R5


Vũ Phong mua một ly Cappuccino nhiều kem. Dương ngây ngốc nhìn theo bống dáng cao lớn của cậu ở quầy pha chế phía xa.
- Phong thích uống Cappuccino à? – Cô ngây thơ hỏi. Đáp lại cô là nụ cười đẹp mê mẩn của Song linh và Thiên Vy.
- Never. Có lẽ là cho Hoàng Nhi. – Linh vô tư trả lời.
- Phong và Nhi rất ít khi xuống Canteen. Nhi ghét ồn ào còn Phong cuồng công việc. Mỗi lần rảnh rỗi xuống Canteen Phong thường mua hoặc pha Cappuccino cho Nhi – Vy giải thích thêm. Bỗng chốc, đôi mắt Dương thoáng buồn, một cảm giác bực bội thoáng qua tâm trí cô. Dương cắn môi, hướng đôi mắt buồn màu tử đinh hương ra ngoài cửa sổ. Bóng dáng Phong khuất dần khỏi cửa Canteen. Cô ghanh sao?
__________________________________________________________________________________________________________________________________________
Trong phòng đối sách hội học sinh vắng tanh, Hoàng Nhi đang mệt mỏi nằm gục đầu xuống bàn, mái tóc dài màu hung đỏ khéo che đi gương mặt đẹp sắc sảo cùng đôi mắt lạnh nhắm hờ. Phong biết cô không ngủ, cậu nhẹ nhàng lại gần.
- Dương Tiêu, Cappuccino. – Giọng cậu trầm ấm. Nhi ngước mặt lên, một nụ cười nhẹ nhàng chợt hiện hữu.
- Cảm ơn cậu! – Cô vui vẻ đón lấy và ôm ly cappuccino vào lòng. Nở nụ cười tươi nhấm nháp ly Cappuccino đó. Hành động rất dễ thương, nhưng không khiến Vũ Phong cười.
- Rất ngon, nhưng không bằng cậu pha. – Nhi trả lời một câu quen thuộc, giọng cô nàng vẫn ngọt ngào, nhưng không phải tông giọng trầm lạnh thường ngày, là một sự ấm áp và hạnh phúc.
- Cậu vẫn rất tinh ý, lần sau tớ sẽ pha cho cậu.
- Ukm. - Nhi ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ, nở nụ cười ngọt lịm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui