Quyết Chí Tiến Lên

Vụ việc của Sở Linh đến đây là kết thúc, nhưng trên hot search lại có thêm một topic # Chuyện tình yêu của Phong Đình và Vĩ Vũ #, rõ ràng fan đã tưởng thật.

Khi đó Tần Thiếu Đình bịa ra việc này một là để cứu nguy hai là cũng muốn chiếm tí lợi từ Sở Linh, hoàn toàn không có suy nghĩ khác. Hơn nữa quả thực cũng giúp cậu khôi phục nhân phẩm một cách thuyết phục, vì vậy Tần Thiếu Đình cũng không hối hận vì lời bịa đặt này của mình. Có điều cũng không thể giải thích rõ ràng trong thời gian ngắn.

Bạch Ninh ngồi trong phòng họp, bắt chéo chân nói, “Không tiện làm sáng tỏ thì khỏi cần làm luôn đi. Tôi thấy Sở Linh cũng ổn mà, hai người xứng đôi phết đó.”

Không phải anh tùy tiện gán ghép, mà nghĩ kỹ thì quả thực thấy rất đẹp đôi.

“Dẹp.” Tần Thiếu Đình liếc nhìn anh, không phải Sở Linh không tốt, mà hắn cảm thấy làm vậy không tôn trọng Sở Linh.

“Anh nghĩ biện pháp mà, coi như đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi. Còn nếu anh không muốn thì tôi cũng không chĩa mũi vào nữa.” Bạch Ninh cũng không muốn chọc giận Tần Thiếu Đình, vốn anh chỉ định cười nhạo Tần Thiếu Đình mà thôi.

Tần Thiếu Đình lại có chút đau đầu.

Nhung Tước để tài liệu xuống, “Sau này không đề cập đến chuyện này là được, khi gặp fan thì hai người đừng tỏ vẻ yêu đương quá. Còn về sau này thì xem duyên phận của cả hai thôi.”

Lời này nghe còn cảm thấy dễ chịu một chút, có điều Tần Thiếu Đình luôn thầm cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng không thể nói được ra.

Nhung Tước đứng lên, “Được rồi, hiện tại đây cũng không phải việc cần lo nghĩ nhiều. Tôi sẽ để ý bên pháp vụ, vừa rồi cũng có xem qua kế hoạch của phòng PR, chuyện không bị xé ra to thì nhất định có thể cứu vãn danh dự của Sở Linh. Thế nên giờ cậu mau huấn luyện đi, đây mới là chuyện cần làm. Bạch Ninh, hôm qua tôi đã thông báo về đồng phục mới của đội, chiều nay cậu lái xe đi một chuyến, mang hàng mẫu về.”

Bạch Ninh một khi làm việc nghiêm chỉnh thì sẽ không qua loa nữa, “Được, ăn cơm trưa xong tôi sẽ đi ngay.”

Trở lại phòng train, nội dung luyện tập hôm nay đã sắp xếp xong, ai nấy đều nghiêm túc làm việc của mình.

Tần Thiếu Đình ngồi vào chỗ của hắn, mở server thi đấu, bắt đầu tự tập luyện. Chỉ có điều đôi khi ánh nhìn lại vô thức hướng về phía Sở Linh, Sở Linh thì lại như một tên thẳng nam không hiểu phong tình, chẳng hề nhận ra, vẫn đang nghiêm túc luyện tập.

Tần Thiếu Đình thầm oán, đừng bảo vì dính với Cận Luân nhiều quá nên Sở Linh cũng thẳng ra rồi đấy chứ, sau này vẫn nên bảo Sở Linh đi nhiều với Thái Nghệ Tĩnh thì hơn.

Buổi trưa ăn cơm, Sở Linh nhận được cuộc gọi từ Khúc Sênh, vừa lúc Sở Linh cũng có thể mượn cơ hội này để cảm ơn Khúc Sênh. Nhưng Khúc Sênh không gọi tới vì tiếng cảm ơn của cậu, chỉ muốn hóng hớt chuyện của Sở Linh và Tần Thiếu Đình mà thôi.

Tần Thiếu Đình là người duy nhất come out trong liên minh.

Ông chủ đời trước của Chập Lân cũng là vì việc này mà sợ ảnh hưởng tới lượng fan ủng hộ đội tuyển, nghĩ thầm độ nổi tiếng suy giảm nên vội vàng bán tống bán tháo câu lạc bộ. Giờ đây nhìn độ phủ sóng và thành tích của Chập Lân, có lẽ ông chủ trước cũng hối hận phát rồ nhỉ?

“Không có chuyện đó đâu, chỉ để cứu nguy thôi.” Sở Linh cười nói.

“Cứu nguy tức thời? Vậy thì lúng túng rồi, đáng đời tên đó cho độc thân đến già đi.”

Sở Linh khẽ cười, “Thực ra về cơ bản đã giải quyết sự việc rồi, những cái khác không quan trọng.”

“Sao lại không quan trọng? Sau này hai người chia tay, fan sẽ hoài nghi tình đoàn kết trong Chập Lân, còn nếu hai người không chia tay, sau này tham gia phỏng vấn, hoạt động cần ra mặt thì đảm bảo sẽ bị hỏi đến. Dù sao giới eSports cũng không được đưa tin trên thời sự, có gì mà không thể bới móc chứ?”

Sở Linh thực sự không nghĩ xa đến thế, có chút lúng túng nói, “Trước đó đã thống nhất với Bạch Ninh rồi, không trả lời những câu hỏi này.”

Khúc Sênh là người lăn lộn nhiều năm, có kinh nghiệm phỏng vấn, hắn cảm thấy thương cảm cho Sở Linh, “Chỉ mong các cậu có thể qua được đợt bão này.”

Sở Linh bỗng cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Chiều hôm đó, Cận Luân live stream theo lịch.

Sở Linh vừa luyện tập vừa nghe Cận Luân tám nhảm với fan.

Cận Luân, “Hỏi đội trưởng nhà chúng tôi và Vũ thần có yêu nhau thật không ấy hả?”

“Đương nhiên là thật rồi. Đội trưởng lừa các bạn làm gì?”

Sau khi dẹp loạn vụ việc kia, chuyện này cũng bị cậu và Thái Nghệ Tĩnh lôi ra làm trò cười một phen. Bọn họ cũng không biết đội trưởng nghĩ cái gì, giải quyết khẩn cấp là một chuyện, nhưng tự gán mình và Sở Linh thành cặp thì lại là chuyện khác.

“Đội trưởng và Vũ thần ai tán ai á?”

“Đương nhiên là đội trưởng tán Vũ thần rồi. Tôi kể các bạn nghe, vụ này tôi biết.” Cận Luân dựa vào tay nghề chém gió gia truyền, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Mặc dù Sở Linh không phải trai thẳng nhưng ban đầu người ta cũng không muốn theo đội trưởng đâu. Mà đội trưởng mặt dày thế nào mọi người cũng biết mà, dựa vào ưu thế đó mà một tháng trước khi Sở Linh giải nghệ đã làm đủ mấy trò lấy lòng rồi, mua quần áo cho người ta, mang nước cho người ta, mua đồ ăn cho người ta, mời người ta đi xem phim, rảnh rỗi không có việc gì làm thì nhắn tin wechat, hỏi người ta hôm nay có nhớ ổng không. Trai thẳng như ống thép tôi đây nhìn vậy mà còn cảm động nữa là. Có điều vì Sở Linh cảm thấy hai người khác team nên không thích hợp, mãi vẫn chưa đồng ý. Sau đó Sở Linh muốn giải nghệ, đội trưởng lại càng ân cần hơn, còn mua nguyên một căn cạnh nhà của Sở Linh, lừa người ta về nhà đó. Không còn vấn đề khác team gây trở ngại nữa, Sở Linh cũng cảm động trước đội trưởng nên đồng ý thôi. Từ khi hai người yêu nhau, ngày nào đội trưởng cũng mua đồ ăn cho người ta, củi gạo dầu muối cũng mang hết đến tận nhà, biến thành một người bạn trai 24 tuổi chuẩn tốt.”

“Các bạn không ngờ hả? Lúc đó tôi cũng vậy. Nhưng nhìn nhiều thì quen thôi.”

“Hai người bọn họ có ở chung với nhau không ấy à?”

“Hầy cái này không tính được. Dù sao đội chúng tôi cũng có quy định thành viên phải ở trong đội mà. Tuy Sở Linh ở cùng nhà đội trưởng nhưng cùng lắm đội trưởng chỉ chạy qua đưa Sở Linh đi ăn đi xem phim thôi, chứ không ở lại.”

“Hiện tại á?”

“Giờ hai người bọn họ ở chung một gian ký túc nè. Này nói không phải chém chứ ký túc bọn tôi cách âm tốt lắm, chẳng nghe được gì hết. Thế nên đội trưởng và Sở Linh ở chung với nhau như thế nào tôi sao mà biết được?”

“Được rồi đừng hóng nữa. Lát nữa đội trưởng về mà biết tôi tiết lộ thiên cơ cho mấy bạn, đảm bảo đá tôi ra khỏi team 1 ngay. Chuyển đề tài, chuyển đề tài!”

Sở Linh nghe mà đen cả mặt, Cận Luân bịa thật đến độ cậu cũng suýt tin. Có điều cậu cũng không thể đi thẳng tới bảo Cận Luân nói hươu nói vượn, chỉ đành giả bộ không nghe thấy gì hết, làm một chàng trai không màng thế sự mà thôi.

Buổi tối tắm xong, Sở Linh cảm thấy gần đây bắp chân hơi khô, mỗi khi Đông về là bắp chân và bắp tay cậu đều hơi khô, nhìn ngoài không thấy rõ nhưng thực ra rất khó chịu.

Cậu lấy lotion dùng cho mặt hàng ngày ra, vừa mới kéo ống quần lên thì Tần Thiếu Đình đi vào.

“Sao thế?” Tần Thiếu Đình hỏi, hắn tưởng Sở Linh đụng chân vào đâu nên mới phát xắn ống quần lên.

Sở Linh cười nói, “Không có gì, da hơi khô nên bôi dưỡng ẩm thôi.”

Sau một thời gian ở chung với Tần Thiếu Đình, Sở Linh phát hiện ra Tần Thiếu Đình là một người vừa hào phóng lại dễ gần, bình thường đi ăn khuya lúc nào Tần Thiếu Đình cũng trả tiền, dù cậu đã nhận được lương cũng vẫn không hề thay đổi.

Tần Thiếu Đình nhìn cẳng chân nhỏ nhắn của cậu là biết điển hình cho loại thanh niên thiếu rèn luyện, không có chút cơ bắp nào.

“Chờ đã.” Nói xong Tần Thiếu Đình liền về phòng của mình, chẳng mấy chốc đã mang một chiếc lọ rất đẹp bước vào, “Bôi cái này đi, lotion toàn thân.”

Sở Linh nhận lấy, lọ vẫn còn nguyên tem, “Bao nhiêu tiền để tôi gửi anh?”

Tần Thiếu Đình ngồi bên mép giường, “Không cần trả tiền đâu. Có người biếu mẹ tôi, mẹ tôi không thích loại có mùi nên cho tôi. Tôi cũng chẳng dùng được nên cứ để trong phòng, cậu giúp tôi là vừa đẹp, rộng chỗ phòng tôi ấy mà.”

“Vậy… cảm ơn nhiều.”

“Không có gì.”

Sở Linh mở nắp bôi lên chân, kem có mùi như hỗn hợp hương hoa, hơi nữ tính nhưng không có sến sẩm, cảm giác giống dược mĩ phẩm hơn.

“Dùng tốt nhỉ.” Tần Thiếu Đình đánh giá.

“Ừ.”

Sau khi bôi lên cả hai chân, Sở Linh mới hỏi, “Anh tìm tôi có chuyện gì à?”

Tần Thiếu Đình nói, “Cũng không có gì quan trọng, trời càng ngày càng lạnh rồi, ở đây trời lạnh mà ẩm thì khó chịu lắm, tôi định mua một cái áo khoác dày dày, định bàn với cậu mua hai cái giống nhau.”

“Tại sao?” Sở Linh không hiểu.

Tần Thiếu Đình chỉ cậu, rồi lại chỉ chính mình, “Yêu nhau thì phải xài đồ đôi chứ.”

Sở Linh, “…”

Bình thường ở trong gaming house không có cảm giác gì nhưng ra cửa vẫn cần mặc thêm áo thì mới cảm thấy dễ chịu. Đặc biệt với dạng không có xe riêng như cậu thì đáng ra nên mua một cái từ lâu.

“Vậy… Vậy mua cũng được.” Sở Linh nói, “Bao nhiêu tiền thì tôi trả lại anh.”

Tần Thiếu Đình nở nụ cười, nói, “Để tôi chọn cái đã.”

Mà bắt đầu từ ngày thứ hai, mỗi sáng Tần Thiếu Đình đều dậy sớm hơn nửa tiếng, kéo Sở Linh xuống tập máy chạy bộ, lấy lý do tăng cường rèn luyện, nâng cao sức khỏe.

Mấy ngày nào, đơn khiếu kiện và giấy triệu tập từ tòa án được đưa tới tay Tiểu Mai.

Dưới weibo của Tiểu Mai vẫn bị oanh tạc bởi mấy trăm comment chửi rủa mỗi ngày, có điều cô ta lại im thin thít như thể đã biến mất không thấy tăm hơi.

Mười ngày sau đó, Tiểu Mai đột nhiên sống lại, đăng một bài rất dài, nói là có người dùng tiền thuê cô hạ nhục Sở Linh, cô không thù không oán với Sở Linh, căn bản còn không quen biết, nếu không vì người khác sai khiến thì căn bản cô cũng không đi làm những chuyện ngớ ngẩn thế nào.

Mà trong bài đăng đó còn tiết lộ người thuê cô, chính là quản lý Hà Mỹ của đội tuyển Ám Dạ.

Nhưng dù Tiểu Mai có nói hết toàn bộ mọi việc một cách rõ ràng thì vẫn chẳng có ai tin cô, vì cô không có chứng cứ.

Chưa kể trước đó cô ta còn chửi bới Sở Linh, nếu không có bằng chứng rõ ràng thì sẽ chẳng có ai thèm tin.

Mà tài khoản wechat có tên Hà Mỹ liên hệ với cô cũng không hề liên quan tới Hà Mỹ, không phải wechat hiện tại Hà Mỹ đang sử dụng, không phải tài khoản chính thức của Hà Mỹ.

Cho nên dù là Hà Mỹ đi nữa thì nhìn tình huống hiện tại, Tiểu Mai cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Mà bên phía Hà Mỹ cũng nhanh chóng có động thái đáp trả, nói Tiểu Mai chỉ là đối tượng được cô giúp đỡ trước đó mà thôi, không có quan hệ gì khác. Cô không biết tại sao Tiểu Mai lại muốn hại mình như vậy, cũng sẽ nhanh chóng tìm Tiểu Mai để giải quyết chuyện này.

Nhung Tước thì lại họp suốt đêm với phòng pháp vụ và phòng quan hệ công chúng.

Ngày tiếp theo, có người trên weibo bắt đầu nổi gió, nói Sở Linh rời Ám Dạ sang Chập Lân là phản bội Ám Dạ. Còn nói trước khi Sở Linh rời Ám Dạ thì Tần Thiếu Đình đã theo đuổi cậu rồi, ai mà biết giải nghệ có phải để diễn cho người khác xem hay không, cuối cùng vẫn nhảy về Chập Lân đó thôi.

Vụ Tiểu Mai đã không bảo vệ được Sở Linh rồi, fan của Sở Linh vốn đang áy này, giờ có người nhảy ra gây chuyện, mấy cô gái liền ào lên hội đồng để bày tỏ tâm ý.

[Việc Vĩ Vũ giải nghệ bên ngoài thì dễ nghe nhưng thực tế xảy ra chuyện gì, đám anti fan các người biết được chắc?]

[Xem lại video thi đấu hồi đó mới thấy Ám Dạ là một đội cặn bã, các người có dám khẳng định không gài Vĩ Vũ hay không?]

[Khi Vĩ Vũ giải nghệ tôi đã nghĩ mãi, rốt cuộc là phải nhường chỗ cho ai? Ngay hôm sau đã có đáp án rồi.]

[May mà có ghi lại trận Vĩ Vũ đánh trước khi giải nghệ, tối nay sẽ đăng lên, chờ đó!]

[Chuyển nhượng từ đội này sang đội khác chẳng phải chuyện rất bình thường trong làng eSports hay sao? Có gì đáng để bị gọi là phản bội chứ.]

[Nói phản bội đúng là đồ occho. Chuyện bình thường như thế này cũng lôi ra châm ngòi, lo hết chuyện để nói rồi hay sao?]

[Kéo Vĩ Vũ xuống bùn để ai được lợi mọi người đều biết cả, xem ra lần này có người phải về tay không rồi.]



Fandom lần thứ hai sôi trào, chỉ có điều lần này mục tiêu nhắm đến không còn liên quan tới Sở Linh nữa. Việc huấn luyện của Chập Lân vẫn diễn ra như bình thường.

Sau năm ngày, weibo của Tiểu Mai lại đăng bài mới, kèm theo bốn đoạn clip quay trộm, tất cả đều là cảnh cô gặp mặt Hà Mỹ. Trong đó có cảnh Hà Mỹ đưa phong bì cho cô, cô xé mở ra ngay tại chỗ để đếm tiền. Wechat mà Hà Mỹ liên lạc với cô đăng ký bằng số điện thoại, tra theo số đó thì thấy chủ nhân là người bạn trai công khai mà Hà Mỹ từng thừa nhận. Đồng thời, Tiểu Mai cũng đăng tải cả bằng đại học của bản thân, ý nói mình đã trưởng thành, không cần bất cứ ai giúp đỡ. Trong thời gian đi học cũng không nhận hỗ trợ từ ai, nếu như cô ta là người được giúp đỡ thì mọi người có thể điều tra thoải mái.

Lần này sự thật mới lòi ra ngoài, độ tin cậy trong lời Tiểu Mai khi nói Hà Mỹ sai khiến mình cũng tăng lên.

Dù gì Tiểu Mai làm sao biết được avatar của Sở Linh? Nếu biết rõ Tiểu Mai vu oan cho Sở Linh rồi thì tại sao lúc đó Hà Mỹ không đứng ra nói chuyện? Tiểu Mai đâu phải chưa công khai ảnh chụp bản thân, Hà Mỹ là quản lý Ám Dạ, không thể không quan tâm tới chuyện này, nói không biết Tiểu Mai là đối tượng được mình “giúp đỡ” thực sự có quá vô lý rồi không? Chưa kể còn có thông tin chủ nhân của tài khoản wechat kia, rồi Tiểu Mai cũng thề độc mình không phải là người được trợ giúp, còn có cảnh Hà Mỹ đưa tiền cho cô, coi như Hà Mỹ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa nữa.

Đối mặt với nghi vấn của công chúng, Hà Mỹ lựa chọn im lặng giả chết.

Việc đã đến nước này, tất cả lực chú ý đều chĩa vào Ám Dạ, ngược lại Chập Lân thì hoàn toàn thoát khỏi rắc rối, thông báo chính thức cũng được đăng lên. Giờ chỉ cần đề phòng Ám Dạ để không bị kéo theo xuống nước là được. Còn về người luật sư đã cung cấp những bằng chứng xác thực điều tra Tiểu Mai kia, Nhung Tước quyết định giấu tên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui