Tờ mờ sáng hôm sau, trong quân đã vang lên tiếng kèn, ba đường quân Yến tả, trung, hữu nhất tề nhổ trại với tốc độ nhanh nhất, trong tiếng kèn vang dội giữa nắng mai, hùng hổ thẳng tiến tới Ngụy quân.Lưỡi mác của kỵ binh dưới nắng mai trong gió sớm sắc lạnh như hàn băng.Thần phong vi vu, chủ soái Yến quân Hàn Mạc cùng với Hàn Huyền Linh, Thiết Khuê và mấy đại tướng quân ở trung lộ đang ngồi trên lưng ngựa chờ bên một con sông nhỏ, trên những chiếc lá cỏ xanh nõn nho nhỏ từng hạt sương trong suốt lăn lăn.Chợt nghe có tiếng Thiết Khuê:- Đến rồi!Mười một thớt khoái mã chạy tới, người đi đầu là đại phu Ngự sử Khương Tư Nguyện, sau lưng ông ta là mười tên hộ vệ, đều là hộ vệ Tiền Điện, từ khi rời Yến Kinh, Hoàng đế cho y năm mươi võ sĩ Kim Điện, ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến.Khương Tư Nguyên hôm nay mặc một bộ đồ đại phu mới tinh, đầu đội mũ quan, đang phi ngựa tới, dừng ngay trước mặt Hàn Mạc, chắp tay nói:- Hàn đại tướng quân, để ngài đợi lâu rồi!Hàn Mạc lắc đầu, cười:- Khương đại nhân gánh vác trọng trách chiêu hàng, chính là việc lớn, có chờ thêm nữa cũng là việc nên làm.Khương Tư Nguyên nghiêm mặt nói:- Hàn đại tướng quân, mặc kệ là nguyên nhân gì, ngài có thể trao sứ mệnh như thế cho bản quan, bản quan cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Lần này bản quan tất nhiên sẽ dùng ba tấc lưỡi khiến Ngụy đế mở thành đầu hàng, như vậy cho dù có chịu khổ một chút cũng có thể giúp cho tướng sĩ hai bên giữ lại một chút máu.Hàn Mạc giục ngựa tiến lên hai bước, thở dài:- Khương đại nhân, Đại Yến ta đường đường đại quốc, làm việc tất nhiên phải tiên lễ hậu binh. Chiêu hàng là muốn giảng lễ nghĩa với họ, nếu người Ngụy không chịu nói lễ với chúng ta, chúng ta buộc phải dùng binh với chúng.Lại chắp tay nói:- Khương ngự sử lần này vào thành, tất cả cần phải bảo trọng!Khương Tư Nguyên cười ha hả:- Đại tướng quân yên tâm, cho dù người Ngụy ngoan cố không nghe, khó chiêu hàng, nhưng cái gọi là quan hệ ngoại giao, hai bên tranh chấp không chém sứ giả, người Ngụy cũng nên hiểu đạo lý đó.Lại trầm giọng ra lệnh:- Mang lên!Từ sau lưng một người tiến lên cung kính dâng cho Khương Tư Nguyên một thanh kiếm.Khương Tư Nguyên nắm bảo kiếm "sang" một tiếng, rút ra một lưỡi dao sắc bén, nghiêm nghị nói:- Cho dù người Ngụy không có tín nghĩa muốn giết bản quan, bản quan đường đường là sứ giả Đại Yến, cũng tuyệt sẽ không để bọn họ giết bản quan. Thanh đao này, kể từ bây giờ sẽ cùng bản quan vào thành, chiêu hàng thành công thì thôi, nếu thất bại, người Ngụy muốn lấy đầu bản quan, bản quan sẽ tự mình chém xuống trước, tuyệt sẽ không để người Ngụy chiếm được tiện nghi này. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vnTrước đây Hàn Mạc vẫn nghĩ Khương Tư Nguyên chẳng qua chỉ là một văn nhân, mồm mép cố nhiên lưu loát, nhưng lá gan hẳn là không lớn.Có điều không ngờ vị quan văn này cũng có lòng can đảm gan dạ thấy chết không sờn, lập tức kính nể hẳn, nghiêm mặt nói:- Khương đại nhân đừng có suy nghĩ như thế. Nếu người Ngụy không đầu hàng, ngài cũng không cần tranh chấp với bọn chúng, nên tìm cách thoát thân mới phải.- Đa tạ Đại tướng quân quan tâm.Khương Tư Nguyên tra lại đao vào trong vỏ, đeo bên thắt lưng, nghiêm mặt nói:- Lần này bản quan vào, là đường đường chính chính đi vào cửa chính của Kinh Đô thành, đi ra, cũng muốn quang minh chính đại đi ra bằng cửa chính. Đại tướng quân và chư vị yên tâm, đây là lần tiếp xúc đầu tiên của bản quan và nước địch, nhưng bản quan tuyệt đối sẽ không bội nhọ oai doanh của Đại Yến ta.Hàn Mạc cao giọng hô:- Mang rượu lên!Lập tức có người mang tới một túi rượu to, Hàn Mạc cầm lấy túi rượu to nhất, đưa cho Khương Tư Nguyên, nghiêm nghị nói:- Khương ngự sử, đại quân cũng chỉ có thể dùng túi rượu to nhất này kính ngài, để cho ngài thêm sức khỏe.Khương Tư Nguyên nhận túi rượu, lúc này Hàn Huyền Linh và Thiết Khuê cũng cưỡi ngựa tiến vào, bao gồm cả Hàn Mạc, mỗi người cầm một túi rượu to.- Khương Ngự sử, bản tướng kính ngài!Hàn Mạc giơ túi rượu lên, lập tức uống một ngụm, đúng lúc này, từ trong quân trận hào hùng đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa rất gấp, mọi người nhìn lại chỉ thấy một vị tướng quân áo giáo đầy bụi cưỡi ngựa ngàn dặm chạy đến như bay, vị tướng quân đó mang mặt nạ, thuật cưỡi ngựa điêu luyện, trường thương trong tay, sau lưng là trường cung và hộp tên, đúng là Chu Tiểu Ngôn.Hàn Mạc nhíu mày, hịên giờ Chu Tiểu Ngôn nhẽ ra nên dẫn bốn trăm Phong Kỵ binh hành quân trong trung quân, sao lại ở đây?…Chu Tiểu Ngôn lao ngựa tới bên cạnh Hàn Mạc, nhìn thoáng qua Khương Tư Nguyên sắp xuất phát, lúc này mới nói với Hàn Mạc:- Đại tướng quân, có thể nói chuyện một chút được không?Hàn Mạc do dự một chút, mới quay đầu ngựa, cùng Chu Tiểu Ngôn đi qua một bên, lúc này đại quân Yến quốc ngay ngắn chỉnh tề tiến về phía trước, sĩ khí ngất trời, từng đội từng đội đi qua.- Ta muuốn vào thành! Qua mặt nạ, ánh mắt của Chu Tiểu Ngôn chăm chú nhìn Hàn Mạc:- Để cho ta hộ tống sứ giả vào thành!Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:- Ngươi bất ngờ rời vị trí chỉ để đến nói với ta những lời này thôi sao?Chu Tiểu Ngôn nắm chặt trường thương trong tay:- Thân thế của ta, ngươi đã rõ.Hàn Mạc xoa xoa cằm, khi hắn cùng với Chu Tiểu Ngôn tới Hắc Tháp, theo như những gì Đỗ Vô Phong nói chuyện với Chu Tiểu Ngôn, hắn đã hiểu được ân ân oán oán của hai người, cũng đại khái biết đựơc thân thế của Chu Tiểu Ngôn.- Ta là con cháu của họ Ngôn ở Ngụy quốc.Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:- Ta tên thật là Ngôn Xích Tín, Tể tướng tiền nhiệm ở Ngụy quốc là ông nội của ta. Chuyện này ngươi đã biết!- Đúng!- Ông nội làm quan ở Ngụy quốc vài chục năm, bằng hữu vô số, trong triều cũng có một nhánh triều thần coi ông làm đầu, cùng phò Ngụy đế. Giọng nói của Chu Tiểu Ngôn vẫn bình thản:- Cẩu Hoàng đế tàn bạo bất nhân, không để ý tới lê dân bách tính, bị Tư Mã Kình Thiên giật dây, dốc hết sức phát triển quân sự, cũng vì như vậy, ông nội nhiều lần thượng tấu, cũng có một bộ phận hiền thần đi theo ông nội, cùng nhau khuyên bảo cẩu Hoàng đế chăm lo cho dân, không thể quá hiếu chiến. Ông nội chính là lão thần trong triều, lời nói rất có trọng lượng, ông phản đối cẩu Hoàng đế và Tư Mã Kình Thiên phát triển quân đội chuẩn bị chiến tranh, đương nhiên là bị cẩu Hoàng đế coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.- Cho nên… Ngôn gia nhà các ngươi bị tai họa bất ngờ?Hàn Mạc thở dài.Tay phải Chu Tiểu Ngôn siết chặt trường thương tới nổi gân xanh, lạnh lùng:- Cẩu Hoàng đế không dám quang minh chính đại xuống tay với ông nội, chỉ âm thầm phái Hắc Kỳ Đỗ Vô Phong ám sát người nhà ta. Đêm hôm đó, Ngôn gia ta một nhà gặp họa diệt môn, ngoại trừ Ngôn Xích Tín ta không còn ai sống sót.Hàn Mạc nhíu mày:- Cho nên ngươi mới tới Đông Hải?Chu Tiểu Ngôn khẽ gật đầu:- Không sai. Ta biết chính mình lúc đó lẻ loi cô độc, thế đơn lực bạc, tuyệt đối không có khả năng báo đại cừu diệt môn này. Nếu nhất thời kích động sẽ tự chịu diệt vong, huyết hải thâm cừu của Ngôn gia ta cũng không thể báo.Hàn Mạc khẽ thở dài:- Trước kia ngươi đến Đông Hải chẳng lẽ có lòng muốn đầu nhập Hàn tộc ta?Chu Tiểu Ngôn lắc đầu:- Ban đầu chỉ có tị nạn, nếu không gặp ngươi có lẽ ta sẽ rời Đông Hải rất sớm. Nhưng hôm đó gặp ngươi, ngươi đã muốn thu nhận và giúp đỡ ta, khi đó bỗng nhiên ta nghĩ nếu bước ch ân vào Hàn tộc có lẽ thật sự sẽ có một ngày báo được đại cừu!- Xem ra tầm nhìn của ngươi rất xa, ít nhất Đỗ Vô Phong đã bị ngươi giết!- Cẩu Hoàng đế và Tư Mã Kình Thiên chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, trận đại chiến này sớm muộn cũng phải phát sinh.Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:- Ngụy quốc công Khánh, Yến quốc sớm muộn cũng sẽ cuốn vào, khi đó ta chỉ muốn, nếu ở dưới Hàn tộc, có lẽ thật sự có một ngày có thể nhờ vào cái thế của Hàn gia mà ra sa trường, khi đó sẽ có cơ hội rửa sạch mối thù.Sắc mặt Hàn Mạc thản nhiên, cũng không nói gì.Chu Tiểu Ngôn nhìn hắn, chậm rãi:- Hàn Mạc, nếu không có ngươi, cừu của ta chưa chắc có thể báo. Ân tình này của ngươi ta ghi tạc trong lòng.Hàn Mạc suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:- Ngươi muốn vào thành, chẳng lẽ để ám sát Ngụy đế?- Phải. Đỗ Vô Phong đã chết, lão là kẻ thù cuối cùng của ta. Chỉ cần chém cái đầu trên cổ lão xuống, huyết hải thâm cừu của một nhà Ngôn thị ta sẽ được báo. Ngươi phái sứ giả vào thành chiêu hàng, sẽ có cơ hội nhìn thấy cẩu Hoàng đế kia, mà đây cũng là cơ hội của ta!- Muốn ám sát Ngụy đế cũng không phải chuyện dễ. Khương Tư Nguyên lần này vào thành chỉ có hơn mười hộ vệ, cho dù có thêm ngươi nữa, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi người, sao có khả năng giết được Ngụy đế? Hơn nữa, Khương Tư Nguyên cũng không chắc sẽ phối hợp với ngươi làm việc hung hiểm đó.- Ngươi đừng quên, ta là con cháu của Ngôn môn, ngươi lại càng không được quên, cẩu Hoàng đế ngu ngốc vô đạo, tàn bạo bất nhân, người bị lão hãm hại nhiều không kể xiết, bên trong Kinh Đô thành chưa chắc đã không có người của ta.Chu Tiểu Ngôn trầm thấp mà thong thả phân tích:- Nếu có thể thành công, cố nhiên ta có thể báo được đại cừu, ngươi cũng có lợi không nhỏ. Cẩu Hoàng đế vừa chết, bên trong Kinh Đô thành tất nhiên đại lọan, đến lúc đó công phá Kinh Đô thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.- Ngươi có thể tưởng tượng được ám sát Ngụy đế hung hiểm như thế nào không, không nói đến khả năng thành công không cao, cho dù thành công, ngươi có bịên pháp thoát thân sao?Hàn Mạc lắc đầu:- Nếu ngươi muốn giết chết hắn, đợi phá thành rồi đương nhiên sẽ có cơ hội. Ta đáp ứng ngươi, một khi thành phá, Ngụy đế rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi báo thù!- Kinh Đô thành một khi bị phá, ai cũng có thể giết chết lão.Chu Tiểu Ngôn vẫn kiên quyết:- Mà ta tuyệt đối không cho phép cẩu Hoàng đế chết trong tay ngừơi khác. Cho dù chết, ta cũng muốn lấy đầu cẩu Hoàng đế.Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn màn trời vẫn mờ mịt âm u, trầm ngâm một lát mới hỏi:- Ngươi đã quyết?- Đúng!Chu Tiểu Ngôn gật đầu:- Nhưng trước khi đi, ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện!- Điều kiện gì?- Sau khi phá thành, ngươi phải nghiêm lệnh quân của ngươi, tuyệt không thể uổng sát dân chúng trong thành.Chu Tiểu Ngôn chậm rãi:- Ngụy Yến hai nước đồng cái đồng nguyên, đều là con cháu Viêm Hoàng, cái thế thiên hạ phân lâu tất hợp, nếu bốn nước thống nhất, dân chúng có thể so sánh rằng hiện tại còn yên ổn hơn nhiều. Ta không quan tâm các ngươi tấn công Ngụy quốc, thậm chí không quan tâm các ngươi thâu tóm Ngụy quốc, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể giết dân chúng Ngụy quốc… Hàn Mạc, đây là điều kiện duy nhất của ta.Hàn Mạc lập tức gật đầu:- Được, ta đáp ứng ngươi!Đôi mắt của Chu Tiểu Ngô ngay từ đầu vẫn lạnh lùng, cho tới giờ không ngờ vẫn chưa bao giờ có chút ý cười, hắn vươn tay trái, bình tĩnh nói:- Hàn Mạc, hai năm tri giao cùng ngươi thực vô cùng vinh hạnh. Nếu có thể còn sống đi ra, tuổi già nhất định sẽ hoàn lại ân huệ của ngươi!Hàn Mạc cũng vươn tay nắm lấy tay hắn:- Tiểu Chu, huynh đệ của ta, nhất định phải bảo trọng!