Tử Đinh hài lòng, cho Vinh Thần một ngày hẹn gần nhất rồi đứng dậy.
Từng chuyến động đều mang theo sự tao
nhã và quý phái nhưng đâu ai biết trong thâm tâm cô lại đen đúa và mục nát tới cỡ nào.
2 tháng tiếp theo, Lâm Xuyên được chuyển về nhà để chăm sóc dưới sự không tình nguyện của Mộc Hạc và mọi người.
Trong hai tháng này, cậu cũng cố gắng hoàn thành phần học của mình và lấy đủ tín chỉ còn thiếu.
Dưới cái
nhìn gay gắt của Mộc Hạc, cậu giả mù, không nhìn cũng không dám nhìn.
Việc gì thì việc, việc học vẫn là trên hết.
Tuần thứ 28 của thai kì.
Lâm Xuyên ban đêm vô cùng khó ngủ.
Cậu hết chuột rút lại đau lưng, tính tình cũng dễ nóng nảy hơn một chút.
Mộc Hạc vì lo lắng, mặc kệ ánh mắt sắc như dao của bố vợ và em vợ, mặt dày dọn quần
áo tới Lâm gia làm tổ.
Lâm Phong vô cùng phẫn nộ, đập bàn một cái thật vang: "Mộc Hạc, con và cháu Lâm gia tôi tự chăm sóc được, không phiền tới vị đại thiếu gia cậu phiền lòng.
Mong cậu về cho."
Mộc Hạc mắt mù tai điếc, kéo vali vào phòng Lâm Xuyên, khi đi còn không quên chậm rãi đáp trả: "Vợ và con của
con đều ở đây, phận làm chồng của em ấy, con không thể không có mặt."
Lâm Phong nghe mà máu dồn lên não, tức tới muốn tăng sông ngay lập tức: "'Cậu, cậu, tôi không bao giờ chấp
nhận một con rể như cậu đâu."'
Mộc Hạc chân dài đi nhanh, cũng không để mấy lời của Lâm Phong vào tai.
Đi tới phòng cậu, hắn nhẹ gõ hai tiếng, bên trong truyền ra tiếng nói: "Vào đi.
Hắn mở cửa, trước gương mặt ngỡ ngàng của cậu mà thản nhiên sắp xếp đồ đạc của mình.
Hắn làm nhanh gọn tới mức lúc cậu hết ngỡ ngàng thì hắn đã ôm cậu cùng ngồi tựa vào giường rồi.
Hắn gục đầu bên vai cậu, im lặng một cách bất thường, chút chút lại khẽ cọ qua cọ lại, tóc hắn cọ qua tai cậu, có chút ngứa.
Cậu nhìn hắn, đưa tay xoa xoa đầu như đang an ủi.
Hắn ngước mắt, biểu cảm vô cùng mất mát và tổn thương, như thiếu nữ vừa bị ức hiếp đang trốn trong lòng phu quân làm nũng cần an ủi.
Cơ thể cậu cứng đờ, một lát sau mới mở miệng hỏi: "'Sao vậy? Có chuyện gì khiến anh không vui sao?"
Đáy mắt hắn thoáng qua chút ý cười nhưng chỉ trong giây lát lại về cái vẻ uất ức như ban đầu.
Hắn không nói gì, lại gục xuống, cọ loạn bên vai cậu, phải tới lúc cậu hỏi lại lần nữa mới bắt đầu kế lễ: "Hình như ba không thích anh.
Ông ấy không cho anh ở lại đây với em và con, còn nói anh không phải chồng em, sẽ không cho anh lấy em, mà để người khác lấy em, để người khác nuôi con của chúng ta."
Lâm Xuyên ngờ vực hỏi lại hắn: "Không phải chứ? Ba thực sự nói như vậy sao?"
Mộc Hạc mắt không chớp, biểu cảm cũng không đổi, không chút chột dạ nào nói dối: "Thật đó, em nói coi, anh có gì không tốt mà ba lại ác ý với anh như vậy, thà để người khác lấy em cũng không cho anh lấy em."
Lâm Xuyên thở dài, nửa phần đã tin vào lời nói của Mộc Hạc.
Buổi tối hôm đó, trong phòng ăn, trước mặt cả nhà và Mộc Hạc, cậu dõng dạc tuyên bố muốn kết hôn với Mộc Hạc khiến Lâm Phong đang ăn bị sặc cơm.
Cứ vậy,
Mộc Hạc danh chính ngôn thuận ở lại Lâm gia.
Hắn còn vì chuyện Lâm Phong không chấp nhận hắn là con rễ mà rất hay đi qua đi lại, chọc tức.
Nhìn gương mặt Lâm Phong đỏ lên vì tức mà hắn hả hê trong lòng vô cùng.
Lục Vũ ngồi một bên không tỏ thái độ gì, bình tĩnh uống trà xem kịch.
Dạo này sức khỏe anh có vẻ không tốt lắm, sắc mặt cũng xanh xao hơn.
Lâm Phong thấy sắc mặt anh khó coi, sấn tới hỏi han tình hình, còn định nhấc máy lên gọi cho Vương Hạc nhưng bị anh cản lại: "Em không sao, dạo này công việc nhiều, thiếu ngủ thôi."
Mộc Hạc không có nhu cầu ăn cơm chó của bố mẹ vợ, cũng không trêu chọc bố vợ nữa mà chạy đi tìm vợ yêu.
Vừa mở cửa liền thấy cậu đang mặc đồ, chuẩn bị đi đâu đó.
"Em muốn đi đâu sao?"
Lâm Xuyên gật gật đầu: "Em muốn đi coi mấy bộ đồ cho bé con với Lâm Anh và Văn Thư."
Mộc Hạc ồ lên một tiếng, lại nhìn thấy bộ đồ cậu đang mặc trên người liền nhíu mày không hài lòng: "Sao em không mặc mấy bộ anh mua? Mặc như này không khó chịu sao?"
Lâm Xuyên nghe tới vậy mặt đỏ bừng, trừng hắn: "Nói cái gì vậy? Em không có sở thích mặc váy đâu."
Mộc Hạc lại gần, vòng tay ôm cậu: "Anh thấy nó hợp với em lắm mà, thử một lần nha?"
Cậu quay đi, gõ cho hắn một cái, quả quyết từ chối: "Không."
5 phút sau.
Lâm Xuyên mặc váy bầu, lượn qua lượn lại trong phòng thầm nghĩ mặc váy cũng không tệ như cậu nghĩ, rất thoải mái.
Lát sau, lúc cậu xuống dưới lầu, nhìn thấy Văn Thư và Lâm Anh đang chúi đầu vào nhau xem xét gì đó.
"Hai người đang coi cái gì vậy?"
Văn Thư và Lâm Anh nhìn lên, thấy cậu mặc váy bầu cũng không tỏ thái độ gì mà vẫy tay gọi cậu tới xem cùng:
"Anh hai, anh nhìn coi mấy bộ này thế nào?"
Lâm Xuyên nhìn thấy trên màn hình là mấy bộ đồ rất đáng yêu của trẻ con: "Đáng yêu quá."
"Vậy lát nữa chúng ta tới nơi này mua đồ, cậu thấy sao?"
"Được đó, giờ đi luôn cũng được."
"Vậy đi thôi, em bảo chú Trương lấy xe rồi."
Ba người rất nhanh đã tới trung tâm thương mại.
Lượn quanh nửa ngày đã xách theo mấy túi lớn nhỏ đủ kích cỡ, vì cậu đang mang thai, hai người kia liền không cho cậu cầm đồ.
Nửa đường, Lâm Anh nhìn thấy phía đối diện trung tâm thương mại có một cửa hàng trà sữa mới mở, bèn ném đồ cho Văn Thư cầm muốn đi mua đồ uống thử.
Lâm Xuyên và Văn Thư cạn lời, bèn đứng bên này đợi cô.
Nhưng lúc đợi đèn đỏ, Lâm Xuyên lại vô tình nhìn thấy một người vô cùng khả nghi đang tiến lại gần Lâm Anh.
Trong đầu cậu vô tình ló lên một mảng hình ảnh Lâm Anh bị Tử Đinh đẩy ngã và bị xe đụng tới mất trí nhớ.
Cậu lo lắng, chạy tới, Văn Thư còn chưa kịp cản đã thấy cậu đi nhanh qua chỗ Lâm Anh, kéo lấy người nào đó.
Tử Đinh đang định đẩy Lâm Anh lại bất ngờ bị Lâm Xuyên tóm lấy, mắt thấy Vinh Thần đã tới gần, cô ta không nghĩ nhiều, đẩy cậu xuống dưới, ngay khoảnh khắc Vinh Thần phóng xe tới.
Trước ánh mắt của bao người, chiếc xe lao vút tới, trong khoảnh khắc đó, cậu theo bản năng gập người, ôm lấy bụng mình.
Tiếng va chạm vang lên, cậu nằm dưới đất, đầu và dưới thân chảy đầy máu,não bộ của Lâm Anh và Văn Thư còn chưa kịp tiếp nhận thông tin, cơ thể đã chuyển động trước, lao về phía cậu.
Lúc những người khác nhận được tin báo thì cậu đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
Bầu không khí bên ngoài trùng xuống và căng thẳng không khác gì bên trong.
Bất chợt Vương Hạc mở cửa phòng ra, trước mặt mọi người hỏi một câu: "Cứu đứa trẻ hay cứu thằng bé."
Khoảnh khắc đó, không có một từ nào diễn tả được hết sự sụp đổ trong lòng mọi người.
Họ còn chưa kịp lên tiếng, bên trong, y tá đã vội hét lên: "Viện trưởng Vương, nhịp tim bệnh nhân ngừng đập rồi!