Thu Tử Ngộ nắm đao nơi tay, vẻ mặt vô cùng thoải mái, cẩn thận cởi quần ra làm lộ cái bụng bóng loáng, thai nhi vẫn còn mấp máy rất nhỏ, hắn chậm rãi vuốt ve: “Con à, phụ thân sẽ giúp con ra!”
Nhắm mắt lại, tinh tế nhớ đến y thuật mà mình đã học qua, nhớ một quyển sách có miêu tả huyết nhục cơ mạch cơ thể người, ước chừng độ dày của lưỡi dao như thế thế nào mới không tổn thương đứa nhỏ. Thu Tử ngộ yên lặng suy tính, trong lòng có so đo, hắn cẩn thận tựa lưng lên vách tường, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy bụng, lưỡi dao chậm rãi được đặt lên.
Dùng sức cực nhẹ, máu tươi đã rỉ ra, Tử Ngộ gắt gao cắn chặt môi dưới, dao găm chậm rãi đâm sâu hơn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống gương mặt tái xanh, hoà tan bên khoé miệng còn vương vết máu.
Dao đâm vào một chiều sâu nhất định, Tử Ngộ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút sau đó lại mở ra, bàn tay nhẹ nhàng vân vê chiếc bụng, tay kia chậm rãi xuống phía dưới mở ra, hắn không dám dùng quá sức e rằng sẽ tổn thương thai nhi, chỉ thật chậm rãi mà làm. Mồ hôi lạnh tuôn như mưa xuống tẩy sạch máu đen trên mặt lộ ra một dung nhan tái nhợt. Tay run nhè nhẹ khẽ vuốt ve theo bụng, tay nắm dao vững vàng rạch dần xuống phía dưới.
Trên bụng mở ra một miệng máu, máu tươi ướt đẫm chảy ra thấm vào y phục, rơi xuống nền đất lạnh như băng. Tử Ngộ rút dao ra dùng tay phải cắm vào miệng vết thương cẩn thận tìm kiếm thai nhi trong bụng, bàn tay chạm vào được một thân thể mềm mại nho nhỏ, hắn khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra vẻ mỉm cười, nâng đầu mềm mại của nó, dùng sức một cái, đầu thai nhi liền lộ ra bên ngoài cơ thể.
Tử Ngộ há mồm liều mạng thở, khẽ kéo kéo thai nhi giúp cơ thể nó thoát được ra ngoài, tay trái bắt lấy bả vai hơi hơi lộ ra, mượn lực trong bụng nhấc mạnh một cái, toàn thân thai nhi liền được kéo ra khỏi cơ thể mẹ, cẳng chân đứa nhỏ hơi hơi co rút tay co lại, nhưng không la một tiếng.
Tử Ngộ chậm rãi rút bàn tay phải đầy máu đen từ trong bụng ra, đem hai tay nâng đứa nhỏ đến gần trước mắt, sắc mặt của nó có chút xanh tím, bàn tay nhỏ bé khua khua, hắn cúi đầu ngậm lấy môi của nó dùng sức khẽ hô hấp, đem một cục đàm từ trong học nó hút ra. Thai nhi tay chân nhỏ bé loạn vũ, cuối cùng một thanh âm “Oa” lên vang thành tiếng.
Tử Ngộ cảm thấy trước mắt có chút đen kịt, thân thể dần dần rét lạnh, trái tim run rẩy giống như muốn nhảy lên, hắn liều mạng mở to mắt, cẩn thận kiểm tra đứa nhỏ vừa sinh ra mà khoé miệng tràn ngậm ý cười: “Là một bé trai! Nhìn qua thực khỏe mạnh! Tốt lắm…” Tay còn muốn ôm nó nhưng cũng không được, hắn dùng toàn lực đem quần áo đặt đứa nhỏ lên rồi bọc lại kĩ lưỡng. Thân thể giờ đã có chút thoải mái, tiếng khóc của đứa nhỏ bên tai càng lúc càng xa: “Khóc đi, hãy khóc thật to vào! Cho đến khi có người nghe con khóc, mới có thể cứu con ra…” Trong hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy phụ thân đứng ở trước mặt mình, đôi lông mày nhăn lại, thương tiếc nhìn hắn.
“Phụ thân!” Tử Ngộ thì thào thở nhẹ, một luồng hơi thở giống như đứt quãng rồi chậm rãi nhắm mắt. Đứa nhỏ bên người tay chân quơ loạn lớn tiếng khóc, vang dội thạch thất rồi truyền ra ngoài.
Cửa “Rầm” một tiếng bị đạp ra, thân ảnh màu trắng đứng ở trước cửa lắc sáng hộp quẹt dùng ánh lửa chiếu sáng một mảnh đen, dung nhan tuất dật tràn đầy kinh hãi, y bước tới bên người phụ tử Tử Ngộ, ở một bên, hộp quẹt thì được gác trên mặt đất. Đưa tay ôm lấy Tử Ngộ, dò xét hơi thở thấy ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, y một chưởng đẩy vào ngực Tử Ngộ đem chân khí của mình truyền vào.
Chờ cho chân khí lưu chuyển toàn thân Tử Ngộ, bảo vệ tâm mạch, bạch y nhân mới đem thân thể mềm mại trong lòng nằm ngang, lấy ra một lọ thuốc trị thương, trên bàn tay xuất hiện một kim khâu, đuôi kim còn có một sợi chỉ tinh tế. Y xé nhỏ một mảnh góc áo cẩn thận xoa xoa vết máu tươi đầm đìa trên bụng Tử Ngộ, kim khâu xuyên qua làn da, cực kì nhanh đã khâu được miệng vết thương, sau đó lại đem thuốc trị thương bôi lên, trên trán từng giọt mồ hôi dần dần lăn xuống lại dùng tay áo lau đi. Trong lòng ngực lấy ra một bình ngọc, đổ ra một cái, từng viên đan hoàn lớn nhỏ lăn ra, cạy mở miệng Tử Ngộ rồi đem đan hoàn nhét vào, tay kia vuốt cổ họng hắn một cách khéo léo, đan hoàn vào bụng chỉ sau một lát, Tử Ngộ mỏng manh đã phát ra một tiếng rên rỉ, bạch y nhân mới chậm rãi thở hắt ra.
Đứa nhỏ như biết phụ thân của đó đang nằm ở góc tối liền khóc không ngừng nghỉ, thân hình nho nhỏ hơi hơi vặn vẹo, bạch y nhân thở dài trong lòng, ôm lấy nó. Chợt nghe bên ngoài truyền vào tiếng bước chân dần dập, bạch y nhân ôm chặt đứa nhỏ chậm rãi đứng dậy, chỉ nghe một tiếng gào to: “Ai đó?” liền một cái bóng đen từ đâu phóng vào, một chưởng hướng về phía bạch y nhân đánh tới.
Bạch y nhân hừ lạnh một tiếng, từ lòng bàn tay đẩy cái bóng đen kia. Đột nhiên quay lại “Rầm” một tiếng thế nhưng lại đánh vào mình, cơ thể y văng ra ngoài té trên mặt đất, giống như y tự mình đánh mình.
Đứa nhỏ trong lòng vẫn đang khóc, bạch y nhân ôm nó ngồi xổm xuống đem y phục của Tử Ngộ sửa lại cho tốt, che khất cơ thể nhỏ bé bị lộ ra sau đó mới cầm hộp quẹt đi ra ngoài, từ trong ngực lấy ra một món đồ giống như pháo châm kíp nổ, tùy tay hướng không trung vứt lên “Xoạt” một tiếng, ngọn lửa loé trên giữa không trung, cao chừng mười thước.
Đứa nhỏ nằm trong lòng tiếng khóc còn nỉ non, bạch y nhân vỗ nhè nhẹ lên rồi ôn nhu nói: “Bảo bối ngoan, đừng khóc! Lập tức sẽ có người đến cứu cha ngươi!”
Vân Ngọc phóng ngựa thằng về phủ tướng quân, vừa vào phủ đã lập tức phân phó hạ nhân gọi phu nhân tới. Bọn thấy thần sắc chủ tử mình phẫn nộ liền kinh hãi chạy vào hậu viện đi mời phu nhân.
Tống Tuệ Phương mới từ thạch thất đi ra, giữa mũi mơ hồ còn cảm thấy được vài phần huyết tinh vị đạo, ghê tởm phiền chán còn chưa qua đi đã nhìn thấy một gã hạ nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy vào sân, ả quát: “Có chuyện gì mà hấp tấp như vậy?”
Hạ nhân quỳ xuống đất bẩm báo: “Phu nhân… Tướng quân hồi phủ gọi người đến tiền thính!”
Tống Tuệ Phương sắc mặt khẽ động: “Có biết tướng quân tìm ta vì chuyện gì không?” Hạ nhân lắc đầu: “Tiểu nhân không biết!”
Tống Tuệ Phương gật đầu, chậm rãi nói: “Ngươi lui xuống đi! Ta đổi y phục sẽ đến sau!” Nói xong liền theo hạ nhân rời đi.
Tống Tuệ Phương chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận ngẫm nghĩ: “Bích châu đã bị chuỷ thủ đâm nhất định đã chết rồi. Bắt cóc Thu Tử Ngộ, trừ bỏ chuyện ta trộm tin tức từ phó tướng chỉ có Ngưu tứ huynh đệ, còn lại không một ai biết, như vậy, tướng quân muốn tìm ta để làm gì đây.”
Nàng nhẹ nhàng cười cười: “Chờ đến khi Tử Ngộ chết thì mối tư tương nhớ nhung của tướng quân cũng không còn, phải kiềm chế với Vân Ngọc lưỡng tình tương duyệt, thanh mai trúc mã, Vân Ngọc thích nhất mỗi khi ta mặc y phục màu sắc đỏ tươi. Hôm nay ta sẽ mặc lại chiếc váy mà lúc trước ngài ấy đã khen, chỉ cần nghĩ đến thôi tướng quân nhất định sẽ thích.”
VânNngọc lòng nóng như lửa đốt, nâng gã sau vặt lên quát: “Phu nhân sao còn chưa tới?”
Hạ nhân từ xa nghe chủ tử hô liền té chạy tiến vào: “Tướng quân, phu nhân nói nàng đi đổi y phục!”
Vân Ngọc lạnh lùng cười: “Phiền toái thật, ta đi tìm nàng!” Chợt bên tai vang lên một thanh âm trong trẻo: “Vân tướng quân, chúng ta sẽ cùng ngươi tìm phu nhân.”
Vân Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là ba người, một người hôm qua ở cùng đương triều thái tử, sau là Triệu Hi, còn một người… Y vẫn còn nhớ, năm đó y đã cùng gã giao đấu, không ai khác chính là người của Thượng Thư phủ đã quấy rối Tử Ngộ diễu hành.
Triệu Hi một đường theo Vân Ngọc nhanh chóng đi đến đầu hẻm thì đụng rầm phải thái tử cũng đang đi điều tra, y bưng mũi hỏi hắn chạy đến đây làm gì? Triệu Hi một phen túm lấy y kéo lại, nghĩ nếu thái tử ở đây thì ai có lá gan đưa quân ngăn bọn họ ở bên ngoài. Định đi gặp Vân Ngọc hỏi cho rõ chuyện.
Mới vừa tới trước phủ, quả nhiên bị tên gác cổng chặn lại, thái từ trừng trừng mắt một cước đá gã văng ra rồi kéo theo Triệu Hi chạy vào tiền thính, vừa vặn nghe được Vân Ngọc đang muốn đi tìm Tống Duệ Phương.
Vân Ngọc nhíu mày, không nghĩ ra thái tử tại sao cũng vào trong phủ y, còn đứng cùng Triệu Hi. Nhưng y không tiện ngăn nên đành phải kéo theo ba người đi vào hậu viện.
Vừa tới vòm cửa hậu viện đã thấy Tống Duệ Phương chầm chậm đưa người, phong tình vạn chủng, mi mục ẩn tình khoang thai đi tới. Ả thấy Vân Ngọc, trong mắt tươi cười càng dâng lên.
Đảo mắt nhìn đoàn người phía sau Vân Ngọc, mặt Tống Duệ Phương hơi biến sắc, bước nhanh đến phúc thân hành lễ: “Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Thái tử không có tâm tư cùng nàng khách sáo, hừ một tiếng xem như đáp lễ. Vân Ngọc hai mắt gắt gao nhìn thê tử của mình, nói thẳng: “Tuệ Phương, hôm nay nàng đã làm gì?”
Tống Tuệ Phương lông mày nhíu lại: “Thiếp thân hôm nay luôn ở trong phủ, không có làm gì cả! Tướng quân nói lời này là có ý gì?”
Vân Ngọc ép sát từng bước, dứt khoát làm rõ: “Ngươi sao sẽ biết ta ở bố trí ngoại trạch đúng không? Tử Ngộ ở đâu? Ngươi đem hắn giấu ở đâu rồi?”
Tống Tuệ Phương chột dạ: “Ngoại trạch? Tướng quân, ngài từ khi nào lại bố trí ngoại trạch vậy, thiếp thân tại sao lại không biết? Tử Ngộ? Tên này thiếp thân chưa từng nghe nói qua! Lẽ nào là bằng hữu của tướng quân sao?”
Vân Ngọc nhịn không được, một phát bắt lấy cánh tay phải của Tống Duệ Phương, quát lên: “Ngươi đừng giả ngốc! Nói mau, Tử Ngộ bị ngươi giấu ở đâu rồi!”
Tống Tuệ Phương mày nhíu càng sâu, ôn nhu nói: “Tướng quân, người làm đau thiếp thân!”
Thái tử bị nàng một câu ‘thiếp thân’ hai câu ‘thiếp thân’ làm cho tức giận, cũng lớn tiếng quát: “Tống Tuệ Phương, không cần tiếp tục cố làm ra vẻ! Mau đem Thu Tử Ngộ giao ra đây!”
Tống Tuệ Phương ánh mắt giơ lên, giống như trào phúng: “Ta thật sự không biết tên Thu Tử Ngộ này rốt cục là thần thánh phương nào, sao lại khiến chư vị nóng vội mà hoài nghi ta!”
Vân Ngọc ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Ngươi cho là Bích Châu đã chết thì không còn chứng cứ phải không?
Đáng tiếc, ngươi lại không ngờ đến, Bích Châu không có chết. Ngươi nên nhìn đi, nữ tử bên kia là ai?”
Tống Tuệ Phương chấn động, ánh mắt nhìn theo ngón tay Vân Ngọc chỉ tới bỗng nhiên quay phắt lại, gắt gao nhìn chòng chọc Vân Ngọc: “Không cần nhìn, là ta giấu đó, thì sao? Tên tiện nhân Thu Tử Ngộ kia, phụ thân hắn hại chết cha ta còn hắn thì cướp trượng phu của ta! Là một nam nhân mà lại trơ mặt ra đem thân hầu hạ, thứ bỉ ổi như vậy chết có gì đáng tiếc!”
Vân Ngọc tức giận trong lòng, một cái tát hung hăng đánh vào gò má kiều diễm của Tống Duệ Phương. Ả ta lảo đảo lui vài bước rồi ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt phủ một tầng oán độc: “Vân Ngọc, chúng ta thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, ai ngờ ngươi chỉ một lần vào Thu phủ đã thay đổi tâm ý. Ngươi cùng Thu Tử Ngộ kia làm không biết bao nhiêu chuyện nhưng ta vẫn đều nhẫn nhịn, ta chỉ mong ngươi có thể cùng ta sống qua ngày thôi. Ai ngờ đêm tân hôn ngươi luôn mồm tên của thứ tiện nhân kia, tệ hơn nữa, ngươi còn đưa hắn đến ngoại trạch chăm sóc! Vân Ngọc a Vân Ngọc, ngươi không thấy đã phụ lòng của ta sao?”
Vân Ngọc giật mình: “Đêm tân hôn, thì ra không chỉ mình ta biết đã gọi tên Thu Tử Ngộ!”
Triệu Hi nhịn không được, nhảy người tiến lên một phen kéo Tống Duệ Phương, lớn tiếng hét: “Nói mau, ngươi rốt cục đem hắn giấu ở đâu rồi?”