Tiểu Thanh ngủ đã đời liền vặn người, đá chân.
Mở mắt đã thấy là gương mặt yêu nghiệt phóng to của họ Kim nào đó, nàng giật mình ngồi dậy kiểm tra quần áo của mình.
Rất tốt, còn nguyên, không bị mất món nào cả!
Thu hết cảnh này vào mắt, Kim Huyền nằm nghiêng một tay chống đầu cười mười phần tìm đánh: “Nàng nghĩ xem, nếu ta thực sự có làm gì đó với nàng, nàng còn có thể còn sức ngồi dậy sao?”
Tiểu Thanh: “=.
=”
Cái tên không biết xấu hổ!!
Thẹn quá thành giận, Tiểu Thanh cầm cái gối ném thẳng vào mặt hắn: “Tên vô lại!!”
Bắt cái gối vứt sang một bên, Kim Huyền ngồi dậy nắm lấy hai má nàng nắn bóp: “Dám ám sát Hoàng đế hả?”
Tiểu Thanh né không kịp ma trảo của hắn, đành cắn răng chịu tội, mở to mắt trừng hắn: “Ám sát cái muội ngươi!!”
“Lại mắng ta? Rắn nhỏ nàng chán sống sao?” Vừa nói vừa tăng lực tay khiến nàng la oai oái xin tha.
Nháo loạn một hồi, Tiểu Thanh tức phì phò xoa xoa hai má đáng thương của mình, tiếp tục trừng tên hung thủ.
Kim Huyền tâm trạng cực tốt, xoa xoa đầu nàng: “Trợn nữa mắt sẽ rớt ra!”
Tiểu Thanh nghiêng đầu né tránh ma trảo của hắn trên đầu mình: “Kệ ta!”
“Đi ăn cơm thôi!”
“Không đi!”
“Thế nàng muốn đi đâu?”
“Đi tìm Hiểu Lam, cùng về khách điếm.
”
“Ở đây không tốt sao? Sao phải về khách điếm.
”
“Ở đây rất tốt!”
“Vậy nàng ở lại đi!”
“Nhưng có ngươi nên trở thành không tốt rồi!”
“Ta không tốt chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không tốt!”
Kim Huyền: “…”
Tiểu Thanh vui vẻ.
>v.