Quỳnh Thương

Hết thảy trong phòng đều đã bao phủ trong một phiến màu hồng đào. Mặt Lộng Ngọc cũng ánh một chút màu đỏ nhàn nhạt, y dùng đôi mắt phượng tà mị nhướng lên nhìn ta, trong mắt phiếm một tia gợn sóng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. Ta dùng hết khí lực toàn thân đi kéo cửa, nhưng Lộng Ngọc một tay đè bên trên, cửa kia vẫn không hề suy suyển. Khóe miệng y lộ ra vẻ tươi cười đùa bỡn, ta không nhịn được kêu to: “Nhã Văn, Nhã Văn, cứu ta…”

Lộng Ngọc đưa tay ôm hông ta, dán gắt gao trên người y, nhất thời tim ta như nổi trống, còn chưa kịp phản ứng, y đã chìa tay nâng cằm ta, cúi đầu hôn ta. Ta lui về sau như mất khống chế, lại không làm sao trốn được môi lưỡi thô bạo của y. Y thảo phạt không kiêng nể gì trong miệng ta, lưng ta dần dần trở nên mềm nhũn, ý thức bắt đầu mơ hồ. Một khắc trước khi bản thân trầm luân, ta quyết tâm dùng sức cắn y.

Lộng Ngọc rên một tiếng, đôi tay ôm ta buông lỏng. Nhân cơ hội này, ta giãy khỏi y, quay người kéo cửa, lập tức lao ra ngoài. Nhưng chân còn chưa bước ra nửa bước, tay đã bị giữ chặt, cả người bị kéo về, ta lảo đảo ngã một bước, người mới đứng vững. Khóe miệng Lộng Ngọc chảy xuống một tia huyết tích, y chìa ngón tay thuôn thuôn như nữ tử, nhẹ nhàng lau một chút, lạnh lùng nói: “Ngươi dám cắn ta.” Nói xong liền giơ tay, lại hung tợn cho ta hai bạt tai.

Hai phát này đánh còn dùng sức hơn vừa nãy, thoáng chốc trọng tâm bất ổn, ta ngã nhào xuống đất. Một lần nữa cảm thấy mặt mày xây xẩm, má ta biến thành nóng bừng. Ta cúi đầu, miệng tanh ngọt, trên sàn nhà đá cẩm thạch, chất lỏng màu đỏ sẫm nhỏ giọt, đọng lại thành từng viên huyết châu.

Ta còn chưa phản ứng được là chuyện thế nào, bụng đã đau nhức một trận. Chất lỏng ấm áp dường như cuộn trào trong ngực ta. Hoa mai màu đen trên đôi giày trắng bạc dường như là huyết tích khô cạn đã lâu, ở trước mắt ta lóe ra ánh sáng âm trầm. Lúc ta hỗn loạn, bụng lại bị y đá một phát. Ta ngẩng đầu nhìn y, muốn phản kháng, nhưng toàn thân đều không còn khí lực. Ta ngẩng đầu, mở to đôi mắt nửa mê mông, nói với y: “Ngươi thả ta đi đi, ta muốn ra ngoài tìm người.”

Lộng Ngọc túm tóc ta, xách ta lên. Ta bị bức nhìn vào mắt y, đôi mắt thiều mỹ tà khí kia bình tĩnh đến mức khiến người ta lạnh tim: “Ngươi còn có thể tìm ai.” Ta cười tự giễu, yếu ớt nói: “Đúng vậy. Trên đời này, còn ai có thể dung được ta như y.” Y cười lạnh một chút, nhẹ nhàng đẩy một cái, ta một lần nữa ngã văng ra. Ta đụng lên cái bàn phía sau, đồ dùng gốm sứ cùng điêu nặn ngọc bích bày bên trên rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ nát thanh thúy.

Cánh cửa gỗ trắc bị đóng cái rầm, cả phòng chỉ còn một phiến tịch liêu quạnh quẽ. Ta sờ sờ khóe môi mình, vết thương nứt ra vẫn đang chảy máu ồ ồ. Khi màn đêm buông xuống, trước mắt ta biến thành một phiến hắc ám. Ta nằm trên sàn nhà lạnh giá, đầu ngón tay trong ống tay áo cơ hồ đã đâm thủng lòng bàn tay, toàn thân trên dưới chảy qua sự lạnh lẽo tuyệt vọng.

Ta là bị một đám người đá tỉnh. Lúc ta mở mắt, một đám nam tử mặc quần áo màu đỏ sậm vây bên cạnh, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn ta. Thấy ta tỉnh, người cầm đầu kia gật đầu với mấy người khác, họ bắt đầu cởi quần áo của ta, sau đó thay một bộ xiêm y tương tự với họ. Nhưng lại có rất nhiều chỗ bất đồng. Đường xẻ trước ngực phải lớn hơn nhiều, tay áo cũng ngắn hơn một chút, ống quần nhỏ, eo rất chật.

Đây là xiêm y của Minh Thần giáo đồ, chẳng qua là kiểu nữ thôi. Mọi người biết rõ đây là ý tứ gì, chỉ là không ai vạch rõ. Ta không phản kháng, họ áp ta đi, từ đầu đến cuối ta đều rất thuận theo.

Ta theo mấy đệ tử Minh Thần đi một đoạn đường rất dài, xuyên qua mấy hồi lang, hành lang ngoắt ngoắt ngoéo ngoéo, bên đường phong đỏ như lửa, cành lá tốt tươi, bay đầy dưới đất, trải một lớp thảm mỏng cho đá hoa đào vốn màu sắc thanh đạm kia. Chỉ chốc lát sau, liền đi đến cửa một nội viện. Mấy thủ vệ đứng trước cửa, đều là mặc một thân xiêm y màu đỏ sậm, ta đưa mắt, nhìn thấy ba chữ to viết bên trên, Mai Huân viên.

Nam tử dẫn đầu đứng ở cửa, đủ để dẫn đến sự chú ý của người bên trong. Một nha hoàn bưng đĩa trái cây đi tới, thấp giọng nói mấy câu với nam tử kia. Nam tử kia chỉ quay đầu nhìn ta một cái, chỉ đĩa trái cây nọ nói: “Bưng nó vào.” Trong đĩa trái cây nọ đựng đầy những quả nho óng ánh như ngọc châu, dương mai tím mọng, lê vàng nhạt cẩn thận điêu thành hình hoa.

Ta nhận đĩa, hai tay bưng nó, vừa đi đến trước cửa, liền ngừng bước. Bên trong truyền ra từng tràng cười ngọt ngào kiều mị, nho nhỏ, có chút từ tính, mê người cực kỳ, chính như mật trong hoa mùa xuân kia. Nhất thời cũng không phân được là nam hay nữ. Cho đến khi thủ vệ bên cạnh lại lạnh lùng mệnh lệnh một tiếng: “Mau vào đi.” ta mới run rẩy đi vào. Bốn phía viên tường đá nhấp nhô lởm chởm, vẫn là lá đỏ khắp viên, gió thu hiu quạnh.

Một thiếu niên dáng người gầy gò, mặc y sam nguyệt sắc đang nhẹ nhàng múa trong vườn, dáng người nhẹ tênh như hồ điệp, khuôn mặt sáng chói như bảo thạch. Tuyệt sắc nam tử ngồi không xa mặc một thân xiêm y màu tím nhạt, có thể nói là thần tiên trên trời, nhân gian tuyệt sắc, lấy ngọc làm xương, lấy nguyệt làm hồn, lấy hoa làm tình, lấy mỡ đặc tuyết mềm làm tinh thần. Hai hàng lông mày mảnh như liễu, bay xéo vào tóc mai, mắt phượng lưu phong hồi chuyển, trong mị khí kèm một tia nịnh tà. Hơn mười nha hoàn đứng bên cạnh hai người, đều là mặc xiêm y tương đồng, thoạt nhìn lại như là mặt mày sinh tương đồng.

Thấy ta đến, thiếu niên dừng bước múa, chân thành đi đến bên cạnh nam tử tuyệt sắc, ngồi trên đùi y, hai tay quấn lấy cần cổ như bạch ngọc, cực kỳ kiều mị nói: “Giáo chủ, người ta mệt rồi…” Lộng Ngọc cười ôn nhu, nói một câu với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia bước đến trước mặt ta, nói: “Giáo chủ bảo ngươi bưng trái cây đến trước mặt họ.” Dừng một chút, lại thấp giọng nói: “Thái độ đoan chính chút.”

Ta cắn cắn môi, đi đến trước mặt họ. Dịch đĩa trái cây ra phía trước. Thiếu niên kia căn bản không nhìn ta một cái, cầm một quả nho trong đĩa ngậm vào miệng, tiếp đó ra sức cọ tới cọ lui trên người Lộng Ngọc. Lộng Ngọc ôm eo thiếu niên, nâng khuôn mặt tuyệt mỹ kia, mỉm cười lắc lắc ngón trỏ thon dài của mình. Y bảo ta quỳ xuống. Ta cúi đầu, không nói tiếng nào.

Lộng Ngọc cũng không nói nữa. Thiếu niên kia phát hiện tình huống không đúng, quay đầu nhìn ta bằng ánh mắt lạnh băng, sự đáng yêu dịu dàng trong mắt tất cả đều biến mất: “Giáo chủ bảo ngươi quỳ xuống, ngươi không nghe thấy sao.” Bộ dáng này lại rất giống Thiên Nhai. Ta vẫn không nói lời nào. Nhưng đầu gối lại nhũn xuống quỳ dưới đất như mất sức, cái đĩa trong tay rơi xuống đất vỡ tan. Có thứ rơi bên chân, ta nhìn kỹ lại, mới phát hiện là một quả nho be bé.

Trong mắt thiếu niên lập tức lộ ra vẻ hung ác, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm bảo ngươi quỳ, ngươi cư nhiên ném đĩa cho ta.” Dứt lời liền từ trên người Lộng Ngọc đứng dậy, một bạt tai tát lên mặt ta. Tay ta chống sang bên cạnh, kết quả đè lên mảnh thủy tinh, nhất thời tay bị cắt một lỗ dài, máu tươi lập tức từ lòng bàn tay chảy xuống. Thiếu niên kia lại dính trên người Lộng Ngọc, nũng nịu nói: “Giáo chủ, trái cây không còn, Tiểu Huân muốn ăn trái cây.”

Ta vẫn đang nhũn người quỳ dưới đất, nhất thời phát hiện, mình hiện tại bị người ta tát, dường như đã không phải là chuyện gì hiếm lạ.

Lộng Ngọc cưng chiều nhìn gã, ôn nhu nói: “Rơi rồi kêu thêm một phần không được sao, hà tất vì việc nhỏ nhặt này mà tức giận.” Nói xong đưa tay ra hiệu với tỳ nữ bên cạnh. Tiểu Huân tựa đầu lên vai Lộng Ngọc, cùng y vành tai tóc mai chạm nhau, thanh âm nũng nịu làm cho người ta nghe mà nhũn cả xương cốt: “Tiểu Huân giận đâu phải bởi vì trái cây rơi. Hạ nhân này quá không biết quy củ, thấy giáo chủ cũng không biết quỳ xuống, người ta nhìn không vui.”

Lúc nghe thấy hai chữ “hạ nhân” này, ta giận dữ đổi sắc nhìn cái đĩa rơi vỡ dưới đất và trái cây lăn lóc, chỉ cảm thấy nộ khí cơ hồ đã thiêu đốt đến lồng ngực. Thiên Nhai đưa ta trở về, chẳng lẽ chính là nhìn hai kẻ ghê tởm này chàng chàng thiếp thiếp? Ta ban đầu vốn còn áy náy với y, bất quá ta thấy cũng chẳng cần thiết nữa. Y chính là muốn cho ta xấu mặt. Đã như vậy, ta mất mặt, mất tự tôn, liền hòa nhau với y.

Lúc này, một tỳ nữ lại lần nữa đưa một đĩa trái cây cho ta. Ta do dự hồi lâu, mới nhận đĩa, chỉ là vẫn bưng đó, không đưa đến trước mặt họ. Tiểu Huân tùy hứng làm nũng nói: “Người ta với không tới.” Ta thở ra một hơi dài, nâng cái đĩa kia lên. Tiểu Huân lấy bên trên một miếng lê, đút vào miệng mình, nhai cẩn thận hồi lâu, mới nói: “Không ngon.” Lộng Ngọc hỏi: “Không ngon? Ta nếm xem.” Sau đó cầm một quả dương mai thả vào miệng, nói: “Cái này ngon.” Mặt Tiểu Huân lập tức cười như cúc non nở rộ: “Ta cũng muốn.” Vì thế thè đầu lưỡi non mềm vào miệng Lộng Ngọc lấy thức ăn.

Trước mắt bao người, Lộng Ngọc lại vong tình ôm hôn Tiểu Huân. Khóe miệng Tiểu Huân chảy xuống nước dương mai màu tím đen, rơi lên y phục màu tím nhạt, thành một vết nhỏ. Tứ chi Tiểu Huân bám trên người Lộng Ngọc, tay Lộng Ngọc lại thoải mái khoát lên tay vịn của ghế, đóa hoa mai màu đen trên ngón áp út phảng phất mang độc, ẩn ẩn phát ra ánh sáng tím sẫm. Dương quang ảm đạm mùa thu xuyên thấu qua đám mây dày cộm, chiếu lên mặt mỗi một nha hoàn. Mỗi một khuôn mặt bất đồng, mỗi một trái tim cảm xúc bất đồng. Không ai dám thở lớn tiếng. Ta kinh ngạc nhìn người kia, trong lòng có cảm giác khó có thể nói rõ cuồn cuộn mà đến. Ngón tay lạnh lẽo, toàn thân như thể đông cứng.

Ta cúi đầu, cứ thế yên lặng quỳ trước mặt họ, tiếng môi và môi hôn nhau vang lên bên tai, ta muốn bịt tai, nhưng tay chân không cách nào nhúc nhích. Trong lòng xót xa đến khó chịu. Nhất thời nhớ tới rất nhiều việc. Những việc nhỏ vụn vặt đó, chỉ sợ Lộng Ngọc đã sớm quên rồi. Y đã ghét ta như vậy, ta hà tất xuất hiện trước mặt y. Ta đứng dậy, chùi chùi nước bởi vì đĩa lật mà bắn lên mặt, đi ra ngoài cửa.

Thanh âm uể oải của Lộng Ngọc phía sau nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi định đi đâu?” Ta nhìn cổng đình viện tên “Mai Huân viên” này, nhàn nhạt nói: “Ta vốn cho rằng ngươi bị bệnh, cho nên muốn đến thăm ngươi. Ngươi đã không có chuyện, ta cũng nên đi rồi.” Lộng Ngọc cười khẽ ra tiếng: “Ta còn chưa tận nghĩa người chủ, ngươi đã muốn đi rồi.” Ta hơi quay đầu, thấp giọng nói: “Không cần nữa.” Sau đó tiếp tục đi ra cửa.

Quả nhiên, những thủ vệ đó lập tức ngăn cản. Ta thở dài một hơi, đánh nhau với họ. Mắt thấy thủ vệ từng kẻ ngã xuống, Lộng Ngọc phía sau lại không có lấy một chút động tĩnh. Khi ta một quyền đánh ngã thủ vệ cuối cùng, sau gáy chợt nhói, cả người ngã xuống đất như bị rút xương cốt.

Lộng Ngọc dường như chưa xuống khỏi chỗ ngồi, thanh âm vẫn uể oải: “Ta nói rồi, ngươi không thể ra ngoài nữa.” Ta nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích mà nhìn bầu trời màu lam xám, mấy con chim nhạn vỗ cánh bay qua, xuyên qua tầng tầng mây trắng, giống như phải ẩn vào chân trời. Chim nhạn cô tịch, có lẽ mang theo tư niệm của một người, lại không làm sao tìm được điểm cuối.

Ta bị điểm huyệt, cả người không có một chút khí lực, mấy đệ tử Minh Thần đi tới, khiêng ta xuống. Mặt Lộng Ngọc và Tiểu Huân trở nên mơ mơ hồ hồ, ta rất nhanh chóng nặng nề thiếp đi.

Thời điểm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong gian phòng trống trải. Ta đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mới miễn cưỡng có thể bước đi. Đẩy cửa đi ra, chỉ thấy một nha hoàn đang cùng một thủ vệ nói chuyện. Ta đứng bên cột, tính toán thời cơ rời khỏi nơi này, nhưng lại đột nhiên nghe thấy họ đang nói chuyện Lộng Ngọc.

Nha hoàn đè thấp thanh âm cười nói: “Huân thiếu gia vận khí thật đúng là không tệ, mới vài ngày ngắn ngủi, đã thoáng chốc từ một đệ tử áo xám nho nhỏ tăng lên thành tư pháp hình bộ.” Ngữ khí của thủ vệ khinh thường rõ ràng: “Người ấm giường cho giáo chủ chính là hạnh phúc mà.” Nha hoàn lại cười ha hả nói: “Như vậy đúng là rất hạnh phúc, bất quá, người thất sủng kết cục rất thảm nha.” Thủ vệ nói: “Đâu phải ta không biết, ngươi nói Ôn Thái phải chứ. Nghe nói y lúc trước quả thực chính là mệnh của giáo chủ. Xem y hiện tại biến thành thế nào rồi, giáo chủ cũng thế, dù nói thế nào cũng nên niệm chút cựu tình, mỗi ngày nhốt trong tiểu ốc không thấu gió, người không bị nghẹn hỏng mới là lạ đó.” Nha hoàn nói: “Huân thiếu gia là đào kép xuất sinh, vũ sam ca phiến, cầm kỳ thư họa đều không làm khó được y. Ôn Thái chẳng qua võ công và tướng mạo được một chút, nhưng tính bướng bỉnh, không làm sao so được với Huân thiếu gia.” Thủ vệ cũng cười: “Ta nói gan ngươi cũng lớn rồi đấy, dám ở trong Minh Thần giáo thảo luận chuyện nam sủng của giáo chủ, không sợ bị giáo chủ chém đầu?” Tiếng cười lanh lảnh của nha hoàn lại truyền ra, cách một hồi, liền không còn thanh âm.

Nghe cuộc trò chuyện của họ, trong lòng ta thật sự không vui. Ta lại biến thành khí phụ lãnh cung sau khi tranh sủng với Huân thất bại. Bất quá người trong Minh Thần giáo thích nói thế nào là chuyện của họ. Suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình cần phải nói chuyện đàng hoàng với Lộng Ngọc. Chuyện của ta và y là y quyết định, nhưng ta không thể nán lại đây mãi được. Ta lần mò tìm đường, tìm gần nửa canh giờ mới nhìn thấy một lâu tạ lớn nhất. Đi vào bên trong, lập tức nhìn thấy Lộng Ngọc.

Y đang ngồi trong viện, trên người mặc ti chức kiêm y phong phanh, tay cầm quỳnh thương, thương hoa lặng lẽ chảy xuôi trong đó, tựa như hồ cá chép mùa xuân trong suốt không gợn sóng của Bích Hoa trạch. Thói quen ham rượu của y vẫn không thay đổi, đôi mắt mù sương nửa mở khi uống rượu vẫn mê người như cũ, chỉ là lúc này sắc mặt y hơi nhợt nhạt, thân thể vẫn khá gầy nhìn qua lại có chút yếu ớt. Y ho khẽ vài tiếng, bả vai ốm yếu hơi rung rung theo, rượu trong quỳnh thương bắn ra một chút, rơi trên kiêm y, dường như y cũng hoàn toàn không cảm thấy.

Ta đang định đi qua nói mấy câu với y, thuận tiện bảo y vào nhà nghỉ ngơi, nhưng chân ta còn chưa nhích một bước, Huân đã chạy tới bên cạnh y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui