Ra Tường Ký

Sau sự việc đó một thời gian, tuy rằng A Bảo và A Bối vẫn phải chịu một số
lời nói khó nghe ở học đường nhưng hai người thủy chung nhớ rõ bộ dạng
ngày đó tỷ tỷ mang theo bọn họ đi nhận lỗi phải cúi đầu trước người ta.

Ở trong lòng bọn họ, tỷ tỷ giống như là tiên nữ như vậy là vì bọn họ mà
phải cúi đầu. Vì thế hai người đều hết sức chăm chỉ mỗi ngày còn bỏ thêm nhiều thời gian để đọc sách tập viết, thành tích cũng càng ngày càng
tốt cho nên phu tử cũng không còn so đo chuyện của bọn họ nữa.

Tuy rằng cả nhà giấu giếm Cận lão cha, nhưng Cận lão cha vẫn nghe được
chuyện này từ người hàng xóm. Kết quả đương nhiên là giận dữ bắt hai kẻ
gây chuyện A Bảo, A Bối phạt quỳ ba canh giờ.

Cận gia tẩu tử cầu
tình không có được đành phải đợi đến lúc Cận Liễu Liễu trở về chạy tới
nói với khuê nữ: “Thật là, cha ngươi đã biết sự kiện lần trước, bắt bọn
đệ đệ ngươi phạt quỳ ba canh giờ. Quỳ lâu như vậy đến xương cốt cũng
phải hỏng a.”

Cận Liễu Liễu đang ôm Cận Văn Hiên trong lòng hắn
vừa chơi đùa rất lâu cùng đứa nhỏ to khỏe Hồ gia dưới rặng liễu, hiện
tại cảm thấy rất mỹ mãn vì thế không đợi Cận Liễu Liễu trả lời, hắn liền cướp hỏi: ” Vì sao cậu lại bị phạt quỳ? Có phải làm sai chuyện gì hay
không? Cậu nhất định không ngoan, ha ha.”

Cận Liễu Liễu sờ sờ đầu của hắn, nói: “Đúng vậy, cậu không ngoan, không nghe lời cho nên bị gia phạt quỳ. Nếu về sau ngươi không ngoan, không nghe lời gia cũng sẽ phạt ngươi quỳ .”

Cận Văn Hiên thè lưỡi, kiêu ngạo nói: “Văn Hiên ngoan nhất, Văn Hiên mới sẽ không bị phạt quỳ đâu.”

Cận Liễu Liễu cười cười, lại nói: ” Vậy Văn Hiên ngoan ngoãn chơi với bà, mẫu thân vào xem có chuyện gì xảy ra.”

Cận Văn Hiên nghe lời vươn cánh tay về phía Cận gia tẩu tử, Cận Liễu Liễu liền buông tay nhấc vạt váy nhẹ giọng đi vào phòng.

Chỉ thấy trong thư phòng nhỏ, quả nhiên hai huynh đệ kia đang quỳ thẳng tắp, cúi đầu nhìn xuống đất.

Cận Liễu Liễu nhẹ nhàng nói: “Quỳ đã bao lâu rồi?”

A Bối muốn đáp lời, A Bảo lại lắc đầu ý bảo đệ đệ đừng nói, trên khuôn mặt trẻ con không giấu hết vẻ quật cường.

Cận Liễu Liễu thở dài, xoay người vào phòng Cận lão cha. Hôm nay tinh thần
hắn rất tốt, ngồi ở trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ dựa vào cái nhuyễn đệm
Cận gia tẩu tử khâu, đang đọc “luận ngữ”.

Cận Liễu Liễu cười nói: “Cha, hôm nay bên ngoài thời tiết rất tốt, muốn đi ra ngoài một chút hay không?”

Cận lão cha nói: “Mới vừa đi dạo xong, còn gặp được mấy người tốt trong
thôn nói chuyện phiếm một lúc. Ngươi đến cầu tình? Mẫu thân ngươi gọi
ngươi đến chứ gì. Không được nói gì hết, kêu bọn hắn quỳ chừng một canh
giờ nữa rồi đến nói chuyện với ta.”

“Cha, ngươi nghe người ngoài nói gì vậy? Sao bỗng nhiên lại muốn bắt bọn chúng quỳ ? Miệng lưỡi người đời không thể tin được.”

“Bên ngoài nói gì không quan trọng, quan trọng là hai đứa bọn hắn có làm hay không. Ta cũng đã hỏi chúng, chính mồm bọn chúng thừa nhận đã đánh
người vậy nhất định phải bị trách phạt.”

“Cha, bọn chúng đều đã
biết sai rồi. Hơn nữa mọi chuyện cũng đã qua lâu như vậy, người xem gần
đây bọn hắn dụng tâm học bài như vậy lần trước làm văn ngay cả phu tử
cũng khen hay. Bọn chúng đã biết nhận lỗi ta giúp bọn hắn đi cầu tình sự tình đã hết rồi.”

Cận lão cha cũng không hé răng hiển nhiên là không đồng ý.

Cận Liễu Liễu thở dài nói: “Cha, thật muốn nói tiếp chuyện này vẫn là do ta mà ra. Nếu không phải do tỷ tỷ này gây chuyện để người khác nói sau
lưng, hai đứa bọn chúng cũng sẽ không phải chịu ủy khuất ở học đường.
Nếu phạt quỳ, ta nên là người đầu tiên bị phạt. Ta sẽ quỳ cùng bọn chúng chờ cha hết giận rồi chúng ta sẽ vào.”

Cận lão cha nóng nảy:
“Ngươi nói muốn làm cái gì chứ? Biết rõ bản thân không chịu nổi khí
lạnh, nếu quỳ lâu như vậy nhất định sẽ sinh bệnh.”

“Không chịu
nổi khí lạnh cũng phải quỳ, đã làm sai nhất định sẽ phải chịu phạt. Hơn
nữa, không phải A Bảo, A Bối cũng đang quỳ sao?”

Cận Liễu Liễu nói xong liền nhấc váy đi về phía thư phòng nhỏ.

Cận lão cha gấp đến độ vội nhảy xuống giường: “Ngươi làm cái gì vậy? A!?
Cũng đã làm mẫu thân rồi như thế này còn ra thể thống gì?”

Cận
Liễu Liễu cúi đầu quỳ xuống bên cạnh A Bảo, A Bối: “Ai kêu ta hành vi
không đúng gây chuyện thị phi khiến cả nhà phải chịu đàm tiếu chứ?”

“Ngươi, ngươi, ngươi nhìn ngươi xem.” Cận lão cha thấy Cận Liễu Liễu thật sự
quỳ xuống, trong lòng càng gấp đành phải nói: “Quên đi, quên đi, chuyện
này hãy quên đi vậy. Nếu hai đứa các ngươi còn tái phạm nữa ai tới cầu
xin tha thứ cũng không được!”

Ba người đều mừng rỡ, Cận lão cha nói: “Còn thất thần cái gì? Còn không đỡ tỷ tỷ các ngươi dậy?”

Tỷ đệ ba người đỡ nhau đứng lên, đầu gối A Bảo, A Bối đã sớm tê cứng, đứng lên cũng thất tha thất thểu .

Cận Liễu Liễu kêu bọn họ đi nghỉ một lát, rồi đỡ Cận lão cha về phòng.

Vừa vào cửa, lại nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào trong
phòng, Cận Liễu Liễu còn chưa đi ra ngoài đã thấy Lê Tuyền mặt đầy mồ
hôi đi đến.

“Tuyền ca ca, sao lại không nghe thấy tiếng vó ngựa? Ngươi đi bằng gì tới đây? Nhìn mặt ngươi đầy mồ hôi này, mau lau đi.”

Nói xong liền xoay người định đi lấy khăn đã bị Lê Tuyền ngăn lại, hắn nói: “Không cần, sự việc khẩn cấp ta nói xong rồi đi luôn.”

Cận lão cha kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì vậy? Rất ít khi Tuyền tử ngươi có bộ dạng như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lê Tuyền lấy tay áo lau mồ hôi, vội vã nói: “mấy hôm trước lão trại chủ
đại trại phái người đưa tin tới nói là Hoàng Thượng muốn bắt đầu tiêu
diệt . Hắc Phong trại của chúng ta là trại nhỏ nếu thật sự bị tiêu diệt
chỉ sợ chúng ta sẽ là người đứng mũi chịu sào. Cho nên ta gọi các huynh
đệ ở dưới chân núi lên núi thiết lập phòng ngự thề chết cũng phải cố thủ Hắc Phong trại. Ta sợ đến lúc đó các ngươi nghe được tin tức sẽ lo lắng cho nên đến nói trước với các ngươi một tiếng. Sắp tới cũng đừng mang
Văn Hiên lên trại nữa, không an toàn. Chờ thêm một thời gian mọi chuyện
trôi qua ta sẽ xuống dưới gặp mọi người.”

“Vì sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện tiêu diệt vậy?” Cận lão cha hỏi.

“Chúng ta cũng không rõ lắm, nghe tin tức từ kinh thành đến nói hình như là
bởi vì sau khi Tân hoàng đăng cơ tứ hải thái bình chê bọn thổ phỉ chúng
ta phá hủy thế đạo.”

Cận lão cha gật gật đầu không nói gì. Hắn
(Cận lão cha) tuy rằng có giao hảo với Lê Tuyền cũng biết nhà mình chịu
ân huệ rất lớn của hắn, nhưng dù sao hắn cũng là người đọc sách nhiều
năm, dù sao Lê Tuyền cũng là sơn tặcmột ngày Hoàng Thượng muốn trừ cũng
chỉ có thể nghe quân mệnh.

Đó cũng là lý do vì sao Lê Tuyền đối
tốt với Cận gia như vậy, đối tốt với Cận Liễu Liễu như vậy Cận lão cha
cũng cũng không nhắc tới chuyện kêu hắn đến cầu thân gì đó. Lại nói
tiếp, gia thế Cận lão cha trong sạch đối với thân phận này của Lê Tuyền
cũng có điều cố kỵ.

Làm sao Lê Tuyền không biết điều đó chứ cho
nên hắn thấy Cận lão cha không thèm nhắc lại cũng không thể nói ra điều
trăn trở trong lòng, chỉ nói: “Vạn nhất nếu có quan binh gì đó đến trong thôn hỏi thăm các ngươi cũng trăm ngàn nhớ rõ đừng nói rằng mình thân
thiết với ta. Dù sao phần lớn người trong thôn này và người trên trấn
đều quen biết ta. Chỉ cần đừng nói có quan hệ thân thiết với ta quan
binh sẽ không làm khó dễ các ngươi.”

Cận Liễu Liễu cũng rất không yên tâm: “đã bao năm nay sao bỗng nhiên lại muốn tiêu diệt chứ? Các
ngươi có thể xảy ra chuyện gì hay không a?”

“Không có việc gì
đâu, trước đây triều đình cũng đến đánh chúng ta vài lần rồi, nhưng vẫn
không làm gì được chỉ đến rồi về thôi. Hắc Phong trại chúng ta cũng xem
như nơi hiểm yếu, giữa sườn núi có một hẻm sâu chỉ cần phá cầu thì người bên ngoài muốn tiến vào cũng rất khó. Dù sao cũng là dễ thủ khó công,
trước kia không có việc gì, hiện tại cũng sẽ không có việc gì.”

“Ta cũng không hiểu chuyện này lắm, ta chỉ muốn nói một câu hãy làm việc
cẩn thận trăm ngàn đừng quá cứng rắn. Mặc kệ thế nào bảo mệnh quan trọng hơn. Ta biết ngươi muốn giữ lời hứa với lão trại chủ nhưng nếu thực sự
có chuyện không hay xảy ra, ngươi cũng phải chú ý tính mạng mình. Chúng
ta không có việc gì đâu ngươi không cần lo lắng. Thôn lớn như vậy cho dù là xét hỏi cũng không hỏi đến nhà chúng ta, nếu hỏi tới chúng ta cũng
sẽ biết nên nói như thế nào. Văn Hiên ngươi cũng yên tâm, ta sẽ dạy hắn
phải nói thế nào trước, ngươi cũng biết hắn rất thông minh cho nên không có việc gì, ngươi yên đi.”

“Được, ngươi nói như vậy thì ta an
tâm. Còn có nếu triều đình thật sự đánh tới, ta sợ rất nhiều cửa hàng
trên trấn sẽ không buôn bán các ngươi vẫn nên chuẩn bị đồ ăn trước, đặc
biệt là thuốc của đại thúc nên kiếm trước một ít để trữ trong nhà.”

“Được, ngày mai ta liền mang A Bảo đi mua. Ngươi đừng chỉ lo lắng chúng ta
nữa, chính ngươi mới phải cẩn thận một chút đao kiếm không có mắt.”

“Ngươi yên tâm đi, võ nghệ của ta rất tốt. Đại nương đâu? Ta đi nói vài câu
với người rồi lập tức đi. Vào thời điểm này bị người khác thấy ta có lui tới nhà các ngươi thì không được tốt.”

“Trách không được ngươi
không cưỡi ngựa đến, nguyên lai là sợ kinh động người khác.” Cận Liễu
Liễu miễn cưỡng nở nụ cười nói: “mẫu thân ở nhà bếp, đi, chúng ta cùng
đi.”

Lê Tuyền cũng nói mấy câu với Cận gia tẩu tử, Cận gia tẩu tử rất lo lắng còn đặc biệt tìm một bùa hộ mệnh ra cho hắn mang trên
người.

Sau khi Lê Tuyền đi, trên bàn cơm Cận lão cha đặc biệt
cường điệu nhắc mọi người ra vào đều phải cẩn thận, trăm ngàn không được nói với người ngoài về quan hệ với Hắc Phong trại, nếu nghe được động
tĩnh gì thì phải lập tức trở về nói một tiếng để cho mọi người có thể đề phòng trước một chút.

Cận Văn Hiên cũng được Cận Liễu Liễu dặn
trước lý do thoái thác, vạn nhất gặp phải quan binh đến nhà hỏi chuyện
chỉ cần giả ngu là được. Dù sao hắn chỉ là một đứa nhỏ cũng sẽ không có
người nghi ngờ hắn .

Ngày hôm sau trời vừa sáng tinh mơ, khi cả
nhà đã dậy rồi Cận Liễu Liễu tùy tiện ăn mấy miếng đồ ăn rồi mang theo A Bảo vội vàng lấy xe la đi lên trên trấn mua đồ.

Cận Văn Hiên bị
để ở lại nhà, tuy rằng cũng khóc lóc giãy dụa một hồi nhưng vẫn bị Cận
gia tẩu tử cho một túi hạt dẻ ngào đường dỗ ở nhà.

A Bối vẫn như bình thường đến học đường nghe giảng bài, thuận tiện xin phép nghỉ giúp A Bảo.

Hai tỷ đệ Cận Liễu Liễu mua không ít đồ dùng, bởi vì trong nhà chỉ ăn lúa
mạch cho nên rđặc biệt mua rất nhiều rau khô còn thêm đậu tây, đậu đen
linh tinh để íâu cháo khi cần.

Muối cũng mua ước chừng đủ ăn nửa năm, còn có một ít đồ dùng tất yếu khác cũng mua một lượng lớn.

Sau khi chất đồ lên xe la, cuối cùng bọn họ mới đến hiệu thuốc bắc.

Tiểu nhị bốc thuốc nói: “Lần này sao lại mua nhiều vậy nha? Bệnh tình của lão cha nặng thêm sao?”

Cận Liễu Liễu cười nói: “Không phải, chẳng qua là mùa hè đã đến rồi, đứa
nhỏ của ta lại nhỏ không tiện thường xuyên xuất môn mang theo hắn lại sợ phơi nắng bị cảm. Nhưng nếu không mang theo hắn ngươi cũng biết tính
tình hắn, không mang theo hắn đi cùng nhất định sẽ khóc hết buổi sáng.”

Tiểu nhị nghe vậy cũng cười: “Nói cũng phải. Xem ra thật đúng là làm mẫu thân không dễ dàng a.”

Hai người nói chuyện, rồi cũng không để lại trong lòng.

Nhưng vừa vặn mẫu thân của Tần Nghiệp lại đến xem đại phu, ở bên trong phòng
nghe thấy giọng nói của Cận Liễu Liễu đặc biệt đi ra nhìn còn lưu tâm
chú ý đến cái xe chất đầy hàng hóa.

Khi nàng về nhà nói với Tần
lão gia: “Không biết là làm cái quỷ gì mua rất nhiều đồ dùng như vậy,
cái xe cũng đầy đến mức không chở nổi.”

Tần lão gia nói: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Người ta mua đồ ngươi cũng quan tâm, thật sự là hồ nháo!”

Tần phu nhân không thèm nhắc lại nhưng vẫn âm thầm nhớ kỹ trong lòng.

Qua vài ngày quả nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tin đồn Hoàng Thượng
muốn tiêu diệt thổ phỉ quy mô lớn khiến cho nhà nhà đều bàn luận.

“Sơn tặc gì chứ, thật ra ta cảm thấy không có gì, ta thấy hai trại bên cạnh
chúng ta đều đối xử với chúng ta rất tốt. Năm kia mất mùa, bọn họ cướp
lương thực nhà giàu còn lặng lẽ đến chia cho chúng ta.” Lão bá đầu thôn
nói.

“Cũng không phải! Năm ấy nếu không được chia một bao gạo
trắng, ta lấy vội tới nấu cháo cho thằng con thứ ba nhà ta uống khẳng
định hắn đã đi rồi .”

Mọi người nói không ngừng, nói xong lời
cuối cùng, lão bá kia lại nói: “Mặc kệ thế nào cũng được, nếu thật sự có đánh nhau mọi người cứ đóng cửa thật kỹ. Chỉ sợ khi quan binh vào thôn
chúng ta sẽ xảy ra chuyện.”

“Đúng nha, đúng nha, hôm trước trưởng thôn cũng nói nếu có đánh nhau từng nhà đều trốn ở trong nhà đóng cửa thật chặt là được.”

“Chỉ sợ là như vậy cũng không tác dụng gì, ta xem nếu thật sự có biến đóng
cửa cũng vô dụng, nếu có người cầm đao đến cửa chém một cái nhà của ta
là tường đất có thể kháng cự được mấy nén nhang chứ. Ta nói phải chuẩn
bị chút nước sôi, bánh bao để trước cửa bọn họ thấy cũng sẽ không đến
kêu cửa phải không?”

Cận Liễu Liễu đứng sau đám người, phi thường lưu tâm nghe. Về nhà liền đem những lời này nói cho phụ mẫu nghe.

Cận lão cha nói: “Thật đúng là sẽ có đánh nhau.”

Cận gia tẩu tử vô cùng hoảng sợ: “Các ngươi nói Tuyền tử sẽ không gặp
chuyện không may chứ! Hắn là người tốt như vậy vì sao Hoàng Thượng lại
muốn đánh hắn nha?”

Cận lão cha nói: “Gần đây người không nên ra
đường nhiều, nếu đi ra ngoài cũng đừng nói những lời này trước mặt người ở bên ngoài đó. Chỉ sợ đến lúc đó bên ngoài nhiều người có tâm không
tốt.”

Cận gia tẩu tử không rõ vì sao, cũng không dám không nghe lời nói Cận lão cha đành phải giảm bớt số lần ra cửa.

Dần dần, trong kinh thành cũng truyền đến tin tức có vài đại trại đã bị bắt rồi. Miên Tây trấn cũng bắt đầu nổi lên những lời đồn đãi hoảng sợ.

Kỳ thật lần đánh sơn trại này cũng không ảnh hưởng gì đến người bình
thường, nhưng mọi người đều sợ sẽ bị chiến hỏa liên lụy, thế đạo trở nên không yên ổn, bởi vậy đều tranh nhau đi mua vật phẩm muốn dự trữ hàng
hóa.

Vì thế ngay cả đồ ăn uống cũng đều rất hiếm. Nhất là giá muối, một lượng bạc cũng chưa chắc mua được một cân.

Khi Tần lão gia đi ra ngoài mua đồ dùng mua một đống đồ dự trữ trở về, bởi
vậy bị Tần phu nhân đay nghiến một lúc lâu. Đột nhiên nàng vỗ ót, quát
to một tiếng.

Tần lão gia đã sớm không kiên nhẫn : “Lại làm sao vậy? Đang an ổn kêu cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui