Quỳnh Thương

Sau vài ngày, Lộng Ngọc lại tìm cho ta một nha đầu mới. Thiếu nữ nọ hoàn toàn bất đồng với Hoa Hoa, dáng người cao gầy, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, vùng chân mày thoáng có cảm giác tang thương, ánh mắt trông phải lớn hơn tuổi tác thực tế nhiều. Tuy rằng không dám tin tưởng lắm nhưng ta vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi nàng: “Yến Vũ?” Nàng cười gật đầu, không hề giật mình.

Ta nhìn Lộng Ngọc một cái, vốn muốn hỏi y rằng vì sao hai thê tử của y trông khác biệt quá như vậy, song thủy chung không hỏi. Thế nhưng Lộng Ngọc đã tự mình trả lời: “Oanh Ca và Yến Vũ tuổi tác bằng nhau. Đều là hai mươi tuổi.” Ta kinh ngạc đến mức không ngậm nổi miệng – nói như vậy, Hoa Hoa lúc vừa tới đã mười bảy. Vì sao ta thấy dáng vẻ nàng chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa Yến Vũ này chỉ có hai mươi thôi?

Ta không thể nói ra cách nghĩ của mình ngay trước mặt Yến Vũ, đành phải mất tự nhiên mà nhìn Lộng Ngọc. Ai ngờ y lại vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu: “Yến Vũ nhìn đích xác giống cô nương hai mươi lăm tuổi, điểm này ta cũng thừa nhận.” Càng kỳ lạ chính là, y nói lời này mà Yến Vũ cũng không hề biến sắc, chẳng lẽ là quen rồi?

Sao lại có người thiếu đầu óc như vậy, cho dù là nam nhân nghe lời như thế cũng phải giận chứ.

Một lát sau, Lộng Ngọc phái Yến Vũ đi nấu canh sâm cho ta. Ta mới hỏi: “Ôn Thái rất muốn biết mình có huynh đệ tỷ muội hay không?” Lộng Ngọc đang uống rượu Hoa Điêu trong quỳnh thương, vừa nghe lời này thì miệng chén kề trước môi cũng thả về trên bàn: “Ta không có con nối dòng.” Ta lập tức cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ Lộng Ngọc y không lên được? Chắc là nụ cười trong lòng ta bất tri bất giác đã biểu hiện trên mặt, y hết sức bất mãn nói: “Ta nói rồi, ngươi không còn là nghĩa tử của ta, ngươi cũng đừng gọi ta là nghĩa phụ nữa.”

Ta nghiêng đầu nhìn y, suy nghĩ một hồi mới nhớ tới chuyện khiến ta đến nay còn cảm thấy sợ hãi, máu trên mặt nháy mắt chạy xuống dưới thân. Ta còn nói y không lên được. Làm sao có thể, y khiến ta bị thương thành thế này mà! Ta chỉ lo âm thầm đau khổ, lại không phát hiện Lộng Ngọc đã đi đến bên cạnh cúi đầu nhìn ta.

Trên người y còn tản ra mùi hương thuần của rượu Hoa Điêu, một tay vén vài sợi tóc trước ngực ta, cười đến quỷ mị dị thường: “Lực khống chế của ta rất tốt, không có khả năng lưu lại nòi giống của mình trên người họ. Nếu họ sinh hài tử của ta, về sau chúng sẽ phải biến thành cô nhi không cha không mẹ.” Toàn thân ta không khỏi run rẩy, ta biết một ngày nào đó y sẽ giết cả Yến Vũ, nhưng vẫn chưa hiểu: “Vì sao hài tử lại không có cha?” Y nói: “Ta không có khả năng chiếu cố tiểu hài.” Ta nói: “Ta cũng là một hài tử.” Y cười đến càng tà ác: “Đúng, ngươi cũng là hài tử.” Sau đó lặng lẽ ghé sát vào tai ta nói, “Một hài tử đã bị khai phá.”

Ta nổi giận, những chuyện không bằng cầm thú y làm đó, hiện tại lại còn dám nhắc tới trước mặt ta!

Ta hất tay y mà lao ra ngoài cửa. Vừa đi đến cửa y đã chạy tới chặn đường: “Ôn thiếu gia tính khí dữ thật, sao chẳng nói tiếng nào đã phất áo bỏ đi?” Lòng ta đau đến phát hoảng. Ta cư nhiên hạ tiện đến mức có phản ứng với một tên vô lại làm ra loại chuyện đó với mình. Tuy rằng ta là nam tử, không nên so đo lần đầu tiên gì đó, nhưng loại vũ nhục ấy lại không phải là điều mà một nam tử nên nhận lấy.

Ta cơ hồ gào thét mà quát: “Ngươi tránh ra cho ta, ngươi thấy người là muốn.” Lộng Ngọc hơi ngẩn ra, lại lập tức bật cười: “Phải chăng ta nên coi lời nói có vị chua này của ngươi thành ghen tuông?” Ta chỉ cảm thấy trong đầu tựa như có vô số ruồi nhặng đang kêu vo ve, người này không biết xấu hổ đã đến cảnh giới như vậy, ta cũng chẳng nói được gì. Nhưng y ngăn phía trước, ta lại không ra được, đành cùng y giằng co như thế.

Ta biết ánh mắt mình hung ác đến mức có thể giết người, nhưng y chẳng căng thẳng chút nào. Điều này khiến ta càng thêm phẫn nộ, chỉ muốn cho y một bạt tai. Giằng co một hồi, y đột nhiên ôm vai ta qua, ta lập tức ngã vào lòng y. Một mùi hương thoang thoảng lập tức bay ra, ta phải liều mạng khắc chế mới nhịn được không ra sức hít lấy hương thơm ấy.

Ta chẳng biết mình bị đứt dây thần kinh nào mà lại cảm thấy mùi hương trên người Lộng Ngọc còn dễ nghe hơn Hoa Hoa nhiều. Tay y dùng sức ôm lấy hông ta, ta không thể không dán sát lên người y. Ta nhất thời xấu hổ cúi đầu – dưới thân của y đã…

“Thái nhi, ngươi cần phải thông cảm cho ta. Dù nói thế nào thì ta cũng là một nam tử huyết khí phương cương, có khi xúc động làm ra một số việc cũng là khó tránh khỏi.” Thanh âm ôn nhu ấy tức khắc khiến ta cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, lưng tê dại, có cảm giác như sắp phải ngất xỉu. Y lại ngấu nghiến hôn môi ta, càng lúc càng nặng trĩu.

Một khắc trước khi cơ hồ mất đi ý thức, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện. Không phải y mới nói lực khống chế của bản thân rất tốt sao?

Ta híp mắt, hết thảy trước mắt đều trở nên phù phiếm như tiên cảnh, làm cho thần trí của ta dao động. Ngoài cửa sổ là một dải hạnh hoa xuân vũ, thì ra đã đến ba tháng đầu xuân, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, ta lại quên cả thời gian.

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lộng Ngọc gần trong gang tấc, lông mi dày và dài, đôi mắt nhắm chặt, khóe mắt hơi xếch lên, làn da không có một chút tì vết nào… Đầu thật váng, tim đập đến mức ngay cả bản thân cũng chẳng thể kham được, nụ hôn của y dài lâu mà đầy đủ, ta lại có một chút quyến luyến.

Ta thực sự càng lúc càng không rõ cách nghĩ của chính mình, cảm giác này kỳ quái quá, thật muốn gần y một chút, gần thêm chút nữa. Nhưng chúng ta đều là nam nhân. Ta ra sức giãy giụa, y dường như cũng không phòng bị, cho nên lập tức giãy khỏi vòng tay y đang ôm eo mình, đẩy phắt y ra. Ta hô hấp từng hơi dài, thở hồng hộc nhìn y. Không, là trừng y. Lúc này mới phát hiện y vẫn bình yên bất động đứng ở nơi đó.

Ta không khỏi bốc hỏa, quát: “Ngươi, ngươi thật sự điên rồi! Có phải là ngươi muốn làm nữ nhân không? Lại có thể động thủ với một nam tử!” Lộng Ngọc trái lại thong dong như thường: “Ôn Thái, ta không hiểu ý ngươi lắm.” Ta đang chuẩn bị tiếp tục quát nữa, nhưng y lại nói: “Hai ta lúc… ừm, lúc giao hảo, dường như người làm nữ nhân là ngươi mà nhỉ.”

Ta tức khắc không thể nói gì, nhưng cuối cùng vẫn tìm được một cái cớ khá “thích hợp”: “Đó không phải là ta tự nguyện.” Ta vừa nói xong, Lộng Ngọc liền mỉm cười nhìn ta, thanh âm vẫn ôn nhu: “Thế vừa nãy ngươi… dường như không hề không nguyện ý nhỉ. Có phải là cảm thấy rất thoải máihay không… Nào, qua đây, để ta thương ngươi nào.”

Ngay lập tức ta chỉ muốn đào cái hố mà chôn quách mình. Ta thật sự hạ tiện đến mức độ này, nghe y nói như thế lại muốn bay vọt vào lòng y. Rốt cuộc biết vì sao Hoa Hoa đến chết còn si mê y như vậy, hóa ra y chính là dùng phương pháp đê tiện vô sỉ hạ lưu dâm đãng kiểu này để dụ dỗ nàng… Không không, là các nàng, còn có Yến Vũ, cũng là gặp phải độc thủ của y.

Đáng ghét, lại chơi ta như nữ nhân! Ta càng nghĩ càng giận, quyết đoán kịp thời tiến ra trước một bước. Quả nhiên, y tức khắc đưa tay muốn ôm ta. Nhưng ta dự định đá vào nơi đó của y một phát rồi chuồn ra ngoài như gió cuốn. Ngẫm nghĩ rồi lập tức làm theo. Kết quả đầu gối vừa mới giơ lên đã bị y bắt lấy. Nhất thời chân không vững, ta lảo đảo ngã ngửa ra sau. “Bịch” một tiếng, đầu thêm cả phần lưng đều đập lên cái bàn đá cẩm thạch phía sau.

Phản ứng đầu tiên của ta là: Tan xương nát thịt đại khái chính là như thế nhỉ, để ta chịu đựng loại đau đớn này không bằng chết luôn cho rồi. Ta tuyệt đối không phải người yếu đuối, nhưng bất cứ ai cũng chẳng thể chịu nổi loại đau nhức này, nửa người trên đều cắm lên tảng đá cứng như vậy, hơn nữa cực kỳ nhanh và mạnh. Đầu ta thêm một lần như có ong bay múa, vo ve không ngừng, chắc ta phải ngất đi lần nữa rồi.

Lộng Ngọc vội vàng chạy tới ôm lấy cổ ta mà bế ta lên, còn ra vẻ đau lòng nói: “Sao ngươi ngốc như vậy, lớn thế rồi còn chưa biết bảo vệ mình là gì, đi đứng cũng không xong. Ôi, nếu không phải ta kéo lại thì ngươi đã ngã nhào xuống đất rồi.” Sao vàng trước mắt, ta càng tức muốn hộc máu: “Tiểu nhân đê tiện này, rõ ràng là ngươi cố ý kéo ta, hại ta bị ngã, còn không biết xấu hổ mà giả người tốt.”

Lộng Ngọc mỉm cười, cũng không tức giận, chỉ nhẹ giọng nói: “Thái nhi nói đúng cực kỳ, nhưng nếu ngươi đá hỏng ta rồi thì về sau lấy ai cho ngươi thoải mái đây?” Y đè đầu ta trên vai mình, còn cầm một tay ta đặt bên hông y, lại vuốt mái tóc hơi rối của ta. Y dường như đã hoàn toàn nhãng qua ánh nhìn đầy giận dữ của ta, tự mình sờ sờ mó mó trái phải trên người ta. Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ta đấm vào mặt y một phát.

Cực kỳ trùng hợp, lúc này y thình lình nghiêng mặt nhìn lên bàn, còn tắc lưỡi cảm thán: “Ngươi xem ngươi kìa, đụng nứt cả bàn luôn rồi, đầu ngươi… cứng quá.” Sau đó đột nhiên lại cười: “Mặt ngươi cũng bị thương rồi, đau chứ?” Mặt? Sao ta không cảm thấy đau? Rõ ràng là đầu đập xuống mà sao mặt lại bị thương? Ta đang chuẩn bị đứng dậy đi kiểm tra, y liền cúi đầu xuống hôn mặt ta một cái.

Ta đã không muốn nói gì nữa, phản kháng vô dụng. Hiện tại chuyện duy nhất ta có thể làm chính là nhịn.

Từ sau ngày hôm đó, phản ứng đầu tiên khi ta thấy Lộng Ngọc chính là co giò chạy trốn. Y chơi trốn tìm với ta vài ngày chắc cũng mệt rồi. Như vậy cũng tốt, ta không cần luyện công, đồng thời không cần nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm kia, càng khỏi cần phải nghe những lời hạ lưu của y. Nhất thời tâm tình tốt hơn rất nhiều. Cuối cùng Lộng Ngọc cư nhiên đáp ứng không tra tấn ta nữa, ta mới bán tín bán nghi đồng ý không trốn y.

Buổi chiều một ngày nọ, y bảo ta vào hậu viện tìm mình. Lúc ta đến, y đang ngồi uống rượu trên chiếc ghế đá bên cái bàn đá dĩ vãng y vẫn ngồi. Điểm này ta cảm thấy hết sức kỳ quái, y dường như rất thích ngồi uống ở nơi phong cảnh tú lệ như thế, hơn nữa tựa như vĩnh viễn không say vậy, tửu lượng cao đến kinh người. Ta không hiểu thứ như rượu lắm, ta chỉ biết ta là “một chén ngã luôn”.

Hoa trong rừng hạnh đã bắt đầu điêu tàn, cánh hoa xoay tròn đua nhau rơi xuống, thoạt nhìn còn tưởng rằng đó là bướm trắng bay múa. Ánh dương nhỏ nhoi rọi vào rừng, chiếu lên mái tóc dài đen bóng của Lộng Ngọc. Vài cánh hoa rơi lên đầu vai y, lên tay áo màu xanh nhạt. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ta quên đi rất nhiều chuyện. Như là ta nên báo thù cho phụ mẫu, cái chết của Hoa Hoa, chuyện phi nhân tính Lộng Ngọc đã làm với ta…

Lộng Ngọc thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta say lòng, có lẽ ta có vài phần quyến luyến với y chính là vì nguyên nhân này. Y biết quá nhiều thứ, năng văn năng võ, đàm tiếu phong thanh, thái độ càng ung dung khéo léo. Trừ đi nội tại vô tình lãnh huyết, y là hoàn mỹ.

Ta lặng lẽ đi về hướng y, muốn giúp y gỡ những cánh hoa trên vai xuống. Nhưng tay chỉ vươn ra một nửa rồi cứ thế cứng đờ rụt về. Ta nên tha thứ cho y sao? Y chẳng những không phải người tốt, y còn từng làm nhiều chuyện khiến người ta lạnh tim.

Ý nghĩ như thế cũng chỉ nảy sinh vào khoảnh khắc này. Bởi vì bóng lưng Lộng Ngọc cô đơn như vậy, khiến ta cảm thấy trong lòng ẩn ẩn nhói đau. Thế nhưng y lại sớm biết ta đã đến, y quay sang, đột nhiên nắm lấy bàn tay ta đang rụt về. Đã sắp đến mùa hạ, nhưng ta cảm nhận được tay y lạnh lẽo thấu xương. Y nhìn ta nở nụ cười, thoáng cô đơn, lại ấm áp lạ thường.

Ta tức khắc hơi căng thẳng, cười ha ha nói: “Ngươi tìm ta có việc?” Y không cho ta gọi y là nghĩa phụ. Mỗi lần ta vừa gọi như vậy là y sẽ làm một số chuyện vượt lễ phép. Nhưng không gọi nghĩa phụ thì ta có thể gọi y như thế nào đây? Lộng Ngọc? Thật kỳ cục! Cho nên đến nay ta vẫn gọi y là ngươi. Y dường như cũng chẳng để ý, chỉ thản nhiên lắc đầu, nụ cười thoáng thê lương kia vẫn y nguyên trên mặt. Có lẽ bản thân y không biết nhỉ, biểu cảm của y hiện tại khiến người ta nhìn mà muốn khóc. Ta nói: “Không có chuyện gì? Vậy ngươi gọi ta đến…?”

Nếu đổi lại trước kia, không có chuyện mà y gọi, ta đại khái sẽ bỏ chạy, bởi vì y vừa buồn chán là sẽ làm rất nhiều chuyện thấp hèn. Nhưng lần này bất đồng, y dường như chẳng có tâm tình trêu chọc ta. Y nhẹ nhàng kéo ta một cái, ta tự giác ngồi bên cạnh.

Y cầm chén rượu trên bàn, uống một hơi cạn rượu bên trong. Ta nhìn cái chén trong tay y, vẫn là quỳnh thương điêu khắc tinh xảo hoa mỹ kia. Sau đó y lại rót một chút rượu vào chén, nói: “Ôn Thái, ngươi xem cái chén này, ngươi cảm thấy nó đẹp chứ?” Ta gật gật đầu. Y đưa chén đến dưới mũi ta, lắc nhẹ một cái, mùi rượu thoang thoảng liền bay ra. Ta không hiểu rượu, nhưng ta cũng biết đây là rượu ngon. Y lại hỏi: “Ngươi cảm thấy rượu này thơm chứ?”

Ta gật đầu, nhưng lại bổ sung: “Rượu thơm, nhưng ta không thích uống, nghe không tồi mà thôi.” Y nói: “Đúng, ta chính là ý tứ này. Đây là một chén rượu cung đình cổ đại cực kỳ sang quý, hiện tại ta trộn một chút rượu bên trong, vô luận rượu này như thế nào, khi ngươi nhìn từ xa, sẽ luôn nghĩ bên trong chính là rượu ngon.”

Nói rồi y lại giơ cái bình ngọc dường như là đồng bộ với chén: “Bây giờ ta thêm chút rượu vào, là rượu Bích Phương thượng hảo dùng hoa sen giã nát mà ngâm chế thành, nếu lúc ủ rượu không cẩn thận lắm thì mỹ tửu này sẽ biến thành nhựa đắng. Mà chén ngọc là thích hợp để chứa giai nhưỡng như vậy.” Ta gật gật đầu, hoàn toàn không rõ hàm nghĩa trong lời y nói.

Y không hề giải thích nhiều, chỉ tiếp tục nói: “Nếu chén là tốt nhất thì rượu cũng là tốt nhất. Nếu bây giờ ta chỉ chứa trong chén một chút rượu như vậy, ngươi nghĩ xem, nếu ngươi là một người ham rượu thành tính, cầm chén rượu này ngươi sẽ có cảm giác gì?” Ta đáp: “Thế ta sẽ cảm thấy tiếc nuối.” Y buông chén rượu, nói: “Chính thế. Hơn nữa ngươi sẽ càng thêm quý trọng chén rượu này, sẽ không nỡ động vào. Nếu ngươi một hơi uống hết toàn bộ, chưa biết chừng sau khi uống xong ngươi sẽ vô cùng hối hận.”

Ta vẫn gật đầu, nhưng càng lúc càng mơ hồ, y rốt cuộc muốn biểu đạt ý tứ gì? Y thấy ta có vẻ mù mờ, khẽ cười nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết một chuyện như vậy thôi, bây giờ ngươi nhớ, có lẽ vài năm sau ngươi sẽ quên mất. Nhưng đạo lý này ngươi phải minh bạch. Ngươi có thể nghĩ nó đến chỗ khác, chỉ cần ghi nhớ nó là đủ rồi.” Ta còn muốn hỏi thêm, nhưng Lộng Ngọc lại phá lệ vỗ vai ta, lời nói chân thành: “Ngươi về nghỉ ngơi đi, hôm nay không luyện võ nữa.”

Ta mang theo nghi vấn kỳ lạ này mà quay về phòng mình.

Nằm trên giường, ta suy tư lời Lộng Ngọc nói hết lần này đến lần khác, y vừa bảo “Có thể nghĩ lời này đến chỗ khác”, ta liền thật sự bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Mặc dù ta không dám nghĩ như vậy lắm nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa nho nhỏ đang thiêu đốt, trong sâu thẳm có một cách nghĩ lớn mật vọt ra. Có lẽ, có lẽ, Lộng Ngọc y…

Không, ta có thể chờ mong như vậy sao? Vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy hơi xấu hổ, vùi đầu vào trong chăn. Sao ta lại có cách nghĩ kỳ quái như thế chứ? Cảm giác thật khó kham. Đột nhiên nét mặt thoáng ưu thương của Lộng Ngọc xuất hiện trong đầu, giằng co cả một đêm, không sao xua được.

Vô cùng kỳ quái chính là, sau đó Lộng Ngọc không còn chạm đến ta nữa, thỉnh thoảng đùa giỡn cũng sẽ không có hành động quá mất quy củ. Ta có cảm giác như được phóng thích, nhưng có lẽ là mất mát nhiều hơn. Ta có biến hóa dị thường như vậy, là sau khi nghe nói thì ra giữa nam tử cũng có thể có tình yêu mới minh bạch.

Ba năm sau, ta mười tám tuổi. Ta lại dần quên mất những việc y làm với mình, nhưng bầu không khí có chút mờ ám giữa hai bên vẫn chẳng xua đi được. Sau khi thực sự dạy ta võ công ba năm, Lộng Ngọc lần đầu tiên đưa ra đề tài ngoài võ công, y nói ta không còn nhỏ nữa, y nên dẫn ta ra ngoài một chút.

Ta mới đột nhiên nhớ mình đã tám năm rồi chưa rời khỏi tiểu ốc bên bờ biển này, cũng chẳng biết sau khi ra ngoài nhìn thấy người lạ liệu ta có trốn không. Yến Vũ giúp ta thu dọn hành lý, ta tức khắc nói: “Chúng ta lần này phải xa nhà sao?” Lộng Ngọc lại nói, chúng ta lần này đi ra ngoài, không bao giờ cần quay về nữa.

Lúc chúng ta rời khỏi là giờ Dần hai khắc, nhưng thái dương đã lộ ra từng quầng sáng nhỏ nhoi trên biển. Ánh sáng màu vàng nhạt kiểu đó không chói mắt lắm, ta lại cảm thấy nó là ảm đạm, có lẽ là ta đã có tình cảm quyến luyến với nơi này, vừa nghĩ đến phải rời khỏi, lại có phần không nỡ. Yến Vũ không đi với chúng ta, nàng nói nàng đi muộn một chút. Ta nghĩ đại khái lại là Lộng Ngọc dặn dò thôi.

Nhưng ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều, vốn muốn tiêu sái phất tay áo rời khỏi, song nhìn hai thớt ngựa trắng trước cửa nhà, ta phát hiện một chuyện rất mất hứng – ta không biết cưỡi ngựa.

Ta nhìn ngựa, nuốt nước bọt, lại nhìn nhìn Lộng Ngọc, y vậy mà đang chơi với một con chim. Đó là một con họa mi, đậu trên mu bàn tay. Y chìa ngón trỏ thuôn dài, nhẹ nhàng vuốt ve người nó, mà họa mi kia dường như không định rời khỏi y, ngược lại thoải mái đứng trên tay mặc y vuốt ve. Nhìn thấy tình hình như vậy, trực giác đầu tiên của ta chính là: kỳ thật Lộng Ngọc không hề là một tên xấu xa tội ác tày trời nhỉ.

Đủ thấy vạn vật vẫn cực kỳ tùy tiện, vô luận thế nào ông trời đều sẽ thiên vị người đẹp, ngay cả chim chóc cũng không ngoại lệ, sao ta không thấy nó thích ta? Nhất thời ta cũng không định quấy rầy y, một màn như vậy thật sự khiến người ta hâm mộ hết sức. Mà Lộng Ngọc dường như cảm giác được ánh mắt của ta, đưa mắt nhìn thẳng vào ta. Ta cuống quýt né tránh tầm nhìn của y, cố ý bất mãn nói: “Hừ, ngay cả chim cũng trông mặt mà bắt hình dong.”

Lộng Ngọc ngẩn người, ánh mắt có phần không tốt: “Ôn Thái tính khí dữ thật, kỳ thực không phải nó nhìn mặt bắt hình dong, mà bởi vì đây là con chim mái.” Ta gật gật đầu, nhất thời không phản ứng được ý tứ của y. Nhưng nghĩ lại giây lát liền minh bạch: “Ý của ngươi… Ta không phải là nam nhân?” Lộng Ngọc cười khẽ: “Ta không hề nói như vậy. Ngươi đã không thích nó thì…” Rồi y không nói tiếp nữa. Ta đang định hỏi, nào ngờ y dùng sức bóp một cái, ta liền nghe thấy tiếng xương cốt vỡ nát.

Họa mi kia cứ thế chết mất chẳng kêu được tiếng nào, xụi lơ trong tay y giống như bị rút xương cốt, đồng tử trợn to lên rất nhiều. Lộng Ngọc nghiêng tay, nó liền rơi thẳng xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”, tung lên một chút bụi bặm. Ta hít một hơi, rất lâu vẫn chưa thể thở hơi đó ra mũi, nó không chảy máu, giống như đám chim biển tám năm trước Lộng Ngọc phất tay giết chết, im hơi lặng tiếng rơi xuống, ngay cả cơ hội phóng thích cũng chẳng có.

Ta rốt cuộc biết, cầm thú dù sao cũng là cầm thú, cho dù choàng thêm lớp áo ngoài hoa mỹ, có được dung mạo tuyệt thế, nó vẫn là cầm thú. Ta không ngốc nghếch như dĩ vãng, đi hỏi y vì sao phải giết con chim này, bởi vì y đã nói là ta không thích. Nhưng ta cũng sẽ không trách cứ bản thân, bởi vì “ta” chỉ là cái cớ mà thôi, Lộng Ngọc y nếu thật sự yêu thích giết chóc, là có thể tìm được bất cứ lý do gì. Y không thích máu tanh, nhưng y thích thấy một sinh mệnh hủy diệt rơi xuống như sao băng.

Ta nhìn con họa mi trợn tròn mắt chết không rõ nguyên do kia, đột nhiên phát hiện, nó giống Hoa Hoa như vậy. Vô luận là thần sắc hay là cảnh ngộ.

Lộng Ngọc dường như đã đi tìm Yến Vũ lấy nước rửa tay, ta đến gần hai con ngựa trắng kia, phát hiện chúng lại tương tự như thế. Yên ngựa lụa đỏ viền vàng hoàn toàn giống nhau, màu sắc thuần trắng hoàn toàn giống nhau. Ngay cả bờm ngựa cũng trắng tinh chẳng mảy may phiếm vàng. Chúng không ngừng vẫy đuôi, tiếng vút vút nho nhỏ quanh quẩn trong đình viện con con.

Đôi mắt sáng mà to lóng lánh như hắc mã não. Ta không nhịn được đưa tay sờ lông chúng, thật là ngựa tốt, khiến người ta không khỏi ảo tưởng có thể cưỡi chúng rong ruổi thỏa thuê, vung roi lao nhanh trên bình nguyên bát ngát. Trong đây có một con sẽ là của ta, lòng ta lập tức hơi ngứa ngáy, thật muốn đặt cho chúng một đôi tên dễ nghe.

Nhưng lần này ta không làm vậy. Ta đột nhiên nhớ tới một câu trước kia phụ thân từng nói với mình: “Nếu con đặt tên cho động vật nào đó, con sẽ có tình cảm với nó, vậy thì khi nó phải chết, con sẽ vô cùng đau lòng.” Nếu ta không đặt tên cho nó, biết đâu nó có thể tránh được kiếp nạn; nếu ta đặt tên, rồi có một ngày nó sẽ chết đi.

Bất cứ người nào, bất cứ động vật nào bên cạnh ta, đều sẽ chết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui