Edit: Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Một tiếng cười vui sướng vang lên, Quỷ Hồn Hàn Thượng chậm rãi nhẹ nhàng bước đến, một thân áo trắng phiêu dật lộ ra yêu khí nụ cười cũng phi thường quỷ dị: "Liễu Liễu, ngươi niệm Phật có tác dụng sao?"
Cận Liễu Liễu sợ đến phát khóc: "Ta, ta, ta biết mình có lỗi với ngươi, nhưng ta van cầu ngươi buông tha ta đi, bởi vì, bởi vì ta không hại chết ngươi a, hại chết ngươi là người Man Di a."
Đôi mắt đào hoa của Hàn Thượng đảo vài vòng, rồi lại cười: "Đối với chuyện của ngươi ta không thể an tâm. Uổng ta một đời anh minh, cư nhiên không biết khi mình còn sống đã bị người ta cho đội nón xanh, ngươi nói chuyện này ta có thể cho qua không? Ta thật vất vả mới được đầu thai, lại bị bọn tiểu quỷ chê cười nói ta đời trước bị tiểu thiếp cho đội nón xanh, kiếp sau chỉ có thể đi làm rùa, không thể làm người. Ngươi nói xem ta có thể bỏ qua cho ngươi không? Chính là Cận Liễu Liễu ngươi hại ta ngay cả chuyển thế làm người cũng không được, chỉ có thể đi làm rùa. Ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, vì thế lại tới nhân gian tìm ngươi tính sổ, tìm ngươi đòi nợ. Ai biết vừa mới đến chợt nghe nói ngươi muốn thành hôn, muốn gả cho tên gian phu kia. Ta bị làm rùa, chỉ sợ là vĩnh viễn đều phải làm."
Cận Liễu Liễu muốn khóc cũng khóc không được, những lời Hàn Thượng nói khiến nàng không thể nghĩ ra cái gì chống đỡ. Nàng thật sự cho rằng bản thân mình đã hại hắn, làm hại hắn không thể đầu thai làm người, kiếp sau phải làm một con rùa.
Nói cách khác vì sao hắn lại không tìm nàng đòi nợ được chứ?
"Vậy ta đây phải làm như thế nào, ngươi mới có thể chuyển thế đầu thai làm người?"
Hàn Thượng cười cười run rẩy hết cả người: "Ta không muốn chuyển thế đầu thai, ta chỉ muốn kéo theo ngươi, kéo ngươi cùng ta xuống địa ngục."
Cận Liễu Liễu thấy hắn cười tươi như hoa nở, nhưng lời nói ra lại vô cùng khủng bố làm cho nàng dựng hết tóc gáy, tứ chi cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng quỳ xuống dập đầu với hắn: "Van cầu ngươi, con ta còn nhỏ, nếu ta đi như vây... đi như vậy, hắn sẽ rất đáng thương a. Van cầu ngươi, chỉ cần không phải cùng ngươi... Cùng ngươi cùng nhau xuống... cái gì, ngươi muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý."
"Hừ! Con của tên gian phu kia, ta quản hắn chết sống làm gì!" Hàn Thượng khinh thường nói.
Cận Liễu Liễu khóc: "Van cầu ngươi, van cầu ngươi, lúc ấy là ta có lỗi với ngươi, nhưng Văn Hiên của ta vô tội. Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, chỉ cần không phải xuống... xuống..."
Tròng mắt Hàn Thượng lại đảo vài cái: "Ngươi thật sự nguyện ý làm mọi thứ?"
"Thật sự, thật sự!" Cận Liễu Liễu giống như bắt được một tia hy vọng, lập tức tỏ thái độ.
Hàn Thượng nói: "Ngươi không muốn theo ta xuống địa ngục thật ra cũng không khó, nhưng tiểu quỷ kia nói ta không thể đầu thai làm người, chủ yếu là bởi vì ngươi đội cho ta một cái nón xanh. Nếu ta lại có được ngươi, từ nay về sau ngươi thề sẽ thủ tiết cả đời vì ta thì mọi chuyện sẽ không sao hết. Ta có thể thanh thản ổn định đi đầu thai, ngươi có thể thanh thản ổn định chiếu cố đứa con của ngươi. Về phần thành thân gì đó,ngươi cũng đừng suy nghĩ. Nếu ngươi thành thân, chẳng phải ta sẽ danh chính ngôn thuận mang nón xanh sao, đừng nói kiếp sau ta xem kiếp sau sau nữa cũng phải làm rùa ."
Cận Liễu Liễu hàm chứa nước mắt, tội nghiệp nói: "Không thành thân thì không thành thân. Chỉ là... Chỉ là... Có được là có ý tứ gì?"
Hàn Thượng nghiêng đầu, dùng đôi mắt đào hoa mê đắm nhìn Cận Liễu Liễu áo rách quần manh.
Nàng vừa rồi bởi vì rất sợ hãi cư nhiên không để ý bản thân quần áo không chỉnh, hiện tại bị Hàn Thượng nhìn như vậy nàng mới phản ứng lại, quát to một tiếng hai tay che ở trước ngực.
"Ngươi, ngươi muốn thế nào?" Nàng cả người lạnh lẽo, ngay cả khi Hàn Thượng còn sống nàng đã đánh không lại, hiện tại hắn biến thành Quỷ Hồn nàng liền càng không có hi vọng có thể phản kháng.
Hàn Thượng đắc ý dào dạt nói: "Muốn thế nào? Ngươi cảm thấy ta muốn thế nào? Trước khi chết ta là một kẻ phong lưu đa tình, sau khi đi tất nhiên cũng là quỷ phong lưu. Nơi này chỉ có một mình ngươi và ta, một nam một nữ ngươi nói ta muốn thế nào?"
Cận Liễu Liễu "Ô ô" khóc ầm lên, đây, đây là có chuyện gì a?
Bị người khi dễ còn chưa tính, đây là có chuyện gì?
Bị quỷ áp?
"Động phòng "
Hàn Thượng thấy nàng khóc, trong đôi mắt đào hoa sáng long lanh rất nhanh lướt qua một tia không đành lòng. Hắn bước vài bước đi đến cạnh Cận Liễu Liễu, vừa buồn cười lại không đành lòng nhìn chằm chằm vào nàng.
"Ngươi sợ hãi?"
Cận Liễu Liễu không dám nói lời nào, nàng đương nhiên sợ hãi ! Ai sẽ không sợ chứ?
Hàn Thượng nghiêm trang nói: "Tục ngữ nói một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, ta với ngươi tuy rằng làm chủ tớ nhưng ngay cả một đêm vợ chồng cũng chưa từng làm. Trước đây ta làm người có nguyên tắc, thành quỷ đương nhiên cũng rất có nguyên tắc, chỉ cần ngươi bồi ta một lần chuyện cũ trước đây xóa bỏ.Từ nay về sau ngươi ở nhân gian của ngươi, ta làm quỷ của ta. Như vậy công khai trao đổi trừ bỏ Hàn Thượng ta ngươi không được có người thứ hai."
Toàn thân Cận Liễu Liễu chấn động, hai mắt trợn to muốn rớt ra ngoài.
Hàn Thượng vẫn không buông tha nàng, bỗng nhiên vươn người tới hét lớn một tiếng: "Ngươi không muốn?"
Cận Liễu Liễu "A" một tiếng kêu lên: "Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý."
Hàn Thượng cười gian ghé sát lại chút nữa: "Tốt lắm, chúng ta làm việc nhanh một chút, không cần chậm trễ thời gian đầu thai của ta."
Cận Liễu Liễu đã sợ tới mức tam hồn lục phách đều tiêu tán, không biết mình đang ở đâu trơ mắt nhìn Hàn Thượng càng ngày càng gần, đến tận khi hắn chậm rãi đẩy nàng xuống giường.
"Liễu Liễu a, Liễu Liễu, ngày đó ngươi không muốn theo ta,bây giờ còn như vậy không? Kỳ thật sớm biết có ngày hôm nay lúc trước ngươi cần gì phải thế?" Hàn Thượng vươn một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng sờ soạng trên người Cận Liễu Liễu.
Ngay sau đó không ngờ Cận Liễu Liễu hôn mê bất tỉnh.
Hàn Thượng còn chưa kịp gọi nàng một tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài sơn động truyền đến một tiếng quát lớn kinh thiên: "Liễu Liễu! Liễu Liễu!"
Hàn Thượng không nhanh không chậm ôm lấy thân thể cứng đờ của Cận Liễu Liễu đặt nàng nằm xuống giường đá, còn mình sửa sang lại quần áo phong độ thong thả bước ra ngoài sơn động.
Chỉ thấy toàn bộ ven hồ Vọng Xuân đầy người ngựa, còn cái người không ngừng la hét tên Cận Liễu Liễu không ai khác ngoài Cổ Vưu Chấn.
Hàn Thượng lắc đầu, trầm giọng hô về phía hắn: "Cổ đại nhân, nếu muốn gặp tiểu giai nhân của ngươi hãy tự mình theo ta vào sơn động. Nếu nhiều hơn một người ta cũng không cam đoan ta sẽ làm cái gì đâu. Còn có bọn thủ hạ của ngươi để cho bọn họ lui về phía sau mười dặm đi, con người ta sợ nhất là tiếng tranh cãi ầm ĩ ."
Nói xong Hàn Thượng lại không nhanh không chậm đi thong thả trở vào trong sơn động ôm cây đợi thỏ chờ Cổ Vưu Chấn.
Bên ngoài sơn động cây cối rậm rạp cho nên tất cả mọi người bên hồ chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người. Ngọc Trúc thấy Cổ Vưu Chấn không cần suy nghĩ định thúc ngựa chạy về phía tiếng nói thực khẩn trương ngăn hắn lại: "Thiếu gia, ta thấy vẫn nên cẩn thận một chút, không bằng..."
Cổ Vưu Chấn ngắt lời hắn: "Ta tự có chừng mực, các ngươi hãy làm như lời hắn lui về phía sau mười dặm không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Nhưng... Thiếu gia vạn nhất xảy ra chuyện thì sao?"
"Gia sẽ không dễ dàng bị tính kế như vậy đâu, không nói thêm gì nữa ngươi hẳn là hiểu được." Cổ Vưu Chấn xoay người phóng vụt đi.
Ngọc Trúc nghe hắn nói xong câu cuối cùng, đã hiểu được ý tứ của Cổ Vưu Chấn là gì âm thầm phái người ở lại bảo hộ xung quanh, không dám dừng lại mang theo mọi người rút khỏi Vọng Xuân hồ.
Cổ Vưu Chấn giục ngựa đến trước sơn động không chút do dự liền xoay người xuống ngựa, cước bộ nhẹ nhàng đi vào bên trong sơn động.
"Rốt cuộc là người phương nào mang nương tử của ta đi có dụng ý gì?" Hắn vừa dứt lời thấy Hàn Thượng hì hì cười nghiêng người bước ra, đầu óc cư nhiên trống rỗng ngây ngẩn cả người.
Hàn Thượng vẻ mặt sung sướng: "Cổ đại nhân, biệt lai vô dạng a."(đã lâu không gặp)
Cổ Vưu Chấn nghe thấy hắn nói chuyện rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: "Ngươi là người hay quỷ?"
Hàn Thượng tươi cười như gió xuân: "Cổ đại nhân cảm thấy ta là người hay quỷ?"
"Liễu Liễu đâu?"
"Nga, ngươi nói Liên cơ của ta a, không phải ở trong này sao, nha, ngươi xem." Ngón tay của Hàn Thượng nhẹ nhàng chỉ về phía giường đá.
Lúc này Cổ Vưu Chấn mới nhìn thấy Cận Liễu Liễu đang nằm trên giường quần áo không chỉnh tề, trên người nàng chỉ còn lại có nội sam rách nát lại đang mê man, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Cổ Vưu Chấn rất giống với Cận Liễu Liễu khi tỉnh lại, cảm thấy nhất định là bị người bắt nạt.
Nháy mắt lửa giận hừng hực chạy từ gót chân lên đỉnh đầu, hắn không kịp nghĩ ngợi nắm đấm đã như tia chớp đánh tới mặt Hàn Thượng: "Không quản ngươi là người hay quỷ hôm nay đừng mơ tưởng ra khỏi sơn động này!"
Hàn Thượng đã sớm có chuẩn bị, vì thế ngưng thần tiếp chiêu nhưng Cổ Vưu Chấn đang nổi giận vì thế chiêu thức vô cũng mãnh liệt, khiến Hàn Thượng mang tâm ý trêu chọc sắp không chịu nổi.
"Oa a, Cổ đại nhân, ngươi thật sự là thật to gan a cư nhiên dám cùng quỷ giao thủ."
Cổ Vưu Chấn quát: "Ngươi thật sự là quỷ ta còn có thể đánh lên người ngươi như vậy? Ngươi đừng nghĩ giả thần giả quỷ để dọa ta! Hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Vậy ngươi không nghĩ tới mạng sống của tiểu giai nhân nhà ngươi? Ta đã cho nàng ăn độc dược không mùi không vị, nếu ngươi đánh chết ta nàng cũng sẽ không sống được!" Hàn Thượng cái khó ló cái khôn rống ra một câu.
"Cái gì?" Cổ Vưu Chấn quả thực phi thường cố kỵ, cố gắng thu quyền lại: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Hàn Thượng trong lòng toát mồ hôi lạnh, nụ cười trên mặt lại dị thường sáng lạn: "Ngươi nói xem? Các ngươi đã làm gì sau lưng ta, đừng cho là ta không biết."
Cổ Vưu Chấn trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Cho dù chúng ta làm cái gì đến bây giờ ngươi mới xuất hiện,là đang có rắp tâm gì? Huống chi ngươi vốn không phải đã chết sao? Ngươi đừng nói với ta ngươi chết đi sống lại."
"Chết đi sống lại cũng có thể nói như vậy. Kỳ thật, sau khi ta chết bỗng nhiên có một ngày ở trong quan tài tỉnh lại. Ta liền mạng kêu khiến binh lính gác lăng bị kinh động. Bọn họ mở lăng mộ ra ta liền đi ra như vậy. Đến khi đi ra ta mới phát hiện đã là mấy năm sau, cũng mới phát hiện các ngươi đã làm chuyện lén lút sau lưng ta, còn sinh ra một tiểu nghiệt chủng. Ngươi nói ta không tìm các ngươi tính sổ thì ta còn là nam nhân sao?"
Cổ Vưu Chấn cau mày: "Ngươi không cần bịa ra mấy chuyện xưa gạt người, ta sẽ không tin ngươi. Bất quá cho dù ngươi muốn tìm người tính sổ cũng không nên tới tìm Liễu Liễu, nếu ngươi có bản lĩnh phải tìm ta mới phải! Làm ra chuyện bỉ ổi đối với một nữ nhân tay không tấc sắt chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Ta làm thì sao? Tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ a! Ta cũng chỉ là muốn cho ngươi nếm thử tư vị ngày đó ngươi cho ta nếm mà thôi! Thế nào, Cổ đại nhân, tư vị vợ ngoại tình như thế nào a?"
Mặt Cổ Vưu Chấn tâm tình bất định, hắn cúi đầu khiến cho người ta không thấy rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Hàn Thượng đang muốn tiếp tục trách móc hắn vài câu, hắn lại bỗng nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Cho dù ngươi đã làm gì Liễu Liễu cũng vẫn là Liễu Liễu, căn bản vẫn không có gì thay đổi."
Hàn Thượng cũng cúi đầu, mất một lúc lâu sau Cổ Vưu Chấn mới nghe thấy hắn cư nhiên đang thấp giọng bật cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Hàn Thượng ngẩng đầu lên khuôn mặt tươi cười phi thường sáng lạn: "Ta thật sự là khâm phục ngươi, Cổ đại nhân ngươi thật là có tình có nghĩa khiến ta cũng thấy ngượng ngùng đã khó xử cho ngươi. Ai, tình ý của ngươi với nàng cho dù ta thành quỷ cũng sẽ cảm động. Tốt lắm, tốt lắm, nàng, ta trả lại cho ngươi."
Cổ Vưu Chấn không nghĩ tới hắn mất công như vậy, gây ra náo động lớn như vậy cư nhiên cư nói quên đi rất nhẹ nhàng.
"Ngươi nói thật?"
Hàn Thượng đã lắc mình một cái đến cửa sơn động: "Ta còn có việc phải làm cũng không có thời gian ở đây đùa giỡn với các ngươi. Dù sao ta cũng đã trả thù ngươi, về sau chúng ta không oán không cừu. Như vậy, Cổ đại nhân không hẹn gặp lại!"
"Chậm đã! Giải dược đâu?"
Đôi mắt đào hoa của Hàn Thượng lại lóe ra: "Ngươi nói cái gì? Giải dược gì?"
Cổ Vưu Chấn ngẩn ra, bất quá cũng hiểu được biết vừa rồi là hắn phô trương thanh thế.
Hàn Thượng rất nhanh lắc mình ra khỏi sơn động, lại chỉ nghe thấy một tiếng nổ, một tảng đá lớn rơi xuống vừa vặn bịt kín sơn động.
Cổ Vưu Chấn lòng thầm trong lòng nhưng cũng biết đây là Hàn Thượng cố ý gây nên. Bất quá cũng may bọn Ngọc Trúc đều ở bên ngoài cách đó không xa, hẳn sẽ rất nhanh đến cứu bọn họ đi ra ngoài.
Hắn phi thân bước đến bên giường đá, ôm lấy Cận Liễu Liễu: "Liễu Liễu, Liễu Liễu, tỉnh tỉnh!"
Cận Liễu Liễu bị hắn ấn vào nhân trung, cuối cùng từ từ tỉnh lại, đập vào mắt thấy người bên cạnh là Cổ Vưu Chấn, nàng "Oa" một tiếng khóc lớn lên. Cổ Vưu Chấn rất đau lòng vội vàng dỗ nàng.
Cận Liễu Liễu khóc đủ mới nhớ ra chuyện gì đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến sưng húp lên, nói: "Hàn Thượng, Hàn Thượng hình như không chết."
Cho dù nàng hồ đồ, nhưng vừa rồi Hàn Thượng sờ soạng nàng như vậy, nàng rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, sau khi tỉnh lại nghĩ kỹ một chút liền cảm thấy kỳ quái, quỷ sẽ có nhiệt độ sao? Chuyện này thật kỳ lạ.
Cổ Vưu Chấn gật gật đầu: "Đúng vậy, hắn không chết. Ai, đều là ta hại nàng không bảo hộ nàng thật tốt làm hại nàng gặp chuyện kinh hoàng. Bất quá nàng yên tâm mặc kệ nàng đã xảy ra cái gì, nàng đều là nương tử ta thương yêu nhất."
"Chàng cho rằng... Ta đã xảy ra chuyện gì?" Cận Liễu Liễu mở to hai mắt, nhìn hắn.
Trong mắt Cổ Vưu Chấn hiện lên một tia thống khổ: "Liễu Liễu, thực xin lỗi khiến nàng trải qua chuyện này, ai, thật sự là cho dù ta bị thiên đao vạn quả cũng không thể tha thứ cho bản thân..."
"Chàng nghĩ rằng ta bị hắn...?" Cận Liễu Liễu dùng sức lắc đầu: "Không có, không có, hắn chỉ cởi quần áo của ta, không làm gì hết."
"Cái gì?"
"Ta không lừa gạt chàng, thật sự."
Cổ Vưu Chấn cười nói: "Mặc kệ là thế nào đều tốt, chỉ cần nàng không sao là được. Ta chỉ sợ nàng sẽ khó chịu nàng sẽ bị sợ hãi. Cái khác, ta đều không thèm để ý."
Cận Liễu Liễu nín khóc mỉm cười: "Đúng là ta suýt bị dọa chết, hiện tại lại cảm thấy cao hứng."
"Không sợ, đã không có việc gì."
"Hắn đâu?"
"Đi rồi, lúc gần đi không biết đã làm cái gì, dùng một tảng đá lớn chặn cửa động lại."
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng phải là ra không được sao?"
"Thủ hạ của ta đều đang ở phụ cận, yên tâm đi."
Cận Liễu Liễu gật gật đầu thoáng yên tâm, bỗng nhiên lại nói: "Vì sao, vì sao hắn không chết chứ? Ngày đó ta đã tận mắt hắn chết."
Cổ Vưu Chấn nói: "Ta cũng đoán không được ảo diệu trong đó, bất quá mặc kệ đến tột hắn đã xảy ra chuyện gì, về sau ta sẽ không để cho hắn tiếp cận nàng nữa. Nàng yên tâm đi."
Cận Liễu Liễu buồn bã nói: "Chỉ cần hắn không phải quỷ, ta an tâm."
Cổ Vưu Chấn nở nụ cười: "Không nghĩ tới nàng sợ quỷ như vậy, kỳ thật đáng sợ nhất cũng không phải là quỷ, là người."
"Ta không biết cái gì nhân gian hiểm ác, ta chỉ biết là quỷ trong tối khiến cho người ta sợ hãi." Cận Liễu Liễu nói.
Cổ Vưu Chấn áp trán vào thái dương nàng: "Đứa ngốc, nào có ban ngày ban mặt lại có quỷ đâu?"
"Ân, ta bắt đầu cũng thấy kỳ quái , bất quá ta là người cuối cùng nhìn thấy hắn đi, cho nên mới tin tưởng vững chắc hắn là quỷ. Đến tận khi ta phát hiện hắn có nhiệt độ ta mới cảm thấy kỳ quái."
Thân thể Cổ Vưu Chấn cứng lại: "Hắn chạm vào nàng ?"
Cận Liễu Liễu chần chờ một lát, nói: "Có chạm vào, bất quá chỉ là huých một chút mà thôi."
"Mặc kệ hắn chạm vào đâu, sau khi trở về ta đều phải dùng nước ấm tẩy sạch nàng từ đầu đến chân. Cái người kia toàn thân đều lộ ra tà khí, không tốt, không tốt!"
Tinh thần Cận Liễu Liễu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể mềm nhẹ tựa vào trong lòng hắn cười vài tiếng. Cổ Vưu Chấn nói: "Dù sao nhất thời nửa khắc chúng ta cũng ra không được, nàng nằm xuống ngủ một lát đi."
Cận Liễu Liễu nghe lời nằm xuống bên cạnh, đầu vừa đặt xuống đã nhảy lên: "Có cái gì đó!"
"Ân?" Cổ Vưu Chấn thân thủ sờ vào chỗ nàng vừa ngả đầu xuống, giữa đám tơ lụa mềm mại có một phong thơ.
Mở ra thấy quả nhiên là hàn thượng lưu lại .
"Cổ huynh, Liễu Liễu, nhị vị kết lương duyên, ngô cảm thấy rất an ủi, tiếc rằng có chút không cam lòng, cố ý lập ra kế này xem là một việc trừng phạt nhỏ xin đừng trách móc. Tảng đá chặn cửa kia nặng ngàn cân, trước bình minh không thể đẩy ra. Trong động có dấu nến hoa rượu ngon, ngô biến cái động này thành phòng hoa chúc, cung chúc nhị vị bách niên giai lão, con cháu đầy nhà. Vân mỗ tự."(cách xưng hô khiêm tốn-chữ)
"Vân mỗ?" Sau khi xem xong Cổ Vưu Chấn dở khóc dở cười ngạc nhiên nói.
Lúc này Cận Liễu Liễu mới nói ra chuyện Hàn Thượng từng là Vân Thượng Phi đương nhiên che giấu chuyện nàng từng thân mật với hắn.
"Nguyên lai là như vậy. Điện hạ này cũng thật hồ nháo vây chúng ta ở nơi đây."
"Không biết có thể trở về kịp giờ lành làm lễ hay không." Cận Liễu Liễu có chút lo lắng.
Cổ Vưu Chấn lại cười nói: "Yên tâm đi, ta nghĩ bình minh nhất định sẽ trở ra được."
"Nếu là thật thì tốt, cũng không biết hắn có thể lại tiếp tục trêu chọc chúng ta hay không."
Cổ Vưu Chấn trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Ta nghĩ hẳn là sẽ không, hắn trêu chọc coi như vậy là đủ rồi sớm nên cảm thấy mỹ mãn ."
"Nga."
"Đừng lo lắng, bên ngoài có nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không cứu hai người chúng ta ra sao?"
"Ân." Cuối cùng Cận Liễu Liễu cũng nở nụ cười.
Cổ Vưu Chấn thấy nàng cười ngọt ngào, y phục mặc trên người lại mỏng manh, một thân băng cơ ngọc cốt nằm ở trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi rung động: "Liễu Liễu a, nếu Hàn Thượng đã tặng cho chúng ta một phần đại lễ lớn như vậy nếu chúng ta không tận hưởng thì sẽ thật có lỗi với hắn."
Cận Liễu Liễu chưa hiểu: "Cái gì?"
"Nàng xem hắn tặng riêng lễ 'Động phòng' như vậy nếu chúng ta không động phòng thì không phải là cô phụ hảo ý của hắn sao?"
Lúc này Cận Liễu Liễu mới hiểu được, chỉ thấy hai mắt hắn sáng lên, khóe miệng hàm chứa nụ cười gian xảo tất nhiên là nàng không thuận theo : "Không nên, không nên, ngày mai mới thành thân tuyệt đối không..."
Cổ Vưu Chấn không cho nàng nói xong lời cự tuyệt, động tác nhanh chóng che cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, sau đó dùng "Diễn xuân mười tám thức" đã sớm nghiên cứu chuẩn bị tốt chuyên tâm đáp lại đại lễ của Hàn Thượng hoàn thành việc "Động phòng".