Quyết Không Để Em Ly Hôn


Thẩm Nhã Tịnh lên xe thì Tạ Mộc Lâm cũng đi mất.

Phía bên Lục Trì, cậu ta vừa đi vừa ôm chân trông cà nhắc thấy thương.
Bỗng nhiên Tạ Viên Hân từ đâu xuất hiện
"Ối mẹ ơi, hết hồn hà, đi không nhìn đường à?"
Lục Trì từ khi bị Tạ Mộc Lâm đá cho một cái, cậu ta đi ngang liếc dọc thì tự nhiên một cô gái xuất hiện làm cậu ta hết hồn.

Tưởng tên họ Tạ kia không buông tha cho mình chứ
"Tôi đi đứng đàng hoàng, đâu như cậu.

Bị què rồi mà đang còn nói người khác"
"Cô..

cô nói ai què hả?"
Lục Trì tức đến đỏ mặt, con nhỏ đáng ghét này từ đâu chui ra vậy
"Tôi biết đâu, tôi chỉ thấy người trước mặt mình đang ôm chân đau đớn mà thôi.

Đáng thương thật nhưng cũng đáng đời"
"Cô...!cô tránh xa, lão tử hiện tại tâm trạng không tốt.


Đừng để tôi tức điên lên đánh con gái"
"Ồ vậy à? Tôi thấy cậu không còn sức lực nữa, có chắc đánh được tôi không?"
"Cô..

cô"
Tạ Viên Hân tiến đến gần Lục Trì, cậu ta lùi lại:"Cô tính làm gì tôi?"
Tạ Viên Hân mỉm cười, nụ cười không mang lại cảm giác an toàn:"Tôi nói cho cậu biết, đừng có mà vô duyên vô cớ xúc phạm người khác khi không biết rõ người đó.

Cái chân này là lời cảnh cáo đầu tiên"
Lục Trì trơ mắt ra, một hồi sau định thần lại hỏi:"Cô là ai?"
"Tôi ấy à?"
Tạ Viên Hân vừa nói vừa tiến lại gần Lục Trì, cô dùng tay đấm vào trán cậu:"Áaa"
"Bà đây chính là em gái của người vừa đánh cậu, cũng chính là người hâm mộ số 1 của cô Thẩm"
Lục Trì trừng mắt nhìn Tạ Viên Hân:"Cô dám?"
Tạ Viên Hân tiến lại gần, Lục Trì lùi ra xa:"Này đừng...!đừng lại gần đây"
Tạ Viên Hân không để ý đến lời cậu ta, cô cứ tiến lại gần.

Lục Trì nhắm mắt chờ bị đánh nhưng đợi mãi không có gì trúng mặt mình.

Cậu ta mở mắt ra thì thấy Tạ Viên Hân nhìn mình một cách khinh bỉ.

Cô huých vai cậu rồi đi.
Lục Trì đứng trơ ra đó, cậu cười nhạt giơ hai tay như thể đang móc mắt người đi trước mình:"Con nhỏ này, chờ đó tôi sẽ không để yên đâu"
Quả thực tin đồn của Thẩm Nhã Tịnh đã lan rộng cho dù Lục Vĩ Thành có bận đến đâu cũng không thể không biết.
Chỉ vài tiếng sau đó, mấy bài đăng về Thẩm Nhã Tịnh đã biến mất không dấu vết, khỏi cần nói Thẩm Nhã Tịnh cũng đoán được là do anh làm
"Sao lại không nói cho anh biết?"
Lục Vĩ Thành ngồi trên ghế đối diện cô khoanh tay hỏi
"Em thấy anh bận việc nhiều quá, sợ làm phiền anh.

Dù sao chuyện này em cũng có cách giải quyết"
"Thẩm Nhã Tịnh"
"Vâng?"
"Em có thật sự coi anh là chồng em hay không?"
"Hả? Sao cơ?"
"Anh cảm thấy em coi anh như người ngoài vậy, sợ làm phiền, ngại anh giúp đỡ.


Anh là chồng em nhưng em lại không cho anh cơ hội san sẻ cùng em.

Chuyện quan trọng ảnh hưởng đến em như thế mà em lại không nói"
Thẩm Nhã Tịnh biết anh đang giận, làm sao dỗ anh đây?
"Anh trách em à?"
Nhìn ánh mắt sắp đỏ hoe của Thẩm Nhã Tịnh, Lục Vĩ Thành thở dài
"Anh nào dám"
"Em xin lỗi, sau này em sẽ không làm thế nữa"
"Anh không bắt em xin lỗi, chỉ là muốn em sau này dù có chuyện gì phải nói cho anh biết được chứ?"
"Vâng, em biết rồi"
"Ngoan"
Lục Vĩ Thành xoa đầu cô.

Thẩm Nhã Tịnh cảm thấy sao giống như anh một người cha già đang lo lắng cho con gái thế này, xoa đầu cô suốt, cô có phải con nít đâu
"Anh đừng có xoa đầu em mãi thế, em có phải con nít đâu"
"Ngốc ạ, anh là đang dỗ em"
Lục Vĩ Thành cảm thấy cô nhóc này đúng là không cho anh cơ hội giận một chút nào.

Vốn tính làm mặt lạnh nghiêm chỉnh trước cô nay lại vì cái ánh nhìn mềm nhũn của cô mà phải thỏa hiệp.
Thẩm Đông Quân cũng biết chuyện của Thẩm Nhã Tịnh, chưa kịp để Lục Vĩ Thành tiếp tục ra tay thì anh đã nhanh chóng đứng ra trước mặt mọi người bảo rằng giảng viên trong tin đồn mới gần đây nhất là người em gái anh thương nhất, là cháu gái duy nhất của nhà họ Thẩm.

Anh còn đích thân đứng ra chỉ định những ai bàn tán em gái anh bằng những lời lẽ xấu đồng thời đề nghị kiện mấy người đó và sẽ điều tra ra ai tung những bức ảnh vô căn cứ kia.
Sau đó tin tức lan rộng khắp nơi, Thẩm Đông Quân chẳng cần nhúng tay vào mấy tay nhà báo thì họ đã vội vàng giật tin rồi, tin tức nóng hổi vậy họ phải nắm bắt nhanh chóng.

Tiểu thư nhà họ Thẩm hiếm khi lộ diện, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Cuối cùng tin đồn của Thẩm Nhã Tịnh đã được làm rõ ràng.


Chỉ một cái thân phận là tiểu thư độc nhất vô nhị nhà họ Thẩm thôi cũng đủ để dập tan tin đồn.

Chỉ là những chuỗi ngày sau đó của cô sẽ vất vả đây, cô giờ không còn là một giảng viên bình thường nữa, đi đến đâu mọi người đều nể nang cô như thể rất sợ cô vậy.

Điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Còn về người đứng sau những hiểu lầm của cô thì cô đã biết đó là ai.
Lúc này cô bước vào phòng hiệu trưởng:"Cô Thẩm đến rồi mau xin lỗi cô ấy đi"
Cô liếc nhìn nữ sinh đang cúi đầu trước mình.

Cô biết cô gái này, là cô gái đã từng mắng nhiếc cô trong buổi đầu cô tới giảng đường.
Hiệu trưởng thấy cô gái đứng yên không nhúc nhích thì tức giận:"Em muốn bị đuổi học phải không?"
Cô gái này tên Đường Lạc, cô ta đã có cái nhìn không thiện cảm với Thẩm Nhã Tịnh từ rất lâu.

Cô ta theo dõi Thẩm Nhã Tịnh rồi chụp những bức ảnh đó, lựa chọn góc chụp dễ hiểu lầm từ đó làm thành một bằng chứng giả để vu oan Thẩm Nhã Tịnh, buộc cô phải thôi việc.

Chỉ là cô ta không ngờ cô là con gái nhà họ Thẩm.
"Thầy hiệu trưởng, nếu có thể làm phiền thầy ra ngoài một chút tôi có một số chuyện muốn nói với em ấy"
"Được, tôi sẽ ra ngoài cho hai người nói chuyện"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận