Quỳnh Thương

Khi ta mở mắt, trông ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đầu tiên chính là một khoảng trắng mênh mang. Đó là bọt nước cả một đêm hôm qua chồng chất mà thành. Trời còn chưa sáng, vạn vật vẫn bao phủ trong một dải xám xịt. Nến đỏ trên bàn vẫn tản phát ra ánh sáng nhỏ nhoi. Lòng bàn tay ta là trống không, không khí lạnh của trời đông giá rét lưu động trên bàn tay, dường như mang đi cái gì đó, và lưu lại cái gì đó.

Ta ngồi dậy, vết thương trên xương bả vai hơi đau, thương này tuy đã khỏi rồi, nhưng vừa trái gió trở trời là sẽ đau đến khó chịu. Ta khe khẽ đấm xương quai xanh của mình, cổ họng hơi ngứa.

Ta vén đệm chăn đắp kín bưng lên, kéo theo một tờ giấy tuyên nhẹ nhàng trượt xuống. Bay múa xoay tròn, không tiếng rơi xuống đất. Ta khom lưng nhặt tờ giấy kia lên, chợt phát hiện bên trên là nét chữ quen thuộc. Bút phong cứng cáp có lực, giống như là phải đem tình thiên lệ hải, yêu hận tình thù của cả một đời ghi dấu hết trên tờ giấy mỏng manh nhẹ tênh như lông hồng này.

“Thái nhi, đêm qua muốn nói với ngươi rất nhiều lời, thế nhưng vừa nhìn thấy ngươi thì chẳng nói được gì nữa. Chỉ là câu chuyện về quỳnh thương, có lẽ ngươi vẫn chưa hề minh bạch. Nhiều năm như vậy, ta vẫn không có cơ hội chính miệng giải thích cho ngươi nghe.

Kỳ thật đạo lý rất đơn giản.

Ta từng hỏi ngươi, nếu trong quỳnh thương chỉ có một chút rượu, vậy người ham rượu sau khi uống sẽ như thế nào. Ngươi nói, y sẽ tiếc nuối. Kỳ thật ta chưa hề hỏi xong.

Nếu trong quỳnh thương đầy ắp một chén mỹ tửu, lại vỡ mất trước mắt người ham rượu, thế thì, người ham rượu sẽ có cảm giác gì?

Tràn đầy trong quỳnh thương kỳ thật không hề là mỹ tửu, mà là ăm ắp một phần si luyến vô cùng tận.

Si luyến với người ham rượu.

Rượu đổ, chén tan. Quỳnh thương bỏ ra nhiều hơn nữa, cũng chỉ là muốn được tâm của người ham rượu.

Thái nhi, ta chưa bao giờ là một người bỏ ra mà không cầu hồi báo. Nhưng lần này, ta muốn không hề nhiều.

Hãy sống thật tốt, chỉ cần ngươi thường hồi vị câu chuyện xưa này trong sinh mệnh còn lại… là đủ rồi.”

Tư niệm và truy ức không cách nào tiếp nhận nữa, lại cũng không cách nào hóa thành nhiệt lệ phát tiết mà ra. Tờ giấy nhẹ nhàng trượt khỏi tay, phiêu phiêu dao dao, không tiếng rơi xuống đất.

Năm năm. Suốt năm năm trời. Ta một mực nỗ lực suy đoán quỳnh thương và người ham rượu rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Ta từng nghĩ rất nhiều thứ, vô luận là quyền thế hay tiền bạc, địa vị hay bảo vật, đều từng trong phạm vi suy xét của ta.

Hiện tại ta mới biết, năm năm qua ta đã sống uổng cả. Hóa ra bản thân của tuổi mười lăm mới là chính xác. Bản thân khi đó ngây thơ ấu trĩ, tình cảm với Lộng Ngọc cũng là thuần túy, lúc ấy khi Lộng Ngọc nói cho ta biết, ta cũng rất tự luyến mà cho rằng Lộng Ngọc là thích ta.

Chỉ là sống càng lâu càng tự ti. Bị biểu tượng che mất đôi mắt, bị sự thật mê muội đầu óc. Suy nghĩ càng phức tạp, thì cách bản thể ban đầu càng xa. Đáp án đơn giản như thế. Đơn giản như thế.

Quỳnh thương là y, người ham rượu là ta.

Ân oán giang hồ, đao quang kiếm ảnh, đối đãi chân thành, sinh tử tình thù. Vòng một vòng to như vậy, chúng ta quay đầu nhìn lại nhau, mới biết được, câu chuyện quỳnh thương, chẳng qua chính là một chữ đơn giản như thế mà thôi.

Thích.

Ta nhìn tờ giấy tuyên trong tay, nền màu trắng, chữ màu đen. Dưới cùng, còn có một bài từ Lộng Ngọc đề.

Nghiệt hỏa tương phùng, lệ vũ khấp thiên hành. Chu sa nan vong, tương thức mộng nhất trường.

Tiêu Tương tuyết mạc, khuynh Thái khuynh sầu trường. Xuân chí lâu không, tằng ức tiến quỳnh thương.

Ta biết, trường hỏa mình vẫn mơ thấy kia, không hề là tình cảnh trong mộng. Mà cái đêm liệt hỏa thiêu đốt hừng hực mười lăm năm trước kia, lại là một giấc mộng chân chân chính chính.

Mùa đông năm này rét mướt khác thường. Ta tùy ý khoác thêm một tấm áo choàng, đi ra ngoài cửa. Thế giới yên tĩnh màu trắng bạc, cành tùng xanh ngắt bị tuyết che phủ. Ta biết qua mấy ngọn núi trắng xóa kia, có một bờ biển. Trên bờ đê cạnh biển, có một gian nhà nho nhỏ. Nơi đó có một trường hỏa, đang đốt cháy căn nhà nhỏ. Mỗi một mảnh gỗ, mỗi một mảnh ngói xanh.

Nơi đó có một người, đang nhắm mắt, lấy tư thái giống như ta, hưởng thụ tẩy lễ cuối cùng trong nhân sinh.

Ta vẫn là một người rất thích khóc, nhưng giờ này khắc này, lại chẳng còn lệ để chảy.

Câu nói trong mộng vẫn một mực chưa nói xong kia, hóa ra là ta nói với chính mình.

Hết thảy đều là bắt đầu từ một trường hỏa… lại kết thúc trong một trường hỏa khác.

Lộng Ngọc, ngươi bỏ ra nhiều như vậy chính là để cho ta sống tiếp, lại không hiểu ta sống tiếp là vì cái gì. Ta sẽ không trách ngươi gạt ta, ta cũng sẽ không để ngươi thất vọng. Ta sẽ sống tiếp, sống tiếp thật tốt. Dùng một đời của ta… để truy ức ngươi.

Mùa xuân năm sau.

Hoa đón xuân nở khắp kinh sư, mọi người trong thành vẫn bị bao phủ trong bầu không khí vui mừng sau khi tiết xuân kết thúc không lâu. Tiếng khua chiêng gõ trống trên đường vang khắp nơi, loáng thoáng truyền vào Bích Hoa trạch, thêm cho nơi phảng phất như tiên cảnh yên bình này một chút cảm giác chỉ thuộc về phàm tục thế gian mới có.

Ta nằm trên giường, dùng khăn tay che miệng mình, theo thói quen kìm nén tiếng ho. Nhã Văn ngồi bên cạnh ta, đang bưng một bát thuốc, dùng thìa khuấy nhẹ nhàng.

“Nhã Văn… khụ khụ… bên ngoài thật náo nhiệt, gần đây đã phát sinh chuyện mới mẻ gì rồi?”

Y nhìn ta, múc một thìa thuốc, thổi thổi, đưa đến bên miệng ta, nói: “Môi ngươi cũng tím tái rồi, bớt nói đi, hết bệnh rồi ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài chơi, được không?”

Ta nuốt ngụm thuốc kia, vô lực cười cười: “Được. Chờ ta hết bệnh rồi, ta, ngươi, còn có Bạch công tử sẽ cùng đi miếu hội, ăn thức ngon, dạo khắp thiên hạ, phẩm hết mỹ tửu.” Cổ họng chợt hơi ngọt, ho khan hai tiếng, máu đỏ tươi rơi lên chiếc khăn tay trắng thuần. Ta đột nhiên nhớ tới vài năm trước, mình từng bị đánh đến thương tích khắp người, cơ hồ mất hết võ công, nhưng vừa uống thuốc của Bích Hoa trạch thì rất nhanh chóng khỏi hẳn, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng hoàn toàn biến mất rồi. Có điều hiện tại những linh đan diệu dược này với ta mà nói dường như đều đã vô ích.

Nhã Văn đỡ lấy ta, vội vàng hỏi: “Sặc rồi sao?… Thái, ngươi… sao lại ho ra máu rồi?”

Ta hắng giọng, nói khàn khàn: “Bệnh cũ… khụ khụ… ngươi không cần lo lắng cho ta, chỉ là bệnh vặt mà thôi, ta sẽ khỏi… khụ…” Nhìn nhìn ngoài cửa sổ, ta nở nụ cười: “Ngươi tin trên thế giới này sẽ có thứ vĩnh hằng chứ?” Nhã Văn ôn nhu nói: “Tin.”

“Đúng vậy, ta cũng tin. Có lẽ có người chính là ngốc như vậy, vì truy cầu vĩnh hằng xa xôi quá mức kia mà dốc hết cả cuộc đời mình.” Ta thò tay, run rẩy lấy từ dưới gối ra một túi vải.

Nhã Văn ngơ ngẩn nhìn lâu phòng phương xa, lẩm bẩm: “Kỳ thật ta rất hâm mộ người như vậy.”

Ta mở cái túi vải, nhìn mảnh chén vỡ nát kia, dùng ngón tay tái nhợt của mình khẽ khàng vuốt ve bên trên, nói nhỏ: “Nhã Văn, nếu nhân sinh có thể quay lại một lần nữa… khụ khụ… ngươi… khụ khụ… khụ khụ…”

Y cuống cuồng dùng ngón tay che miệng ta. Nhiệt độ ấm áp. Ta biết y không muốn ta hỏi tiếp, cũng liền không nói nữa.

Nhã Văn dường như cũng hiểu được ý tứ của ta, hết sức dịu dàng nói: “Thái, ta cả đời này làm sai rất nhiều chuyện, nhưng mà, bởi vì gặp được ngươi… ta không hề hối hận.” Ta khẽ cười cười, ta biết Nhã Văn vẫn rất hiểu ta. Ta cũng không hối hận. Cuộc đời người ta, từng bỏ ra, lại từng nhận được, cũng chính là hạnh phúc.

Cho nên, Lộng Ngọc, ta sẽ không trách ngươi gạt ta.

Ánh dương ấm áp chiếu vào cửa sổ, phảng phất có thể xuyên thẳng vào da người. Tâm tình của ta không khỏi rất tốt, khẽ nói: “Nhã Văn, ngươi đi ra ngoài một chút được chứ.” Nhã Văn cười khổ gật đầu, đi đến cửa, lại đứng trước cửa nhìn ta hồi lâu, mới đóng cửa rời khỏi.

Ta híp mắt, nghiêng đầu nhìn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cảnh sắc mùa xuân vẫn luôn đẹp như vậy, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy xuân sắc năm nào lại lướt qua lòng người hơn năm nay.

Có lẽ năm đó khi người nọ cùng đệ đệ vẽ bức họa kia, cũng là lấy tâm tình đồng dạng nhìn cảnh sắc ghẹo người như vậy nhỉ.

Ngoài cửa sổ hoa đào đỏ thắm càng giống như vẽ trên tranh, nở rất là rực rỡ. Cánh hoa bay xuống đầu giường, trên trán ta, một chút u hương thanh đạm cứ thế phiêu tán ra. Ta giơ mảnh quỳnh thương trong tay, nhìn nó dưới dương quang ấm áp kia tản ra ánh sáng lóng lánh như bảo thạch, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nhẹ nhàng vuốt ve những mảnh vỡ ấy, những góc cạnh nhỏ vụn kia phảng phất khắc sâu tận đáy lòng.

Ta đem những mảnh vỡ lạnh ngắt ấy dán lên ngực mình, thỏa mãn dị thường mà nhắm mắt lại.

Ta sẽ không trách ngươi gạt ta.

Bởi vì, từ nay về sau, không còn bất cứ ai có thể ngăn cản chúng ta bên nhau nữa.

Dưới ánh dương nhu hòa, ta nhìn thấy người kia cười với mình, lúm đồng tiền ấy có chút tà khí, lại đượm chút nhu tình, xán lạn long lanh như hoa đào diễm lệ kia.

Mà hoa đào minh minh nở rộ kia… càng cực kỳ giống một nốt lệ chí màu chu sa.

Tiêu Tương tuyết mạc, khuynh Thái khuynh sầu trường. Xuân chí lâu không, tằng ức tiến quỳnh thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui