Ra Vẻ Đạo Mạo


Hồi ức khi xưa thực sự không có gì tốt đẹp cả, sắc mặt Mạnh Phàm dần sa sút hẳn đi.
Vương Khả vừa ngắm ven đường vừa tranh thủ quan sát biểu tình của Mạnh Phàm, đôi mắt sâu thâm thúy của Mạnh Phàm hiện ra vẻ tối tăm dưới ánh đèn đường.

Vương Khả vừa nghĩ xem phải làm sao để dỗ Mạnh Phàm, vừa cảm khái sao mà đối phương lại đẹp trai ến thế.
Vương Khả vẫn chưa nắm rõ đường xá ở thành phố B, chạy theo hướng dẫn thì lại đâm đầu vào một con đường tắt nghẽn kẹt cứng.

Anh rầu rĩ che miệng lại, lẩm nhẩm không rõ, "Gay rồi.

Coi bộ là còn phải kẹt lâu à."
Mạnh Phàm nhìn thẳng về phía trước: "Không vội."
Mùa đông ở thành phố B rất lạnh, Vương Khả ngồi trong xe nhìn mấy anh trai chị gái xinh đẹp mặc đồ lộ mắt cá chân ra mà không khỏi nhe răng trợn mắt, cảm thấy cái sự lạnh lẽo ấy như ăn cả vào xương tủy.
Mạnh Phàm thấy anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi, hắn nhìn lướt qua mấy hàng quán bên lề đường: "Muốn ăn thì đi mua đi."
"Hả?" Vương Khả quay đầu lại, "Không cần đâu, đường đông như vầy khó kiếm chỗ đậu xe lắm." Anh vừa mới dứt lời, chiếc Honda đậu bên ven đường đã chạy đi mất, vừa vặn trống một chỗ để xe.
Mạnh Phàm cởi dây an toàn: "Dừng đi.

Anh cũng đói bụng."
Đỗ xe xong hai người mở cửa bước xuống, Vương Khả quấn chặt cái áo lông trên người nhanh chóng đi về phía quầy hàng, đứng bên cửa sổ ngẩng đầu đọc menu trên tường.
Mạnh Phàm nghiêng mặt qua nhìn anh, vô tình phát hiện lúc Vương Khả ngước lên nhìn có hơi há miệng ra, trông khá là đáng yêu.
"Chả cuộn(1) của quán này trông ngon ghê.

Anh có dị ứng với hải sản không?" Vương Khả khẽ liếm môi một cái.
"Cũng được.

Anh không kiêng gì cả."
Vương Khả bèn dựa theo sở thích của mình mà gọi kha khá món ăn vặt, Mạnh Phàm hỏi: "Ăn hết không thế?"
"Không sao hết, mình mang về được mà." Vương Khả cười hì hì nói: "Theo như kinh nghiệm trong quá khứ của em, đồ ăn thừa nói là để hôm sau ăn sáng luôn thế thôi chứ không bao giờ nó sống sót qua được 12 giờ đâu."
Mạnh Phàm cười khẽ.
Trong cửa hàng không có hộp đựng thức ăn mang về, đồ ăn được bọc trong giấy dầu, Vương Khả lại xin thêm cái túi nylon để bỏ vào, lên xe anh còn buộc chặt kín khí rồi bỏ ra ghế sau, chỉ lo mùi đồ ăn sẽ xông đầy cái xe.
Trên đường về xe có chạy ngang qua trường cũ của Mạnh Phàm.
Vương Khả nhân tiện hỏi: "Sau này có cơ hội thì anh dẫn em vào trường tham quan nha?" Vương Khả vừa nói vừa khoa tay, "Để em đi vào hít chút linh khí, biết đâu lại đi thi được điểm cao hơn thì sao."
Mạnh Phàm không khỏi cười thành tiếng, thò tay vuốt ve gò má Vương Khả.
Bên trong xe không bật đèn, thế giới lấp lánh ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên qua lớp cửa kính.
Gò má Vương Khả hơi mập, đây chính là nguyên nhân vì sao Mạnh Phàm thường thích nựng má anh, hai má mềm mập nhiều thịt, tựa như con nít vậy.

Mạnh Phàm không khỏi nghĩ thầm, quả thật là tươi trẻ mà, anh vẫn luôn rực rỡ tràn đầy sức sống như thế, dù cho cuộc sống có tổn thương anh cỡ nào.
Vừa về đến nhà Mạnh Phàm đã cầm hộp thuốc lá ra ngoài ban công đứng hút.
Vương Khả hào hứng mở bao đồ ăn, lấy đũa gắp một cái chả cuốn bỏ vào trong miệng.

Anh nhìn thấy Mạnh Phàm đang đứng ngoài ban công, ngẫm nghĩ một lát rồi lau miệng đứng lên đi lại gần.
"Anh gặp phải chuyện khó xử gì hả?" Giọng Vương Khả cất lên nhẹ nhàng lại dịu dàng vô cùng.
Mạnh Phàm xoay người lại.
"Kể cho em được không? Em có thể tâm sự với anh mà."
Bình thường Mạnh Phàm vốn không thích nói chuyện, vẫn luôn điềm tĩnh ít nói, cũng chỉ có lúc lên giường mới trở nên giống với một con người có sức sống có dục vọng.

Ngoại trừ những lần ra ngoài xã giao thì hầu như hắn không ra ngoài ăn uống vui chơi bao giờ, Vương Khả cũng cảm thấy cuộc sống của Mạnh Phàm nhàm chán vô vị muốn chết.
Mạnh Phàm vừa mở miệng ra đã ngậm lại.
Vương Khả vẫn kiên nhẫn lặng yên chờ hắn chuẩn bị sẵn sàng.
"Anh..."
Hầu kết của Mạnh Phàm trượt lên trượt xuống, hắn chợt phát hiện nói ra cũng không thật sự khó khăn đến thế.
"Anh đã từng muốn làm một việc, thế nhưng khi đó anh không đủ khả năng.

Bây giờ anh đã đủ năng lực, nhưng anh phát hiện mình lại không đủ dũng cảm.

Anh sợ phải thất bại hơn anh vẫn tưởng."
Đó chính là điều mà Mạnh Phàm sợ nhất.
Hắn đã từng căm ghét mọi thứ liên quan đến Lư Minh Hoa, nhưng bây giờ hắn phát hiện bản thân lại sợ phải rời khỏi Lư thị, sợ mất đi, sợ cái viễn cảnh tương lai sau này.

Đem so sánh với thái độ sống tích cực không ngừng tiến về phía trước của Vương Khả thì lại càng thấy rõ cái sự hèn nhát của hắn.
"Ai cũng có điểm yếu mà, nó chẳng nói lên được điều gì cả." Mặt mũi Mạnh Phàm rất đẹp trai, Vương Khả nhìn hắn mà kìm lòng không đặng muốn an ủi cổ vũ một chút: "Có dũng khí đối mặt với cái thiếu sót của bản thân, đã là rất giỏi rồi.

Chỉ cần quyết tâm nhiều hơn một chút nữa thôi, rồi cố gắng hành động thay đổi bản thân là được."
"Dù cho anh sẽ liên tục thất bại?"
"Trong cuộc sống thì có thất bại đến mấy cũng có khả năng chuyển biến tốt hơn mà.

Ví dụ như em nè." Vương Khả nở một nụ cười thật tươi, "Gặp được anh, em cảm thấy cuộc sống cũng không tồi tệ đến thế."
Anh quá biết nói ngọt.

Mạnh Phàm vươn tay ôm Vương Khả vào lòng, siết chặt lòng bàn tay.
Vương Khả thò tay qua bên hông Mạnh Phàm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng của đối phương, như đang an ủi một đứa trẻ mất mác mà không có ai an ủi, trở nên buồn bã tổn thương, rồi anh cũng ôm chặt lấy Mạnh Phàm.
Cái ôm này khiến thứ gì đó rất đỗi ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách trong lồng ngực Mạnh Phàm, làm cho mỗi một nơi khắp lục phủ ngũ tạng như đang được lấp đầy, căng tràn hạnh phúc, trái tim Mạnh Phàm dần nóng lên.

Cảm giác này quá mỹ diệu, nó khiến máu huyết toàn thân Mạnh Phàm như muốn dâng trào cả lên.
Mạnh Phàm hơi khuỵu gối xuống bế Vương Khả lên.
"???" Vương Khả bị nhấc lên khỏi mặt đất mà có hơi hoảng loạn.
Mạnh Phàm bật cười, hắn ôm mông Vương Khả bế anh vào trong phòng, đặt anh lên giường rồi đè lên người anh trao một cái hôn thật sâu.
Vương Khả nhân lúc tách ra hít thở mà hốt hoảng nói: "Anh muốn làm bây giờ hả? Nhưng mà em chưa có rửa..."
Mạnh Phàm không ngừng hôn môi Vương Khả, hai tay linh hoạt cởi quần anh mò vào trong: "Em đừng có mà xạo, em đã chuẩn bị xong cả rồi chứ gì."
Vương Khả đỏ ửng cả mặt: "Đó là do em sợ về không kịp phải ngủ bên ngoài, nói chung là cứ để em đi rửa ráy chút đã."
"Nhưng anh muốn ngay bây giờ." Mạnh Phàm nằm đè lên người Vương Khả, vừa hôn anh vừa lấy tuýp bôi trơn trong tủ đầu giường ra, "Em nhìn lên trên đầu thử đi."
Vương Khả ngoan ngoãn ngẩng lên nhìn về phía đầu giường, nhưng lại chẳng thấy gì hết: "Sao thế?"
Mạnh Phàm đã lột quần anh, bôi trơn rồi cắm vào, hắn cúi đầu cắn lên bờ môi Vương Khả, cười nói: "Lúc em nhìn lên miệng sẽ mở ra, rất dễ hôn."
Mặt Vương Khả lập tức đỏ rần.
Anh ngoan ngoãn để Mạnh Phàm tùy ý đâm mở hậu huyệt, quy đầu no đủ quấy rối bên trong thành một mớ hỗn độn.

Khoái cảm khi điểm sướng bị đâm chọc chảy dọc theo toàn thân.

Nhịp điệu cắm rút của Mạnh Phàm tuy không nhanh nhưng lại kéo dài mãi không ngừng, Vương Khả mới đầu còn có thể nín nhịn, thế nhưng chỉ một lát sau đã không nhịn được mà ưm ưm a a kêu rên.
Mạnh Phàm hôn lên môi anh một cái: "Sướng lắm hửm?"
Vương Khả nhũn cả người khẽ gật đầu, vành mắt đã hơi ẩm ướt, vòng tay ôm lấy bờ vai dày rộng của Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm liên tục nhấp hông, xâm chiếm mỗi một tấc thịt mềm mại, bên trong Vương Khả cũng giống như con người anh vậy, mềm ngọt lại ngoan ngoãn, ấm áp mà bọc lấy hắn, thi thoảng còn biết co rút thít chặt lấy lòng hắn.

Chịch một hồi thì Mạnh Phàm để Vương Khả nằm sấp xuống giường, chu cặp mông mẩy lên, Mạnh Phàm tách hai cánh mông đầy mông thịt mà cắm vào trong, làm Vương Khả cứ kêu rên không ngừng.
Mạnh Phàm ghé sát bên tai Vương Khả cố tính liếm láp phát ra tiếng nước lép nhép.

Vương Khả bị liếm đến mức nửa người trên như hóa thành vũng nước, anh khẽ rên rỉ vừa mềm vừa ngọt, hai tay túm lấy ga trải giường, Mạnh Phàm làm anh muốn nhũn cả người rồi, toàn thân cứ run rẩy không ngừng được.
Một tay Mạnh Phàm nắm chặt lấy tay anh, tay còn lại bắt lấy dương v*t của Vương Khả, nói: "Có thích anh chơi em như này không hửm?"
"Thích ạ." Vương Khả khẽ cọ má lên mu bàn tay chống bên đầu mình của Mạnh Phàm, đổi lấy từng cứ đâm chọc liên tục của hắn, "A a, thêm chút nữa..."
Mạnh Phàm nắm lấy cằm Vương Khả hôn sâu, như muốn hấp thụ hết không khí trong khoang miệng anh, Vương Khả bị hắn hôn đến run chân váng đầu, cả người nằm thừ ở trên giường, dương v*t hắn cắm thẳng vào trong, quy đầu cọ vách thịt đến co giật không ngừng.

Vương Khả dằn lòng không đặng mà quay đầu đáp lại nụ hôn của Mạnh Phàm, thò chân cọ lên cẳng chân Mạnh Phàm, như đang giục hắn tiếp tục chịch mình.
"Thích đến như vậy hả?" Mạnh Phàm cười hỏi.
Trong đầu Vương Khả vừa sướng vừa hỗn loạn vô cùng, anh cũng chẳng còn quan tâm tới nhiều như vậy, anh thò tay ôm gáy Mạnh Phàm, vươn đầu lưỡi khiêu khích đối phương, kết quả lại bị hắn hôn đến suýt tắt thở.

Cao trào liên miên không dứt khiến Vương Khả chẳng kiên trì được bao lâu đã bắn, Mạnh Phàm còn nhắm ngay lúc anh bắn tinh mà tuốt dương v*t anh, càng khiến anh sướng tới ngón chân cũng cuộn chặt.

Nhằm lúc Vương Khả bắn tinh mà thít chặt hậu huyệt, Mạnh Phàm tăng nhanh tốc độ cắm rút thêm mười mấy cái rồi cũng bắn ra.
Mạnh Phàm nhìn chằm chằm vào nơi giao hợp của hai người, dương v*t to bự rút ra từ trong lỗ thịt mềm mại, tinh dịch trắng đục trào ra từ miệng huyệt sưng đỏ, hình ảnh khiêu gợi này lại làm cả người hắn nóng lên.
Hắn nằm đè lên người Vương Khả, khẽ hôn anh mấy cái, thì thào nói: "Thêm lần nữa nhé." Vừa nói xong hắn đã cầm dương v*t nửa mềm đẩy đống tinh dịch dính nhớp vào lại bên trong anh.
"Không muốn đâu...!A, để em nghỉ một lát đã."
Giọng Vương Khả mềm mại vô cùng, Mạnh Phàm nghe xong hít thở còn nặng nề hơn nữa.
"A...! Sao anh lại to ra rồi..." Vương Khả rên rỉ một tiếng, anh vẫn còn chưa thích ứng được.

Anh gắng gượng bò về phía trước, nhưng còn chưa kịp thoát khỏi cây gậy th*t cắm trong thân thể, Mạnh Phàm đã nhanh chóng túm chân anh kéo ngược trở về, làm dương v*t một phát lút cán cắm thẳng vào bên trong.
Mạnh Phàm hôn đi những giọt nước mắt chảy ra vì quá sung sướng của Vương Khả, chịch anh ầm ầm: "Vừa nãy bắn chưa xong nên vẫn còn cương đây."
"A a..."
"Vậy thì anh có thể chịch em lâu hơn nữa rồi.

Có thích hay không nào?"
"Không muốn đâu...!Đừng có liên tục đâm vào chỗ đó như thế..."
"Anh vẫn cứ chịch em đấy." Mạnh Phàm cười cười cắn một cái lên mặt Vương Khả, "Chịch chết em luôn."
Vương Khả nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mạnh Phàm phát ra mấy câu thô tục, xen lẫn với tiếng nước lép nhép khi hậu huyệt mình bị cắm, cả người đều đạt đến cực khoái, chỉ một lát sau anh đã sa vào cơn hoan lạc, thít chặt lấy dương v*t khiến mình vừa sướng vừa thỏa mãn, lắc mông nghênh đón từng nhịp đâm rút.
Lần thứ hai lại càng lâu hơn lần trước, lâu đến mức tóc mái Vương Khả thấm đẫm mồ hôi, anh khẽ rên rỉ tựa vào đầu giường, Mạnh Phàm nắm đầu gối anh chịch từ chính diện, từ ngực đến bụng đều dính đầy dịch nhờn chảy ra từ lỗ tiểu.

Anh đã mệt lắm rồi, thế nhưng mỗi lần Mạnh Phàm hôn anh anh đều cố gắng rướn người ôm lấy hắn để đáp lại, vuốt ve tấm lưng tuy gầy mà rắn chắc của hắn, mãi đến tận khi hai người cùng nhau lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui