Quyết Không Để Em Ly Hôn


Tạ Mộc Lâm im lặng không phủ nhân cũng không thừa nhận, ông cụ Tạ lên tiếng:”Chuyện này xảy ra ở nhà họ Tạ, nhà chúng tôi cũng chịu một phần trách nhiệm, hay là để cô bé ở lại đây, chúng tôi sẽ mời bác sĩ tới”
“Ha, các người cũng biết lỗi một phần do mình vậy mà còn dám có ý định để cô ấy ở lại đây sao?”
Ông cụ Tạ im lặng, thật sự rất áy náy nên không biết nói gì khác.

Nếu không phải do nhà họ Tạ không chú ý vấn đề an ninh tại nơi này thì có lẽ cũng không xảy ra xung đột giữa hai cô gái.
Lục Vĩ Thành liếc Diệp Tinh Tinh:”Tôi cho cô nói một lời”
Diệp Tinh Tinh giật mình:”Em…em vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.

Thẩm tiểu thư vì cứu em nên mới bị ngã xuống, là do em không tìm hiểu kỹ mọi việc gây sự trước khiến cô ấy ra nông nỗi này.

Thật sự xin lỗi”
Lục Vĩ Thành không nhìn cô ta, anh nhìn về phía gia đình họ Tạ:”Chuyện hôm nay các vị biết giải quyết thế nào rồi chứ?”
Nói xong anh bế Thẩm Nhã Tịnh đi trước sự ngỡ ngàng và bàn tán của nhiều người.
Trên xe hai người chẳng nói với nhau một lời, cô thấy không khí hơi ngột ngạt khẽ nhìn sang thì thấy gương mặt lạnh băng của anh.

Anh không nhìn cô mà chỉ nghiêm túc lái xe, dáng vẻ rất bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Cô bất lực lên tiếng
"Chuyện đó, em không muốn giấu anh đâu.

Thật ra Tạ Mộc Lâm từng cứu em, anh ta mời em đến nhờ em làm bạn tiệc thôi.

Thật sự không có gì cả"
Anh vẫn im lặng, không trả lời.

Nội tâm của Thẩm Nhã Tịnh giờ đang gào thét, hình như anh giận thật rồi.
"Anh giận em đấy à?"
Anh vẫn im lặng, không nói gì cả.


Anh dừng xe lại một chỗ khuất bóng người, nghiêm túc nhìn cô nói:"Em nói xem anh có nên giận hay không?"
Thẩm Nhã Tịnh không vòng vo trả lời luôn:"Có"
"Vậy em nói anh nên giận chuyện gì?"
"Chuyện em không nói với anh là mình đi dự tiệc với người khác nhưng em biết anh bận công tác.

Em nào ngờ anh cũng ở đó"
Ánh mắt anh sa sầm xuống.

Thẩm Nhã Tịnh chột dạ, mình nói sai sao?
"Chỉ thế thôi sao?"
"Vâng, thế anh giận chuyện gì nữa?"
Lục Vĩ Thành quay mặt lại không thèm nhìn cô nữa, anh khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa sổ.

Thẩm Nhã Tịnh thấy khó hiểu, cô suy nghĩ một hồi thì thắc mắc chẳng lẽ anh giận vì Diệp Tinh Tinh mà cô rơi xuống bể bơi sao?
"Thẩm Nhã Tịnh"
"Hả?"
Đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng cả họ và tên cô.

Không phải gọi là Nhã Tịnh, Tịnh Tịnh như mọi khi nữa.

Cô không thích cách gọi này chút nào.

Xem ra hôm nay anh giận hơi nhiều.
"Xem ra em thật sự không hiểu mình đã làm gì sai.

Hôm nay anh không giận em đi tiệc với người con trai khác mà cái khiến anh không hài lòng nhất chính là em vì người khác mà bị thương.

Em nói xem nếu anh không đến kịp thì em sẽ ra sao? Em không quan trọng đến tính mạng của mình nữa sao?"
Thẩm Nhã Tịnh cúi đầu xuống, giọng nói đã nhỏ dần.

Cô run cả người lên một phần vì lạnh, một phần vì sợ:"Em xin lỗi"
Lục Vĩ Thành thở dài, anh dẫn cô đến cửa hàng quần áo gần đây mua cho cô một bộ đồ để thay.

Anh cũng tìm tạm một bộ để thay luôn.

Anh chạy đi mua máy sấy tóc, sấy khô tóc cho cô xong thì kéo cô về, họ không về nhà mà đến một căn hộ nhỏ mà Lục Vĩ Thành từng ở vì anh hiếm khi về nhà họ Lục.

Thẩm Nhã Tịnh biết nơi này vì trước đó đã nghe anh nói nhưng cô chưa có dịp ở đây.
Vào phòng anh khóa cửa lại, anh ôm chặt lấy cô ép vào tường.

Lúc này cô mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh, rõ ràng anh uống rượu nhưng trước đó vẫn rất bình tĩnh.

Anh ghé sát tai cô, giọng khàn khàn:"Nhã Tịnh"
Cô bị mẫn cảm bởi giọng nói của anh, bất giác rùng mình:"Vâng?" Anh vẫn giữ nguyên tư thế tiếp tục nói:"Em còn chưa đi tiệc với anh mà đã làm bạn tiệc với một người đàn ông khác.

