Quyết Tâm Tìm Đường Hẹo


10
Tôi chỉ phỏng đoán rằng Liễu Thần nhất định sẽ đến tìm tôi, nhưng tôi không ngờ đến hắn ta hiện tại cũng đang sống dở chết dở.

Vậy nên việc tìm đến tôi đành phải trông cậy vào bố mẹ của hắn ta.
"Ân nhân, van cầu ngài, nhất định phải cứu con trai của chúng tôi."
Cả hai chân của Liễu Thần đang bó bột bằng thạch cao, một cánh tay cũng được quấn băng, cơ thể anh ta vẫn còn những vết trầy xước đủ loại.
"Nói tôi nghe xem tại sao anh lại bị thương nữa rồi."
"Cách đây một thời gian, tôi đi thị sát công trường, không ngờ dây máy nâng vật nặng bất ngờ bị đứt khiến vật nặng rơi xuống, khiến toàn thân không cử động được.

Rất may mắn là không bị thương nặng."
Khi nói đến việc đã xảy ra, Liễu Thần vỗ vỗ ngực, cảm thấy hơi sợ hãi.
"Anh vì sao muốn tới tìm tôi? Lần này anh có thể nói thật đầu đuôi câu chuyện sao?"
Ba người nhà họ Liễu lộ ra vẻ ngượng ngùng, sau khi mẹ kế đi ra khỏi phòng, Liễu Thần mới lên tiếng:
"Thật ra người phụ nữ mà tôi nhắc đến lúc trước là bạn gái của tôi, tôi chơi chán rồi muốn chia tay thì cô ấy lại có thai.

Tôi khi đó không cưỡng lại được cám dỗ nên đã cặp kè với cô thư ký.

Không ngờ cô ấy lại điều tra ra được chuyện đó."
"Rồi sao?"
"Sau đó cô ấy cãi nhau với tôi, tôi tức giận đẩy cô ấy xuống lầu.

Cô ấy bị sảy thai, xuất viện thì gặp tai nạn xe cộ."
Liễu Thần nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát cúi đầu.
Tôi âm thầm nghĩ ra một kế hoạch trong đầu và cũng ngầm đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Là cô gái họ Trương lúc trước trên tin tức nhắc tới đúng không?"
Cô ấy chưa sẵn sàng rời đi, linh hồn của cô ấy vẫn bám víu ở lại thế giới này cho đến đêm hôm đó, cái đêm mà tôi siêu độ cho cô ấy.
Tuy nhiên, chiếc vòng tay của cô đã vô tình rơi vào tay của Hoàng Đình Đình.
"Đại sư, xin hỏi tại sao con của tôi lại thành ra như vậy? Trước đây là do phúc phần của nó, mới thoát khỏi kiếp nạn, nếu còn xảy ra thêm sơ xuất, vợ chồng già chúng tôi thật sự không sống nổi."
Tôi nhìn cha mẹ Liễu từ trên xuống dưới:
"Nói đi cũng phải nói lại, hai người cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.

Không dạy dỗ con cái cho thật tốt, cho nên Liễu Thần mới vô kỷ luật, không coi trọng tính mạng con người."
Cả hai đều cụp mắt xuống.
"Đứa trẻ chết non lúc trước tìm được Liễu Thần, một mực quấn lấy hắn, cho nên xung quanh hắn thường xuyên xảy ra xui xẻo.

Sau khi trở về, lập bài vị cho đứa trẻ này, cúng bái đàng hoàng."
Hai vợ chồng lập tức gật đầu, chỉ có Liễu Thần vẫn cứng đờ ngồi ở chỗ đó.
"Hơn nữa, cô Trương trước kia bị phản bội, ôm hận mà chết, anh nhất định phải tới trước mộ của cô ấy, cầu xin tha thứ."
"Không, tôi không..."
Lời nói của Liễu Thần đột ngột dừng lại, mẹ anh ấy thận trọng bước lên trước và hỏi tôi có thể nghĩ ra cách nào khác không:
"Tôi sợ con tôi lại nhiễm thêm thứ khác dơ bẩn, cô có thể đừng bắt con tôi đi được không?"
"Là bởi vì bà sợ bị nhiễm cái gì dơ bẩn, hay là bởi vì chột dạ?"
Mấy người thất thần nhìn nhau, hồi lâu không nhúc nhích.
"Tóm lại, nếu muốn chuyện này kết thúc, trong vòng mười ngày, chỉ cần Liễu Thần có thể xuống nước, hãy lập tức tìm tới tôi.

Đối với tôi, thời gian càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả các người tự chịu.

"
11
Cha mẹ Liễu cùng Liễu Thần rời đi, họ đã quyên góp một số tiền lớn cho tổ chức từ thiện theo như yêu cầu của tôi, trợ giúp nhiều trại trẻ mồ côi và chủ động hợp tác các dự án với nhà họ Trương.
Đúng là người ta chỉ nghĩ đến việc bù đắp sau khi họ đã gây ra những lầm lỗi thật lớn.
Thân thể của Hoàng Đình Đình cuối cùng đã khỏe lên trông thấy, và khuôn mặt của cô ta cũng dần trở nên hồng hào.
Nhưng hầu hết thời gian cô ta đều trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Mẹ kế vì chuyện này mà tóc bạc đi mấy phần, ngày nào cũng hỏi tôi khi nào thì cô ta mới có thể bình phục.
Chỉ là, nguyên nhân sâu xa của chuyện này vẫn là ở Liễu Thần, nếu bọn họ không chịu giải quyết chuyện này, mọi chuyện sẽ chỉ là lời nói suông mà thôi.
Cuối cùng Liễu Thần tìm đến tôi vào ngày thứ bảy, anh khập khiễng đến trước cửa nhà tôi, như thể anh ấy đã hạ quyết tâm:
"Có phải nếu tôi đến tạ lỗi với người phụ nữ đó thì mọi chuyện có thể kết thúc?"
Tôi gật đầu rồi lái xe đưa anh đến nghĩa trang, nghĩa trang ở trên đồi, đường lên chỉ có một đoạn dài.
Đối với Liễu Thần, người vừa mới hồi phục, mỗi bước anh ta đi giống như bước trên mũi dao.
Đi được chưa đầy một phần năm quãng đường, anh ta đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Tôi yêu cầu anh ta mỗi khi bước lên một bước đều phải nói lời xin lỗi, hiện giờ miệng mồm anh ta khô khốc, trực tiếp ngồi bệt xuống đất:
"Không được rồi, mệt quá, hay là tìm người khiêng tôi lên đi?"
"Những người được khiêng lên đều là người chết, anh có thể thử."
Hắn lập tức ngậm miệng, đi thêm hai canh giờ, rốt cục đi tới lưng chừng núi, Liễu Thần mệt đến sắc mặt tái nhợt, lại phất phất tay ý bảo dừng lại nghỉ ngơi:
"Chúng tôi có bắt buộc phải gặp nhau không? Nếu cô ấy tấn công tôi thì sao? Cô sẽ bảo vệ tôi chứ?"
Tôi không nói lời nào, mặc kệ hắn rồi.

tiếp tục đi, màn đêm dần dần buông xuống, cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, không ngờ người quản trang ngăn lại:
"Xin lỗi, hiện tại nghĩa trang đã đóng cửa, các người không thể đi vào."
"Tại sao? Tôi cầu xin anh, làm ơn, làm ơn cho chúng tôi vào, làm ơn?"
"Xin lỗi, trời tối rồi, xin hãy trở lại vào ngày mai."
Người quản lý dùng sức xua tay đuổi chúng tôi đi, chúng tôi đành phải xuống núi, trên đường trở về, Liễu Thần vẫn còn thở dài:
"Sao lại xui xẻo như vậy? Tôi đã rất nỗ lực để leo lên, nhưng không thành công."
Anh ta cứ lẩm bẩm mãi, đi qua ngã tư đèn giao thông, tôi dừng xe lại nhìn anh:
"Anh cố ý?"
"Cố ý cái gì? Tôi không hiểu."
"Đe.

quản sự ra, để anh ta trước mặt tôi diễn kịch, đuổi hai người chúng ta xuống núi, mục đích không phải để tránh gặp cô Trương sao?"
Dù sao lúc trước đến nghĩa trang, cũng không có nghe nói có quy định buổi tối không được thăm viếng.
Liễu Thần sắc mặt tái nhợt, ngồi ở ghế phụ không nói lời nào:
"Ngay cả đối mặt với bia mộ của cô ấy cũng không dám, anh có tội hay sợ sệt?"
"Tôi chỉ là có chút xấu hổ, hại cô ấy thành ra như vậy, tôi thật sự không có mặt mũi đứng ở trước mặt cô ấy."
"Thật sao? Anh có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa tôi.

Tôi chỉ cho anh cơ hội cuối cùng này để nói ra sự thật."
Liễu Thần bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi môi anh ta run rẩy:
"Là tôi hãm hại cô ấy, tôi tham lam sắc đẹp của nàng, sau đó tìm người bỏ thuốc nàng...!đưa lên giường."
"Sau đó, tôi chụp ảnh để buộc cô ấy im miệng.

Ai biết được người phụ nữ này dọa sẽ báo cảnh sát và bắt tôi.

Tôi quá sợ hãi nên đã đe dọa cô ấy".
"Cô ấy đã thực sự sợ hãi khi nhìn thấy bức ảnh, và tôi đột nhiên nảy ác ý, tôi đã yêu cầu cô ấy đầu tư vào gia đình chúng tôi.

Không ngờ sau đó cô ấy có thai, sợ chuyện này bại lộ nên tôi hắt nước bẩn lên người cô ấy.

"
12
Chính vì vậy mà cô gái ấy trở thành một người có đời sống riêng tư bị mọi người miêu tả là một kẻ phóng đãng.
Vô số người đã tố cáo và lạm dụng cô.
"Tôi tìm thấy một số trò đùa để trêu ghẹo cô ấy trên Internet, tôi thực sự không ngờ cô ta dễ bị tổn thương như vậy, nhảy lầu luôn, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy xui xẻo rồi!"
Cho đến tận bây giờ, Liễu Thần vẫn luôn bị ám ảnh, không thể nào thoát ra khỏi tự trách.
"Là anh nổi máu dê xồm, cưỡng hiếp cô ấy, sau đó đe dọa cô ấy, tấn công cô ấy trên mạng phải không?"
Liễu Thần bất lực gật đầu, phải mất một lúc lâu sau mới có thể nặn ra từ "đúng" từ kẽ răng.
Tôi ấn chiếc bút ghi âm trong túi xuống, cười lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
"Nhưng tôi thực sự biết mình đã sai rồi.

Từ hôm nay trở đi tôi sẽ làm việc thiện.

Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.

Xin hãy giúp tôi."
Tôi đang định nói thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, tôi vừa bắt máy thì mẹ kế đã ré lên:
"Lưu Lưu mau về nhà đi, Đình Đình điên rồi."
Tôi liếc nhìn mặt trăng, hôm nay là ngày trăng tròn.
Có vẻ như mọi việc rắc rối rồi đây.
Tôi nhanh chóng quay đầu xe về nhà trong vòng mười phút.
Lúc này, Hoàng Đình Đình đang đứng ở cổng sân, mặc đồ trắng, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào mặt trăng.
Rõ ràng dung mạo không thay đổi, nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn biến đổi thành người khác.
Liễu Thần khập khiễng đi theo sau tôi, nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Đình Đình, anh ta hét lên một tiếng sợ hãi, lập tức lùi ra sau:
"Là cô ta, cô ta đã trở lại."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hoàng Đình Đình nhìn về chúng tôi, nở một nụ cười lạnh lùng trên môi, đôi mắt đỏ ngầu:
"Là mày, mày đang làm gì vậy? Lại đi hại cô gái khác sao?"
Hoàng Đình Đình từng bước đi về phía chúng tôi, từ từ giơ tay bắt lấy Liễu Thần.
"Giúp, ân nhân, giúp ta!"
Giờ phút này, Hoàng Đình Đình đã không còn là Hoàng Đình Đình nữa, cơ thể của cô ta đã bị cô gái họ Trương tội nghiệp đó chiếm giữ."
Cô ấy liếc nhìn tôi, né tránh ánh mắt của tôi, lẩm bẩm:
"Tôi sẽ đi với cô, nhưng không phải bây giờ."
Rõ ràng, mục tiêu của cô là Liễu Thần.
"Không, tôi sai rồi, thả tôi ra đi."
Liễu Thần ngồi sụp xuống đất, hoảng loạn di chuyển trên mặt đất.
Một cơn gió ập đến, Hoàng Đình Đình đứng sững tại chỗ, bàn tay đang giơ lên ​​của cô ấy dần dần siết chặt.
Liễu Thần ôm đầu, khuôn mặt đầy đau đớn.
"Tại sao tất cả mọi người đổ lỗi cho tôi? Tôi không sai! Tất cả đều là việc tốt của mày, tất cả đều là lỗi của mày!"
"Cứu tôi."
Liễu Thần sắc mặt tái nhợt, khó khăn mở miệng.
Tôi lấy lá bùa ra và đứng giữa hai người họ.
"Tôi không muốn hại cô, tôi chỉ muốn kéo theo hắn cùng xuống địa ngục, đừng cản tôi!"
Hoàng Đình Đình sắc mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ bừng.
Tôi né tránh, lấy ra mấy tờ giấy bùa rồi dán lên người cô ấy.
"Cô đã làm rất nhiều việc tốt trong cuộc đời của mình, tích rất nhiều âm đức.

Đừng vì người khác mà đánh mất âm đức của cô."
"Nhưng người tốt không nhận được phúc báo.

Tôi đã làm bao nhiêu việc thiện, lại còn gặp phải yêu nghiệt này, vì sao?"
Gió lạnh càng lúc càng mạnh, xung quanh cây cối bắt đầu lay động, tiếng lá bị gió thổi giống như kêu thảm thiết.
Cuối cùng, một vệt trắng xuất hiện phía chân trời, tôi thở phào nhẹ nhõm, dán một lá bùa lên người cô ấy:
" Nếu bây giờ cô tạo nghiệp, những tội nghiệt này có thể theo cô và cha mẹ của cô đến kiếp sau.

Đừng tấn công hắn."
Hoàng Đình Đình sững sờ một lúc, máu và nước mắt chảy ra từ khóe mắt:
"Bố mẹ tôi..."
"Nghĩ cho bọn họ đi, một tên lưu manh cũng không đáng để cô phải trả giá như thế."
Màu trắng dần trở nên sáng hơn và gần hơn, cuối cùng biến thành một cái bóng trắng.
Cặp đôi Hắc Bạch vô thường này đến cũng thật muộn, bỏ mặc công việc bẩn thỉu này cho tôi, một mình đi hưởng lạc.

Thật đẹp mặt.
"Xin lỗi cô gái, tôi đến muộn."
Bạch Vô thường lấy ra sợi dây trói linh hồn và trói Hoàng Đình Đình lại.
Cô ấy nhìn tôi, máu và nước mắt ở khóe mắt không ngừng trào ra:
"Tại sao người tốt lại không nhận được hồi báo tốt?"
"Sẽ nhận được."
Cô ấy cười khẽ gật đầu, chiếc vòng ngọc trên cổ tay vỡ vụn rơi xuống đất, dần dần biến thành một màu trắng trong suốt.
Hoàng Đình Đình bất tỉnh và ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Hắc Vô thường cũng xuất hiện, cầm trong tay cuốn sách sinh tử và móc câu trực tiếp đưa Liễu Thần đi.
"Hắn cũng đi sao?"
"Đúng vậy, kiếp nạn của hắn chính là bị hù chết."
Hắc Vô thường lắc cuốn sách sinh tử trong tay:
"Nếu như hắn không phạm phải những sai lầm này, hoặc là hắn sớm tỉnh ngộ, hết thảy đều có thể cứu vãn, hiện tại dù sao cũng ăn vào vòng nhân quả, đây là quả báo phải nhận."
Linh hồn của Liễu Thần bị kéo ra ngoài, anh ta khổ sở quỳ xuống đất cầu xin.
Bạch vô thường bước tới và đá anh ta:
"Đừng giả bộ đáng thương ở đây nữa, những điều tốt đẹp ở địa ngục thứ 18 vẫn đang chờ đợi cậu, hãy đi cùng chúng tôi."
Mãi cho đến khi những bóng ma biến mất, gió lạnh mới dịu đi.
Tôi đưa Hoàng Đình Đình về nhà, dán một tờ bùa lên người cô ta để hấp thụ năng lượng, cuối cùng cũng thức tỉnh được linh hồn của cô ta.
Khi tỉnh dậy, Hoàng Đình Đình nắm lấy tay tôi và khóc lớn:
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi về sau không cùng cô đối nghịch nữa, quá đáng sợ, Địa Ngục quả thực quá đáng sợ."
Linh hồn cô ta sau khi bị vắt kiệt, trôi dạt xuống âm phủ lúc nào không hay.
Thậm chí còn vô tình bước vào tầng 18 của địa ngục, và sợ hãi trước sự trừng phạt của địa ngục đến mức bật khóc.
Mặc dù cô ta đã được trở lại dương thế.
Tuổi thọ cũng đã mất đi hai mươi năm.
Còn mẹ kế vì can thiệp quá nhiều nên cũng mất mười năm tuổi thọ.
Nhưng chuyện của bọn họ không liên quan đến tôi lắm.
Thi thể của Liễu Thần cuối cùng đã được cha mẹ anh ta mang đi.
Tôi đưa bản sao của đoạn ghi âm cho hai người bọn họ.
Hai vợ chồng gào khóc thảm thiết.
Để tích đức cho bản thân, hai người cuối cùng đã quyên góp tất cả tài sản của mình cho một tổ chức từ thiện.
Tôi đang ngồi bên cửa sổ thì chợt nghe một giọng nói thanh tao bên tai:
"Tôi có thể đến thăm bố mẹ tôi thường xuyên không? Họ sẽ ra sao khi tôi rời đi?"
"Được, nhưng tôi sẽ để mắt tới cô."
"Cảm ơn."
Âm thanh biến mất, chỉ còn lại một chút hương hoa khi gió thổi qua.
Tất cả đã được giải quyết.
Tôi chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.
- -end--.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui