Quỳnh Thương

Ta cứng đờ người, nắm chặt hai quyền. Bảo với mình, y không nhất định là đang gọi ta. Lộng Ngọc nhìn qua nơi này, khẽ cười nói: “Ngươi không nghe thấy ta đang gọi ngươi sao.”

Không biết vì sao, ta như là làm việc trái lòng mà không dám đi qua, khẩn trương đến mức cả tay cũng đang run rẩy. Cứ cảm thấy Lộng Ngọc không giống với trước kia. Có thể là bởi vì y đã khôi phục võ công, khí phách vốn tiêu tán nháy mắt lại về trên người y.

Trong cả khu rừng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nước. Lộng Ngọc cứ thế đứng ở nơi đó nhìn ta, nốt ruồi chu sa dưới khóe mắt đỏ sẫm yêu dị, phảng phất giây tiếp theo sẽ xuôi theo má y lăn xuống, trở thành một giọt nước mắt đỏ như máu.

Y nhẹ nhàng vén tóc, mái tóc đen mềm mại dưới ánh mặt trời có vẻ đen sẫm mà sáng bóng, nhưng da y lại giống một khối ngọc thạch trắng như tuyết, hoàn mỹ không tì vết, chỉ mình lệ chí kia cực quyến rũ. Ta đột nhiên cảm thấy Lộng Ngọc đẹp hơn trước kia, đẹp đến mức khiến ta tâm hoảng ý loạn, rồi lại bị dung nhan tuyệt mỹ cực đoan thế này chấn nhiếp đến mức không dám lại gần một bước nữa.

“Ôn Thái. Ta không muốn lặp lại lần thứ ba.” Ngữ khí của y lộ ra một chút không kiên nhẫn. Mà khi ta nghe thấy y gọi đầy đủ tên mình, ta liền có một loại dự cảm. Hết thảy đều xong rồi.

Ta kiệt lực đè nén cảm xúc sợ hãi của mình, chầm chậm bước đến chỗ y. Y cười xinh đẹp với ta, ôn nhu hỏi: “Ngươi chạy ra đây rồi.” Ta không trả lời y: “Ngươi đã luyện thành ‘Phù Dung tâm kinh’.” Y cười càng thêm tự phụ: “Phải.”

Lòng ta chùng xuống từng chút một, dường như vừa nói một câu, tuyệt vọng sẽ nhiều thêm một phân. Ta nghe thấy thanh âm của mình chết lặng mà khàn khàn: “Vì sao phải luyện.” Lộng Ngọc mặt không biểu cảm nói: “Ta muốn báo thù.” Ta lại không ngại phiền hỏi một lần: “Ngươi đã luyện thành?” Lộng Ngọc cười nói: “Đây chỉ là tầng thứ tư mà thôi. Chờ ta luyện đến tầng đỉnh, sẽ thiên hạ vô địch.”

Ta nhắm mắt, cố gắng để mình không đi hồi tưởng những lời Lộng Ngọc từng nói về “Phù Dung tâm kinh”, nhưng những thanh âm đó lại vang dội có lực mà đập vào thiên linh cái, khiến ta không thể không đi thừa nhận-

“Phù Dung tâm kinh” và “Liên Thần cửu thức” hợp xưng “Liên Dực”, chính là tà công đệ nhất thiên hạ. Môn võ công này kết hợp hai mặt tính chất, âm dương bù nhau, cương nhu cùng chung, phá tan trở ngại vốn có của nhân thể, đến cảnh giới lưỡng tính đồng thể. Nhưng động vật lưỡng tính đồng thể bình thường đều không cao đẳng như thế nào, cuối cùng tu luyện thành công rồi, chỗ bất lợi vẫn hơn xa chỗ được. Cho dù mục tiêu của kẻ tu luyện là cướp lấy thiên hạ, thế sau khi tu luyện thành công y sẽ trở nên đạm mạc thế sự, tất cả thanh vân chi chí đều sẽ chậm rãi biến mất, nam nhân nguyên bản thích nữ tử đều sẽ biến thành ưỡn ưỡn ẹo ẹo, suốt ngày toàn nghĩ việc đoạn tụ phân đào.

Chẳng trách ta cảm thấy y thay đổi. Thì ra đây là sự thay đổi khi luyện “Phù Dung tâm kinh”. Y sẽ biến thành đẹp hơn cả trước kia, không đơn giản là bởi vì võ công khôi phục, nguyên nhân chính yếu là… y đã lưỡng tính đồng thể.

Ta nắm gắt gao cổ tay áo, toàn thân run rẩy không ngừng: “Muốn báo thù, ta báo giúp ngươi không được sao… Ngươi vì sao phải luyện.” Ánh mắt y lẫm liệt mà lại lạnh băng. Ta lao đến bên cạnh, dùng sức kéo tay y, dùng sức mà lay: “Ngươi làm cái gì không được, vì sao phải luyện ‘Phù Dung tâm kinh’? Ngươi biết đây là tà công chứ? Ngươi thông minh như vậy, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như thế!!”

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay mái tóc đen dài mà sáng bóng của Lộng Ngọc. Mái tóc tung bay làm rối tầm mắt của ta, chất lỏng nóng hổi mơ hồ đôi mắt. Lộng Ngọc căn bản không động lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Việc này không liên quan đến ngươi – lấy tay ngươi ra.”

Ta kinh ngạc nhìn y, nhưng không dời tay mình.

Kẻ tu luyện cần tôn sùng công này là tín ngưỡng, lâm vào vô tình vô nghĩa, tâm ngoan thủ lạt, mới có thể đạt tới cảnh giới tối cao. Sau khi tu thành, lấy tính mạng cao thủ nội công thâm hậu chuyển hóa thành nội lực bản thân, công lực tăng lên với tốc độ kinh người, trong một đêm thiên hạ vô địch, vĩnh trú thanh xuân.

Mà cao thủ nội công thâm hậu kia, phải là người chí ái của mình. Trong lòng một khi có vướng bận, chẳng những đại công không thành, sẽ còn luyện tới tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng võ công mất hết, gân mạch đứt sạch mà chết.

Một cỗ hàn khí từ đáy lòng ta chảy vào bàn tay. Một phiến lạnh lẽo.

Ta cố lấy dũng khí thật lớn, mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi luyện thành rồi… có phải ngươi phải giết ta?” Lộng Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn ta như vậy, không nói gì.

Ánh dương nóng bức xuyên thấu qua rừng trúc, chiếu trên người chúng ta, loang xuống lốm đốm như nước chảy, một đường lại một đường, một vòng lại một vòng, theo lá trúc gió thổi lặng lẽ lay động, lướt qua khiến lòng người tiều tụy.

Ta lại dùng sức lắc lắc tay Lộng Ngọc, gấp đến độ sắp òa khóc: “Ngươi nói đi, có phải là ngươi phải giết ta… Ngươi chưa luyện thành, hiện tại ngươi chỉ cần giết ta, là có thể luyện xong đúng không?” Khóe miệng Lộng Ngọc nhếch thành nụ cười tàn khốc: “Ngươi thật sự đánh giá cao mình.” Nói xong y dùng sức đẩy người ta một cái, ta lập tức ngã dúi xuống đất.

Ánh dương biến thành thật là chói mắt. Ta nắm chặt vạt áo trước ngực mình, không cách nào hô hấp.

Cố gắng thở dốc từng hơi, nhưng trước ngực giống như có một khối cự thạch đè lên, cảm giác ngạt thở không ngừng lan tràn. Ta ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn y: “Ngươi… giết ai rồi.”

Lộng Ngọc vẫn cười đến không có mảy may độ ấm. Ta miễn cưỡng đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh, cầm chặt tay y: “Ngươi giết ai rồi… Ngươi nói cho ta biết đi mà!” Y tát ta một cái, ta lại một lần nữa ngã xuống đất.

Mùi máu tươi nồng nặc lan ra trong miệng, ta cố gắng nén búng máu sắp phải nôn ra kia, không để ý trên mặt đất phải chăng có đá nhọn sắc bén, bò đến dưới chân Lộng Ngọc, điên cuồng lay lay chân y: “Ngọc, ngươi giết ta, ngươi giết ta là có thể luyện thành ‘Phù Dung tâm kinh’… hay là… ta, đã không còn tác dụng? Ngươi lợi dụng ta cũng được, đừng vứt bỏ ta, đừng…”

Đến cuối cùng, rốt cuộc không nói thành lời, chỉ ôm chặt lấy chân y. Khóc không thành tiếng.

Làn gió mùa hạ nhu hòa ẩm ướt nhẹ nhàng thổi bay lá trúc, tiếng nước róc rách, tấu ra từng khúc nhạc thanh thúy uyển chuyển. Thiên Nhai đứng ở nơi không xa nhíu chặt chân mày, Mẫn Lâu đỏ hoe vành mắt. Lộng Ngọc một cước đá văng ta, nói với hai người bọn họ: “Theo ta về giáo.” Dứt lời thoáng thi khinh công, chạy tới nơi xa.

Ta cố nén đau nhức trên người, đứng dậy, lảo đảo chạy theo y. Mẫn Lâu và Thiên Nhai theo y chạy một đoạn, hai người đều không nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn ta.

Bỗng nhiên, Lộng Ngọc dừng lại, quay người nhìn ta.

Ta dừng bước, đôi mắt trong phút chốc được vui sướng thắp sáng lên.

Thế nhưng, nghênh đón ta không phải vòng tay rộng mở y cho ta, mà là một mũi Mặc Mai ngân châm cấp tốc bay tới. Mũi châm âm lãnh, băng hàn thấu xương, căn bản không cách nào né tránh, trong phút chốc đâm xuyên qua xương bả vai của ta. Máu không nén được nữa, trong khoảnh khắc trào khỏi khoang miệng.

Máu đỏ tươi bắn lên cành trúc xanh biếc. Đồ đằng huyết sắc thê tuyệt. Hai chân mềm nhũn, ta ngã xuống đất. Cố sức ngẩng đầu, nhìn y quay người, không hề quay đầu mà biến mất nơi đường chân trời sương mù lượn lờ.

Lòng đã chìm xuống đáy cốc tuyệt vọng.

Ta dùng ngón tay cẩn thận xoa khóe môi mình. Máu dính đầy tay.

Sương mù lại giăng khắp rừng trúc, trên da ta nơi nơi dính đầy hơi nước ẩm ướt. Vạn vật đều trở nên mông lung mà lại mơ hồ. Những giọt nước ướt át mà ấm áp đó, phải chăng đang cho mọi người biết, thương thiên cũng chảy xuống nước mắt nóng hôi hổi.

Nếu nói năm đó khi ta ở Linh Lăng nhìn thấy Lộng Ngọc giả lên giường cùng Yến Vũ, cảm thấy mất đi chính là người mình yêu, thế lần này tính là gì đây.

Rõ ràng hạnh phúc đã đến tay, nháy mắt biến thành ảo ảnh trong mơ.

Hoặc giả nói, nhân sinh vốn chính là một giấc mộng. Kết quả là, nơi nào là hiện thực, nơi nào lại là mộng cảnh. Ta không phân rõ được. Ta chỉ biết, giấc mộng này thật sự là quá đáng sợ, quá bi ai.

Khẽ khàng nhắm mắt, chờ mong mở mắt ra lần nữa, phát hiện hết thảy chẳng qua là một giấc mộng, mà mình… còn ngủ bên cạnh Lộng Ngọc.

Mở mắt ra, lập tức nhìn thấy chính là một đôi mắt như nước mùa xuân. Ta lắc lắc đầu, nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình lại quay về Bích Hoa trạch. Ta nghi ngờ nói: “Nhã Văn?… Sao ta lại ở đây?” Hoàn Nhã Văn nói: “Nha hoàn trong phủ nhìn thấy ngươi té xỉu ở ngoài thành liền quay về báo với ta, ta thấy bên cạnh ngươi không có ai, bèn đưa ngươi về đây.” Ta ngồi dậy, lại phát hiện xương bả vai vô cùng đau đớn, khẽ rên một tiếng, nhớ tới chuyện phát sinh trước khi té xỉu, cả người đều ngây dại.

Hoàn Nhã Văn cầm y phục khoác giúp ta, ngồi bên giường: “Xương tỳ bà của ngươi bị thương rồi, khả năng… trong thời gian ngắn không cách nào tập võ nữa.” Trong thời gian ngắn không khôi phục được… A, Nhã Văn, ngươi cần gì phải gạt ta. Mặc Mai ngân châm kia xuyên qua cả một đoạn xương vai phải, về sau còn có thể viết chữ ăn cơm bình thường hay không chỉ sợ cũng là vấn đề, nói tập võ, không khỏi hy vọng xa vời quá mức.

“Xin lỗi…” Y bỗng nhiên gục đầu xuống, thấp giọng nói, “Ta không bảo vệ tốt Bạch công tử.” Ta quay phắt sang y, vội nói: “Ngươi nói cái gì? Bạch công tử sao rồi?!” Y áy náy nhìn ta nói: “Thời gian trước tả hữu sứ Minh Thần giáo đến đây bắt người, ta vốn đã kiềm chế được họ, nhưng thời khắc mấu chốt lơ là Thiên Nhai, trúng mê hồn châm của y, lúc tỉnh lại… Bạch công tử đã không còn.”

Ta hoảng hốt nhìn y, hiện lên trong đầu chính là lời Mẫn Lâu nói với Lộng Ngọc trước khi Lộng Ngọc bảo ta đi Bàn Long đảo: “Nếu không phải Thiên tả sứ chơi tuyệt như vậy, phỏng chừng hai ta đều không diễn được.” Thì ra ngày đó họ chính là tới nơi này bắt Bạch công tử. Sau đó ta rời khỏi một đoạn thời gian, sau khi trở về không nhìn thấy Bạch công tử, mà “Phù Dung tâm kinh” của Lộng Ngọc đã luyện thành… Thì ra là chuyện như vậy.

Thì ra si luyến mà không được kết quả không hề đáng sợ, đáng sợ nhất, là mất đi sau khi có được. Ta hiện tại nhớ tới Lộng Ngọc, lập tức sẽ nhớ tới thời gian vui vẻ nhất khi chúng ta bên nhau. Sau đó, ta lại nhớ tới Bạch công tử, ngực tựa như có một cây đao đang hung tợn đâm vào, lật xoắn cắt, đau đớn khó nén.

Hoàn Nhã Văn bỗng nhiên ôm ta vào lòng, nói khẽ: “Ta không biết phải an ủi ngươi như thế nào… Ngươi quên y đi.” Mắt thật là đau, khóe mắt lại ươn ướt. Ta khàn giọng hô: “Ta làm sao có thể quên được, làm sao có thể!!” Ta lau nước mắt lung tung trên người y, nói năng lộn xộn: “Ta không cam tâm, y lại cứ thế vứt bỏ ta, y nhất định là có nỗi niềm khó nói, sợ thương tổn ta, y sẽ không đâu, y muốn ta chờ y, ta sẽ chờ…”

“Đừng nói nữa.” Hoàn Nhã Văn ôm gắt gao thân thể cơ hồ tùy thời đều phải rã rời của ta, “Hai ngày trước y từng đến chỗ ta. Y nói với ta mấy lời…” Ta ngắt ngang: “Không, ta không nghe! Y lừa gạt ngươi thôi, y thích ta, ta biết.” Tay Hoàn Nhã Văn nhẹ nhàng ma sát mặt ta: “Sao ngươi ngu ngốc như vậy…” Ta mếu máo, thoáng cái òa khóc: “Y chính là thích ta! Y chính là thích!!”

Hoàn Nhã Văn vội vàng dùng tay áo lau nước mắt giúp ta: “Thái, ngươi đừng khóc, ngươi vừa khóc là ta hoảng. Ngươi nghỉ ngơi trước, chờ ngươi bình tĩnh một chút, ta còn việc phải cho ngươi biết.” Ta ngỡ ngàng gật đầu, nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống. Hoàn Nhã Văn giúp ta lau nước mắt, ta quay người mặt hướng vào tường. Qua một lúc, y lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Ta chầm chậm đứng dậy, tùy tiện cào tóc một chút, đi đến trước gương đồng nhìn người trong gương, bỗng nhiên nhớ tới Lộng Ngọc từng nói, Thái nhi quá gầy, phải ăn nhiều một chút. Ta không nhịn được ra sức ôm đầu mình, ngã trên chiếc bàn trước gương. Tấm gương đồng kia cứ thế quay vài vòng, chén trà trên bàn trọng tâm không vững đổ xuống, choang một tiếng, vỡ nát.

Ta cầm mảnh chén trà, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bị chiếu đến bóp méo của mình trong gương, nhớ lại Lộng Ngọc từng vừa ôn nhu hôn ta vừa nói ta thêm sẹo cũng chẳng hề gì, ta chính là ta, vĩnh viễn là Thái nhi của y. Ta lại nở nụ cười ngây ngốc, càng cười càng ngọt ngào, càng cười càng thê lương, cũng không nghĩ nhiều, cầm mảnh chén cắt cổ tay mình.

Mảnh vỡ sắc bén thoạt tiên in ra lỗ hổng màu trắng thật dài trên cổ tay. Sau đó, dòng máu đỏ tươi xuôi theo vết thương chảy ra. Ta nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra kia mà xuất thần. Nước mắt rơi xuống, lẫn trong dòng máu đặc sệt.

Cửa bị xô tung. Ta kinh hoảng quay đầu, nhìn thấy Hoàn Nhã Văn đứng ở trước cửa sắc mặt trắng bệch. Y luống cuống tay chân lao đến bên cạnh ta, xé y phục, thoáng cái túm lấy cổ tay ta, dùng vải quấn gắt gao. Ta chết lặng ngẩng đầu nhìn y, trên mặt vẫn có chất lỏng chảy xuống.

“Ngươi lại làm chuyện kiểu này. Thật là quá khiến ta thất vọng.” Y đỏ mắt nhìn ta, ta chưa bao giờ nhìn thấy Hoàn Nhã Văn hung dữ, nhưng lúc này nhìn ánh mắt y… lại là oán hận.

Ta lúc này mới phát hiện mình đã làm chuyện gì. Nhíu mày nói: “Ta, ta không biết. Sao ta lại…” Hoàn Nhã Văn dùng sức túm chặt tay ta, dùng sức lắc lắc ta: “Ngươi muốn chết cũng là chết uổng thôi. Võ Đang Nga Mi Không Động mấy đại phái kia tháng sau sẽ tụ tập thương lượng chuyện phải đi thảo phạt Minh Thần giáo, thề chết phải đuổi tận giết tuyệt Minh Thần trên dưới, nhất là giáo chủ, càng phải bị họ thiên đao vạn quả. Tính mạng an toàn của ca ngươi cũng không quản nữa, có phải không?”

“Ngươi… nói… cái gì?” Ta mở to mắt, trong đầu lập tức hiện lên cảnh Lộng Ngọc bị quần hùng vây giết, cảm thấy một cỗ nhiệt lưu trong lồng ngực cơ hồ phải tung khỏi thân thể, “Họ vì sao phải giết y? Y đã làm gì sai?!” Hoàn Nhã Văn nói: “Minh Thần giáo vào lúc thế này suy sụp, ngươi cho rằng họ sẽ không đi công phá sao. Họ còn mời ta tham gia, muốn ta đại nghĩa diệt thân.” Ta ngồi trên ghế như nhụt chí, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi sẽ không hại y, đúng chứ.”

Hoàn Nhã Văn ngưng mắt nhìn ta rất lâu, nhẹ giọng nói: “Sẽ không.” Ta nói: “Ta cũng muốn đi.” Hoàn Nhã Văn kinh ngạc nói: “Ngươi điên rồi sao? Họ sẽ giết ngươi.” Ta nói: “Ta có thể dịch dung.” Hoàn Nhã Văn trầm mặc một hồi, rốt cuộc gật đầu: “Được, ta dẫn ngươi đi.”

Một tháng sau.

Đầu thu. Liễu yên hoa vụ, vân song hà hộ. Trên đèn lồng giấy trước cửa Bích Hoa trạch dán chữ phúc lệ thể, trúc đốm xanh biếc mơn mởn cao vút trong mây, hoa văn lốm đốm so le chằng chịt rải rác trên thân trúc, mây mù giăng giăng, phía trên cả khu rừng trúc phảng phất là bị nhạt đi, loáng thoáng nhìn thấy chút ngọn, nhưng nhìn kỹ thì cái gì cũng không thấy rõ.

Hoàn Nhã Văn cưỡi ngựa đi đến bên cạnh, vươn tay về hướng ta.

Dương quang kim thu có chút ảm đạm, nhưng ngẩng đầu, vẫn bị đâm nhói cả mắt. Ta híp mắt nhìn y, trong nháy mắt ấy, ta bỗng nhiên cảm thấy dung nhan của y chồng lên một người khác. Đưa tay đặt trên tay y, được y ôm lên ngựa.

Ngọc, vô luận ngươi hiện tại nhìn ta như thế nào, ta đều không để ý. Chỉ là, ta sống trên thế giới này một ngày, sẽ tư niệm ngươi thêm một ngày. Lực lượng của ta nhỏ bé, nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, thì sẽ không để bất cứ ai thương tổn ngươi. Cho nên, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa, ta phải lưu lại sinh mệnh còn thừa của mình, trông nom ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui