Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Editor: Puck - 

Sáng tinh mơ, Lâm Hi đã tỉnh lại, là bị Quyền Hạo làm tỉnh.

Vạt áo của cô mở rộng, một mảng lớn da thịt trước ngực phơi bày ra ngoài, vết hôn in phía trên chọc cho người ta nghĩ mơ màng.

“Quyền Hạo, buông ra.” Cô gạt bàn tay tác oai tác quái của anh ra, cau mày nói.

Quyền Hạo ngoan ngoãn nghe lời dời tay đi, giọng nói trầm thấp mập mờ kêu, “Hi nhi.”

“Hôm nay tôi có chuyện, buổi tối rồi nói.” Có vài điều kiện tiên quyết, quan hệ của cô và anh có thể duy trì. Có câu nói, làm một lần rồi làm tiếp N lần cũng không có gì khác nhau.

“Ừ.” Quyền Hạo vui vẻ lên tiếng, mong đợi tối nay đến. Tối hôm qua là đêm trăng tròn, có cô làm bạn, đau đớn đều tản đi, còn dư lại chỉ có triền miên, hồi tưởng lại ban đêm trầm luân tận xương, vẻ đẹp của cô, quyến rũ của cô, cô nhiệt tình đáp lại, lòng bằng lòng trầm luân như vậy.

Dưới thái độ cam chịu của Lâm Hi, hai người cùng phòng ngủ đã thành kết cục cuối cùng, vui vẻ quá mức nhất chính là Quyền Hạo rồi.

“Mã Kiều Thần không có việc gì đúng không?” Tối hôm qua mọi hành động của Mã Kiều Thần đều được ám vệ nhà họ Quyền ghi lại, một chút tình huống đặc biệt cũng không có.

“Đúng vậy.” Trần Tiêu thật tò mò, Mã tiểu thư không có việc gì không phải là chuyện tốt sao? Sao vẻ mặt tiểu thư nhà mình vẫn nặng nề như vạy, giống như xảy ra chuyện lớn.

Trong mắt Lâm Hi lóe ra vẻ không tin, “Tiếp tục phái người đi theo cô ấy, còn nữa, điều tra về Dương Dịch đó một chút, xem gần đây anh ta có cử động đặc biệt gì không.” Dương Dịch đúng như lời Quyền Hạo nói là ngôi sao mới nổi lên trong giới chính trị, anh ta đạt được quyền lợi bạch đạo, sau lưng nhất định sẽ che giấu bí mật không thể khiến cho người biết.

“Dạ, tiểu thư.”

“Nhà cho Lý Vân ở, tìm xong rồi chứ?”

“Đã tìm xong rồi.”

“Rất tốt, hôm nay anh giúp chị ấy thu dọn một chút, thuận tiện cho chị ấy qua ở.” Lý Vân không phải người nhà họ Quyền, ở nơi này đã lâu, nhất định sẽ bị người chỉ trích. die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Dạ, tiểu thư.”

“Đi ra ngoài đi.” Lâm Hi phất tay một cái.

Trần Tiêu khẽ xoay người, đi làm chuyện của mình.

“Hôm nay Hi nhi muốn đi đâu?” Lúc này Quyền Hạo vừa vặn từ phòng tắm ra ngoài, trên đầu còn nhỏ nước xuống.

“Thính Phong lầu.”

“Anh đi với em.”

“Không cần.” Cầm giỏ xách, cô xoay người đi ra cửa.

Tròng mắt Quyền Hạo âm u, khóe môi mấp máy.

Xe thể thao vô cùng chói mắt chạy ra giữa đường, Lâm Hi chú ý tới có mấy chiếc xe đi theo xe của mình, chuyển tay lái, dẫm phanh lại.

Mở cửa xe, cô bước xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào chiếc xe đã dừng lại, ước chừng ba giây sau, có một người trên xe bước xuống.

Sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên lạnh nhạt, hơi thở trí mạng trên người rất dày, hình như chỉ cần một ánh mắt của anh ta đã có thể đưa người ta vào chỗ chết.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, ánh mắt bị băng lạnh bao phủ trở nên ấm áp, môi câu người khẽ mím, nụ cười ấm áp tạo thành, Thẩm Cảnh Nhiên vui sướng kêu lên, “Hi Nhi.” die nda nle equ ydo nn

Quả nhiên là Thẩm Cảnh Nhiên, hai tay Lâm Hi khoanh trước ngực, khinh miệt nhìn anh ta, “Thẩm Cảnh Nhiên, anh đi theo tôi làm gì?”

“Hi Nhi, tối hôm qua em lỡ hẹn.” Thẩm Cảnh Nhiên buồn bã như thế, tròng mắt khóa chặt chăm chú nhìn cô.

Đôi mày thanh tú nhếch lên, cô không để ý tới chuyện lỡ hẹn hay không lỡ hẹn, bản thân cô không đồng ý, sao lại lỡ hẹn, “Nói mục đích của anh ra, tôi không rảnh ôn chuyện với anh.” Thân thể Lâm Hi Nhi đã hủy diệt, nói rõ tất cả đã qua, bây giờ cô là Lâm Hi.

Giống như thưởng thức đồ trang sức cổ có niên đại xa xưa nhưng vẫn xinh đẹp, trong mắt anh hiện lên khát vọng nồng đậm, gương mặt tuấn tú xẹt qua vẻ đau lòng, giống như nhớ lại nói, “Hi Nhi, từ trước đến nay em đều không nói lời như thế với anh.”

“Đó là trước kia, bây giờ là bây giờ, làm phiền anh phân rõ ra.”

“Nghe nói tối hôm qua, Cảnh Kỳ cũng hẹn em, em cũng không đi.” Thẩm Cảnh Nhiên đi tới trước mặt cô, tham lam mà ngắm nhìn cô, dục vọng chôn sâu nơi đáy lòng hình như hồi phục.

“Tại sao các anh hẹn tôi thì tôi phải đi.” Cô khẽ nâng cao cằm, như khiêu khích nói.

“Em chính là không thay đổi.” Thẩm Cảnh Nhiên nhớ tới chuyện cũ, hơi cảm thán.

“Tôi không thay đổi cũng không liên quan tới anh.” Đáy mắt cô hiện lên chán ghét, cảnh giác nhìn anh ta.

“Đừng nhìn nữa, ám vệ nhà họ Quyền đèu bị anh cho người đánh ngã.” Biết cô đang nhìn cái gì, Thẩm Cảnh Nhiên lạnh nhạt nói.

“Anh muốn làm cái gì?” Sau khi trở lại đế đô, hễ cô đi ra ngoài, bên cạnh đều có ám vệ đi theo.

“Chúng ta xa cách thời gian năm năm mới gặp lại, anh muốn làm cái gì, em rất rõ ràng.” Thẩm Cảnh Nhiên nắm tay của cô, nhiệt độ cực nóng truyền tới. d1en d4nl 3q21y d0n

Đôi mắt sáng của cô trợn to, ý hoảng sợ nhanh chóng xẹt qua trên mặt, “Thẩm Cảnh Nhiên, quan hệ của chúng ta như thế nào đều không đúng, anh tốt nhất đừng làm loạn.” Quá quen thuộc vẻ mặt của anh ta rồi, một cái ánh mắt của anh ta cô cũng biết được anh ta muốn làm cái gì. Thẩm Cảnh Nhiên không giống Thẩm Cảnh Kỳ, anh ta có thể bất thường hơn.

“Sao lại là làm loạn chứ, năm năm chúng ta không trao đổi xâm nhập, bây giờ gặp lại, đương nhiên phải trao đổi tử tế một phen, như vậy em mới biết được em thuộc về ai.” Khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên nhếch lên đường cong nguy hiểm, âm thanh giống như ma quỷ vang lên.

“Bệnh thần kinh.” Cô định hất tay anh ta ra, phát hiện không thoát được, chỉ có thể mặt lạnh quát lên, “Buông tay.”

“Em cảm thấy anh sẽ buông tay sao? Sẽ không, cho dù em chết anh cũng sẽ không buông tay.”

“Thẩm Cảnh Nhiên.” Cô trở lại đế đô không có chuyện gì tốt, gặp được biến thái khỏi nói tới, bệnh thần kinh cũng gặp phải, “Lâm Hi Nhi đã chết, tôi là Lâm Hi, tất cả trước kia không liên quan đến tôi bây giờ. Nếu như anh nói anh không buông tay, vậy khi Lâm Hi Nhi chết, anh nên đi tìm chết với cô ấy.” dinendian.lơqid]on

“Thân thể thay đổi như thế nào, linh hồn vẫn là của em, cho dù em đổi một cái tên, cũng không thay đổi được sự thật em là Lâm Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Nhiên siết chặt cằm cô, ép đôi mắt cô nhìn vào anh, “Nếu như anh chết rồi, anh sao trường tương tư thủ * với em.”

(*) trường trương tư thủ: có ý suy nghĩ bảo vệ cho nhau trong thời gian dài, chỉ tình yêu đến chết không đổi

“Anh đi chết đi.” Gạt tay anh ta rơi xuống, cô hung hăng nói.

Thẩm Cảnh Nhiên đơn giản dùng một tay đã khống chế được hành động của cô, cô không đi được, bị anh ta cứng rắn ôm lấy.

“Anh làm gì?” Cô vô lực giãy giụa, tức giận bốc lên.

“Đi em sẽ biết.” Thẩm Cảnh Nhiên tăng lực, không để cho cô có cơ hội chạy trốn, gần như dùng phương thức ép buộc để cho cô lên xe.

Cửa xe bị một tên hộ vệ nhà họ Thẩm đóng lại, trong xe thu hẹp, cô và Thẩm Cảnh Nhiên ngồi đối diện nhau, ngửi được hơi thở nguy hiểm trong không khí, cả người cô khẩn trương, “Thẩm Cảnh Nhiên, anh điên rồi?” Lâm Hi cô nào bị người nhốt trong một chiếc xe, chiếc xe này chạy tốc độ cao, suy nghĩ vì mạng nhỏ, cô đoạn tuyệt ý niệm nhảy xe.

“Không điên, chỉ có điều cũng không xa.” Thẩm Cảnh Nhiên ôm thân thể mềm mại của cô.

“Buông tay.” Cô dùng sức giãy giụa, “Nếu không buông tay, tôi sẽ tiêu diệt anh.” Nguy hiểm đến gần cô, trên đùi truyền tới nóng bỏng, cô cực kỳ nhạy cảm.

Thẩm Cảnh Nhiên giống như không nghe được, trên mặt đều là thỏa mãn và say mê, “Sẽ không buông.”

Mắt thấy anh ta sẽ lau súng cướp cò, cô thật sự không thể nhịn được nữa, dùng sức lực toàn thân đẩy anh ta ra, nhẫn tâm cho anh ta một cái bạt tai, “Thẩm Cảnh Nhiên, anh điên rồi, cách xa một chút. Thiếu phụ nữ thì đi tìm, đừng chạy đến trước mặt tôi giả ngây giả dại. Trước kia tôi có thể ăn dáng vẻ này của anh, bây giờ vô dụng với tôi.”

Âm thanh vang dội, sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không thay đổi, đường cong bên môi lên cao, “Hi Nhi, em ép anh.”

Tiếng nói vừa rơi, anh hung hăng hôn lên môi cô, kịch liệt xâm chiếm khoang miệng cô, lưỡi tham lam liếm tất cả trong miệng cô.

Cảm giác hô hấp cũng khó khăn, sắc mặt cô không chỉ khó coi, còn muốn giết bệnh thần kinh trước mặt này. Không ngăn cản được anh ta xâm nhập, cô xem cơ hội chính xác, hàm răng hung hăng cắn môi anh ta, tia máu tràn ra ngoài.

Môi dưới bị đau, vẫn không thể ngăn cản hành động của Thẩm Cảnh Nhiên, anh vẫn điên cuồng hôn, thu lấy mùi vị ngọt ngào của cô.

Mùi vị quá quen thuộc, cảm giác ham muốn bồng bềnh, thật lâu chưa từng có, tay phải anh giữ chặt gáy cô, tay trái ôm eo cô, giống như mưa to gió lớn mãnh liệt, anh trầm luân toàn diện.

Dù sao không chống lại được, đùi cô còn bị hai chân anh ta đè nặng, thân thể nghiêng về phía sau, sức nặng thân thể của anh ta cũng đè lên người cô, giống như không thở nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui