Quyết Chí Tiến Lên

Phùng Thiên chết, đội hình Huyền Nguyệt rối loạn. Có điều Khúc Sênh cũng không bỏ cuộc, bọn họ vẫn còn phần thắng, chỉ cần đánh chết được Sở Linh, vẫn còn cơ hội.

Tần Thiếu Đình, “Tiết Mạc, tới cầm chân Khúc Sênh, Sở Linh theo Tiết Mạc. Tôi đi giết buff.”

Khúc Sênh vẫn còn skill để tự vệ, liên tục phân thân, nhất thời không thể đánh chết ngay được. Nếu như hắn và Tiết Mạc cùng tới đánh Khúc Sênh thì Đào Vi ở một bên buff điên cuồng thì chắc chắn có thể giằng co đến khi toàn bộ chiêu thức của Khúc Sênh và Đào Vi hồi lại, như vậy còn khó đánh hơn, tốt nhất vẫn nên tách ra đánh riêng.

Mà Tần Thiếu Đình ôm đồm nhiệm vụ giết buff, một là hắn tự tin, chắc chắn có thể giải quyết nhanh gọn trước khi đối phương hồi chiêu, hai là phân thân của Khúc Sênh không có độ uy hiếp quá lớn, để Tiết Mạc đánh thì Sở Linh vẫn sẽ an toàn.

Sau một phút, Đào Vi trọng thương, 20 giây tiếp theo, Khúc Sênh cũng thấp máu.

Phán định kết quả xong, mọi người lập tức ra khỏi bản đồ, không có cơ hội nói chuyện thêm trong kênh toàn bản đồ nữa.

Vừa về lại thành chính, QQ của Sở Linh và Tần Thiếu Đình cùng vang âm báo tin nhắn.

Thiên Mạch: Chúc mừng nha, Cái Bang này ổn đấy.

Phong Đình: Quá khen quá khen, vận may tốt quá biết làm sao được.

Thiên Mạch: …

Cuộc trò chuyện cứ thế chìm xuống đáy biển.

Bên kia, Khúc Sênh nhắn tin cho Sở Linh.

Thiếu Niên Tiểu Sênh Sênh Phong Lưu: Được đó chứ, kỹ thuật vẫn không hề giảm so với hồi đó.

Vĩ Vũ: Gần đây mới tìm lại được cảm giác.

Thiếu Niên Tiểu Sênh Sênh Phong Lưu: Cái Bang vừa vào kia của các cậu cũng không tồi, có lẽ Kỳ Hạo sẽ đau đầu đây.

Vĩ Vũ: Tốc độ tụ khí của cậu ấy cũng khiến tôi kinh ngạc, hôm nào phải nói với đội trưởng hẹn Cửu Trọng Thành đánh tập, để Tiết Mạc học tập Kỳ Hạo một chút.

Thiếu Niên Tiểu Sênh Sênh Phong Lưu: Tiểu Cái Bang tên là Tiết Mạc à?

Vĩ Vũ: Ừ.

Tiết Mạc còn chưa có weibo theo đội nên khi đăng thông báo không tag cậu. Có điều hai hôm nay Nhung Tước đã lập giúp cậu, chờ chứng thực ID xong thì sẽ đăng tin lại sau.

Thiếu Niên Tiểu Sênh Sênh Phong Lưu: Tên dễ nghe ghê.

Vĩ Vũ: Cũng ngoan lắm.

Thiếu Niên Tiểu Sênh Sênh Phong Lưu: Chậc, mong là không bị lây thói xấu khi ở Chập Lân.

Vĩ Vũ: Chập Lân rất tốt.

Thiếu Niên Tiểu Sênh Sênh Phong Lưu: Mới đến chưa được bao lâu đã nói đỡ cho Chập Lân rồi. À phải, cuối tuần này rảnh không? Đi ăn bữa cơm?

Vĩ Vũ: Được, để tôi xin nghỉ rồi báo cậu.

Thiếu Niên Tiểu Sênh Sênh Phong Lưu: Ok!

Sau đó thành viên hai đội vào rank tìm trận, không gặp lại nhau lần nào nữa.

Đánh đến 12 giờ, Tần Thiếu Đình giải tán đội ngũ, cho mọi người nghỉ 15 phút. Sau đó hắn liền nén file video lại gửi cho Trần Tân.

Tiết Mạc tới phòng trà rót nước uống, Tần Thiếu Đình cũng đi theo, chủ động khen ngợi, “Biểu hiện không tồi. Nhịp thi đấu của team 1 và team 2 không giống nhau nên cậu phải từ từ làm quen, sẽ còn rất nhiều cơ hội luyện tập, đừng sốt ruột vội vàng. Nếu không am hiểu tự mình hành động thì khi thi đấu cứ nghe theo chỉ huy là được.”

Tiết Mạc được khen rất phấn khởi, vội gật đầu nói, “Dạ, đội trưởng.”

“Có đói không? Lát nữa đội gọi ship đồ ăn khuya, cậu còn chưa có lương, tiền ăn cứ lấy của Nhung Tước.” Tần Thiếu Đình nói.

Tiết Mạc ngượng nghịu nhỏ giọng nói, “Em có tiền ạ.”

“Không sao, Nhung Tước tình nguyện trả tiền mà, cậu cứ lấy của cậu ta đi. Lần trước gọi canh bồ câu hầm, anh Linh của cậu bảo cũng ngon, cậu muốn ăn luôn không?” Tần Thiếu Đình hỏi.

Tiết Mạc là người mà bạn thân mình bảo kê, đương nhiên hắn cũng sẽ quan tâm kỹ lưỡng.

Tiết Mạc chưa ăn bao giờ, liền gật đầu, “Dạ được.”

Tần Thiếu Đình xoay người về phòng huấn luyện, hỏi Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh, hai người cũng không có ý kiến, Thái Nghệ Tĩnh xin thêm một suất cho Tô Dịch, hôm nay Tô Dịch viết luận văn nên phải thức đêm.

Tần Thiếu Đình gọi điện hỏi Trần Tân, hắn báo mình sẽ ăn với team 2, Tần Thiếu Đình liền gọi đồ cho bọn họ. Sở Linh định chuyển khoản cho hắn, hắn nhận lấy rồi lại nghĩ ngày mai chuyển khoản lại cho Sở Linh, vì vậy cũng không nói nhiều lời.

Cơm nước xong xuôi, Trần Tân gọi ba người tới phòng họp nhỏ xem lại video, chủ yếu là video quay Tiết Mạc.

Vì đây là lần đầu ba người thử kết hợp vì thế không tránh khỏi sai lầm, chỉ có điều không quá nghiêm trọng, Trần Tân chỉ ra những điểm cần lưu ý, còn lại sau này sẽ cải thiện dần lên.

Trần Tân, “Nhìn chung cũng ổn, Tiết Mạc cần chú ý khả năng bao quát đại cuộc. Như là lúc đánh Đào Vi, có hai lần cậu hoàn toàn có thể gọi Thiếu Đình đến bổ một đao end game, nhưng lại dây ra mười phút. Có lúc cậu cảm thấy một chưởng ăn mạng, nhưng cậu phải biết đối thủ của mình đều là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu, nếu buff của bọn họ là bình hoa thì giải nghệ cho rồi. Vì thế khi đánh với người qua đường cậu có thể giết buff một mình, nhưng vào trận của team thì tuyệt đối không được cậy mạnh, nhỡ đâu không nắm được cơ hội bị phản kích thì rất có khả năng sẽ bị lật kèo.”

“Dạ, em hiểu rồi.” Tiết Mạc khiêm tốn học hỏi.

Trần Tân lại nhìn Tần Thiếu Đình và Sở Linh, “Hai người các cậu có vấn đề gì thì tự biết. Tự kiểm điểm với nhau đi.”

Hai người liền gật đầu.

“Đội hình 22 trước giờ của chúng ta luôn là cặp Cận Luân, Nghệ Tĩnh, Thiếu Đình và Chương Khiển một đội, Lưu Trì thì solo. Hiện tại Chương Khiển và Lưu Trì rời đội, tôi nghĩ một chút thì cặp Cận Luân và Nghệ Tĩnh đã cố định rồi, Thiếu Đình và Sở Linh bắt cặp với nhau rèn luyện sẽ rất dễ dàng. Nhưng Tiết Mạc là thành viên vừa lên team 1, giải mùa Xuân sang năm sẽ để các cậu rèn luyện phối hợp với Tiết Mạc, thế nên tôi cũng không định tạo áp lực quá lớn cho cậu ấy, chỉ cho cậu ấy đánh 33. Các cậu có ý kiến gì không?” Trần Tân hỏi.

Trong Võ Hiệp 22 là đội cố định, mỗi đội tuyển sẽ có hai đội hai người để thi đấu. 33 là giao tranh tổng, cần năm người tham gia, căn cứ vào Ban Pick để xác định ai sẽ lên sân, đây cũng là một loại chiến thuật khi lên sàn đấu.

Chương Khiển là buff trước đây, Tần Thiếu Đình vẫn luôn hợp tác đánh 22 với anh ta, thành tích rất tốt. Vì thế hắn cũng có thể phối hợp rất nhanh với Sở Linh.

Còn về chức nghiệp Cái Bang, mang buff thì đánh ổn, nhưng so sánh giữa Tiết Mạc và Tần Thiếu Đình thì dù là kinh nghiệm hay kỹ thuật, Tần Thiếu Đình vẫn xếp trên Tiết Mạc cả đoạn, vì thế cùng chơi kiểu chức nghiệp hợp đi với buff, Tần Thiếu Đình đương nhiên sẽ là lựa chọn hàng đầu.

Tiết Mạc thở phào nhẹ nhõm, nói, “Team 2 thi đấu rất ít khi dùng 22, cơ bản đều đánh 33. Em cũng chưa từng chính thức tập đánh 22, cùng lắm chỉ đánh trong mấy giải nhỏ, vì vậy không tham gia cũng được ạ.”

Giải đấu do các nhà tài trợ và kênh stream tổ chức đều bị hạn chế ngân sách, đánh 33 thì hoành tráng hơn 22 nên thường thì hình thức thi đấu 33 sẽ được ưa chuộng hơn.

Tần Thiếu Đình là đội trưởng, không những phải lo chuyện thi đấu mà còn cần để ý đến cảm xúc của từng thành viên, nếu Tiết Mạc không có ý kiến gì thì cũng dễ cho hắn rồi.

“Ừ, cậu mới lên đội một, chưa hiểu rõ nhịp thi đấu giải hạng trên, cứ đánh 33 trước đi. Sau này xem thế nào rồi tính.” Tần Thiếu Đình nói.

Tiết Mạc còn trẻ, chờ đến khi hắn giải nghệ thì Tiết Mạc đã rất thành thục về mọi mặt rồi, lúc đó cậu ấy có thể thay thế vị trí của hắn, đánh cặp với Sở Linh, như vậy là tốt nhất.

“Được rồi, cứ quyết định thế. Tiết Mạc theo tôi, tôi dạy cậu mấy thứ nữa. Hai người lát nữa quay về luyện tập tiếp đến một rưỡi.” Trần Tân đứng dậy.

Tần Thiếu Đình nói, “Được.”

Tiết Mạc đi theo Trần Tân ra ngoài.

Sở Linh cũng dọn đồ định rời đi, nhưng chưa ra khỏi bàn họp đã bị Tần Thiếu Đình kéo lại, bế Sở Linh ngồi lên bàn.

Sở Linh ngẩn người.

Tần Thiếu Đình đứng trước mặt cậu, chống hai tay lên bàn khiến Sở Linh không thể nhảy xuống được, lúng túng chẳng biết phải làm sao.

Tần Thiếu Đình nhìn cậu, cười mà như không cười hỏi, “Có biết mình sai ở đâu không?”

Sở Linh ngây ngốc nhìn Tần Thiếu Đình, cậu đâu có làm gì.

Sở Linh ngồi lên bàn thành ra lại thấp hơn bình thường một chút, Tần Thiếu Đình dễ dàng cúi đầu ghé lại gần cậu, mở hai chân Sở Linh ra, khiến cho tư thế của hai người nhìn rất mờ ám.

“Không biết à?”

Sở Linh lắc đầu, đồng thời ngửa người ra sau một chút.

Cậu ngửa ra thì Tần Thiếu Đình lại rướn tới, nếu Sở Linh chỉ cần nhoài về phía trước một chút thôi là sẽ hôn Tần Thiếu Đình.

“Sao… Sao vậy?”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Không báo kỹ năng một lần nào, đúng hay không?”

Dù là DPS hay buff thì dùng skill nào đều phải báo, làm vậy sẽ có thể giúp đồng đội nắm chắc cục diện. Vậy mà Sở Linh lại chưa từng báo kỹ năng, trước đây Tần Thiếu Đình đã phát hiện ra rồi nhưng chưa lên tiếng. Nhưng hôm nay hắn muốn kéo gần khoảng cách với Sở Linh một chút, liền lôi chuyện cũ ra trêu cậu.

Sở Linh rũ mắt nghĩ lại, gật gật đầu.

Tần Thiếu Đình cứng rắn nói, “Phạt cậu thế nào đây?”

Sở Linh nhẹ giọng nói, “Lần sau tôi không thế nữa.”

“Không phạt thì làm sao nhớ kỹ được?”

“Sẽ… sẽ nhớ kỹ mà.”

Tần Thiếu Đình nghiêm nghị nói, “Nếu lần tiếp theo lại không báo thì phải lên weibo post ‘Chồng ơi em sai rồi’, sau đó @ tôi, ok?”

Sở Linh đỏ bừng mặt, lắp bắp nói, “Đổi… đổi cái khác đi…”

Tần Thiếu Đình giả vờ tức giận, “Không đổi. Nếu đây là trên sân đấu, cậu không báo kỹ năng, không cứu được cậu thì phải làm thế nào?”

Sở Linh trầm mặc.

Tần Thiếu Đình nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu thì lại thấy hình như bản thân hơi quá đáng, “Giận à?”

“Không.”

“Còn chẳng thèm nhìn tôi, lại bảo không giận đi?” Hắn vốn chỉ muốn trêu Sở Linh, cũng không hề có ý muốn chọc giận cậu.

Sở Linh cười cười, “Tôi biết thói quen này là sai.”

Tần Thiếu Đình hỏi, “Hồi còn ở Ám Dạ cậu cũng không báo kỹ năng sao?”

Thói quen này không thể hình thành trong ngày một ngày hai được.

Sở Linh gật đầu, “Mỗi đội tuyển sẽ có đấu pháp riêng, Ám Dạ chơi xoay quanh DPS, buff chỉ cần đảm bảo DPS sống là được, phải tự căn hồi chiêu của bản thân và hồi chiêu của DPS, DPS báo kỹ năng, buff nghe theo là được.”

Tần Thiếu Đình cười lạnh, “Hóa ra kỹ thuật của cậu luyện thành nhờ vào kiểu đánh này sao?”

Sở Linh cười không nói.

Tần Thiếu Đình thở dài, “Tôi cũng đến phục Ám Dạ. Có điều cũng phải cảm ơn Ám Dạ, nếu không tôi biết đi đâu để gặp được người như cậu bây giờ?”

Sở Linh cười nói, “Nghĩ lại thì tôi cũng như tái ông mất ngựa, trong cái rủi có cái may.”

Tần Thiếu Đình cảm thấy Sở Linh cười rất đẹp, hắn liền ghé sát lại gần, “Là Chập Lân chúng tôi có phúc. Có điều bây giờ cậu đã ở Chập Lân rồi, cách đánh của Chập Lân chúng tôi là đảm bảo buff phải sống thì chúng tôi mới có cơ hội đánh tiết tấu nhanh được, vì thế bắt buộc phải báo kỹ năng.”

Sở Linh nói, “Tôi không báo kỹ năng thì anh vẫn tính được rất chuẩn, quay về cứu tôi đúng lúc mà.”

“Tôi tính được nhưng không có nghĩa ai trong Chập Lân cũng tính được. Nếu đánh 33 nhưng BP loại mất tôi thì cậu phải làm sao?”

Thi đấu 33 có cơ chế Ban Pick, gọi tắt là BP, có nghĩa là các đội được chọn cấm một chức nghiệp nào đó, bình thường vẫn hay gọi là Cấm Chọn. Nếu Bắc Phủ bị cấm thì không có đội nào được chọn Bắc Phủ lên sân trong ván đó.

Sở Linh cười giỡn, “Vậy là anh không thể chơi được chức nghiệp nào khác sao? Nếu thế thì lúc nào cũng được ra sân rồi.”

Trừ phi cả hai chức nghiệp đều bị Cấm, nhưng việc này rất ít khi xảy ra.

“Cậu đang ép tôi đấy à?”

“Tôi đang suy nghĩ cho bản thân thôi.”

“Cậu ấy…” Tần Thiếu Đình lùi về sau một bước, “Sau này chăm báo kỹ năng chút đi, nếu cứ không nói câu nào, cẩn thận tôi lấy điện thoại của cậu đăng weibo đấy.”

“Ừa.”

Bọn họ không hề nhận ra, vừa rồi khi hai người ghé sát vào nhau, Bạch Ninh ngủ muộn đến phòng làm việc lấy đồ vừa lúc đi ngang qua phòng họp nhỏ, nhìn thấy cảnh bên trong qua hành lang bằng kính, lập tức lén lút chụp ảnh lại rồi mới lắc hông rời đi.

“Phải rồi.” Sở Linh nhảy khỏi bàn, “Tối thứ sáu tuần sau cho tôi nghỉ ba tiếng.”

“Làm gì?”

“Khúc Sênh rủ tôi đi ăn.”

Tần Thiếu Đình có chút khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không có chuyện gì xảy ra, “Được, cậu cứ đi đi.”

Giờ Sở Linh đã có tiền, hắn không thể để Khúc Sênh ăn bằng tiền của mình nữa, vẫn nên nghĩ cách khác, tránh cho Khúc Sênh bày trò qua mặt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui