thư đã nói rất rõ rằng, Tiêu thái sư đã mất trên đường về cố hương, bị ám sát ở sông Phong Lăng hơn nữa còn bị chặt đầu, thủ cấp hiện giờ không rõ tung tích, bọn hộ vệ đi theo bên cạnh, toàn bộ đều bị giết.Đường đường là Thái sư của đại Yến, là chủ tử của Tiêu gia, không ngờ trên đường về cố hương quy ẩn lại bị hành thích, quả thật là chuyện kinh thiên động địa.Sắc mặt Hàn Mạc ngưng lại.Tuy rằng trong triều Hàn gia và Tiêu gia có tranh đấu, hơn nữa bản thân Hàn Mạc cũng không hề có một ấn tượng tốt gì với Tiêu thái sư, nhưng hắn không thể nghĩ tới sẽ có một ngày thủ cấp của Tiêu thái sư bị bọn thích khách mang đi.Khi còn ở Thiên Nhai Phong, trước lúc Tiêu Hoài Ngọc lâm chung, có căn dặn Hàn Mạc một điều, nếu như có một ngày Tiêu thái sư bị thất thế, thì nhờ Hàn Mạc ra sức bảo vệ sự an nguy của Tiêu thái sư, thật là chuyện làm cho hắn rất khó xử.Mặt khác Hàn Mạc vô cùng tôn kính Tiêu Hoài Ngọc, những lời dặn dò đó hắn đều ghi tạc trong lòng, trong lòng hắn cũng nghĩ, nếu như thật sự có ngày đó, Tiêu gia ngã xuống, hắn cũng muốn dốc hết khả năng của mình để bảo vệ tính mạng cho Tiêu thái sư.Tiêu thái sư dù sao cũng là công thần của Yến quốc, hơn nữa là phụ thân của Tiêu Hoài Ngọc, lại là ông nội của Tiêu Linh Chỉ, Tiêu Linh Chỉ là người mà hắn yêu thương nhất, vì hai người đó, hắn cũng phải cố gắng.Ai ngờ rằng chưa đợi được đến ngày Tiêu gia ngã xuống, Tiêu thái sư đã bị hành thích trên đường về.Điều này làm cho Hàn Mạc nhất thời đứng thần ra, trong đầu rất hỗn độn, sau một hồi lâu, mới quay về phía tên lại viên hỏi:- Nhưng... có biết ai là hung thủ không?Hỏi xong câu này, mới biết là chính mình thật hồ đồ, tên lại viên vẫn luôn ở bên cạnh hắn trong quân đoàn Tây Bắc, đến đây chẳng qua cũng chỉ là truyền thư của Lý Cố cho mình, cũng chưa chắc đã biết nội dung bên trong bức thư, thì làm sao biết ai là hung thủ ám sát Tiêu thái sư?Tên lại viên kia rất thật thà trả lời:- Thuộc hạ không biết!Hàn Mạc phất tay, ra hiệu cho tên lại viên lui ra, xoay người lên ngựa, sắc mặt đau buồn, không nói một lời liền quay về doanh trại, Thiết Khuê sắc mặt cũng rất đau khổ, đi theo phía sau.Hai người vào trong lều lớn, đều không nói gì, Hàn Mạc ngồi trên ghế đại soái, Thiết Khuê ngồi ở chiếc ghế còn lại.Mãi đến lúc này, Hàn Mạc vẫn chưa hồi phục lại được thần sắc.Trên đường đi, trong đầu hắn cứ quanh quẩn câu hỏi kẻ nào là hung thủ hành thích thái sư.Là người Khánh quốc? Là người Ngụy quốc? Hay là người Yến quốc?Ai có thể vào đúng cái thời điểm mà Tiêu thái sư đã từ bỏ mũ quan về quy ẩn để ra tay sát hại? Thái sư hồi hương, bên cạnh mang theo không ít cao thủ, là kẻ nào có đủ năng lực để ám sát Thái sư? Hơn nữa ngay tại thời điểm này muốn hành thích Thái sư, lại còn đem cả thủ cấp đi, đám hộ vệ bảo vệ Thái sư cũng bị giết toàn bộ? Là ai lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?Trong tướng đại soái, một luồng không khí rất tĩnh mịch, rất lâu sau đó, mới dừng lại khi nghe thấy có người truyền vào:- Tướng quân, mọi người đã đến đông đủ cả rồi!Hàn Mạc nhíu mày lại, Thiết Khuê đã đứng dậy nói:- Tướng quân, hiện tại quân tình đang rất gấp, việc của Thái sư, lúc này không nên nghĩ về những việc đó, để tránh ảnh hưởng đến việc binh. Chuyện đó, trong kinh ắt sẽ có người đứng ra giải quyết, việc quan trọng trước mắt của chúng ta là xuất binh kháng ngự!Vẻ mặt của Hàn Mạc đã trở lại bình thường, nghiêm nghị đứng lên, nhìn Thiết Khuê khẽ gật đầu.Hắn là chủ tướng của đại quân, hiện giờ đang chuẩn bị xuất binh, chắc chắn là trụ cột của cả đoàn quân, trong thiên hạ việc đao binh là chuyện lớn nhất, không thể xem nhẹ. Thiết Khuê cũng tự nhắc nhở mình không được để chuyện này làm ảnh hưởng đến sĩ khí của y, để có thể hoàn toàn tập trung tinh thần vào chiến trận.- Hãy vào cả đi!Hàn Mạc ngồi thẳng thắn, các tướng lĩnh bên ngoài lều vải đều đã tiến vào.Hàn Mạc triệu tập bọn họ tới đây, chủ yếu là lệnh cho bọn họ làm tốt công tác chuẩn bị trước khi xuất binh, tuy rằng hắn đã tĩnh tâm trở lại, nhưng chuyện Tiêu thái sư bị hành thích không lúc nào buông tha hắn, chỉ cảm thấy có điều gì rất kì lạ ẩn chứa bên trong, và hoài nghi trong chuyện này có một âm mưu gì rất lớn đang bắt đầu được thực hiện, trong lòng hắn lại lo lắng cho người nhà vẫn còn đang ở trong kinh.Khi bọn tướng lĩnh được lệnh chuẩn bị xuất binh tấn công quân Ngụy, lúc đó không khí lại hưng phấn trở lại, trên gương mặt của mỗi người đều hiện lên ánh hào quang. Hàn Mạc trên thực tế đã nắm chắc cách điều phối binh khi xuất trận, cũng may là cho dù Thiết Khuê đã rời khỏi quân đội mười năm, nhưng bản lĩnh nơi sa trường thì vẫn còn đó, Hàn Mạc căn dặn việc điều phối binh sẽ do Thiết Khuê đảm nhận, một khi hắn truyền đi mệnh lệnh, thì tất cả các tướng lĩnh phải phục tùng mệnh lệnh.Đợi sau khi phân công xong công việc, bỗng nhiên trong đầu Hàn Mạc lóe lên một ý tưởng, nói:- Khánh quốc hai mặt đều tấn công, đã không còn khả năng hiệp trợ cho Yến quân ta, không còn khả năng uy hiếp nước Yến.Dừng lại một chút, căn dặn:- Cấp tốc truyền báo quân lệnh, lệnh cho Mặc Sĩ Thanh, Khổng Hòa, Hạ Hầu Đức cùng với năm nghìn binh mã đến Nam Dương quan tập kết trước... Người Khánh không dám điều binh ở Trấn Nam, chúng ta cho quân trở về, áp lực của quân Trấn Nam sẽ giảm bớt đi, Lâm Thành Phi cũng có thể điều binh lực từ Trấn Nam, như vậy mới tạo ra ưu thế về binh lực để đối phó với quân Ngụy.Kỳ thực việc Hàn Mạc điều binh chỉ là một mặt, mặt khác là muốn có thể bao quát được ba vị tổng binh trong tầm mắt khi mà chiến sự nổ ra.Lục đại tổng binh, Đỗ Uy và Chu Tử Trừng đều là chỗ quen biết của Thiết Khuê, chắc hẳn đã trở thành một cánh quân chính quy, nhưng trong lúc này Hàn Mạc chưa thể hiểu hết được ba người kia, tuy rằng đã điều binh, nhưng nếu ba người này còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn thì tất nhiên là rất an toàn, bằng không trong số ba người này nếu có người làm trì trệ phương án tác chiến, thì sẽ nảy sinh rất nhiều sự việc.