Em thấy anh có nên ghen không?"
Thẩm Nhã Tịnh gật đầu:"Có"
Lục Vĩ Thành lại hỏi tiếp:"Trước mặt anh em có bao giờ diện quần áo lộng lẫy, vậy mà em lại vì người đàn ông kia mặc bộ váy này"
Cô đâu biết khi anh thấy cô từ xa trong bộ váy đó, lòng anh đã nóng rực lên đến nhường nào.


Trước đây ở trước mặt anh cô toàn ăn mặc kín đáo, vậy mà chỉ rời xa vòng tay anh có một chút mà cô đã ăn mặc như vậy.

Lúc anh nhìn thấy ánh mắt của bao gã đàn ông nhìn cô, lại thấy cánh tay trắng trẻo, mảnh khảnh của cô khoác tay Tạ Mộc Lâm, anh hận không thể đến xé mấy tên đó ra, hận không thể móc mắt chúng.

Càng hận không thể nhốt cô bên mình mà nâng niu, bảo vệ.
"Nói anh nghe nào" Anh phả hơi thở vào tai cô, trầm giọng nói
Thẩm Nhã Tịnh run cả người:"Nói...gì cơ?"
Lục Vĩ Thành chầm chậm nói:"Hứa với anh sau này sẽ không có người đàn ông nào xuất hiện cạnh em ngoại trừ anh?"
Thẩm Nhã Tịnh mím môi, cô đáp:"Vâng"
"Ngoan" Dứt lời anh hôn lên bờ môi mỏng manh hồng hào của cô.

Anh hôn rất mạnh mẽ, không nhẹ nhàng mà tiễn sâu mút lấy mật ngọt trong miệng.

Tay anh vốn ôm cô đã không yên phận bắt đầu chạm vào khóa váy phía sau của cô, kéo nó xuống.

Cô giật mình đến khi phản ứng lại thì chiếc váy đã tuột xuống.

Anh ôm cô ngã trên giường, tiếp tục hôn cô.

Lúc này anh đang ở trên còn cô ở dưới.

Anh hôn cô một phút rồi buông ra, ghé sát tai cô thì thào:"Thích anh không?" Anh vừa nói vừa bóp eo cô, Thẩm Nhã Tịnh cảm thấy đau vô thức buột miệng nói nhỏ:"Thích...!Thích"
Anh ngậm lấy vành tai cô khiến cô cảm thấy hơi nhột, cả người nóng lên.

Anh hỏi:"Em yêu, thích ai nhất?"
Cô đã không còn chịu đựng nỗi nữa, cả người tê tái vì tiếng gọi của anh.

Anh cắn vành tai cô ép cô nói:"Nói nào"
Cô xấu hổ nói:"Thích...!Anh nhất"
"Anh là ai?"
"Lục Vĩ Thành"
"Gọi anh là gì nào?"
Có vẻ vẫn chưa hài lòng về câu trả lời của cô, anh lướt xuống cần cổ trắng nõn nà của cô mà hôn, cô hiện tại rất mẫn cảm khi mà anh chạm vào mình.

Tay cô báu chặt vào vai anh, dường như nếu không cho anh câu trả thỏa đáng lời thì tối nay anh sẽ không buông tha cô mất:"Anh...!Anh yêu"
Anh mỉm cười, nghe câu nói của cô càng kích thích hơn.


Anh cầm lấy tay cô đặt lên cổ áo sơ mi, trầm giọng khàn khàn:"Cởi giúp anh"
Cô mày mò giúp anh cởi từng cúc áo sơ mi, động tác cô khá vụng về.

Thấy vậy anh giật phất áo sơ mi vứt xuống giường.Anh hôn từ cổ cô xuống xương quai xanh đến bầu ngực trắng trẻo mềm mại kia.
Thẩm Nhã Tịnh mơ hồ như đang trong cơn mê, cả người cô bỗng thấy nóng lên khi bàn tay thô ráp, to lớn của anh chạm vào tựa như có dòng điện xoẹt qua cơ thể.

Cô nhắm chặt hai mắt.

Anh hôn cô rất nhiều, rất mạnh mẽ khiến cô thở hổn hển.

Bàn tay anh không yên vị một chỗ mà dần đi xuống phía dưới cởi bỏ lớp y phục cuối cùng của cô.
Anh hôn cô đắm đuối, hôn tất thảy mọi thứ trên cơ thể của cô.
Tối hôm đó, họ trải qua một đêm trọn vẹn.
Sáng hôm sau, Thẩm Nhã Tịnh mơ màng tỉnh dậy.

Cô đau nhức ê ẩm.

Trên người cô đang mặc một bộ váy ngủ, có lẽ do Lục Vĩ Thành đã thay vì sợ cô cảm.

Cô vào phòng tắm, tắm rửa một tí rồi xuống nhà.
Cô thấy Lục Vĩ Thành đang nấu ăn trông anh có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt rạng rỡ hơn.

Hay lắm, cô uể oải bao nhiêu anh rạng rỡ bấy nhiêu.

Cô khẽ liếc Lục Vĩ Thành.

Còn anh thì mỉm cười nhìn cô:"Dậy rồi à, lại đây ăn đi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận